Thinh Duong Huyen Da Chuong 9 2 Doc Toan Luc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Lại nói Triệu Lan Chi mời uống rượu, Mục Lạc không chịu đến, Viễn An chỉ đành phải một mình dự tiệc, trong bữa tiệc còn có Hiếu Hổ và mấy thuộc hạ dưới quyền Triệu Lan Chi, mọi người nâng ly chúc mừng Triệu Lan Chi, Hiếu Hổ nói: "Chúc mừng Triệu bộ đầu rửa sạch tội oan , phục hồi nguyên chức. Lại được Thiên Hậu trọng dụng!"

Mọi người nói theo: "Chúc mừng Triệu bộ đầu rửa sạch tội oan, nhất định có hậu phúc!"

Một tuần rượu qua.

Triệu Lan Chi để ly rượu xuống nói: "Nhất định có hậu phúc thì không dám, chỉ hy vọng có thể đem nhiệm vụ Thiên Hậu giao cho, diệt trừ sơn tặc Hoắc Đô sơn!"

Triệu Lan Chi thấp giọng hỏi Viễn An: "Vốn nói rất tốt, sao lại Mục Lạc không theo muội tới."

Viễn An chuyển đảo mắt, không muốn đem sự tình nói cho hắn biết, liền nói: "Phụ thân ta có chuyện giao phó cho hắn, không có cách nào đi ra."

Triệu Lan Chi nói: "Thật ra thì, ta  vốn cũng có chuyện muốn thương lượng với muội và hắn."

 "... Chuyện gì à?"

Triệu Lan Chi nói "Từng nói qua với muội rồi. Ta thấy hắn thân thủ bất phàm, phản ứng nhanh trí, muốn chiêu nạp hắn vào quân ngũ. Không biết ý của muội như thế nào?"

 Viễn An bật thốt lên: "Đi nhập ngũ? ... Đừng đùa. Hắn, hắn chỉ là mã nô nhà ta, huynh coi trọng hắn."

Triệu Lan Chi nói: "Lúc này là mã nô, ba năm sau, năm năm sau vẫn còn làm mã nô sao? Viễn An, ta từng đề cập với muội. Muội cũng nên suy nghĩ cho hắn một chút, người người cũng phải có tiền đồ, Mục Lạc cũng như vậy. Nếu hắn nhập ngũ, sau này vô cùng có khả năng kiến công lập nghiệp. Muội là chủ tử  hắn, cũng hy vọng hắn có tiền đồ rộng lớn đúng không Viễn An?"

Viễn An trầm ngâm hồi lâu, thật nếu để cho hắn rời khỏi mình ra thế giới bên ngoài? Có thể Triệu Lan chi nói cũng có chút đạo lý, liền nói: "Để cho ta suy nghĩ một chút..."

Triệu Lan Chi gật đầu mỉm cười, lại giơ ly rượu lên cùng mọi người uống rượu.

 Viễn An chống đầu, còn chưa quyết định được , chậm chạp uống rượu, nàng không biết tất cả phản ứng của mình đều lọt vào mắt của Triệu Lan Chi...

Cũng vừa lúc đó, Mục Lạc từ phủ đi ra, đứng ở trên đường, ngửa đầu, nhìn thấy bóng dáng Viễn An trên lầu các.

Hắn nhớ tới thời điểm bọn họ tranh chấp, hắn miệng lưỡi hắn kém cỏi cái gì cũng không nói được, nàng lại miệng mồm lanh lợi, khiến hắn giận đến chảy nước mắt.

Hắn nhớ tới khi nàng trúng cổ độc phát điên, hắn ôm lấy nàng, nàng liền ngoan ngoãn yên lặng.

Hắn cũng nhớ tới, sau khi Quách tướng quân chết, Viễn An mặc kệ chính mình thập tử nhất sinh, lập tức thỉnh cầu Thiên Hậu thả Triệu Lan Chi...

Mục Lạc lại ngẩng đầu, nhìn thấy Viễn An vui vẻ cùng người uống rượu, cao hứng vung quyền.

Hắn thở dài một hơi, hắn nha, những vui vẻ, khổ sở của hắn toàn bộ đều xuất phát nàng, nhưng nàng có biết hay không?

Bây giờ hắn không vui, nàng có chút nào để ý hay không?

Hắn quay đầu rời đi...

Mục Lạc một thân một mình đi lang thang ở đầu đường, cho đến trong bụng kêu xì xào, thấy phía trước có tửu quán, có tiểu nhị ở chào mời khách nhân, Mục Lạc đi ngang qua liền bị lôi vào.

Mục Lạc bị tiểu nhị lôi kéo vào, cũng đang muốn ăn chút đồ ăn.

Có một tên từ đâu đặt mông ngồi ở bên cạnh hắn, đoạt đũa từ trong tay Mục Lạc, ăn ngấu nghiến. Người kia nhìn hơn hai mươi tuổi, mày đứng mắt trừng.

Mục Lạc nhìn hắn ta ăn mà buồn bực, chỉ thức ăn và rượu trên bàn: "Đây là của ta..."

Người kia nhìn hắn cười cười: "Vậy sao ngươi còn khách khí? Tiểu nhị, lấy thêm một bộ chén đũa nha!"

 Mục Lạc nhìn hắn không điên không ngốc, mặt mày hớn hở, còn rất thú vị, cũng cười cười: "Tiểu nhị, lấy thêm hai cân thịt trâu tới đây."

 Người kia để đũa xuống vui vẻ nói: "Tiểu huynh đệ, thấy ta mặt dày như vậy, ngươi lại không đuổi ta đi?"

 Mục Lạc nói: "Dù sao bản thân ta cũng vậy. Một người ăn cơm, không tránh khỏi tịch mịch. Hai người thì có thể cao hứng hơn một chút.."

Người kia nói: "Nói cũng có lý, mắt nhìn của ta không kém, cả phòng đầy thực khách này, ta chỉ thấy ngươi không chút tạp chất, tới ăn chùa cơm của ngươi."

Mục Lạc cười: "Vậy hẳn là ta phải cám ơn ngài."

Người kia nói: "Ăn nhiều thức ăn vầy cũng không thú vị, kêu thêm chút rượu?"

Mục Lạc nói: " Được ! Tiểu nhị, một vò nữ nhi hồng thượng đẳng!"

 "Tới đây!"

Hai người xa lạ lại nâng ly cạn chén, uống thật sảng khoái.

Từ lão đại lưu manh nổi tiếng phía Nam thành ôm một mỹ nữ cùng một đám huynh đệ vào quán, lại nói lúc đám người đó đến, thì có thực khách nhường chỗ.

Một đám lưu manh la lối om sòm, Mục Lạc quay đầu nhìn một chút, người ngồi cùng Mục Lạc lưng hướng về phía Từ lão đại đám người, cũng không quay đầu, chỉ hỏi hắn: "Tiểu huynh đệ, ngươi làm gì vậy?"

Mục Lạc nói: "Ta làm mã nô cho một đại hộ."

 "Ồ... Là một gia nô?"

Mục Lạc không lên tiếng.

Người kia nói: "Có nghĩ đến chuyện gì mình thích làm hay không?"

Mục Lạc suy nghĩ kỹ một chút, ngây thơ lắc đầu một cái.

"Có thích qua cô nương nào hay không? Có muốn hôn nhưng lại không dám hôn hay không?"

Mục Lạc hoảng hốt: "Ngươi đang nói gì vậy? Thật là kỳ cục!"

Người kia ngửa đầu cười to, hắn lấy ra một thỏi bạc vỗ lên bàn: "Cái gì mà kỳ cục! Suy nghĩ gì thì làm cái đó, nhân sinh như vậy mới là sảng khoái ! Bữa cơm này ta mời ngươi. Bây giờ, ta muốn hôn nữ nhân xinh đẹp đằng sau, sau đó ta sẽ giết cái tên lão đại phô trương thanh thế kia! Sẽ rất náo nhiệt, ngươi nhìn ta cho thật kỹ nha!"

Người kia lời còn chưa dứt, bỗng nhiên đứng dậy, trong chớp mắt đi tới bàn bên cạnh, đoạt mỹ nữ từ trong tay Từ lão đại, nâng mặt nàng lên, ở trên mặt mạnh mẽ mà hôn nàng.

Từ lão đại đập bàn: "Muốn chết sao!"

Người kia cười ha ha một tiếng: "Ta muốn ngươi chết!"

Hắn vừa nói vừa rút đao, động tác thật nhanh, mọi người miệng mồm còn chưa kịp phản ứng, hắn đã đem đầu của Từ lão đại nhấn mạnh xuống bàn, lưỡi đào kề ngay cổ.

Thủ hạ không dám lên trước.

Người kia nói: "Ngươi hãy nghe cho kỹ, ngươi dám khi dễ nữ tử nhà lành, ta liền chiếm tiện nghi này! Ngươi dám tùy tiện giết người phóng hỏa, ta liền đòi mạng ngươi!"

Người kia nói xong, lưỡi đao ấn xuống, lại cứ như vậy mà chặt bay cái đầu Từ lão đại! Chúng lưu manh nhào lên, lại bị hắn hạ gục từng tên.

Một kẻ ở phía sau muốn ám toán, Mục Lạc vừa thấy, ném vò rượu qua, đem hắn đánh ngã.

Người kia nhìn Mục Lạc cười: "Tiểu huynh đệ, đa tạ ngươi. Ta có câu nói khuyên ngươi, nhân sinh khổ đoản, nghĩ nhiều làm chi, đừng quản chính mình! Chúng ta sau này gặp lại!" Hắn nói xong liền chạy.

Mục Lạc ngồi tại chỗ, trong lòng ngẫm nghĩ những lời hắn nói.

Tiểu nhị cùng thực khách trốn ở dưới bàn chui ra ngoài, thấp giọng bàn tán.

"Không nghĩ tới Từ lão đại cũng có hôm nay..."

"Đúng nha... Hai ngày trước còn cưỡng ép dân nữ, phóng hỏa đốt nhà người khác, hại hai mạng người, bây giờ liền bị người khác thu thập!

Ông chủ tiệm ăn cuống cuồng: "Bàn tán cái gì, còn không mau đi báo quan!"

Mục Lạc dường như ngộ ra cái gì, uống từng ngụm lớn rượu, tự lẩm bẩm: "Nhân sinh khổ đoản, nghĩ nhiều làm chi, đừng quản chính mình..."

Hắn nhớ những lời này, liền uống nhiều...

Ngày đó hắn cũng không biết mình đã uống bao lâu, uống đến khuya mang một thân nồng nặc mùi rượu về phòng chứa củi, để nguyên y phục nằm gục trên đệm rơm , cũng không nhìn thấy Viễn An đứng đó chờ đã lâu.

Viễn An tiến lên, đá một cước nhẹ vào Mục Lạc.

Mục Lạc lập tức ngồi dậy, mơ mơ màng màng nhìn Viễn An.

Viễn An trên cao nhìn xuống: "Đi đâu?"

Mục Lạc dụi mắt: "... Bên ngoài."

"Mùi rượu nồng như vậy, ngươi đi uống rượu?"

Viễn An trừng hai mắt: "Được a ngươi, không đi theo ta, tự mình ra ngoài uống rượu. Ta xem ngươi bây giờ càng ngày càng không có quy củ."

Nàng nói gì, hắn nghe cũng không hiểu, Mục Lạc ngã đầu muốn ngủ, Viễn An ngắt má đem hắn kéo dậy: "Ta có việc muốn nói cho ngươi, ngươi đứng lên cho ta."

Mục Lạc bị đau, dùng sức hất nàng ra: "Đau chết! Đau chết!"

Viễn An nhìn hắn cười khanh khách: "Đau thế ngươi đã tỉnh chút nào chưa?"

Mục Lạc nhìn Viễn An, giận mà không chỗ phát tiết: "... Ta đau, người liền thích thú? Người không xem người khác ra gì? Người thích chọc ghẹo người như vậy vui lắm sao?"

Viễn An sững sờ, nhìn ra hắn nổi nóng, liền vội vàng giải thích : "... Không phải là, ta... Ta chính là  muốn nói với ngươi, không phải là chọc ghẹo ngươi."

Mục Lạc bị tức nhìn chằm chằm Viễn An, cũng không biết là do rượu, hay do bị nàng chọc tức, chỉ cảm giác mình trong lồng ngực có một cỗ hơi nóng, càng ngày càng tăng vọt, vọt tới đỉnh đầu, làm hắn hồ đồ, giống như không nhận ra người trước mặt này, đôi mắt đen tròn, cái miệng chúm chím, tai còn đỏ hồng, khóe môi hơi nhếch lên!

Đột nhiên bên tai hắn vang lên tiếng nói, giống như một chú ngữ :

"Có thích qua cô nương nào hay không? Có muốn hôn lại không dám hôn hay không?

"Tiểu huynh đệ, nhân sinh ngắn ngủi, nghĩ nhiều làm chi, đừng quản chính mình!" Mục Lạc bỗng nhiên phóng người lên, dùng cả tay chân, nhanh gọn đem Viễn An đè ở phía dưới.

Viễn An cả kinh thất sắc: "Mục Lạc, ngươi điên rồi? ! Ngươi làm gì vậy?"

Mục Lạc rống to: "Hôn người!"

Hắn nói xong hắn liền cúi xuống, chuẩn xác, mà mạnh mẽ, dốc toàn lực phủ lên đôi môi Viễn An!

Viễn An đần ra, đến khi tỉnh táo thì đã bị hắn hôn rất lâu, Viễn An cắn răng nghiến lợi, cật lực giãy giụa, nhưng Mục Lạc lực đại vô cùng, Viễn An đâu phải là đối thủ?

Viễn An giận đến hộc máu, hận hận đến mức cắn một cái, muốn kéo bay miếng thịt từ giữa môi với răng hắn xuống.

Môi Mục Lạc bị nàng cắn chảy máu, nhưng vẫn cố chấp hôn, giống như ngay cả mạng cũng không cần nữa.

Viễn An có thể làm thế với hắn sao?

Hắn là tiểu tử do nàng nhặt về, là tiểu tử nàng dày công chăm sóc, còn không nở lòng để hắn bị đau, tiểu tử hắn còn nhiều lần cứu mạng nàng, sao nàng có thể cắn xé thịt của hắn được?

Viễn An bỗng nhiên ngừng phản kháng, răng thả lỏng, tay chân dừng lại, mở mắt to ra mà nhìn Mục Lạc, nhìn hắn mặt đỏ mà hôn nàng , rốt cuộc thì sao, nàng như vậy, Mục Lạc cũng dừng lại.

Viễn An không còn bị bó buộc, đột nhiên đụng đầu thật mạnh vào mũi Mục Lạc.

Mục Lạc bị đụng mũi đau xót liền tránh ra lăn vào góc bên cạnh, nửa ngày không nhúc nhích, ngồi bụm mặt —— hắn đang thương tâm rơi lệ.

Viễn An đi tới, hướng về phía Mục Lạc đánh trái đánh phải, mắng: "Không biết xấu hổ! Không biết xấu hổ! Đồ lưu manh! Ngươi không tin ta giết chết ngươi? Uống có chút rượu liền dám giương oai với ta? ! Có phải lâu rồi ta không thu thập ngươi, đến tổ tông của ngươi, ngươi cũng quên! Ta đánh chết ngươi! Đánh chết ngươi!"

Mục Lạc biết rõ do mình sai, che đầu, cứ để Viễn An đánh chửi, cho đến khi nàng mệt mỏi, đặt mông ngồi ở một bên thở mạnh.

Mục Lạc khóc thút thít nói: " Là , là ta hồ đồ... Bất quá, chuyện này không thể oán ta..."

Viễn An hận đến cắn răng: "Không oán ngươi, vậy oán ai? !"

Mục Lạc vẫn còn ở khóc: "Oán người! Tại người! Tại người, ngươi thật sự, thật sự quá khả ái, xinh đẹp !"

Viễn An thoáng bình tĩnh, đi đến kéo cổ áo Mục Lạc nói: "Ta mới vừa nói với ngươi! Ta có việc muốn cho ngươi biết: ngày mai ngươi không cần ở trong phủ làm gia nô nữa, ta không cần ngươi hầu hạ, ngươi đi theo Triệu Lan Chi điểm danh nhập ngũ đi! Thân sức lực làm gia nô đúng là lãng phí, không bằng đi kiếm công danh!"

Mục Lạc nghe nàng nói như vậy, lúc này không khóc, hiểu rõ: "... Người, người có ý gì? Lại muốn đem ta đuổi ra ngoài?"

Viễn An nói: " Vốn dĩ  ta còn muốn hỏi hỏi ngươi, thương lượng một chút, xem ý ngươi như thế nào. Theo ta thấy a, cũng không cần! Ta không giữ được ngươi, ngươi liền cút ra ngoài đi!"

Mục Lạc cắn răng nghiến lợi: "Tốt lắm! Cút thì cút! Đừng đến lúc đó, ta cút đi xa, lại, lại tìm ta trở về! Người đừng quên lời hôm nay đã nói!"

"Hừ, tìm đại gia ngươi quay về!" Viễn An hầm hừ bỏ đi.

Mục Lạc cắn răng nghiến lợi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip