Kaiba càng nghĩ càng thêm bực tức.
Thất bại...ta là một kẻ thất bại...
Ngay cả một người quan trọng như vậy cũng không bảo vệ được, ta... có thể làm được cái gì chứ?
**************************[Phụ Cận] Tâm Long: ... Tổng giám đốc?
Kaiba có chút miễn cưỡng tiếp thu mớ lời mỉa mai của hai người kia, càng lười phải giải thích với thành viên mới Tâm Long trong đội, đợi Lam Nhãn Bạch Long của mình quét sạch đám quái rồi liền điều chỉnh cho nhân vật của mình lui xuống giữ vị trí cái đuôi của đội rồi lại tiếp tục lật giấy tờ ra xem xét.
Anh vẫn còn đang điều tra về kẻ đã thọc tay vào gây hại đến các game thủ chuyên nghiệp của Legend máy chủ Nhật Bản, quả thật là một kẻ được bảo vệ kĩ lưỡng, bất kì đầu mối nào cũng bị cắt đứt.
Tại sao chỉ có mình máy chủ Nhật Bản gặp tình trạng này chứ?
Ting!
Một đoạn chat mật vang lên âm báo nhắc nhở Kaiba chú ý vào màn hình.
[Mật] ???: Vẫn đang phiền muộn chuyện gì sao?
[Mật] Lam Nhãn Bạch Long: ... Chút chuyện. Cấp độ thế nào rồi?
[Mật] ???: Đừng để tâm chuyện đó, như hiện tại là được rồi.
Như hiện tại là được rồi ư?
Kaiba thực sự không hiểu nổi vì sao lại có một người dễ thoả mãn với những gì bản thân có như vậy. Chẳng phải con người là một sinh vật tham lam và ích kỉ sao? Đâu phải ai cũng dễ dàng thoả mãn với những thứ bản thân đang có chứ, họ thậm chí sẽ hi vọng nhiều hơn, khao khát nhiều hơn, thậm chí sẵn sàng đánh đổi cả nhân tính của mình chỉ để đạt được thứ bản thân muốn.
[Mật] Lam Nhãn Bạch Long: ... Có lẽ tôi chẳng thể nào hiểu nổi cậu được, Tử Nhãn.
[Mật] ???: Đơn giản vì thực tại của tôi và của anh hoàn toàn khác nhau, Lam Nhãn.
Kaiba ngây người nhìn dòng chat đó, dần dần nhận ra được ẩn ý bên trong.
Cậu ta sống trong một gia đình bình thường, có bè bạn trường lớp và thầy cô, sống một cuộc đời bình thường như bao người khác, một thế giới hiền hoà và ngập tràn yêu thương.
Trong khi thế giới mà Kaiba được sinh ra, lớn lên rồi trưởng thành lại là một thế giới xấu xí, dơ bẩn và nguy hiểm vây quanh...
Ra là vậy ư?
Ra đó là lý do tôi không thể hiểu nổi cậu ư, Mutou Yugi?
Ra đó là lý do mà cả Lôi Thiên lẫn Mộng Phong Hoa đều dễ dàng bỏ qua và tiếp nhận sự xuất hiện của tôi trong game giống như năm đó ư?
Vì thế giới mà các cậu sống tràn ngập yêu thương và vị tha ư?
Kaiba nở một nụ cười, nụ cười mỉa mai chính bản thân anh.
Có lẽ... nỗi phiền muộn này... cũng nên chấm dứt rồi.
Biết rút kinh nghiệm và không ngừng cải thiện bản thân, cải thiện năng lực và chỉnh đốn lại sự tự mãn ngu ngốc của mình, đó có lẽ là con đường đúng đắn...
Kaiba đặt tay lên bàn phím, chậm rãi gõ ra một dòng chat.
[Mật] Lam Nhãn Bạch Long: Có lẽ một lúc nào đó tôi nên nhìn thử thế giới thực tại của các cậu một chút.
[Mật] ???: Vô cùng vinh hạnh.
Kaiba khẽ nở một nụ cười.
Đây có lẽ nên gọi là 'trở về con số 0' đi...
Một lần nữa làm lại... một lần nữa cố sức mình...
Nếu như thế giới ảo kia thật sự tràn ngập những cảm xúc bình dị đấy...
... Vậy thì ta không ngại đắm mình vào đó.
Làm một con người bình thường...
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip