Drop Tong Tai Hoi Vo Banh Bao Lam Mai Tich Bao Nhi Chuong 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
May mắn hơn nữa, thiên phú hội họa từ nhỏ giúp cô kiếm được công việc yêu thích, qua nỗ lực không ngừng, một bước nhảy thẳng lên  vị trí nhà thiết kế chính.

Ba năm trước, khi mới sinh con xong, cô đã trở thành một nhà thiết kế đá quý, thiết kế của cô nhiều lần giành được phần thưởng tại nước ngoài, nhưng tổng bộ công ty di dời nên công việc của cô cũng điều động theo.

Cô tính toán cỡ nào cũng không ngờ địa điểm cuối cùng mà công ty quyết định chọn lại là cái thành phố đã làm cô thương tích đầy mình.

Cô vốn định từ chức không làm nữa, tìm công việc mới, nhưng mà, bốn năm rồi, oán hận của cô cũng đã tiêu tan rồi, cô ngẫm nghĩ, tại sao phải vì cái đống rác năm xưa từ bỏ công việc mà cô đã phấn đấu ba năm nay? Cô đã vì bọn chúng mà mất trắng rồi, cô không thể vì bọn chúng mà bắt đầu lại từ đầu được.

Thế nên, cô về rồi đây.

"Đại thiết kế sư họ Trình ở đâu rồi? Không lẽ không có trên chuyến bay này?" nữ trợ lý tự lẩm bẩm.

Ngay lúc đó, một âm thanh mỹ miều từ bên cạnh cô truyền đến "Tôi chính là người cô cần đón".

Cô gái quay đầu, thì thấy một người cỡ tuổi như cô, cô lập tức ngạc nhiên thốt không ra lời nhìn cô ấy "Cô là tiểu thư Trình Ly Nguyệt?"

"Sao vậy? Không giống sao?" Trình Ly Nguyệt cười, cô ở vào tuổi hai mươi bốn trở thành nhà thiết kế chính, thực sự làm người khác khó tin, tuy nhiên, công việc của cô, thật không phải càng lớn tuổi là càng có giá, mà phải dựa vào thực lực thực sự.

"Thất lễ quá thất lễ quá, tôi tên là Đường Duy Duy, tôi là người đến đón cô." Nói xong cô bị hấp dẫn bởi một đôi mắt to trong sáng nhất thế giới này, cô kinh ngạc vài giây rồi cười lên "Trình thiết kế sư, chắc đây là em trai cô! Thật dễ thương!"

Cậu bé lập tức chu môi phản bác lại "Con không phải em trai của mami đâu. Con là bảo bối của mami."

Mami? 

Đường Duy Duy lại bị bất ngờ lần nữa, tuổi tác của Trình Ly Nguyệt và cô không cách nhau bao nhiêu đã làm cô kinh ngạc rồi, bây giờ, cô ấy còn lòi ra một đứa trẻ cỡ ba bốn tuổi là con của cô ấy? Đường Duy Duy thật sự sắp phát đờ rồi.

"Đây là con tôi - Tiểu Trạch"

"Con tên Trình Vũ Trạch" Cậu bé tự mình giới thiệu.

"Cái tên rất hay" Đường Duy Duy cười mỉm tán thưởng.

Khi xe trên đường về khu nhà ở của công ty, Đường Duy Duy không ngừng trêu Tiểu Trạch, vì cậu bé quá đáng yêu đi, làm cho người khác không cưỡng lại được việc muốn trêu đùa cậu nhóc.

Trình Ly Nguyệt nhìn phong cảnh vừa quen thuộc, vừa lạ lẫm ngoài cửa sổ, kí ức của bốn năm trước hiện ra rõ mồn một trong đầu,ở chỗ này, cô yêu qua, đã hận qua, trong bốn năm nay, cô chưa từng nghe ngóng một tin tức nào trong nước, bởi vậy, đối với tình hình hiện tại của tập đoàn Lục Thị, cô không hề biết gì.

Đương nhiên, cô cũng không muốn biết.

Năm ấy sinh ra cậu con trai cũng rất trắc trở và ly kì, lúc đó cô sơ ý đến nỗi có thai năm tháng rồi mà cũng không biết, lúc cô cảm thấy cái thai động, cô đi bệnh viện, muốn làm phẫu thuật để lấy nó ra.

Bác sĩ trong bệnh viện không chịu phẫu thuật cho cô, cô cầu xin qua nhiều bệnh viện, đều không  có nơi nào đồng ý phẫu thuật cho cô, vì đứa bé rất khỏe mạnh vả lại nó đã thành hình người rồi.

Cô từ cảm giác ác cảm phẫn nộ ban đầu, đến sau này, đứa bé trong bụng từ từ lớn lên, mỗi ngày đạp bụng mẹ cứ như đứa nhóc quậy phá, làm oán khí của cô từ từ tiêu tan đi.

Khi cô dốc toàn lực sinh hạ đứa trẻ, trong lúc mơ màng cô nghe thấy cô y tá nói nhỏ bên tai "Đứa trẻ rất khỏe mạnh, rất dễ thương!"

Cô không tin, đợi y tá tắm đứa nhỏ sạch sẽ và đưa nó vào lòng cô, thời khắc đó tim cô như được ánh sáng chiếu rọi, giống như có một thiên sứ bé nhỏ đột nhiên bay tới bên cạnh cô.

Cô không ngờ người đàn ông đoạt lấy cơ thể cô lại để lại cho cô một đứa trẻ đẹp đẽ đáng yêu đến vậy.

Từ đó, sinh hoạt của cô thay đổi chóng mặt, cô đi ra từ trong những ngày mụ mị không lối thoát, quên đi ân oán với nhà họ Lục, cô bắt đầu nỗ lực kiếm tiền nuôi con, đến khi gặp được cơ hội nộp bản thảo thành công, trở thành nhà thiết kế đá quý và phát triển đến ngày hôm nay.

Cô thành công rồi, con của cô trở thành tất cả sinh mạng của cô.

Khi chiếc xe chạy ngang qua một con đường phồn hoa, Trình Ly Nguyệt ngẩng đầu, nhìn thấy bảng hiệu với dòng chữ vàng kim của tập đoàn Lục Thị dưới sự chiếu sáng của ánh nắng ban trưa huy hoàng sáng lạng, to lớn hùng vĩ, tim Trình Ly Nguyệt vẫn thấy nhói đau khó chịu.

Cô từng trù ếm tập đoàn Lục Thị phá sản, nhưng không ngờ sự trù ếm của cô không hiệu quả, tập đoàn Lục Thị chẳng những thế phát triển rất thần tốc, còn thành lập tòa nhà văn phòng lớn tới vậy.

Nghĩ đến Lục Tuấn Hiên và Thẩm Quân Dao, nghĩ đến việc bọn họ giữ lấy cổ phần của ba sống thoải mái tự tại, sự oán hận mà cô chôn giấu trong bốn năm qua vẫn ào đến như sóng triều.

Nếu như có một ngày, khi cô đủ khả năng, cô nhất định sẽ đoạt lại cổ phần của ba.

Cô lẳng lặng thề thốt trong lòng.

Chung cư mà công ty sắp xếp cho cô ở rất tốt, là một khu dân cư cao cấp, trong khu này còn có một khu mẫu giáo song ngữ, rất thích hợp cho gia đình có con nhỏ.

Công ty cho cô một tuần nghỉ phép, để cô nghỉ ngơi cho tốt sau đó quay lại công ty làm việc.

Trình Ly Nguyệt vô âu vô lo chuẩn bị dẫn con đi chơi trong thành phố này cả tuần.

Thế nhưng, mới hai ngày trôi qua, cô đã có một vị khách lớn tìm tới nhà, cấp trên của cô đích thân gọi điện nói có một vị phu nhân hào môn chỉ định cô thiết kế một mẫu nhẫn kim cương, làm thành món quà kỉ niệm ngày cưới vào một tháng sau của bà.

Trình Ly Nguyệt là nhân vật đại diện cho công ty, là nhà thiết kế thu hút sự tranh giành của các vị phu nhân hào môn.

Cô vừa nhận xong điện thoại thì khách hàng của cô ở công ty đợi để gặp cô, nhưng bây giờ thằng bé vẫn chưa báo danh vào học, thế nên, cô chỉ có thể đem theo cậu nhóc tới công ty.

"Tiểu Trạch, nghe lời mami này, một chút nữa mami đi gặp khách hàng, con ở trong phòng làm việc của mami ngồi yên, không được chạy lung tung nghe rõ chưa?" Trình Ly Nguyệt cảnh cáo nhóc con.

"Mami, mami yên tâm, con rất nghe lời, con rất ngoan ngoãn mà" Đứa trẻ nghiêm túc mở to mắt gật đầu.

Trình Ly Nguyệt nhìn đôi mắt ngang dài mà lại xinh đẹp của con trai, lại thêm khuôn mặt bé nhỏ xinh đẹp tinh tế, những người quen biết đều nói không có một chút gì giống cô, trừ làn da trắng như phấn ra.

Điều này làm Trình Ly Nguyệt oán hận trong lòng, không giống cô, vậy khẳng định là giống ba nó rồi, cô nghĩ thầm, người đàn ông hôm đó hình dáng ra sao, cô thật sự không nhớ được.

Là già là xấu, là cao là thấp cũng không có ấn tượng.

Nhưng mà nhìn con giỏi hơn nhiều đứa trẻ ba tuổi khác, thân cao bằng trẻ năm tuổi, còn khuôn mặt anh tuấn đến nỗi cô cũng không thể tin được, thật sự cảm thấy ông trời đối đãi với cô quá tốt rồi.

Ngoài ra, quan trọng là chỉ số IQ, IQ của con cô giống như thiên tài, tuổi còn nhỏ, cái gì cũng biết, thêm tiếng trung và tiếng anh giao tiếp không vấn đề gì, và còn quá đáng hơn nữa, cháu của dì đã học tiểu học năm lớp ba rồi, thế mà cậu nhóc còn giúp làm bài tập cho cậu ta.

Chỉ số IQ này quá phi thường rồi.

"Mami, lại đứng nhìn con ngẩn ngơ rồi, con đẹp đến vậy hả?" Cậu nhóc lên tiếng đùa cợt.

Trình Ly Nguyệt hôn một cái thật mạnh vào trán của con "Con là do mami sinh ra, đương nhiên là đẹp rồi"

"Mami, mọi người đều nói con không giống mẹ, vậy chắc chắn là con giống ba rồi"

Tim của Trình Ly Nguyệt nhói một phát, từ nhỏ đã thiếu tình thương của ba, là thứ cô thấy có lỗi với nhóc con nhất.

"Có thể vậy!"

"Nói như vậy, chỉ cần người đàn ông nào giống con, là có khả năng là ba rồi?" cậu nhóc hăng hái nói, hình dáng cậu như nào thì ba nhất định là bản phóng to của cậu rồi.

Trình Ly Nguyệt mỉm môi cười, cúi đầu xem đồng hồ đeo tay "Được rồi, mẹ sắp đến trễ rồi, chúng ta mau đi thôi!"

Trình Ly Nguyệt bắt một chiếc taxi đến công ty, công ty có một tòa nhà làm việc lớn, cũng được xem là rất khí phách, Trình Ly Nguyệt đi đến đoạn đường trung ương, ngẩng đầu, nhìn thấy một tòa nhà lớn cực bá đạo nằm giữa trung tâm, cái đặc biệt của tòa nhà này là do ba tòa  nhà chọc trời liên kết lại, như thế một khối kim tự tháp cực lớn vậy, khiến cho các tòa nhà xung quanh bị ép đến không biết ngày đêm.

Trình Ly Nguyệt nhìn tòa nhà tập đoàn Lục Thị ở phía không xa, phía trước tòa nhà này, có vẻ như mất hết bá khí.

Đây là công ty của ai vậy? Ngầu quá đi.

"Wow! Thiệt là đẹp!" cậu nhóc cũng kinh ngạc cảm thán một tiếng, dù gì cậu nhóc cũng đã có giá trị quan và quan điểm của bản thân rồi.

Công ty của Trình Ly Nguyệt chính là tòa nhà nhỏ kế bên tòa nhà lớn này, tuy nhiên, cái miếng đất này nằm ở trung tâm của thành phố, nơi tấc đất tấc vàng..

Dù chỉ là một tòa nhà thấp, cũng phải có một năng lực nhất định.

Dẫn theo con vào sảnh lớn, bước vào thang máy, trợ lý của cô - Đường Duy Duy đang đợi cô rồi.

"Tiểu Trạch giao cho cô, tôi đi gặp khách hàng, trông chừng nó, đừng để nó chạy lung tung"

"Được ạ, Trình tiểu thư" Đường Duy Duy rất vui khi nhận nhiệm vụ này.

Vì có thể được ở cùng với cậu nhóc này, Đường Duy Duy cũng vui vẻ không kém.

"Tiểu Trạch, muốn ăn kẹo không? Dì cho con ăn kẹo" Đường Duy Duy lấy hai cây kẹo que từ bàn ra dụ dỗ.

Nào ngờ khuôn mặt nhỏ của cậu nhóc né qua một bên "Con không còn là con nít nữa rồi, con không ăn đồ ngọt đâu"

Không phải là con nít? Đường Duy Duy ráng nhịn bật cười, nhìn cậu nhóc này, rõ ràng là một đứa con nít rất dễ thương mà!

Trình Ly Nguyệt phải đi đến phòng làm việc của cấp trên trước, cấp trên của cô là một người phụ nữ bốn mươi tuổi rất có năng lực, có tinh thần mạnh mẽ, là con lai, tên Linda, là bà mẹ đơn thân ly hôn một mình nuôi con, bởi vậy, cô rất chiếu cố Trình Ly Nguyệt trong công việc, trong sinh hoạt cũng giúp đỡ rất nhiều.

Trình Ly Nguyệt rất khâm phục cô,  tôn trọng cô.

Linda nhìn thấy cô vào, nhìn cô với một vẻ mặt nghiêm trọng "Ly Nguyệt, chị gặp qua khách hàng của em rồi, là một phu nhân hào môn rất kén chọn, có vẻ khó xử lí, hơn nữa, cô ta ra giá cao hơn dự tính của chúng ta, em phải cẩn thận ứng phó, công ty rất coi trọng đơn hàng này"

"Yên tâm đi! Giao cho em, em bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ" Trình Ly Nguyệt tự tin nói.

Cô không thể không tự tin với công việc, vì cô yêu công việc này.

"Được, vậy thì giao cho em, cô ta đang đợi em ở phòng họp số sáu"

"Không biết vị khách này xưng hô thế nào?"

"Em chỉ cần gọi Lục phu nhân là được" Linda nói.

Ba chữ Lục phu nhân làm tim Trình Ly Nguyệt nhói lên một phát, tim cô như bị ai nắm chặt, cô nghĩ vị Lục phu nhân này nhất định không phải Lục phu nhân mà cô nghĩ đến đâu!

Không, không được là cô ta, cô hiện tại vẫn chưa muốn gặp bất cứ người nào nhà họ Lục.

Khi Trình Ly Nguyệt đang khấn cầu trong lòng, người cô cũng đã đi đến phòng họp số sáu.

Có người trợ lý chuyên môn phục vụ trà nước đứng trước cửa phòng, thấy cô đến, chủ động đẩy cửa ra giúp cô.

Trình Ly Nguyệt cắn môi một cái, hít thở một hơi thật sâu mới bước vào trong.

Khi cô ngẩng đầu nhìn thấy người phụ nữ toàn thân cao quý tao nhã đang ngồi trên sofa đó, tim cô có vài giây như ngừng đập.

Cái người hiện giờ cô không muốn gặp nhất, trời cao lại an bài cho ta đến ngay trước mặt, cô thật sự muốn trốn cũng không trốn được.

Là Thẩm Quân Dao.

Cô ta nhìn thấy Trình Ly Nguyệt, cũng có chút kinh ngạc chau mày, đôi môi đỏ nhếch một nụ cười đắc ý lại pha chút mỉa mai "Thật sự là cô, tôi tưởng nhìn nhầm tên của cô nữa"

Nhìn thấy khuôn mặt Thẩm Quân Dao, những gì của bốn năm trước rõ ràng in trong đầu cô lần nữa, cô bị sỉ nhục, bị chà đạp, bị đuổi đi, bị tính kế.

Tay của Trình Ly Nguyệt nắm chặt thành nắm đấm, cô cố gắng ém lại những chuyện trước đây, nuốt oán hận xuống, cô nghĩ đến con, hiện tại, cô không có bản lĩnh đấu với những người này, hiện tại cái cô cần nhất chẳng qua là cùng con mình sống cho thật tốt.

Trình Ly Nguyệt buông lỏng nắm đấm trên tay, điềm nhiên bước đến trước mặt Thẩm Quân Dao "Chào Lục phu nhân, tôi tên Trình Ly Nguyệt, là nhà thiết kế đá quý được cô chỉ định lần này, xin hỏi, có gì có thể phục vụ cô được"

Thẩm Quân Dao khựng một cái, có chút kinh ngạc nhìn biểu cảm rất là bình thản của cô, đôi mắt với đường viền tinh tế của cô ta nhìn chằm chằm Trình Ly Nguyệt với tia nhìn sắc bén, muốn từ trong chiếc mặt nạ bình tĩnh này nhìn ra sự khó chịu tức giận của cô.

"Ái chà, tiền Lục phu nhân, hiện giờ lại đến lượt cô thiết kế đá quý cho tôi rồi, cô biết tôi kêu cô thiết kế đá quý để làm gì không? Là quà Tuấn Hiên muốn kỉ niệm bốn năm ngày kết hôn cho tôi, cô rời khỏi thì hai tháng sau tôi và Tuấn Hiên kết hôn, có bất ngờ không?"

"Xin hỏi Lục phu nhân lần này đối với đá quý có yêu cầu gì đặc biệt không ạ? Hay là hoàn toàn giao cho tôi thiết kế?" Trình Ly Nguyệt không màng tới lời cô ta nói, đề cập vấn đề một cách chuyên nghiệp.

Thẩm Quân Dao mặt hơi biến sắc, cô chọn công ty thiết kế đá quý này, vốn dĩ là muốn đặt một bộ đá quý, nhưng không ngờ khi cô lật trang tạp chí, vô tình nhìn thấy Trình Ly Nguyệt làm thiết kế sư chính ở đây.

Bởi thế nên cô lập tức chọn cô ta giúp cô thiết kế, cô trông chờ Trình Ly Nguyệt khi thấy cô đang sống rất huy hoàng, cô ta sẽ tức đến mức nào, nhưng cô chờ đợi hết mấy ngày, những gì thấy được lại là biểu cảm không bị ảnh hưởng lay động của Trình Ly Nguyệt.

Như vậy cô làm sao cam tâm được?

"Trình Ly Nguyệt, không muốn nói chuyện lúc trước với tôi à? Cô gần đây sống thế nào rồi?"

"Lục phu nhân nếu như vốn chỉ hiếu kì chuyện đời sống cá nhân của tôi, vậy thì mời cô về cho! Nếu như cô muốn tôi thay cô làm việc, mời đề xuất yêu cầu của cô."

Trình Ly Nguyệt tuy rất hận người phụ nữ này, hận đến muốn đá cô ta xuống địa ngục, nhưng mà, vì con, cô có thể nhẫn nhịn tất cả những thứ không nhịn được.

Ánh mắt của Thẩm Quân Dao đánh giá cô một cách tỉ mỉ, mặt cô hồng hào tươi tắn, bộ đầm màu xám cô mặc trên người lịch sự có khí chất, phảng phất hơi hướng của sự nhanh gọn chuyên nghiệp, càng làm cho cô ta khó chịu hơn là cô làm thế nào có khả năng ngồi vào vị trí nhà thiết kế chính?

Cô đúng là có thiên phú hội họa,nhưng đó cũng chỉ là ở mức độ trung bình giải trí thôi, không ngờ rằng, bốn năm không gặp, cô lại biến đổi thành người đầy tài hoa.

Thật không nên là như thế,một Trình Ly Nguyệt mà cô hy vọng gặp được đáng lẽ phải là sa cơ vô năng, tốt nhất là sống cuộc sống thấp kém nhất dưới đáy xã hội mới đúng.

Thẩm Quân Dao thấy cô không muốn nói chuyện quá khứ, cô chỉ còn cách đứng lên nói "Cho cô thời hạn ba ngày, giao ra bản thảo mà tôi ưng ý, nếu như không giao ra được, thì đừng trách tôi không nể tình xưa, sẽ mắng vốn với ông chủ công ty cô, nói cô không có năng lực để tôi xem xem cái ghế thiết kế gia chính của cô ngồi được bao lâu" Nói xong, cô ta với khuôn mặt kiêu ngạo bước ra cửa, sắp đến được tới nơi, cô quay đầu đắc ý nhếch mày nói "Trình Ly Nguyệt, đây là địa bàn của tôi, cô muốn làm việc tiếp thì không dễ dàng gì đâu"

Tại cửa sổ phía ngoài phòng họp, một đôi mắt to đen láy như đá quý nhìn chằm chằm hình ảnh bên trong, cái ánh mắt đó rõ ràng có phần tức giận, đáng chết thật, cả gan dám uy hiếp bắt nạt mami của nó.

Trình Ly Nguyệt nắm chặt nắm đấm,những lời uy hiếp của Thẩm Quân Dao, quả thật kích động đến cô, nhưng mà cô tuyệt đối không cho cô ta nhẹ nhõm đâu.

Biểu hiện của cô bình thản như không có gì.

Thẩm Quân Dao nhìn bộ dạng bình thản không chút sợ hãi của cô thì khuôn mặt có chút khó coi "Trình Ly Nguyệt, tôi với Tuấn Hiên bây giờ sống rất hạnh phúc, tôi cảnh cáo cô, cô không được xuất hiện trước mặt Tuấn Hiên, anh ấy nhìn thấy cô sẽ ghê tởm."

Trình Ly Nguyệt miệng nhếch lên một cái, quay đầu nói "Tôi không có rảnh rỗi"

Thẩm Quân Dao thấy lời nói vẫn không khích được cô ta, cô thật sự cảm thấy có chút kì lạ, người phụ nữ này mất trí rồi sao? Chuyện của bốn năm trước, cô ta thật sự không nhớ rồi à?

Nếu không, cô nói khích đến thế, cô ta đáng lẽ phải khó chịu giận dữ mới đúng!

"Lục phu nhân, không tiễn." Trình Ly Nguyệt nói xong, mở cửa ra đi trước một bước.

Trình Ly Nguyệt đi nhanh đến, không phải phòng làm việc của cô, mà là nhà vệ sinh.

Vì khóe mắt của cô có một chút cay, cảm xúc của cô cũng tuôn trào rất dữ dội, cô không muốn dùng hình dáng này đối mặt với con, vì thế cô muốn điều chỉnh lại cảm xúc trước khi ra ngoài.

Nhưng mà cô lại không biết phía sau lưng cô, cậu nhóc mặt buồn nhìn thân hình cô, bàn tay nhỏ nắm chặt, mami nhất định bị khổ sở vì tức giận rồi!

Thẩm Quân Dao được các trợ lý cung tiễn rời khỏi.

Trình Ly Nguyệt từ hướng phòng vệ sinh đi đến, bỗng nhiên thấy cậu nhóc đứng ở hành lang, cô giật cả mình, nhanh chóng lộ ra nụ cười "Tiểu Trạch, con làm gì mà chạy vô đây, không phải mẹ kêu con chơi với dì Đường sao?"

Cậu nhóc dùng đôi mắt vừa to vừa đen óng ánh nhìn mami, nhìn thấy hốc mắt cô có màu đo đỏ, cậu vươn tay ôm lấy cô

 "Mami..."

"Sao vậy?"

Cậu nhóc lắc đầu, có chút chán nản, giờ nó còn nhỏ, nó không thể bảo vệ mami khỏi bị người xấu ức hiếp, nếu có baba ở đây thì tốt rồi.

"Mami, nếu baba ở đây, mami sẽ không phải cực nhọc làm việc nữa rồi."

Trình Ly Nguyệt giật nảy mình, thằng bé làm sao đột nhiên có cách nghĩ như vậy?

"Mami rất thích công việc này! Mami không cảm thấy cực khổ" Trình Ly Nguyệt cười khuyên bảo.

Nhưng mà, những câu nói vừa rồi cậu nhóc đã nghe thấy hết, người phụ nữ ăn diện ra vẻ rất giàu có đó ức hiếp mẹ, nó làm cậu vừa hận vừa tức.

"Nhưng mà... nếu như thật sự có baba ở bên cạnh bảo vệ mami thì tốt rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip