[Vụ Coca là như này]
"Thẩm ca của chúng ta lợi hại quá", Hạ Cửu Gia nói, "Một bàn chocolate, chuyện chỉ xảy ra trong phim Nhật.""Không phải", Thẩm Hi lại ném tất cả vào ngăn bàn, "Chỉ sáu người, có một người tặng năm hộp. Đoán chừng là vì hai video kia, bây giờ toàn trường đều biết, nên có mấy người làm càn." Vài bạn học nữ còn phóng khoáng hơn cả cậu, dán hình mình vào thiệp, ghi cả số điện thoại, gan lớn vô cùng."..." Mặc dù biết so đo chuyện này là nhàm chán vô cùng, mà Hạ Cửu Gia vẫn thấy mình thua cuộc.Tự học buổi sáng là tiếng Anh, cô Dương Quyên bảo mọi người lấy sách luyện nghe ra nghe hai bài."Đông nhi", Thẩm Hi vừa nghe vừa nói, "Ăn miếng chocolate không?""Ừm, cũng được."Thẩm Hi sờ soạng lục lọi trong hộc bàn, cuối cùng lấy ra một miếng, đưa cho Hạ Cửu Gia: "Cho nè."Hạ Cửu Gia nhận lấy, nhất thời nhíu mày – cục chocolate này chẳng vuông cũng chẳng tròn, trời sinh méo mó, vốn hình dáng phải là vuông nhưng phía trên lại lõm một mặt, bốn phía cũng chẳng ngay ngắn, lồi ra lõm vào, khó coi vô cùng. Hạ Cửu Gia cũng chẳng thèm để ý, ném vào trong miệng, lập tức muốn nhổ ra! Mùi vị quỷ quái gì thế này! Ngọt đến muốn ngấy! Vừa đắng vừa ngọt, lại còn chát!"..." Thấy Thẩm Hi lại lấy ra một cục, ánh mắt sáng lấp lánh đưa cho mình, Hạ Cửu Gia cố nhịn, nói: "Cảm ơn, đủ rồi.""Không ăn nữa à?""Ừm.""Ăn không ngon?""...Cậu nếm thử thì sẽ biết.""Ờ..." Thẩm Hi lại đưa tay vào hộc bàn, quơ quào một lúc, lôi hết mười hộp chocolate kia ra ngoài, lật xem từng cái, cuối cùng lựa chọn một hộp từ Nhật Bản, mở bao, "Vậy ăn cái này đi, tớ từng ăn rồi, không tệ lắm."Hạ Cửu Gia cầm lấy, bỏ vào trong miệng, sau đó đáp: "Quả thật không tệ."Cách mấy giây, cậu hỏi: "Cái đầu tiên là hiệu gì?" Cậu rất hiếu kỳ, hãng nào với mùi vị như thế mà còn tồn tại được đến ngày nay???Thẩm Hi chuyển mắt, đáp: "Tớ làm.""..." Hạ Cửu Gia lại nói không nên lời."Cái thứ hai là hiệu Nhật Bản.""..."Thẩm Hi nói sang chuyện khác: "Đúng rồi, trong đó có một hộp chocolate không phải để tỏ tình." Vừa nói, cậu vừa kéo ra một hộp Ferrero, mở tấm thiệp đính bên trên, để lộ một tờ 500 tệ, "Đây là khen thưởng của người xem cho mấy video kia... 5 giờ, tổng cộng được 500 tệ."Hạ Cửu Gia rất khiếp sợ: "Thật á, hai chúng ta sau này không cần sầu lo nữa, dựa vào làm bài tập cũng có thể thu 250 tệ mỗi ngày.""Ừm", Thẩm Hi lật lật tấm thiệp: "Nói xin lỗi rất chân thành." Trên thiệp viết: "Tổng cộng kiếm được 500 tệ, đã nộp lên toàn bộ, hôm đó chỉ cảm thấy rất lợi hại nên không suy nghĩ nhiều mà đăng lên mạng, muốn người khác cũng phải thán phục, tớ không nghĩ rằng có thể nổi tiếng toàn weibo.""Thôi", Hạ Cửu Gia lười đánh giá, cầm lấy 250 tệ, gấp gọn bỏ vào túi sau quần.Tự học buổi sáng kết thúc, tiết một tiết hai là môn Văn. Đại biểu môn đem bài luận văn phát cho từng người – cứ hai tuần là lớp 10-6 sẽ có bài tập viết luận văn.Thẩm Hi rất kì quái mà thích viết tiểu thuyết. Cả lớp hết thảy 60 người thì 59 người sẽ viết những bài nghị luận mà thi đại học tất sẽ ra, chỉ có mình Thẩm Hi khoái viết tiểu thuyết.Đề bài tuần trước là lấy từ đề thi Đại học môn văn của tỉnh Chiết Giang: "Giả tưởng và thực tế". Thẩm Hi viết một câu chuyện khoa học viễn tưởng:Năm 2043, một công ty kết hợp với bệnh viện cho dân chúng kiểm tra sức khỏe tổng quát, sau đó sẽ thống kê và tổng hợp trí nhớ và suy nghĩ thu được bằng cách phân tích sóng điện não, rồi bán nó dưới dạng dữ liệu tiếp thị cho các công ty thương mại, gọi là "Báo cáo tâm lý khách hàng chân thực nhất". Có một ngày, các giám đốc điều hành của công ty lần lượt tử vong, 'dữ liệu tiếp thị' lưu trữ trong kho tư liệu bị người trộm đi, 'nhân cách điện tử' được chuyển vào AI, xuất hiện ở thế giới thật...Mấu chốt là tên của hai nhân vật chính bình định cục diện rối loạn lại là 'Thẩm Hi' và 'Hạ Cửu Gia'.Càng mấu chốt hơn là hai người đặc biệt nhiều hint.Bài luận văn này được 58 điểm, dù sao đây cũng không phải là thi, Dư Trung Thiện cũng không để ý đến tên nhân vật chính, với cả tính cách thầy cũng phóng khoáng vô cùng. Là một thẳng nam hơn 40 tuổi, Dư Trung Thiện không cách nào nhìn ra được 'sự gay gay' của hai nhân vật chính."Đông nhi", Thẩm Hi lấy thước đè lên, xé bài luận văn cái 'rẹt', cầm bút viết lên góc trên bên phải 'Ngày 14 tháng 2 năm 2019', dùng kim ghim lại, sau đó ném qua chỗ bạn cùng bàn, "Cái này cho cậu.""Thẩm Hi", Hạ Cửu Gia hạ thấp giọng, "Cậu đã từng cam kết trước khi thi được hạng nhất sẽ không viết thư tình nữa mà." Ngày sinh nhật tháng trước có hơi vượt ranh giới, thế nhưng thời gian sau đó, trừ câu "Hôm nay vẫn thích cậu" bất di bất dịch thì Thẩm Hi không làm gì vi phạm cam kết cả, mặc dù... Aiz, thôi không nói.Thẩm Hi bình tĩnh nói: "Nhưng đây chỉ là luận văn của tớ mà." Sau đó lại nói tiếp: "Cậu xem chưa? Cậu xem một chút đi. Tớ còn rất nhiều ý tưởng viết tiểu thuyết, nhân vật chính là hai chúng ta ---" Đúng vậy, cậu không chỉ xem đam mỹ, còn viết đam mỹ nữa.Hạ Cửu Gia thấy hai mắt Thẩm Hi nhìn xoáy vào miệng mình mà nói không ngừng, trong lòng phiền não, bèn đưa tay ngăn trước mặt Thẩm Hi, chặn lại đôi mắt làm người nôn nao, một tay khác đem mấy tờ giấy kia ném vào trong hộc bàn, nói: "Được rồi, được rồi, tan học tôi sẽ nhìn. Đừng nói nữa.""Ừm", Thẩm Hi nhìn ngón tay trắng trẻo thon dài của đối phương, thậm chí ngay cả vân tay cũng thấy rõ, trong lòng xao động, không kiềm được mà đưa cổ lại gần, khẽ hôn lên đầu ngón tay Hạ Cửu Gia, thậm chí còn phát ra một tiếng 'chụt' thật khẽ.Hạ Cửu Gia như chạm phải điện, lập tức nắm chặt tay rút về, trong đầu chạy nhanh một đống chữ: 'Tại sao mình lại trêu chọc đến tên khốn này!!! Thầy Dư ơi, tại sao thầy lại để đằng sau chúng em trống không chẳng ai ngồi???'------Lễ tình nhân rơi vào thứ tư, tự học tối kết thúc lúc 10g, ngày mai lại phải dậy sớm đi học nên chẳng ai ra ngoài chơi lễ. Hạ Cửu Gia cũng quay về phòng ngủ, rửa mặt đánh răng, leo lên giường.Đến lúc tắt đèn, Hạ Cửu Gia chợt nghe có tiếng người gõ cửa 'cộc cộc cộc'. Giường ngủ của cậu ngay sát cửa, thế nên cậu cầm lấy cây treo quần áo cạnh giường, cứ thế nằm trên giường mà kéo cửa ra. Chiêu này là luyện – cậu ngầu nhất nên làm chuyện gì cũng phải đỡ mệt hơn người khác.Thẩm Hi đi vào, trên người mặc áo choàng dài giống như mới vừa đi ra ngoài.Hạ Cửu Gia thò đầu xuống hỏi: "Chuyện gì thế?"Thẩm Hi khép hờ cửa, đi đến trước giường Hạ Cửu Gia. Trong bóng tối, cậu vén chăn Hạ Cửu Gia lên một khe nhỏ, khẽ khàng nhét vào một vật, nói: "Tớ thấy nhiều người có cái này, cậu cũng phải có."Hạ Cửu Gia sờ thử: "..." Có vẻ là một đóa hoa được bọc bằng giấy bóng kiếng, hình như còn treo một con gấu bông nhỏ.Đưa đồ xong, Thẩm Hi xoay người ra cửa: "Được rồi, tớ đi đây.""Nhớ khép cửa lại.""Biết rồi."Ánh sáng trong hành lang lại biến mất. Hạ Cửu Gia đem cành hồng đặt ở khe hở giữa giường và tường, xoa nắn ngón tay trong bóng tối, rồi đưa nó lên trước mắt mình nhưng lại chẳng trông thấy gì.Rất kỳ quái, Hạ Cửu Gia - người vừa trải qua sinh nhật tuổi 16 – lại có cảm giác về định mệnh.Thẩm Hi quá cường thế bá đạo, cậu không biết rõ liệu cả đời này của mình có cùng Thẩm Hi buộc chung một chỗ hay không. Cậu vẫn còn bất an, vẫn muốn tránh né, nhưng cậu phát hiện, kể từ sau lần Tết dương lịch, cậu không hề bài xích lần 'nụ hôn cách giấy' hay 'giả vờ muốn hôn' của Thẩm Hi, nụ hôn vào ngón tay ngày hôm nay cũng vậy.Hạ Cửu Gia không tự chủ đưa ngón tay đè lên môi mình.Hai giây sau cậu kịp phản ứng, bèn dùng áo gối lau môi thật mạnh, kiểm tra lần cuối đồng hồ báo thức, đắp chăn đi ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip