-
JungKook xoay nhẹ tay nắm cửa mùi thuốc khử trùng xông thẳng vào khoang mũi khiến cậu khó chịu. Cậu mấp mé bên cánh cửa nhìn Yoongi trên người vẫn mặt bộ quần áo của bệnh viện. Anh ngồi bên giường bệnh của Bánh Quy, lo lắng đến nổi mặt mũi trở nên phờ phạc, trong người vốn đang có bệnh lại phải gánh vác thêm cú sốt ngang tai. Càng nhìn anh JungKook lại càng thấy sót, Yoongi của cậu nhìn xem anh đã hốc hác đến nhường nào."Yoongi anh ăn chút cháo nhé"Yoongi không trả lời anh vẫn đan chặt tay mình lên bàn tay nhỏ bé của Bánh Quy. Anh chẳng còn thiết tha điều gì ngoài dốc hết lòng cầu khẩn bình an cho con trai. Yoongi không phải người dễ yếu lòng, trong từ điển cảm xúc ít khi dùng đến từ khóc, anh vẫn luôn nghĩ như thế cho đến ngày hôm nay. Tầm mắt bị che chắn bởi một bàn tay, Yoongi mơ hồ võng mạc phũ lên một dòng nước trong veo. Anh mị mắt ngước dời ánh nhìn đến JungKook, cậu đứng cạnh anh đưa bàn tay năm ngón khép chặt của mình ra trước mắt anh."Em biết anh không thích người khác thấy mình rơi nước mắt, không sao đâu cứ khóc đi em che cho anh rồi"Yoongi trùng bước rãi ánh nhìn mông lung hết thảy từ đầu đến chân người kia. Anh đã nghe Jimin kể rõ hết tường tận sự thật, Jimin nói Jeon JungKook mới chính là alpha của anh. Yoongi mơ hồ không hình dung ra nổi người tên JungKook đó là ai và cho đến thời điểm này anh đã dược diện kiến, hóa ra lại là đối tượng xem mắt nhầm mà anh đã gặp cách đây vài tuần trước. Yoongi nên cảm thấy bản thân mình may mắn hay đầu óc này ngu si đến mức người cần tìm ở ngay trước mặt vậy mà lại hành động khước từ.Một giọt, rồi lại hai giọt ngắn dài đua nhau chạy loạn trên gò má, Yoongi khóc. Anh chọn lồng ngực JungKook thả trọn tâm hồn lẫn thể xác lên đó, nguồn mạch cảm xúc dường như vỡ òa."Cậu...có phải là alpha của tôi không?""Mười ba kiếp luân hồi đều chọn anh là omega của đời em"JungKook chào đón Yoongi trở lại với cuộc đời mình bằng một cái ôm. Dành nụ hôn lên trán anh vì người tưởng chừng đã mất nay lại tìm thấy. Dành nụ hôn lên chóp mũi vì tình yêu đã trôi vào dĩ vãng nay đã được vực dậy. "Yoongi em gọi anh là trouver l'amour vì tại nơi gọi là nhân gian em đã tìm thấy tình yêu của đời mình"Đầu anh đau quá, Yoongi choáng váng từng mãnh ký ức nối đuôi nhau chạy thành một hàng dài hỗn độn. Thanh âm trong trẻo của đứa nhóc JungKook mười chín tuổi âm vang trong hồi ức ào ạt tìm về 'Yoongi à em đã tìm thấy định mệnh của mình rồi' ; ' Yoongi anh biết không, nơi cõi đời thường phàm này em chọn anh là ánh dương đặc biệt nhất' ; 'Yoongi, Yoongi, Yoongi...'."Yoongi !? Anh làm sao thế?"Mỗi một câu nói vang lên trong đại não, Yoongi lại thu mình ôm lấy thái dương đau nhức đến toát mồ hôi. Giọng nói đang phát ra ở ngay trước mặt tại sao lại giống với người đang gọi tên anh trong tiềm thức thế kia ? "Anh bình tĩnh nghe em nói, Yoongi thả lỏng người đừng căng thẳng em ở đây ở ngay đây"JungKook đau sót gỡ từng khớp tay Yoongi đang tự ghìm chặt vào da đầu. Cậu đặt tay anh lên ngực trái mình, muốn anh chạm vào nó, muốn anh cảm nhận được nhịp tim đập thình thịch trong lồng ngực và nơi này của cậu thuộc về anh."Yoongi anh cảm nhận được không, mỗi một lần đập trái tim em đều muốn nói rằng nó thuộc về anh""Em cần anh cũng như con tim cần có nhịp đập, anh là ý nghĩa đặc biệt trong cuộc đời em"Yoongi rơi nước mắt, anh sửng người chẳng còn bủa vây bởi đau đớn, thâm tâm bỗng chốc trở về tuổi hai mươi hai. Hình ảnh hai thân thể quấn lấy nhau trong gam phòng tối màu của sáu năm trước, hình ảnh cậu nhóc nào đó ôm lấy anh, nó đánh dấu anh và anh biết cả phần đời còn lại của mình thuộc về nó."Không...không...tôi không biết cậu, tránh ra đi..."Giây phút này đây cả hai người họ chẳng ai giấu nổi cảm xúc của mình, Yoongi liên tục lắc đầu anh chẳng biết mình có nên tin vào những lời Jimin nói hay không. Park Jimin và Kim Taehyung một trong hai người họ ai mới là người nói thật ? Liệu bọn họ có thông đồng với nhau lừa gạt anh không ? Đầu anh đau lắm, anh không nhớ ra được gì hết người về trong ký đó làm ơn đừng gọi tên anh nữa.Những giọt lệ mặn đắng đua nhau chảy dài trên gương mặt, JungKook ôm chặt lấy Yoongi trong lòng mặc cho anh cố đẩy cậu ra bằng mọi cách. Sáu năm trôi qua từ lúc Yoongi mất tích một khắc đối với JungKook đều tựa cơn ác mộng chỉ toàn áng mây đen, là những tháng ngày sống với tình yêu lụi tàn héo mòn trong từng hơi thở. Hiện tại người cần tìm đã thấy, lời yêu thương cất giữ cũng đã nói vậy mà Min Yoongi lại muốn xa lánh cậu, cùng với trí nhớ mờ mịt của anh đẩy JungKook ra xa. "Buông tôi ra ...Taehyung...Taehyung... Em ấy đâu rồi...""Min Yoongi anh đừng làm loạn nữa, đây chính là sự thật mà buộc anh phải chấp nhận dù có nhớ hay không. Jeon JungKook, thằng bé mới chính là alpha của anh"Park Jimin không giữ cho mình bình tĩnh nỗi đành đẩy cửa bước vào túm lấy Yoongi. Vốn dĩ đã định rời đi để JungKook và anh có không gian riêng hi vọng thằng nhóc sẽ khơi gợi lại được phần nào kí ức cho anh. Nhưng không - không thể rời đi cũng chẳng thể đứng yên trơ mắt nhìn người anh thứ luôn cố chống chọi lại hai dòng cảm xúc đang hoành hành trong đại não. Jimin đã minh bạch toàn bộ sự thật vậy thì cớ gì Yoongi phải tự tra tấn bản thân ép mình không tin vào thực tại như thế ?"Tae...Taehyung cũng bị thương...em ấy đâu rồi ?""Taehyung đi rồi, anh đừng tìm nó nữa..."Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip