"K-kakuya?"
Kakuya nhìn tôi với gương mặt kiểu cậu-trốn-làm-gì-khi-ai-cũng-nhìn-thấy-cậu còn tôi thì chỉ biết cười trừ về hành động ấu trĩ của mình.
Mặt cậu ấy hơi đỏ, và cả mắt cậu ấy nữa. Cậu ấy đã khóc ư? Tôi rất muốn hỏi cậu ấy, nhưng những câu chứ cứ nghẹn lại ở cổ họng. Rồi tôi lại tự hỏi rằng nói với một cô gái là cô ấy đã khóc à có phải là một điều nên làm hay không?
Cậu ấy dụi dụi mắt. "Hôm nay cậu rảnh chứ?"
"Thực ra thì..." Tôi ngập ngừng một lúc. Tôi định nhờ cậu ấy giúp, nhưng xem chừng cậu ấy cũng cần tôi giúp gì đó. Tôi cũng có lẽ nên nghe xem cậu ấy muốn nói gì trước đã. Nhỡ đâu cậu ấy muốn rủ tôi đi chơi thì sao nhỉ?
"Có, tớ rảnh." Tôi hí hửng trả lời. Kakuya thấy tôi hí hửng ra trò thì lấy làm lạ, nhưng cậu ấy không hỏi gì nhiều.
"Vậy thì chuẩn bị một chuyến đi khỏi làng lá nào." Cậu ấy nói, vẻ mặt vừa phấn khởi nhưng có chút tức giận. Nói chung là bừng bừng khí thế.
"Ra khỏi làng? Cậu định đi đâu?"
"Đến gặp lãnh chúa Hoả Quốc." Cậu ấy nhoẻn miệng cười. "Đi nào Naruto, chúng ta phải chuẩn bị đồ nhanh và rời đi trước khi bị Kakashi tóm được."
"Hể?!" Tôi mắt tròn mắt dẹt nhìn cậu ấy, nhưng Kakuya chỉ kéo tay tôi lôi đi mà không giải thích thêm chút nào. Có vẻ tôi không có lựa chọn rồi.
Ít ra cũng được đi chơi với cậu ấy.
***
Kế hoạch ban đầu của tôi là định gặp để hỏi rõ chuyện mà Naruto nói với bác Teuchi ở tiệm Ichiraku, nhưng lôi cậu ấy đi cùng tôi cũng có thể hỏi được. Hơn nữa tôi đang cần phải giải quyết chuyện này trước. Tôi phải chấm dứt cái mối quan hệ vớ vẩn này.
"Tại sao chúng ta lại phải đi gặp lãnh chúa Hoả Quốc chứ?!" Naruto luôn miệng phàn nàn trên đường đi. "Cậu đang định làm gì vậy?"
"Tớ phải làm rõ một số chuyện." Tôi thở dài. Thật phiền phức.
Chúng tôi băng qua những ngọn cây, băng qua sông và hồ, qua bao nhiêu khu rừng và đã thấm mệt. Trời đã xế chiều và chúng tôi mới chỉ đi được nửa đường mà thôi.
"Nghỉ một chút đã." Tôi thở dốc, lôi ra một chiếc lều trại đã được chuẩn bị sẵn.
"Oa, tuyệt thật đấy!" Naruto nhìn tôi với vẻ thán phục. Mà nói thế có nghĩa là...
"Cậu không có lều sao?" Tôi nheo mắt nhìn Naruto. Cậu ấy lắc lắc đầu. "Tại sao tớ phải mang chứ?"
"Đồ ngốc." Tôi bĩu môi. "Cậu ngủ ở ngoài và rét đến chết đi."
Naruto mặt ỉu xìu. Đúng thật là! Tôi chắc chắn đã dặn cậu ấy chuẩn bị đầy đủ đồ đi qua đêm đấy.
"Thôi được." Tôi thở dài. "Vào bên trong và hứa cậu sẽ ngoan ngoãn đấy."
Naruto khịt mũi nhìn tôi. "Có lúc nào Uzumaki Naruto lại không ngoan chứ!"
Naruto đã thấm mệt. Cậu ấy vừa đặt lưng xuống đã ngủ ngay rồi, nhưng tôi thì chẳng thể làm như vậy. Suy nghĩ về mọi thứ đã xảy ra làm đầu óc tôi thật rối bời.
"Cậu chưa nói với tớ lý do mà chúng ta phải gặp lãnh chúa." Naruto quay sang nhìn tôi. Cậu ấy gần đến nỗi tôi có thể ngửi được mùi bạc hà thoang thoảng trên tóc cậu ấy. Tôi quay sang nhìn Naruto. Đập vào mắt tôi là đôi mắt màu xanh biển trong vắt. Có lẽ vì đã nhận thức được chúng tôi gần nhau như thế nào nên Naruto đỏ mặt vội nhìn lên phía trên.
"Cậu còn nhớ Kenji chứ?"
"Kenji?" Naruto trố mắt. "Cậu ta thì liên quan gì? Cái cậu chúng ta phải hộ tống trong chuyến ăn chơi đến làng của chúng ta á?"
Tôi thở dài. "Đúng vậy." Nguồn cơn của mọi chuyện đều bắt đầu từ tên quái gở này đấy.
"Kenji liên quan gì đến lãnh chúa?" Naruto mắt tròn mắt dẹt nhìn tôi, chờ đợi một câu trả lời.
"Cậu ta là con trai của lãnh chúa Hoả Quốc, người thừa kế tương lai của đất nước này."
"Thật sao?!" Cậu ấy thực sự không biết à? Naruto quả nhiên chẳng bao giờ đọc về nhiệm vụ trước khi làm cả. "Vậy thì cũng có liên quan gì chứ?"
"Hừm," tôi hắng giọng, "vấn đề ở đây là, cậu ta rất, rất đặc biệt."
"Hử?"
"Trong suốt chuyến thăm konoha, cậu ta chưa từng một lần nào ngừng làm phiền tớ. Nào là tặng socola, tặng hoa, và rồi đòi làm đám cưới nữa. Rồi cậu ta khóc nhè khi bị từ chối, Kenji bảo tớ bố cậu ấy sẽ trả thù." Tôi bật cười, điệu cười mỉa mai nhất mà tôi có thể làm được. "Cuối cùng tên khốn đó cũng rời khỏi konoha, lúc đấy tớ mới được yên bình đấy."
"Tớ cũng nhớ vậy, nhưng nó tệ đến thế sao?" Naruto nhìn tôi với vẻ mặt ngờ nghệch. "Cậu là đồ ngốc." Tôi phồng má. Cậu ấy còn không quan tâm nữa chứ.
"Vậy cậu muốn gặp lại Kenji?"
"Đúng."
Naruto nhìn tôi với một ánh mắt phức tạp. "Không lẽ cậu thích Kenji nên quyết định quay lại gặp cậu ta?"
"Đồ ngốc." Tôi khịt mũi. "Tôi muốn huỷ đám cưới của tôi và cậu ta."
"Hả?!" Biểu cảm của Naruto lúc này phong phú đến độ tôi không thể tả hết. Mặt cậu ấy từ trắng đỏ sang xanh rồi lại lặp lại, trông khá vui mắt.
'"Kenji đã bảo lãnh chúa Hoả quốc cậu ta muốn cưới tớ. Đương nhiên là lúc đầu ông ấy không đồng ý, nhưng sau khi dò hỏi hokage đệ Tam thì lại rất ưng tớ." Tôi thở dài lần thứ n, tại sao hokage đệ tam phải nói tốt về tôi lúc này mà không phải những lúc khác chứ? "Và vì đã được đính hôn mà không được quyền quyết định, tớ và Kakashi không được ở cùng nhau nữa."
Naruto nhìn thẳng vào mắt tôi. "Cậu không thể cưới Kenji được!"
"Bình tĩnh nào." Tôi mỉm cười. "Chính vì không muốn nên tớ mới nhờ cậu giúp."
"Vậy cậu định như thế nào?" "Thế nào à..." Tôi chống tay lên cằm rồi nở một nụ cười tự tin. "Cho cậu ta hiểu rằng chọn nhầm người để nhờn với sẽ có kết cục tệ đến thế nào chứ sao nữa."***Cảm ơn các bác đã ủng hộ bò suốt thời gian qua nhé ^^ Đôi lúc kiểu thấy các bác vote với comment là cũng có động lực để tôi làm thêm mấy tập mới rồi ấy, nói chung là tác giả mới nên niềm vui nho nhỏ chỉ có thế hehe:))Fanfic này nói chung là fic tâm đắc nhất của bò luôn (mà bò viết có 2 fic à -.-) nhưng mà 2 cái giọng văn khác nhau nhiều và tôi thích giọng văn fic này hơn hẳn. Tâm sự cho vui thôi hehe các bác cứ yên tâm là truyện sẽ rất dài nhé và đến tận khi lớn hẳn tôi mới cho dừng:) Sẽ có skip thời gian một chút yên tâm yên tâm :))Nói vậy thôi, thanks các bác nhiều vì đã ủng hộ <3Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip