Chương 97

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Y cúi mặt yên lặng một chút, bàn tay nắm chặt chiếc chăn, sau đó nói ra:

- Là mấy đứa thiếu gia ở trường tư thục gần đó, các cậu ấy nói là sẽ cho con tiền để mua thuốc cho Ngọc Ngọc. Mấy đêm trước con vô tình nghe được các cô nói chuyện với nhau, con nghĩ có thể phụ giúp các cô được phần nào hay phần đó, nên đã đi cùng các cậu ấy ra một ngôi chùa bỏ hoang có bậc thang khá cao. Các cậu ấy bảo con chỉ cần leo lên rồi leo xuống đây là lấy được xấp tiền ấy để dưới gốc cây. Con cảm thấy có thể làm được nên chấp nhận. Nhưng mà... con chỉ mới leo được một nửa, có một bạn đi cùng đẩy con xuống, rồi xúm vào đánh con rất đau, sau đó bỏ đi. Con nằm một lúc mới có thể đứng dậy. Nhưng mà...

Y Sinh ngẩng lên khuôn mặt đầy nước mắt, hai mặt híp lại, cười với cô:

- May mắn là các cậu ấy giữ lời, đúng không cô?

Cô viện trưởng nghe xong, nước mắt cô cũng rưng rưng, ôm chầm lấy y.

Một cậu nhóc 12 tuổi, những đứa trẻ tầm tuổi này đều được cha mẹ chiều chuộng, thoải mái vòi vĩnh nũng nịu, vậy mà đứa trẻ này, lại sâu sắc và chín chắn đến mức này...

Sau khi biết được sự thật, cô đã liên hệ với bên trường đó để làm việc, yêu cầu cho y một lời xin lỗi. Nhưng mà phụ huynh đứa trẻ đó lại bảo:

- Đây là việc của tụi trẻ con, tụi nó là giao dịch công bằng. Đứa trẻ đó chấp nhận bị đánh để được tiền bồi thường, và con tôi đã đưa cho đứa trẻ ấy một số tiền lớn. Vậy còn có gì để cô không hài lòng nào?

- Cô!

Cô viện trưởng tức giận, tay nắm chặt, nhưng y lại kéo áo cô, nói nhỏ:

- Cô ơi, dì ấy nói đúng đấy ạ, con đã lấy quá nhiều cho một lời xin lỗi rồi...

°°°°°°°°°°°°°°
- Tôi mãi không thể nào quên, một đứa bé lúc trước còn thút thít với tôi, bảo rằng "Con sợ tối lắm, cũng sợ đau nữa." lại chấp nhận bị đánh để phụ giúp gánh nặng tiền nong cho chúng tôi... vậy mà còn lê tấm thân nhỏ bé ấy về đến tận cổng.

Kể xong câu chuyện, viện trưởng và Vân Nhã cũng rưng rưng nước mắt, Mặc Xuyên cảm thấy rất bình thường, anh nghĩ "Nam nhi phải như vậy chứ!"

Bên này, Cố Nham và Trần Minh nắm chặt hai tay, tim đau như muốn nứt ra vậy, một đứa bé 12 tuổi lại biết chia sẻ gánh nặng cho người khác...

Mặc Xuyên lên tiếng hỏi:

- A Sinh giỏi như vậy, mà lại không được ai nhận nuôi sao?

Viện trưởng hồi thần lại trả lời:

- Tất nhiên là có rồi, hầu như ai đến đây cũng bị ấn tượng bởi đứa trẻ đó đầu tiên. Nhưng khác với những đứa trẻ khác, vì không có gia đình nên khao khát, Sinh nhi vì không muốn trải nghiệm cảm giác mất đi người thân một lần nữa, nên em ấy từ chối tất cả. Ngọc nhi cũng vậy, đứa trẻ ấy tình nguyện từ chối tất cả những người nhận nuôi, ở lại bầu bạn với Sinh nhi. Hai đứa trẻ ấy là lớn nhất ở đây, cũng là thần tượng của tất cả bé ở đây, còn là chỗ dựa của chúng tôi nữa. Tháng nào cũng có 2 khoản tiền được gửi về đây...

Không khí rơi vào trầm lặng, một lúc sau viện trưởng nói tiếp:

- Nếu các cậu muốn biết nhiều hơn về Sinh nhi, sau bữa trưa có thể hỏi mấy đứa bé, chúng nó còn rành hơn tôi nữa. Một lần nữa xin cảm ơn vì lòng hảo tâm, đã giúp chúng tôi có đủ kinh phí để sửa sang lại nơi này. Từ lúc tôi nói nơi này phải sửa sang lại, 2 khoản tiền đó gửi về đột nhiên tăng lên rất nhiều, tôi lo lắng không biết có phải 2 đứa nhỏ làm việc quá sức hay không, nhưng vì có sự hỗ trợ này, cuối cùng tôi đã có thể trả lại cho chúng rồi. Rõ ràng đã có thể kiếm tiền, nhưng lần nào về đây cũng chỉ mặc những bộ giống nhau, tôi thương lắm. Tụi nó chẳng biết chăm sóc bản thân gì cả...

Lúc này ở bên ngoài vang lên một tiếng đàn, viện trưởng giật mình nhìn lên đồng hồ:

- Ôi trời, đã đến giờ này rồi sao? Các cô cậu mau theo tôi nào!

Viện trưởng dẫn họ đi qua hành lang tràn ngập ánh nắng, đến căn phòng nơi phát ra tiếng đàn. Lúc này ở đấy đã tập trung tất cả bọn trẻ và các cô, đồng thanh vang lên tiếng hát:

- Happy birthday to you~ Happy birthday to you~ Happy birthday happy birthday happy birth day to you~

Bài hát được hát đầy đủ, nghe rất hay, có thể là đã tập nhiều lần. Nhìn vào trong, một cậu bé nhìn rất sáng sủa, thông minh đang dùng những ngón tay lướt trên phím đàn, vẫn còn hơi lúng túng.

Kết thúc bài hát, cậu bé quay lại, cười cười với y:

- Tuy không được hay lắm nhưng đây là tấm lòng của chúng em.

Sau đó những đứa trẻ đồng thanh:

- Chúc anh sinh nhật vui vẻ!

Một giọt nước mắt hạnh phúc lăn xuống trên má y, y quẹt đi, cảm động:

- Cám ơn các em rất nhiều!

Gương mặt hạnh phúc của y được ánh nắng phản chiếu. Đây là lần đầu tiên họ thấy được khuôn mặt tràn đầy hạnh phúc và ấm áp đó, chứ không phải là khuôn mặt lo lắng, hoảng sợ và hèn mọn van xin...

================
Có ai chơi Ngôi sao thời trang k kết bạn với au đi 😆😆😆 au đang tìm đại gia bao nuôi 😆😆😆
ID: 104150601

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip