Chương 2: Vân Khuynh đại giá

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Edit: Huyết Vũ

Chính xác như Vân Khuynh đoán, Vân Thù là bảo bối của Vân gia, là nơi mà Vân gia sắp tới trông cậy vào, sao có thể đơn giản gả cho một người không thân phận không địa vị cho được.

Người của Vân gia, phải là người thân phận tôn quý, phú giáp trong thiên hạ mới có thể dùng...

Đương nhiên, ngoại trừ Vân Khuynh.

Mẫu thân Vân Khuynh, nữ tử xuất thân từ thanh lâu kia, bởi vì thân phận hèn mọn, lại dịu dàng thiện lương đến gần như nhát gan, tính tình nhu nhược khiến người ta khó có thể chịu được.

Vậy nên cho dù nàng sinh ra Vân Khuynh, cũng chẳng bao giờ nghĩ tới đi tranh thủ cái gì, mà lại đem Vân Khuynh coi như con gái mà nuôi nấng.

Nàng như vậy, quá mức yếu đuối, sau một hai năm sinh ra Vân Khuynh liền uất ức mà chết.

Mà Vân Khuynh, khi còn bé phải chịu tang mẫu thân, tuy rằng lớn lên thông minh xinh đẹp động lòng người. Nhưng năm sáu tuổi, bị đại tỷ của y ác ý đẩy ngã, thái dương đập phải hòn đá, từ nay về sau để lại vết sẹo.

Dung nhan thanh lệ vô song của Vân Khuynh bị hủy, y tự nhiên lại càng không được đối xử tốt, trong phủ cũng không ai muốn đến gần y, chỉ có tiểu nha đầu Hồng Châu nhặt được trước lúc mất chỗ dựa, vẫn luôn chiếu cố y —-

Kỳ thực tâm lí của Vân Khuynh lớn hơn Hồng Châu rất nhiều, Vân Khuynh tin tưởng rằng y có thể chiếu cố Hồng Châu tốt hơn Hồng Châu chiếu cố y.

Cho tới bây giờ, toàn bộ Vân phủ coi Vân Khuynh là ‘Tiểu thư’, cũng chỉ có Hồng Châu, và nhị ca Vân Hoán của Vân Khuynh.

Người ngoài chỉ biết Vân Thù là tam tiểu thư của Vân phủ, căn bản không biết còn có một người nữa là Vân Khuynh.

Ngay lúc Vân Khuynh cho rằng y sẽ bị quên ở trong tiểu viện cũ nát của Vân phủ, Vân lão gia - Vân vương gia đột nhiên lại muốn gặp y???

Lúc đi, Vân Khuynh cũng không nghĩ tới rốt cuộc là chuyện gì.

Tới rồi, mới có loại cảm giác vô lực không nơi để trốn.

Phòng khách Vân phủ, Vân vương gia ngồi ngay ngắn trên chủ vị, đại phu nhân của hắn ngồi ở một bên, tiểu nữ nhi Vân Thù bọn họ sủng ái nhất đứng ở phía sau mẫu thân nàng, không có ý tốt mà nhìn Vân Khuynh.

Không hiểu sao, lưng Vân Khuynh bỗng nhiên lạnh toát, y biết, ăn tiệc mà không có lễ tốt.

Quả nhiên, vừa nhìn thấy y, đại phu nhân liền tươi cười đầy mặt:

“Aii, Khuynh nhi, đến đây, cho đại nương nhìn chút nào, mau nhìn bàn tay nhỏ bé này xem. Khuynh nhi năm nay cũng đã mười tám rồi đúng không???”

Vân Khuynh gục đầu xuống, châm chọc kéo lên khóe môi, thực sự là làm khó nàng còn nhớ rõ tên của y mà!

Vân Khuynh không mở miệng trả lời, mọi người  liền có chút xấu hổ, Vân vương gia ho khan một tiếng nói:

“Ta và đại nương con luôn luôn bận rộn, lại suýt quên mất Khuynh nhi đã là đại cô nương, cũng có thể lập gia đình rồi.”

Lông mày Vân Khuynh càng chau càng chặt.

Y thế nào cũng nghĩ không ra, mấy người này vì sao lại đột nhiên nghĩ đến hôn sự của y.

Nhưng mà, ngay cả kiếp trước y là gay, kiếp này lại có cơ thể song tính, nhưng Vân Khuynh muốn tự lựa chọn người y thích.

Thực ra cơ thể kỳ dị của Vân Khuynh cũng là một trong những nguyên nhân mẫu thân đem y nuôi như con gái.

Khi Vân Khuynh biết cơ thể của chính mình như vậy, có chút buồn cười, lẽ nào bởi vì y kiếp trước là một tên gay người gặp người mắng, kiếp này liền cho y một cơ thể như vậy sao???

Nhưng mà không đợi y suy nghĩ nhiều, đại phu nhân đã tiếp lời Vân vương gia nói:

“Đúng đúng đúng, hôm nay lại có một người tốt ___ Chính là nhị công tử Tần gia Tướng quốc năm xưa đến đây cầu hôn... Đại nương và cha con đã thay con đáp ứng cửa hôn sự này.”

Chờ một chút ___

Tướng quốc phủ, nhị công tử Tần gia???

Đó không phải là vị hôn phu của Vân Thù sao???

Vân Khuynh suy tư một chút, liền hiểu mọi chuyện.

Hóa ra Vân vương gia này luyến tiếc đem con gái bảo bối gả cho một người như vậy, lại không muốn làm lớn chuyện, liền đẩy cho y đến làm vật thay thế ???

Hay cho một Vân gia, hay cho một Vân vương gia.

Bạc tình quả nghĩa, vô tình vô nghĩa.

Tức giận từ đáy lòng Vân Khuynh vọt lên, sắc mặt y trầm xuống, lạnh lùng nói:

“Vị hôn phu của tam tỷ, ta sao có thể trèo cao???”

Y nói, khiến hai vị kia biến sắc,  Vân vương gia lại mở miệng:

“Khuynh nhi, con cũng biết, bây giờ Thái tử vạn phần để ý tới Thù nhi nhà ta, hơn nữa có cô cô và tỷ tỷ trong cung của con, không chừng sắp tới Vân gia chúng ta sẽ có một vị Hoàng hậu, chúng ta làm sao có thể gả Thù nhi cho người khác???”

Vân vương gia vừa mới nói xong, Vân phu nhân liền mở miệng:

“Thù nhi không thể gả, con làm muội muội vừa lúc đến tuổi lập gia đình, con thay tỷ tỷ ngươi gả đến Tần gia, là chuyện không thể tốt hơn.”

Đúng vậy, đối với các ngươi mà nói, không thể tốt hơn.

“Hừ, Tần gia hôm nay là trọng phạm triều đình, tham sống sợ chết, các ngươi luyến tiếc bảo bối Thù nhi bị khổ, liền đem ta làm con dê thế tội??? Hừ, quả nhiên là không thể tốt hơn!!!”

Người của Vân gia thực sự vô sỉ, Vân Khuynh là người có tính tình tốt như vậy cũng không nhin được, rốt cục cũng bạo phát, âm thanh liều lĩnh châm chọc bọn họ.

“Ngươi...”

Vân vương gia tức giận sắc mặt phát thanh, run tay chỉ vào Vân Khuynh nói không ra lời.

Sắc mặt Vân Thù cũng thay đổi:

“Người quái dị như ngươi, người quái dị cả đời cũng chẳng có ai muốn, cha nương là thương cảm ngươi mới cho ngươi gả đến Tần gia, ngươi còn dám chọn ba nhặt bốn???”

Vân Khuynh nhíu mày, khinh thường nhìn Vân Thù:

“Hừ, không biết là ai bị dọa đến hôn mê không dám gả, mới mất mặt đi tìm người gả thay.” Hơn nữa, một nam tử như y, gả không được cũng không có gì phải mất mặt.

Thường ngày không muốn chấp nhặt với bọn họ, bọn họ lại đem Vân Khuynh thành quả hồng mềm, muốn bóp thế nào thì bóp.

“Ngươi...”

Vân Thù cũng bị Vân Khuynh nói đến sắc mặt trắng bệch.

“Đủ rồi!”

Đại phu nhân vỗ bàn, trừng mắt nhìn Vân Khuynh:

“Ngươi đồng ý cũng phải đồng ý, không đồng ý cũng phải đồng ý... Dù sao, chúng ta cũng sẽ có biện pháp cho ngươi lên kiệu hoa, hiện tại chỉ là nói cho ngươi một tiếng để ngươi chuẩn bị, ngươi cũng đừng đạp mũi lên mặt không biết phân biệt.”

Vân Khuynh trong lòng lạnh lẽo, Vân Khuynh liếc nhìn bọn họ:

“Các ngươi không sợ Tần gia biết sẽ đến gây chuyện phiền toái sao???”

“Người đi rồi, ai sẽ tới nói cho bọn họ???”

Vân Khuynh giật mình, sắc mặt có chút trắng bệch, cũng không phải bị dọa, mà là phát tức:

“Ngươi... Các ngươi... Vô sỉ!!!”

“Nghiệt nữ!!! Ngươi dám nhục mạ trường bối như thế!!!”  Vân vương gia quát lớn.

Vân Khuynh cúi đầu, che giấu đi chút thương cảm trên mặt, mà thôi đi, y sao lại có thể trông cậy vào bọn họ còn có một chút tình thân cho được???

Y trong mắt bọn họ, chẳng qua chỉ là một người ti tiện thấp kém như nha hoàn tỳ nữ mà thôi.

Nhắm mắt lại, Vân Khuynh thở dài một hơi. Dù sao, y không có khả năng ở chỗ này suốt đời được, mượn cơ hội này đi ra ngoài cũng tốt.

Nói không chừng vị Tần nhị công tử kia chính là một người tốt, nếu không được y vẫn có thể rời đi tìm kiếm người mà mình muốn.

Lại mở mắt ra, trong mắt Vân Khuynh, đã khôi phục thành một mảnh vắng lặng, nâng đầu, khẽ mở môi đỏ mọng, một chữ một chữ nói:

“ Được, ta, đồng, ý, với, các, ngươi.”

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip