"Vì cuộc sống không ngừng thay đổi. Bạn không biết đời sẽ ném cái gì vào mình. Và bạn chỉ có hai lựa chọn: Một là tránh khỏi nó, hai là lao thẳng vào nó.
Tôi sẽ can đảm.
Vì tôi muốn Liam của tôi cũng can đảm."
[The secret life of Pets]
---
Bầu trời ngập mây vừa ngả sang màu tối, một đợt tuyết mới lại tiếp tục rơi. Ô cửa kính rộng nơi chiếu nghỉ cầu thang bộ, nơi mà nửa tháng trước cậu còn nói đùa là ngồi chờ xem tuyết, giờ đã đọng một màu trắng xóa.Công Phượng kéo mũ áo khoác, dựa đầu vào tường lặng lẽ thở dài. Giá như trận tuyết này đừng rơi quá sớm, liệu có phải tầm nhìn sẽ sáng rõ hơn không?Liệu có phải, sẽ không gục ngã ngay trước cửa thiên đường thêm một lần nữa...Khoảnh khắc trái bóng lao vào trong lưới, toàn thân cậu còn lạnh hơn cả việc đứng dưới tuyết mấy tiếng đồng hồ. Nhưng bọn họ vẫn chạy, đồng đội của cậu, bọn họ vẫn đứng lên giành giật lấy từng giây và chạy về phía khung thành đối diện.Dù không hề muốn chấp nhận, nhưng có những chuyện giống như vận mệnh, dù có nỗ lực 99% thì vẫn phải trông đợi vào 1% may mắn còn lại. Quyết tử chiến suốt một trăm mười tám phút đồng hồ đằng đẵng ngang tài ngang sức, chỉ ở những giây cuối cùng mà định kết cục, sao có thể không tiếc hận? Sao có thể không bật khóc được đây?Chỉ là...Khi cậu nhìn thấy Tiến Dũng đổ gục xuống, vỡ òa trên nền tuyết, máu hòa cùng nước mắt tí tách rơiKhi Quang Hải nghẹn ngào đầy tức tưởi trước bao nhiêu chiếc camera vây quanh, chỉ có thể cúi đầu xin lỗiKhi cậu thủ thành sừng sững trước mành lưới kia rút găng tay lau vội giọt nước chực tràoKhi Duy Mạnh cắm lá cờ đỏ rực ướt đẫm trên đụn tuyết trắngVà khi nhìn chiếc băng xanh đeo trên cánh tay buông thõng đầy xót xa của người nọ...Đồng đội của cậu, anh em của cậu, Lương Xuân Trường của cậu..."Có tao ở đây rồi." Phượng nói, khi ôm vào lòng đôi vai người kia chừng như run rẩy.Tuyết tan trên mái tóc đen ướt sũng, chảy qua gương mặt đã trắng bệch lại và đôi môi khô nứt, để lại một vệt sáng dưới ánh đèn, tưởng như nước mắt.Tưởng như."Tao sẽ không khóc vì thất bại nữa đâu."Xuân Trường nói vậy, và vòng tay ôm siết lấy cậu."Chỉ một lúc thôi. Chỉ lúc này thôi.""Được."Dù có là cả đời cũng được, bất kể tung hô hay thóa mạ, thất bại hay vinh quang, tao đều sẽ cùng mày chống đỡ.Không được khóc, nước mắt sẽ che khuất tầm nhìn! (*)Khoảng cách từ máu của chúng ta đến chiến thắng chỉ là vài giây nữa thôi, thế nên mình không được dừng bước!---"Đang nghĩ gì thế?"Công Phượng mỉm cười nhận ly cacao nóng từ tay người vừa ngồi xuống bên cạnh, nhấp một ngụm rồi hỏi lại, "Sao ra đây làm gì?""Tưởng mày tìm góc nào chui vào khóc nên đi tìm.""Trông tao có vẻ sẽ thế hả?""Không. Chỉ là cái cớ thôi."Ý tứ chính là, tao muốn ở cạnh mày.Xuân Trường duỗi duỗi chân, kéo cao cổ áo rồi hơi ngửa người ra, tư thế thoải mái cứ như đi dã ngoại. Thở ra một hơi khói trắng, quả bóng căng phồng trong lòng cũng vơi đi ít nhiều. "Hồi ở Hàn, có một đêm tuyết cũng rơi dày như thế này. Mà hồi đó thuê phòng rẻ nên hệ thống sưởi không tốt lắm, nửa đêm tỉnh dậy bới tung tất cả quần áo ra mặc vào, lăn lóc đến tận 5 giờ sáng mới ngủ được.""Ừ, lúc tao ở Nhật cũng vậy. Còn nghĩ may mà mình quen với khí hậu cao nguyên rồi nên chịu lạnh tốt hơn đấy." Công Phượng gật đầu đồng tình, bàn tay xuýt xoa cọ cọ chiếc ly còn âm ấm.Xuân Trường mỉm cười tiếp, "Không ngờ có ngày chỉ mặc độc hai manh áo mỏng chạy băng băng suốt mấy tiếng liên tục, tất cả dây thần kinh đều tê dại, thế mà vẫn tiếp tục chạy, chạy, chạy như không biết mệt, không biết lạnh, cứ như sức lực vô tận ấy. Giới hạn của con người đúng là bất ngờ nhỉ?""Thường khi bị dồn vào đường cùng thì sẽ làm được những điều tưởng chừng như không thể.""Bọn trẻ con buồn lắm, nãy đi từng phòng thấy đứa nào cũng nằm chèo queo.""Haha... Bọn mình hồi xưa cũng vậy. Mà thực ra bây giờ cũng chẳng khá hơn là bao. Chỉ khác là đi qua nhiều, thì sức chịu đựng lớn dần lên, cho đến một lúc nào đó thì có thể đưa lưng ra gánh vác thôi.""Hi vọng ngày ấy sớm đến.""Nó đã đến rồi đấy thôi. Hôm nay mày giỏi lắm." Phượng nói, nhớ lại bóng áo số 6 đứng giữa sân vận động phủ tuyết, ánh đèn rải lên vai người ấy, đổ xuống một cái bóng thật dài.Nhìn từ đằng sau, bóng lưng ai cũng trông cô độc. Nhưng khi đứng thẳng lên, lại hiên ngang và đẹp đẽ như một biểu tượng. Hai màu đỏ trắng tương phản không quá sâu sắc, nhưng bóng áo đỏ trên nền tuyết trắng in trong mắt cậu lại đẹp đến mức xúc động. Lần đầu tiên Phượng hiểu được "giữa biển người chỉ thấy một" là như thế nào. Cũng là lúc sâu sắc nhận ra, mình thật sự thích, thật sự rất, rất, rất thích người ấy. Thích đến mức, dù ở ngay bên cạnh cũng vẫn thấy nhớ nhung...Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip