Tako ngạc nhiên khi Mạc Thiên dẫn cô đến một nơi khá quen thuộc. _ Tại sao lại dẫn ta đến đây ? Thiên nói _ Mẹ con vẫn ở nơi này. Con nghĩ rằng chắc Daddy cũng biết được. Chỉ là không muốn làm phiền mẹ. Tako chỉ cười đáp _ Con người ta chỉ muốn sống với cái quá khứ . Mà chẳng hề hay biết tương lai sẽ làm tổn thương bản thân như thế nào . Thiên mỉm cười _ Cô lên đó gặp người mẹ đi . Con đi mua ít đồ làm buổi tối cho 2 người . Tako _ Con đi đi . Đi cẩn thận. Cốc cốc cốc Tako đã có mặt tại căn nhà quen đó và đang chờ người ra mở cửa . Khoảng tầm 1 phút thì cánh cửa mở ra với một giọng nói _ Ai vậy ? Tako nhìn thấy Hàn _ Là em . Cánh cửa mở ra cũng là lúc Hàn nhìn rất rõ mặt Tako vội quan sát xung quanh . Tako cũng biết Hàn đang nghĩ gì nên nói _ Chị ấy không có ở đây đâu. Em đến cùng với Mạc Thiên . _ Chị yên tâm . Hàn cười gượng nói _ Lâu rồi không gặp . Em vào nhà chơi . Tako bước vào , Hàn cũng nhanh chóng đóng cửa lại rồi vào theo . _ Em ngồi đi . Chị đi lấy nước . Tako _ Không cần đâu . Hàn _ Nếu đã đến thì phải tiếp đón chu đáo chứ . Tako nhìn xung quanh căn nhà chẳng thay đổi bao nhiêu rồi nhìn sang Hàn _ Chị sống tốt chứ ? Hàn cũng vừa cầm ly nước ép ra đưa cho Tako rồi đáp _ Vẫn khoẻ . Còn em thế nào ? Bận lắm không ? Tako _ Vẫn ổn . Công việc khá là nhàn. Vì mọi việc đều là chị ấy lo . Tako nhắc đến Manh cũng phần nào muốn Hàn lên tiếng . Nhưng hoàn toàn sai , Hàn chỉ im lặng . Tako thấy vậy liền hỏi _ Hãy cho em biết lý do rời đi ? _ Em thật sự đã tìm mọi cách nhưng chị ấy lại chẳng nói ra điều gì . Hàn nói với Tako bằng một chất giọng nhẹ nhàng _ Vì chúng tui vốn dĩ chưa từng vì nhau . Nên dừng lại . Tako lắc đầu _ Chị đã từng thấy ai thay đổi đến vậy không? _ Từ một con người sống vì mình đùng một cái thay đổi tư duy sống . Khép mình lại lo lắng cho chị và con của chịu . _ Tính cách cũng khác đi không còn cọc tính và lạnh nhạt như trước . Hàn nhìn Tako bảo _ Đó là những thứ Đới Manh làm để che giấu mọi tội lỗi . Chứ không phải vì chị . _ Xin lỗi em. Chị không muốn nhắc đến chuyện này nữa . Tako nghe đến lúc này hoàn toàn ngơ ngác _ Tội lỗi ??? _ Chị ấy đã làm gì khiến chị hận chị ấy đến thế ? . Hàn tức giận _ Đừng hỏi thêm nữa. Hãy về mà hỏi chị em. Tako _ Em có thể lấy danh dự của mình ra đảm bảo với chị . _ Tình cảm của Đới Manh chị ấy dành cho chị là thật . Cả mạng sống có thể dâng hiến cho chị . _ Nếu thật sự còn tình nghĩa . Hãy đến gặp chị ấy. Sức khoẻ dạo gần đây của chị ấy đang đi theo chiều hướng phức tạp . Tako đứng dậy nói thêm _ Nếu còn chút tình cảm hãy đến gặp chị ấy. Em hi vọng chị sẽ không phải hối hận . _ Em phải về rồi . Cảm ơn chị vì đã dành chút ít thời gian . Hàn bước theo sau Tako khẽ nói _ Về cẩn thận . Tạm biệt . Tako bước ra khỏi nhà cười nhẹ _ Tạm biệt . ________ Thiên về đến nhà không thấy Tako nên hỏi _ Cô út về rồi hả mẹ . Mạc Hàn đang ngồi suy nghĩ có chút giật mình khẽ hỏi lại _ Con vừa hỏi gì đấy ? Thiên ngồi xuống bên cạnh cùng một vài túi đồ vừa mới mua về _ Cô út về rồi sao ? Hàn gật đầu _ Về rồi . Vừa mới về lúc nãy . Thiên nhìn sắc mặt của mẹ mình có mệt mỏi nên hỏi _Mẹ không khoẻ chỗ nào sao ? _ Nhìn sắc mặt kém lắm . Hàn chỉ quay sang nói _ Một chút do dạo này suy nghĩ nhiều. Con đừng lo nghỉ xíu sẽ ổn thôi . Thiên lấy tay lên đo nhiệt độ cho mẹ rồi nói _ Mẹ vào phòng nghỉ ngơi xíu đi. Con nấu cháo xong sẽ bưng vô . Ăn cho khoẻ lại . Thiên hôn nhẹ lên trán mẹ mình . Rồi đi vào bếp bắt đầu làm đồ ăn. Hàn nhìn theo hướng con mình chặng lòng kiềm chế cảm xúc lại pov " Tại sao không phải con ruột mà còn lại giống người ta đến vậy ? " Hàn nói nhỏ _ Giờ mẹ phải làm sao ? Nhìn con mẹ chẳng thể nào quên được Daddy con . Hàn lo cho Manh lo rất nhiều bởi vì Manh thường xuyên uống rượu và hút thuốc vì cô đã trông thấy Manh ở nghĩa trang khi cô thắp hương cha mẹ mình . Tuy với cô con người này không còn hận không còn vươn nhưng lại chẳng thể nào bỏ mặt . Hàn chặt vật với những suy nghĩ trong đầu . Từ lúc rời đi đến giờ chưa lúc nào Hàn chính thức sống vì mình . Không hiểu sao càng ngày Mạc Thiên của cô lại rất giống tính cách của Manh . Lo lắng chăm sóc cho cô như những gì Manh từng làm . Sau khi nấu xong Thiên mời Hàn ra ăn chung cả 2 vừa ăn vừa nói chuyện . Mạc Hàn _ Lúc trưa con về sớm ghé qua bên nhà đó hả ? Thiên gật đầu _ Dạ . Con ghé thăm Daddy. Mạc Hàn hỏi xéo _Lần nào về cũng ghé không chán hả . Con ít khi dành thời gian cho mẹ lắm . Thiên biết mẹ ở nhà một mình nhiều khi buồn nên có chút tủi thân mới nói vậy nên liền gấp một miếng thịt bỏ vào chén mẹ mình cười đáp _ Con yêu mẹ nhiều mà . Chỉ là daoh này Daddy bị bệnh nên con ghé qua thăm người . Hàn nghe đến đó nhưng cố tỏ vẻ bình thường . _ Vậy à. Mà này đừng có lấy 1 miếng thịt ra mà nghĩ rằng mẹ không giận cho nhé . Thiên cười _ Thôi mà mẹ . Với con mẹ là nhất rồi . Thiên giải thích _ Daddy sốt cả tuần nên con về ghé xem sao . Lại chẳng chịu đi bác sĩ . Mạc Thiên nói _ Đó là chuyện của nhà người ta . Con đâu cần phải bận tâm dữ vậy . Thiên gác đũa xuống khẽ nói _ Con biết mẹ với Daddy xảy ra chuyện . Nhưng mà dù sao đi nữa Daddy cũng lo cho con từ nhỏ đến giờ. Sao giờ nói bỏ là bỏ được . Hàn thấy sắc mặt của Thiên không được vui nên _ Rồi rồi không nhắc đến nữa . Ăn đi. Thiên nhìn Hàn khẽ nói _ Con có thể cầu xin mẹ việc này không ? Hàn _ Chuyện gì ? Thiên _ Mẹ đến gặp Daddy được không ? Hàn _ Làm gì ? Thiên thật lòng đáp _ Gan của Daddy đang trong giai đoạn rất nguy hiểm . Theo quan sát của con người đang ở giai đoạn 2 của xơ gan. Nếu không điều trị và uống thuốc sẽ rất tệ . Hàn nghe đến đây mặt mài cho chút nhăn lại hỏi _ Thật chứ ? Thiên _ Đó là do con quan sát . Còn phải kiểm tra lại khi đến bệnh viện. Mạc Hàn _ Tại sao con lại kêu mẹ . Thiên _ Mẹ là người duy nhất Daddy nghe theo . Hàn đáp _ Ta không thể . Thiên _ Con xin mẹ đấy . Chỉ đến gặp người lát thôi. Hàn đáp dứt khoát _ Không được . Thiên _ Tại sao người lớn lại chẳng bao giờ tha thứ cho nhau vậy . Daddy như vậy mẹ không chút lo lắng sao ? Hàn _ Không . Ta với ngươi đó kết thúc rồi . Mong con hiểu . Thiên đứng dậy bỏ vào phòng chỉ để lại một câu nói _ Mẹ chưa bao giờ như vậy trước kia . Bỏ mặt Daddy đến thế . Hàn lúc này cũng buông đũa suy nghĩ đến câu nói ấy mà lòng đau như cắt . Không phải cô không lo mà là lo không nổi . Cô với Đới Manh quả thật đã kết thúc . Giờ cô có lo cũng chẳng được.
Mạc Hàn sẽ đi chứ ? Đới Manh sẽ ra sao ? Mọi thứ cứ như một giấc mơ.