Đa Hân
Chị à sao đi không nói em một tiếng
Sa Hạ
Ơ hồi nảy chị không thấy em trong phòng qua phòng Tĩnh Nam thấy em vs cậu ấy ngủ nên chị mới để yên cho hai người ngủ còn trách tôi nữa
Nghe có mùi dấm chua ở đây em khẽ ho một tiếng
Đa Hân
Ờ thì em xin lỗi ... Chị ấy thế nào rồi khỏe chưa á
Sa Hạ
Khỏe rồi bây giờ chị đang la ầm đồi về nhà ......
Nhã Nghiên
Hyun mau tới đây chở chị về mau !!
Sa Hạ chưa kịp nói đã bị Nhã Nghiên giực lấy nói lia lịa còn khóc lóc âm ỉ
Nhã Nghiên
Hức .....chị không muốn ở đây nữa ... Mau đến rước chị về ...hyun à ....hức hức ....
Đa Hân
Rồi rồi em sẽ rước chị về mà đừng khóc nữa thỏ con của em
Nhã Nghiên
Em mau tới đây đi !!!! Chị không muốn ở đây nữa !!! Mau Đến Đây !!!.....
Sa Hạ
Chị ấy hình như bị làm sao ấy em mau đến đây chị sẽ kêu bác sĩ tới
Chưa kịp trả lời đã tắt máy , em lo lắng nhanh chóng đến bệnh viện
-----------------
Vừa đến phòng bệnh của chị đã nghe Nhã Nghiên la âm ỉ
Nhã Nghiên :" buông tôi ra !!!! Tôi muốn Kim Dahyun !!!! Tôi cũng không muốn ở đây !!!!! YAYYY buông ra "
Em sợ hãi nhanh chóng đẩy cửa vào nhìn thấy một bác sĩ một y tá đang giữ Nhã Nghiên lại để cố gắng tiêm thuốc mê , còn các chị thì sợ hãi nhìn Nhã Nghiên gặp em lại thì như vớt được vàng , em nhanh chóng chạy lại ôm lấy Nhã Nghiên , mà chị khi gặp em khóc càng lớn hơn
Nhã Nghiên :" Hyun chị muốn về không muốn ở đây nữa ...hức mau về nhà ..."
Em :" ngoan đừng khóc nữa em ở đây với chị rồi đừng khóc nữa , chúng ta về mà đừng khóc "
Em nhìn bác sĩ , bác sĩ lại như cũ ra hiệu cho em giữ cô ấy lại , em thở dài cúi đầu hôn vào những giọt nước mắt của chị cùng lúc đó bác sĩ thấy như vậy thì nhanh chóng tiêm vào cánh tay chị liều thuốc an thần , Nhã Nghiên từ từ thiếp đi trong vòng tay em
Bác sĩ :" trong giai đoạn này cô ấy rất nhạy cảm , nên là hãy bên cạnh cô ấy nhiều hơn đi tránh trường hợp xấu nhất xảy ra , nếu cô ấy muốn về nhà vậy thì hãy đưa cô ấy về đi tôi sẽ kê thuốc cho cô ấy "
Em :" cám ơn bác sĩ "
Bác sĩ vỗ vai em :" ừm không có gì hãy để ý cảm xúc của cô ấy một chút nhớ là đừng để cô ấy một mình "
Em gật đầu xong rồi nhìn lại các chị
Em :" các chị à ..... 5 năm qua chị ấy đã gặp phải ...vấn đề gì đó đúng không ?"
Tử Du thở dài :" chuyện đã như vậy rồi thì nói cho em biết luôn ....5 năm trước khi em đi chị ấy .....đã bị trầm cảm... Suốt ngày chị ấy cứ lao đầu vào học và làm việc đến kiệt sức chị ấy đã nhập viện rất nhiều lần trong một năm tình trạng đó cứ kéo dài cho đến một năm trước đã có dấu hiệu giảm đi và khi gặp lại em .... Nhưng sao cái vụ chúng ta cãi nhau em lại bỏ đi tình trạng ấy bắt đầu tái diễn lại "
Em cúi đầu mắt lúc này đã đỏ Tử Du tiến lên ôm em vào lòng :" đồ ngốc đừng nói là em đang tự trách bản thân mình nha kì thực việc này không ai muốn xảy ra ... Chỉ là nó vô tình xảy ra thôi ...tiểu quỷ em đừng khóc nữa "
Em :"...... Em xin lỗi ....xin lỗi ...đáng ra em không nên bỏ đi ....."
Sa Hạ :" Hyun à đừng khóc mà "
Tĩnh Đào :" em đừng như vậy mà , mọi chuyện cũng không phải do em "
Em lắc đầu :" nếu em không bỏ đi thì chị ấy đâu có như vậy .....em xin lỗi... "
Tử Du đặt một ngón tay trên môi em khẽ lắc đầu :" đừng nói nữa ngoan nào chị thương "
Em liền ngoan ngoãn nghe lời dựa vào người của chị mà khóc , em thấy hối hận , tội lỗi, em là một người tồi tệ làm sao vì mấy lời nói lẫy đấy của mấy chị mà bỏ đi nhiều năm như vậy , bây giờ hối hận cũng đã muộn , chị ấy cần một người che chở , Nhã Nghiên em sẽ là người che chở cho chị
Em :" chị à ...chúng ta về nhà ....thôi "
Tử Du :" ừm "
Em rời khỏi vòng tay của tử Du tiến đến bên giường bệnh bế Nhã Nghiên lên rồi bước đi , từ trong bệnh viện ai cũng nhìn em nhưng em không ngại vì đây là người em yêu mà
Nhã Nghiên :" Hyun ...."
Em :" Hả ?"
Em nhìn xuống hóa ra là chị nói mớ em cười ngọt ngào kể cả trong mơ mà chị ấy cũng mơ thấy em thì còn gì bằng
Em :" Nhã Nghiên em sẽ không đi đâu nữa đâu sẽ mãi bên chị mà "---------------------Quay đi quay lại đã hết một tuần , Somi đã nhiều lần gọi hối thúc em mau trở về Hàn để tìm người thân của em , chuyến đi này em sẽ đi một mình nhưng không biết phải lấy lí do gì để trở lại Hàn , em lại sợ các chị nghi này nghi nọ haizzz , đang ngồi suy tư thì điện thoại lại reo không nhìn cũng biết là Somi Đa HânSomi
Rồi cậu có về không đồ ngốc !!
Đa Hân
Về chứ mà ...đợi tớ xin phép nghỉ đã
Somi
Xin á ......hôm nay là Chủ Nhật rồi cậu định đi bao nhiêu ?
Đa Hân
Um.....chắc 3 ngày gì ấy ...
Somi
Haizz được rồi mình đã đặt vé máy bay cho cậu rồi khuya nay 4h ấy nhớ tới đúng giờ
Đa Hân
Gì!!! Nhanh vậy sao tớ còn chưa xin phép kia mà
Somi
Thì cậu đi xin đi chứ còn đợi đến khi nào
Đa Hân
Cậu làm gì mà gấp gáp như vậy hay là cậu ......
Somi
Gì ...gì chứ ...tại ..tại tớ sợ em cậu ..
Đa Hân
Á à thì ra là có giang tình
Somi
Tớ nói rồi khuya nay đấy hiện giờ tớ chuẩn bị bay rồi ngày mai hẹn gặp cậu ở sân bay Incheon
Đa Hân
Haizzz được rồi tớ đi xin phép liền đây
Em :" làm gì mà gấp như vậy chứ em của mình còn hơn em của cậu ta haizzz biết nói sao với mấy chị bây giờ"
Em nghĩ gì đó liền đứng dậy xuống lầu tìm mấy chị nhưng không có .....a phải rồi hôm nay mấy chị phải đi hộp ở công ty haizzz vậy thì lên ghi giấy phép vậy . em xin phép lấy lý do là nhà có việc gấp nên phải về thời gian nghỉ là 3 ngày . nếu mà nghỉ như vậy thì điểm hồng của em sẽ bị trừ đi hiện tại em đang đứng hạng 12 sau 3 tháng làm việc . haizzz chỉ còn 9 tháng nữa thì thời hạn nhiệm vụ sẽ kết thúc mà em lên hạng nhanh như vậy thì đứng đầu sẽ nhanh thôi mà chắc nghỉ vài ngày sẽ không sao đâu nhỉ
Em:" xong rồi bây giờ phải đi đưa đơn cho giám đốc ....không biết bọn họ hộp xong chưa "
Em nhìn đồng hồ rồi lấy máy nhắn tin cho Châu Hiền hẹn chị ra quán cà phê để xin phép , xong rồi thì liền cầm lấy tờ đơn phi thân xuống gaga lấy xe chạy đến điểm hẹn trước .
-----------------( Tea&Milk )------------
Em đến quán được 15 phút thì có một người thân hình mảnh khảnh, đôi chân thoang dài máy tóc đen thuần thoại ống ả được xả xuống tùy tiện, diện trên mình bộ đồ công sở nhìn trong vô cùng cao ngạo tạo cho người ta có cảm giác không thể chạm vào , trên khuôn mặt khẽ nở một nụ cười dịu dàng làm ấm biết bao nhiêu con tim xung quanh
( hình minh họa đây ae :) xinh phết nhở nhưng đáng tiếc đậu đậu rất chung tình nha )
Chị ấy bước đến bàn của em khéo ghế ngồi xuống nhưng em vẫn không rời mắt khỏi người chị ấy mùi hương nhàn nhạt trên cơ thể chị xông vào mũi em thật ....dễ chịu đúng là yêu nghiệt không biết chị ta đã làm điên đảo biết bao nhiêu người , nhìn xung quanh xem biết bao nhiêu cặp mắt đang hướng về phía chị ta kìa , haizz chắc ai có được chị ấy phải đi giữ chị ấy từng giây từng phút quá chứ lơ mơ một phát là bị cướp đi ngay
( POOM : cô ơi là cô quan trọng là người ta có chung tình hay không kìa
Đậu : đoán xem :)
POOM : chung tình lắm ấy tèn
Đậu : cứ cho là vậy nhưng mà hãy đoán xem
POOM :))) mày đúng nhây
Đâu :))) mày cũng vậy
Sana : bây giờ có tiếp truyện nữa không hay là đứng đây nói xàm
POOM/Đậu : dạ dạ tiếp mà )
Châu Hiền thấy em cứ ngây người ra mà cứ nhìn chầm chầm chị liền hiểu ý khẽ mỉm cười giơ tay lên che lại mắt em
Châu Hiền :" nhìn đủ rồi đó '
Em lúc này mới đỏ mặt :" e...em chỉ ...chỉ là thấy hôm nay chị đặt biệt ...rất đẹp nên mới như vậy "
Lúc này chị ấy ngược lại đỏ mặt khẽ liếc em :" dẻo miệng , sao hẹn chị ra có gì không ?"
Em lúc này mới lấy đơn ra đưa trước mặt chị :" à ....em xin phép chị nghỉ 3 ngày vì ...nhà em có việc nên ..."
Châu Hiền cười :" chị biết rồi , nào em về ?"
Em :" h..hôm nay luôn ạ vì có chuyện gấp nên phải nhanh trở về "
Châu Hiền :" à ... Um vậy mấy giờ đi ?'
Em :"chị ấy tính ra tiễn mình à như vậy thì rắc rối lắm "
Em :" em vẫn chưa đặt vé máy bay một chút về chắc cũng sẽ tìm thời gian đi '
Châu Hiền :" vẫn chưa đặt à hay để chị đặt dùm cho ...."
Em :" a không cần không cần ...cứ để em đặt cho với lại .... Em đi với bạn nên cũng ..."
Châu Hiền :" vậy à "
Em :" vâng à đến lúc em phải về soạn đồ rồi , em xin phép về trước "
Châu Hiền :" để chị đưa em về "
Em :" à không cần em có chạy xe đến , cám ơn chị vì đã cho em nghỉ "
Châu Hiền :" không có gì , à mà nè cầm cái này "
Châu Hiền lấy từ trong túi sách ra một túi nhỏ màu đỏ trong cái túi có một mùi hương nhàn nhạt rất thoải mái , lấy ra đưa vào tay em
Em khó hiểu :" đây là ..."
Châu Hiền :" bùa bình an thôi "
Em :" ...cám ơn chị phiền chị nhiều rồi em sẽ giữ kỉ.... Vậy hẹn gặp lại chị qua đó em sẽ mua quà cho chị " Châu Hiền vui vẻ nói :" được rồi chị sẽ mong chờ muốn quà của em ...bình an quay lại nhé " Em gật đầu xong rồi ly khai đi thật ra chị ấy cũng thân thiện đấy cớ sao lúc trước mình lại cố xa lánh chị ấy nhỉ , nhưng giờ cũng đỡ rồi khi em thốt ra câu sẽ mua quà ấy thì em đang xây dựng lên một mối quan hệ tốt giữa em và chị , còn bây giờ thì quay về nhà thôi -----------------------Về đến nhà thì mọi người cũng ở nhà đông đủ, đang đùa giỡn gì đó ở phòng khách em bước vào thì mọi ánh mắt đều bị em thu hút Sa Hạ :" em về rồi à chúng ta mau ăn cơm thôi chị đói lắm rồi 😢" Em cười :" rồi đi cơm nè đói sao không ăn trước đợi em làm gì " Sa Hạ :" đầy đủ ăn mới vui chứ , chị thuộc loại là vợ hiền nha đợi chồng về ăn cơm cùng đấy " Tĩnh Đào :" thấy gớm chưa Vợ Hiền cơ đấy " Tĩnh Nam :" rất Hiền " Sa Hạ :" Yayyy các cậu có muốn chết không hả !!!"Tĩnh Đào :" đấy Hiền lắm đấy " tiến lên nắm lấy tay em " đi chúng ta đi ăn cơm thôi lão công à "
Sa Hạ :" yayyy ai là lão công của cậu chứ trả Dahyun lại đây cho tớ "
Haizzz làm như hai người này không cãi nhau là ăn cơm không ngon vậy . tất cả đã vào bàn ăn như mọi khi chén em luôn đầy thức ăn vì sao ư ?? Nhìn xem
Sa Hạ gấp cá vào chén em :" ăn nhiều vào em càng ngày càng gầy ra rồi "
Em: " nhìn chị xem có khác gì em đâu "
Nhã Nghiên gấp thịt vào chén em :" ăn thịt cho nhiều chất đạm "
Em :"nhưng mà chén em đã nhiều thịt lắm rồi "
Tĩnh Đào :" nè uống chén canh này đi do chị đặt biệt dặn người ta làm cho em đấy "
Em :" nhưng nhưng bát canh lớn như vậy làm sao em uống nổi "
Tử Du :" thịt bò này rất ngon em cần ăn nhiều một chút đi đừng có kén ăn nữa "
Em :" nhưng mà chén em đã đầy rồi bao tử em cũng không thể chứa nhiều như vậy đâu "
Tĩnh Nam :" tôm này luột chín vừa phải ăn vào có vị rất thanh thanh ngọt ngọt em ăn thử đi "Em:" đừng gấp nữa khổ quá bao tử nào mà chứa nổi đây trời ' Khóc không ra nước mắt nhìn thức ăn chắc trồng như núi ngay trước mặt , nếu mà ăn hết đống này cộng thêm bát canh khổng lồ bên cạnh thì chắc no 3 ngày 3 đêm quá , khẽ nuốt nước bọt một cái ho khang vài cái Em :" em ...em nghĩ em đã no rồi .."Nhã Nghiên :" em chưa ăn gì hết mà no cái gì nào há miệng ra chị đút cho "Em đành phải làm theo lời chị ngoan ngoãn há miệng ăn miếng thịt ngon lành trước mặt chắc ngày nào cũng ăn như vậy sẽ sớm thành heo thôi , mà khoang đã có khi nào các chị biến em thành heo để không có ai crush mình không tar , thế thì thảm rồi , tạm gác qua chuyện này chuyện quan trọng là phải nói mình phải về Hàn có việc Em vừa ăn vừa nói :" các chị à " Mọi người đồng thanh :" hửm ?!" Em :" à em có việc phải về Hàn Quốc sớm nên là ... Em đã xin phép nghỉ 3 ngày rồi " Sa Hạ :" khi nào thì đi ?' Em :" là khuya nay " Tử Du :" chị đi theo được không ?" Em :" chị là giám đốc làm sao có thể nghỉ được chứ " Tử Du :" vì em thì việc gì cũng có thể " Sa Hạ :" được rồi một chút chị sẽ soạn đồ về Hàn với em " Tĩnh Nam :" ừm sẵn về thăm gia đình luôn " Tĩnh Đào :" tết năm nay chúng ta không về thì hôm nay về bù vậy " Nhã Nghiên :" ý hay đó " Em :"......" Tử Du :" nào a đi nào " Em theo quán tính há miệng ra muốn khóc ròng , cái gì vậy sao chuyện lại như vậy bộ tính bỏ của chạy lấy người hả ??! Không được không được phải làm mọi cách cho các chị ở lại quản công ty Em :" è hem em đi chỉ có ba ngày là về các chị ở nhà làm việc đi với lại các chị đj như vậy ai quản công ty đây " Nhã Nghiên :" thì có Châu Hiền giám đốc thiết kế đấy cô ấy là bạn thân của chị " Em :" nhưng công ty lớn như vậy mà một mình chị ấy quản thì làm sao quản hết đây " Sa Hạ :" nói cũng phải ... Nhưng chị muốn đi cùng em cơ " Em cười :" ngoan ở nhà chờ em , em sẽ mua quà về cho chị nha " Sa Hạ :" đành vậy thôi biết sao giờ " Em cười :" ngoan nào em thương " Nhã Nghiên :" vậy tối nay ...." Em nhìn vẻ mặt của mọi người sao lại ....dâm đãng như vậy chứ Tĩnh Đào :" tối nay làm tới 4h nhỉ " Em :" è hem ăn no rồi ..em ...em lên phòng soạn đồ đây " Nói rồi thì chạy như bay lên phòng khóa cửa lại dựa vào cửa mà thở Em :" hên quá may mà chạy kịp nếu mà tối này mà ừm cái tới khuya thì còn sức đâu mà đi " Em nhanh chóng soạn đồ rồi nhốt mình trong phòng không bước ra khỏi cửa .....tối hôm đó em đang say giấc thì cánh cửa chầm chậm mở ra nhiều tiếng bước chân bước đến gần giường em , cái giường có nhiều người bước lên thì trọng lượng lớn làm giường bị nén xuống, em vẫn chưa hay gì Nhã Nghiên lấy chăn của em đang đắp ném sang một bên rồi ngồi lên bụng em khẽ chuyển động thân thể để cho thân dưới của chị ma xác với bụng của em , Sa Hạ và Tĩnh Nam lấy tay em để vào miệng mà mút còn Tĩnh Đào và Tử Du cầm vật gì đó trên tay giống như dây xích vậy , em đang ngủ ngon thì bụng bị đè có vật gì đó rất nóng và ước đang làm càng trên bụng em còn tay thì bị thứ gì đó cắn mút , mơ mơ màng màng nhìn xung quanh ....uiss cảnh thần tiên gì đây hai quả đồi đang lung lay trước mặt em sao đó thì nghe một tiếng nói rất quyến rũ Nhã Nghiên :" chúng ta làm một trận trước khi ngủ nào " Em :" giọng này nghe quen lắm nha chẳng lẽ là ....." Nhã Nghiên cười quyến rũ tiến vào bên tai em thổi khí :" ngây ra đó làm gì ta bắt đầu thôi " Em:" thôi rồi " Em :" tha cho em đi mà !!!" Sa Hạ đặt ngón tay lên miệng em :" nhỏ thôi trong nhà có nhiều người làm lắm đấy " Em :" mẹ ơi cứu con !!!"Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip