Twilight Dong Nhan Ban Tren Mang La Ma Ca Rong Hoan Chuong 52 53 54

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 52.

Buổi lễ tốt nghiệp của trường trung học Forks được cử hành đúng hạn, Atlas Cullen mất tích lâu nay cũng xuất hiện ở trường học, khiến cho nhiều người không cam lòng là cậu cư nhiên còn đạt được thành tích tốt nghiệp rất tốt, ngay cả Emmett còn phải trợn mắt mà nhìn —— đừng tưởng rằng anh chàng học đi học lại trung học cả chục lần thì có thể dễ dàng đạt được thành tích tốt, có lẽ là vì Emmett căn bản không có khả năng học hành nên cứ mỗi lần tốt nghiệp đều rất lẹt đẹt khiến cho các anh chị em trong nhà luôn luôn cười nhạo anh.

Về việc này, Atlas cười một tiếng khinh thường, hất nhẹ mũ tốt nghiệp trên đỉnh đầu, cằm hếch lên cao, khí phách hiên ngang bước vào hội trường tốt nghiệp, dáng vẻ kiêu ngạo của cậu khiến cho Edward phải ráng nhịn cười.

"Hừ, mấy cuộc thi như thế này thì ai có thể thắng được những chiến sĩ sinh ra và lớn lên dưới lá cờ đỏ chứ!" Hiển nhiên, khoảng thời gian sống ở Forks đã giúp cho vốn Anh ngữ của Atlas tiến bộ rất nhanh —— bằng chứng là bây giờ cậu đã không cần phải kè kè kim từ điển bên mình nên đương nhiên thành tích học tập của cậu phải tăng cao rồi!

Emmett nhìn Atlas bước đi đầy khí thế nên không nhịn được mà nghiến răng mắng thầm: "Hứ! Nhóc con kiêu căng!"

Sở dĩ phải mắng thầm là vì Atlas đã không còn là cậu nhóc có thể mặc cho anh trêu chọc như trước nữa rồi.

Emmett nhìn thoáng ra phía sau, tuy không nhìn thấy gì nhưng anh dám cam đoan cái lão Marcus kia tuyệt đối đang ở đâu đó quanh đây —— lão ma cà rồng đáng thương cực kỳ muốn tham gia lễ tốt nghiệp của Atlas, nhưng dù thế nào đi chăng nữa thì Atlas trên danh nghĩa vẫn là con cái của nhà Cullen, như thế nào đều không tới phiên ông bố đột nhiên xuất hiện giữa chừng này.

Đương nhiên chuyện này không phải là không có biện pháp giải quyết nhưng mà hình như là do Carlisle cố ý, hoàn toàn không có ý định thỏa hiệp mà hứng trí bừng bừng đến buổi lễ—— chết tiệt! Carlisle chưa từng tỏ ra nhiệt tình như vậy đối với lễ tốt nghiệp của bọn họ! Thôi được rồi, dù sao thì họ cũng đã tốt nghiệp không biết bao nhiêu lần, chẳng có gì lạ.

Emmett không cam lòng mà oán thầm, đương nhiên là anh chàng không nghĩ tới khả năng của Edward, vì vậy ngay trước khi bước vào hội trường còn đánh một trận với Edward.

Rosalie trực tiếp nhấc chân đá hai anh chàng ma cà rồng đang đánh nhau long trời lở đất xuống khỏi chiếc Grand Cherokee rồi mới dừng xe, cùng Alice đi vào bên trong.

Alice quay đầu lại nhìn hai lần sau đó hỏi Jasper: "Vì sao đàn ông rất thích kiểu giải tỏa này?"

Jasper cười nhẹ: "Bởi vì cách giải tỏa còn lại không thể dùng được chứ sao."

Rosalie nghe vậy đột nhiên quay đầu lại, hung hăng trừng Jasper nhưng nụ cười nhè nhẹ của anh vẫn luôn luôn không thay đổi, vài giây sau, Rosalie thấp giọng mắng một câu "Chết tiệt! Cái tên Emmett mặt dày, một mình mất mặt còn chưa đủ sao?!" Liền căm giận rời đi.

Alice vô tội nhìn theo, sau đó quay qua Jasper: "Em có cần phải nói cho chị ấy biết thật ra chuyện hoàn toàn không liên can gì đến Emmett không?"

Jasper cúi đầu: "Ừm, thôi kệ đi, anh nghĩ Emmett chắc cũng chả để ý đâu."

Emmett phủi đi bụi đất bám trên quần áo hấp tấp chạy đến khoác vai Jasper cười ha hả: "Hey, chú em, nói gì anh?"

Jasper nghiêng đầu cười nhẹ: "Không, không có gì cả."

Trong khoảnh rừng cây cách lễ đường không xa, Jacob đang lười biếng dựa vào một thân cây, đôi mắt khép hờ, mái tóc cắt ngắn ngủn giúp cho cậu có vẻ trẻ con hơn, lồng ngực khẽ phập phồng mang theo một loại lực đạo đặc biệt làm cho cậu tựa như một chú báo đang nghỉ ngơi. Ngồi bên cạnh Jacob, Bella cắn môi định nói gì đó nhưng lại thôi, bất quá cô cũng không phải là một cô gái có nhiều kiên nhẫn nên chỉ một lát sau, cô đã không nhịn được mà mở miệng: "Jacob... em đang trách chị à?"

Jacob mở mắt, đôi mắt của cậu ở trong bóng tối tựa như mang theo sắc xanh lục của dã thú khiến cho ai nhìn thấy cũng phải rét run.

"Không." Từ kẽ môi của cậu bật ra một chữ khiến cho Bella thiếu chút nữa lại ứa nước mắt nhưng trên mặt của cô rõ ràng đã hiện lên ý cười như trút được gánh nặng: "May quá, chị biết là em sẽ không bỏ mặc chị mà. Xin lỗi, Jacob, chị..."

Bella muốn nói rằng cô sẽ không làm loạn nữa, bởi vì những ngày qua cô đã ẩn ẩn nhận ra sự bài xích của Jacob, cái cảm giác mất mát kia khiến cho Bella cảm thấy hoảng hốt, Charlie thậm chí còn tưởng rằng cô bị ốm, ông còn báo cho Renee khiến cho Bella không thể không tốn hơn cả giờ đồng hồ gọi cho Renee mà giải thích, hơn nữa còn phải hứa nếu như cuộc sống ở Forks không ổn thì phải trở về thành phố Phoenix. Thực ra thì Bella hoàn toàn không muốn gây ồn ào đến tai Renee và Phil, dù sao thì Phil, người vừa mới kết hôn với Renee cách đây không lâu đã trở thành huấn luyện viên cho một đội bóng chày, điều này khiến cho Phil luôn lập chí trở thành một tuyển thủ bóng chày nổi tiếng cảm thấy rất chán nản, Bella không cách nào chắc chắn rằng mình sẽ không gây ảnh hưởng đến tình cảm giữa Renee và Phil.

Nhưng mà Jacob đã cắt ngang lời Bella, cậu dùng ngữ điệu bình tĩnh đến khó tin mà thốt ra những lời vô cùng tàn nhẫn: "Chúng ta vẫn là bạn bè như cũ, Bella."

Người con trai tộc Quileute có nước da ngăm ngăm nở một nụ cười tươi rói với Bella, sau đó thở dài một hơi, hiển nhiên cậu đối với việc này đã hạ quyết tâm không đổi.

Bella thoáng cái ngây ngẩn cả người, những lời tiếp theo cô nói ra khỏi miệng cũng trở nên lộn xộn mất trật tự: "Không, đừng như vậy mà Jacob! Chuyện đó chỉ là chuyện ngoài ý muốn, chị hoàn toàn không còn giữ cái ý định đó nữa, chị chỉ cảm thấy không công bằng, chị không làm gì sai mà. Không, xin em, Jacob, đừng như vậy... Chẳng lẽ em..." Ánh mắt cỉa Jacob làm cho những lời Bella muốn nói biến thành lời cầu khẩn.

Bella nhận ra rất nhanh sự kiên quyết của Jacob, giống như khi trước Jacob điên cuồng theo đuổi cô. Những quyết định của cậu luôn luôn đột ngột như vậy, và dù đột ngột đến thế nào thì cậu vẫn rất kiên quyết thực hiện, ngay cả cơ hội cho người khác hối hận cũng không chừa lại một chút.

Jacob chuyển chủ đề, nhưng rất nhanh Bella đã biết rốt cuộc cậu có ý gì.

"Chị chuẩn bị ghi danh vào đại học nào? Đã tính toán xong chưa?"

Jacob xoa đầu Bella: "Bella, đừng như vậy, em nghĩ chị hẳn còn nhớ em sẽ không thể rời khỏi đây, ở lại lãnh địa của bộ tộc, sứ mạng của em chính là canh giữ ở đây, tiếp tục cuộc sống của tổ tiên mình. Tuy người sói rất mạnh nhưng thật ra cũng rất yếu, một người sói đánh lại ma cà rồng hoàn toàn không thể chiếm nổi ưu thế, suốt thời kỳ hỗn loạn, người sói gần như bị ma cà rồng tàn sát đến mức tuyệt chủng, cho nên bất kỳ một người sói nào đối với bộ tộc Quileute mà nói đều vô cùng quý giá, đây chính là trách nhiệm của bọn em, ngay khi bọn em thức tỉnh được sức mạnh của tổ tiên thì bọn em đã không thể trốn tránh được vận mệnh này. Giống như Sam, như Leah, mặc kệ giữa họ có mâu thuẫn đến thế nào, không lẽ chị không để ý thấy đã lâu rồi họ không đi học sao?"

"Có lẽ bọn họ mới là những chiến binh chân chính, bởi vì tại thời điểm rất sớm, khi mà em còn đang do dự thì họ đã không chút chần chừ mà ra quyết định dứt khoát vứt bỏ rất nhiều thứ, mà quyết định của em thì đến quá muộn, em không thể để cho tộc của mình lo lắng thêm nữa, Bella ạ."

Jacob nghiêng đầu nhìn người con gái với mái tóc màu hạt dẻ, vẻ không thể tin được hiển hiện rõ trên gương mặt của cô. Bella cơ hồ muốn nhảy dựng lên, giậm mạnh chân xuống đất để phát tiết sự phẫn nộ lẫn bi thương của cô, cô tức giận mắng Jacob: "Không! Em đừng có cưỡng từ đoạt lý! Ai cũng không thể quyết định thay cho người khác, bất kể là Billy hay là tộc Quileute của em, không một ai trong số họ có thể bắt em làm gì cả! Đây chỉ là cái cớ của em mà thôi,... chẳng qua là..."

"Đúng!" Jacob khẽ gằn giọng khiến cho câu nói của Bella nghẹn lại trong cổ họng, gân xanh trên cần cổ của Jacob giần giật như những con sâu đang chạy loạn dưới da của cậu khiến cho ai thấy cũng có thể nhận ra sự đè nén lẫn thống khổ của cậu. Ánh mắt hung hăng của Jacob khiến Bella run rẩy lùi về phía sau một bước.

"Đúng vậy, tôi thừa nhận, gần như đều là tôi lấy cớ, tôi chỉ không muốn tiếp tục có quan hệ gì với chị có được không? Bella, tôi xin chị, xin chị tha cho tôi đi! Tuy tôi không có năng lực như Edward nhưng tôi không phải là một thằng ngu, tôi chỉ thích chị, cô gái của tôi ạ, cho nên dù chị có đối xử với tôi như thế nào cũng không thành vấn đề. Nhưng mà tôi không thể vì chị mà gây nguy hại đến tộc đàn của tôi, dù tôi chỉ là một dã thú đi chăng nữa!"

"Bella, chị không thể phủ nhận là khi chị muốn có được sức mạnh, chị chưa từng nghĩ đến tộc đàn của tôi, lúc đó chị thậm chí còn không nghĩ tới là chị sẽ trở thành kẻ tử thù của chúng tôi."

Bella ngây ra nhìn Jacob, nước mắt tí tách tuôn ra.

Trong ký ức của Bella, cô và Jacob đã quen biết với nhau từ khi còn rất nhỏ.

Từ khi Charlie và Renee ly hôn đến nay, hàng năm cô đều bỏ ra một khoảng thời gian để đến sống ở cái thị trấn nhỏ xíu mà cô hoàn toàn không ưa thích này. Mà Charlie và Billy, bố của Jacob là bạn bè rất thân nên tự nhiên cô cũng thân thiết với Jacob.

Jacob trong trí nhớ của Bella là một cậu bé thanh tú như con gái, cách đây không lâu, thiếu niên tộc Quileute này còn giữ một mái tóc dài bóng mượt như tơ lụa.

Jacob hồi đó rất yêu cười, khi cậu bật cười sẽ để lộ hàm răng trắng như ngọc, không biết là do Billy dặn dò hay vì từ tính cách của mình mà Jacob luôn luôn nhường nhịn Bella.

Tính cách của Bella vốn rất mẫn cảm lại rất nặng nề nên cô rất khó kết bạn, Jacob hay cười hoàn toàn trái ngược với cô. Nhưng khác với những người con trai khác, Jacob chưa từng có những thói quen ác liệt của đám con trai, cậu thích cười nhưng cũng rất an tĩnh, khi Bella không thích nói chuyện, cậu có thể cùng cô ngây người ra suốt mấy tiếng đồng hồ cho đến khi Charlie và Billy xem hết cả trận bóng hoặc là câu cá xong, sau đó mới ra về với Billy. Loại thói quen này chưa từng thay đổi, Jacob luôn luôn bao dung với Bella, dù cho cô nhìn thấy bí mật của cậu, thậm chí khi cô nảy ra ý tưởng kinh khủng muốn biến thành ma cà rồng kia, cô cũng vô thức mà tìm cậu giúp đỡ —— có lẽ là do thói quen, có lẽ là vì cô không hẳn là không sợ hãi như những gì cô thể hiện, cho nên cô hy vọng có được sức mạnh để có thể ở lại bên người con trai tộc người sói này.

Chỉ là, như Jacob vừa nói, có lẽ cô chưa từng nghĩ đến cảm giác của Jacob, cô đã vượt quá giới hạn của sự bao dung mà Jacob dành cho cô.

Jacob rất nhanh biến mất khỏi tầm mắt của Bella, bởi vì khi Jacob đối mặt với sự cầu xin của Bella, cậu cũng không cứng cỏi như những gì đã biểu hiện ra cho cô thấy.

Giống như như Sam và Leah, cậu đã rời khỏi trường học nên buổi lễ tốt nghiệp cậu không cần phải tham gia.

Khi chạy vào trong rừng rậm, Jacob nhìn thấy con sói cái màu bạc nhỏ nhắn ngồi chồm hổm một bên nhìn cậu, nó lười biếng liếc nhìn Jacob, sau đó chậm rãi đứng lên quay người đi vào sâu trong rừng.

Jacob ngây ra một lúc, vừa mới chào hỏi thì con sói cái lập tức nhảy lên rồi mất dạng. Hành động bất thường này giúp Jacob nhận ra —— Leah cố ý ngồi ở đây đợi cậu! Đương nhiên, Leah đại khái sẽ không bao giờ thừa nhận, dù cô là người duy nhất biết chuyện cậu đến chia tay với Bella.

Jacob nhếch miệng cười, trong nội tâm đột nhiên cảm thấy ấm áp, suốt khoảng thời gian vừa qua Leah vẫn luôn ở bên cạnh cậu.

Jacob nhanh chóng cởi áo —— cậu không muốn lại làm hỏng thêm một bộ đồ nữa. Bất quá khi đang định cởi quần thì Jacob không thể không bỏ đi quyết định này —— tuy ngay lập tức cậu sẽ biến thành người sói nhưng cậu vẫn không muốn trần trụi dù chỉ trong một phần mười giây, có quỷ mới biết trong khu rừng rậm này có cái gì đột nhiên nhảy ra hay không!

"Chị đang chờ tôi à?" Chú sói màu nâu đỏ linh hoạt chạy theo sau lưng Leah, thế là khiến cho Leah thẹn quá hoá giận mà nhe nanh gầm lên: "Làm gì có chuyện đó! Cút ngay, đừng đi theo tôi!"

Jacob thì vui vẻ chạy lên, nhắm mắt chạy theo đuôi Leah, thậm chí còn nịnh nọt nhìn cô nàng sói lông bạc: "Sao vậy Leah? Chị đang giận gì thế?"

Leah khinh bỉ nhìn Jacob, sau đó khinh thường quay đầu qua bên kia hừ lạnh: "Quả nhiên đàn ông đều giống nhau, rõ ràng trước kia nói rất yêu thích Bella, bây giờ có thể chẳng chút lưu luyến nào mà bỏ rơi người ta."

Jacob kinh ngạc đứng lại, sau đó buồn rầu nhấc chân trước lên cọ cọ lên đầu mấy cái, tỏ ra khó xử nhìn Leah: "Nhưng mà chẳng phải người tỏ ý muốn tôi chia tay với Bella nhiều nhất chính là chị sao?"

Leah nghẹn họng, sau đó lẽ thẳng khí hùng tặng cho Jacob một cái móng vuốt: "Tôi chỉ muốn thử cậu thôi!"

Jacob lắc đầu hất đi đám lá cây Leah vừa thả xuống đầu cậu qua một bên, chán chường nằm bẹp xuống đất tạo thành hình chữ đại —— tư thế này đối với một con sói mà nói là cực kỳ khó khăn, hơn nữa còn rất là buồn cười.

"Leah, chị quá đáng quá." Jacob ủy khuất.

Con sói màu ngân bạc hất cằm, cái đuôi phẩy nhẹ, không lưu tình mà quay đầu đi hừ lạnh một tiếng.

Jacob nhìn Leah: "Nếu như có thể nói lại lần nữa, tuyệt đối sẽ không!"

"Cái gì?" Leah chưa kịp phản ứng.

Jacob ngượng ngùng quay đầu qua một bên: "Ý của tôi là, có lẽ hai người chúng ta có thể ở bên nhau?"

"Cậu... vô liêm sỉ!" Con sói cái màu bạc hung hăng lao đến nhảy lên người con sói màu nâu đỏ đang nằm bẹp trên mặt đất, móng vuốt không ngừng vung lên đánh xuống khiến cho Jacob kêu rên thảm thiết, ngay cả đám người sói tộc Quileute đang lang thang rải rác trong rừng đều nghe thấy, họ ngẩng đầu cảm khái: "Ồ, lại bắt đầu. Jacob gần đây hình như toàn bị Leah khi dễ?"

Jacob dùng hai chân trước ôm đầu gào khóc thê thảm: "Á! Nhả ra Leah! Không được cắn lỗ tai! Ối —— "

Lỗ tai của chó hay sói đều rất mẫn cảm, đại loại giống như con người rất sợ bị ngứa vậy. Tai của chó lẫn sói chỉ cần bị ai thổi vào một hơi tuyệt đối còn khó chịu hơn là ngứa mà không được gãi, huống hồ chi Jacob còn bị Leah cắn cả cái tai, hơi thở từ mũi của cô không ngừng thổi thẳng vào trong tai cậu.

"Á!" Jacob lần nữa phát ra tiếng kêu thảm thiết, dùng sức cố gắng hất con sói màu bạc ra khỏi người mình nhưng tiếc là chỉ phí công —— thân thể nhỏ nhắn khiến cho Leah vô cùng linh hoạt, khi di chuyển chẳng khác nào một tia chớp màu bạc, trừ khi Jacob muốn giết chết Leah, bằng không khi Leah đang ở trong dạng sói thì Jacob chỉ có cam chịu bị đánh.

Khó trách những người sói khác đều không thích Leah, là thành viên nữ duy nhất, đây là điểm đả kích lớn nhất với các thành viên khác—— Jacob thiếu chút nữa rơi lệ đầy mặt.

Jacob thật sự rất có hảo cảm với Leah, dù sao khoảng thời gian gần đây tiếp xúc tương đối nhiều, hai người đương nhiên là trở nên thân thuộc, nhưng cậu cam đoan cái câu vừa rồi tuy ít nhiều gì còn mang theo ý đùa giỡn ( nói không chừng là thử? ), hết lần này tới lần khác Leah đều phản ứng lớn như vậy!

Khi Leah nhảy sang một bên thì Jacob đã bị khi dễ đến không còn ra hình sói.

Leah cong người lại rồi nhảy ra thật xa, cô nhe nanh nhìn Jacob chằm chằm, trong cổ họng phát ra tiếng gầm gừ uy hiếp: "Cậu cho tôi là con ngốc sao? Ở bên nhau? Sau đó đợi cậu gặp được duyên ngầm của mình rồi sẽ bị vứt bỏ một lần nữa? Đừng bao giờ hy vọng tôi sẽ thích một người sói nào nữa! "

Jacob nhìn Leah, đằng sau gáy vẫn còn đau rát, nhất định là đã bị Leah giật mất một miếng da lông rồi vì trên mép Leah vẫn còn dính một dúm lông màu nâu đỏ kìa. Nhưng những lời Leah vừa nói khiến cho Jacob càng thêm khó chịu.

Xem ra dù cho Leah luôn tỏ ra mình không quan tâm đến Sam nhưng có lẽ cô không thể quên anh ta một cách dễ dàng như vậy được.

Jacob có cảm giác mình đại khái là người hiểu Leah nhất trong tộc Quileute, bởi vì nói theo một cách nào đó thì bọn họ cũng cùng một loại.

Jacob thử đến gần Leah, Leah lập tức làm ra tư thế công kích nhưng cậu vẫn từ từ đến gần Leah, sau đó nở một nụ cười tuy là nụ cười này treo trên mặt một con sói trông rất là kỳ dị.

Jacob nhìn con sói ngân bạc đang hung ác trừng mình: "Có lẽ chúng ta thật sự có thể thử xem, Leah. Ngẫm lại Edward xem, tên ma cà rồng kia còn có thể kháng cự lại được sức hấp dẫn của con mồi đặc biệt thì vì sao chúng ta không thể kháng cự lại duyên ngầm được?"

"Được rồi, tôi thừa nhận, tôi chưa từng bị dính duyên ngầm nên không thể đánh giá hết được sức mạnh của nó, nhưng mà Leah à, tôi sao lại có thể thua kém một tên ma cà rồng được chứ?" Jacob nở một nụ cười ngốc nghếch khiến cho Leah khì nhẹ một tiếng —— nhưng cô hiểu tính của Jacob, bởi vì cô và Jacob từ nhỏ đã lớn lên bên nhau.

"Duyên ngầm không thể thay đổi trí nhớ của chúng ta, cũng không thể xóa đi những tình cảm đã có, thật ra cuối cùng đưa ra quyết định là chính bản thân mình chứ không phải là duyên ngầm. Chị phải thừa nhận đi, Leah, Sam vẫn luôn yêu chị, chỉ là vì duyên ngầm mà anh ấy cũng yêu Emily. Mà Leah, chị lại là một con người quá kiêu ngạo."

Leah yên tĩnh trở lại, Jacob đến gần cô, cậu dùng cái đầu lớn cụng vào người Leah, đây là cách bầy sói biểu thị hành động trấn an lẫn thiện ý.

"Nếu như khi đó chị không rút lui thì Leah, có lẽ Sam sẽ không đến với Emily nhanh như vậy. Duyên ngầm chỉ cho anh ấy một cơ hội, là vì chị bỏ cuộc mà khiến cho cơ hội đó phát triển mạnh —— chính chị đã cho họ thời gian để vun đắp tình cảm."

Cái đuôi của Leah quét qua người Jacob tỏ ra cảnh cáo. Jacob lập tức hạ thấp thân người biểu thị mình hoàn toàn vô tội, Leah xoay người đưa mông về phía Jacob, tỏ ra không muốn bàn tiếp. Jacob lập tức kiên trì lách người qua, tiếp tục cười với Leah.

"Emily là em gái của tôi." Leah mờ mịt gục xuống, đặt đầu lên chân trước. Cô và Emily là chị em họ nhưng tình cảm giữa họ còn thân thiết hơn chị em ruột. Cô không thể nào nói nặng lời với Emily, vì người phạm sai lầm là Sam chứ không phải là đứa em gái mà cô thương yêu nhất.

"Đúng vậy, cho nên, Leah, chị có từng trách Sam không?" Jacob thử ghé sát vào người Leah, thấy Leah không phản đối liền nằm xuống khiến Leah cho cậu một ánh mắt cảnh cáo.

"Coi đó Leah, chị không hề mạnh mẽ như chị nghĩ, tôi cũng vậy thôi, cho nên chúng ta đều là tám lạng nửa cân —— à, cái câu này tôi học được từ chỗ Atlas, cho nên chúng ta kỳ thật có thể ở bên nhau, như vậy sẽ tốt hơn."

Leah trừng Jacob: "Tiếng Trung của cậu dở tệ, đừng có miễn cưỡng."

"A?"

"Tôi cũng học được từ Atlas. Khi ngẫu nhiên đi ngang qua trường học thì gặp cậu ta." Leah xấu hổ nhìn qua một bên.

Jacob bật cười: "Cái tên đó đúng là không giống ma cà rồng, phải nói là tôi rất có cảm tình với cậu ta nên chị cũng không cần phải ngượng."

Bị nói trúng tâm sự, Leah mở to hai mắt nhìn: "..."

Jacob cảm thấy thái độ của Leah đã mềm mỏng hơn, cậu rất cao hứng khẽ kêu lên gừ gừ trong họng, sau đó nói với Leah: "Chúng ta có thể thử xem sao, còn có thể học hỏi kinh nghiệm từ Atlas, là bạn đời của một ma cà rồng có khả năng chống cự lại được mùi máu đặc biệt, nói không chừng họ còn có tuyệt chiêu gì. Nói thật, cái thứ như duyên ngầm, sau khi thấy chuyện của chị và Sam, đúng là không thể ưa nổi."

Jacob cười lạnh một tiếng, đương nhiên, biểu thị ra bên ngoài chỉ là một con sói đang nhe răng trợn mắt lẫn gầm gừ.

Leah nhảy lên bỏ chạy.

Jacob chạy theo sau, phát ra một tràng cười sảng khoái tạo thành tiếng sói tru dài: "Leah, tin tưởng tôi, thật sự, chỉ thử một lần mà thôi. Được rồi, chúng ta ít nhất vẫn là bạn bè mà phải không?" Dưới sự công kích của vô số đá vụn, Jacob đành yếu ớt thỏa hiệp.

Cậu quay đầu nhìn về hướng trường trung học Forks một lần cuối cùng, khẽ nói thầm trong lòng: Tạm biệt, Bella.

Sau đó, cậu tăng tốc, rất nhanh biến mất vào sâu trong rừng rậm.

Jacob Black, mang huyết thống Alpha của bầy sói, có niềm tin kiên định cùng ý chí mạnh mẽ, cậu quyết không tin, khả năng kháng cự lại bản năng của mình lại kém hơn một tên ma cà rồng.

Jacob nhảy xuống một đống đất, kiên định ngẩng cao đầu mà bước đi.

---------------

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: đối với Jacob và Leah, không biết mọi người có thể cảm thấy đột ngột không. Bất quá ta cảm thấy vậy là được rồi, vì họ không phải là diễn viên chính cho nên văn chương tương đối ít.

Jacob và Leah là thanh mai trúc mã chính tông, bậc cha chú của bọn họ đều là trưởng lão của bầy sói, huyết thống của hai người đều vô cùng cao quý, đây là ưu thế khi họ phát sinh tình cảm.

Nột, thanh mai trúc mã cũng rất moé mà >o<

Jacob là Alpha, thật ra là thủ lĩnh của bầy sói, cho nên trong nguyên tác cậu có thể phản kháng lại Sam mà không phải tuân theo chế ước của bầy sói.

Bất quá, không biết mọi người có chú ý đến không, có thể phản kháng lại chế ược của bầy sói còn có Leah và em trai cô ấy, nói cách khác huyết thống của Leah hoàn toàn không hề thua kém Jacob.

Mặt khác, chương này cũng đã nói ra rồi, khi Bella khiến cho Jacob càng ngày càng thất vọng thì Leah vẫn luôn ở bên Jacob, mấy chương trước khi có cảnh Jacob và Leah xuất hiện đã có miêu tả đến chuyện này. Ừ thì cái đó là ta tạo ra bước đệm cho tình cảm của hai người họ.

Cho nên, sau khi Jacob chia tay với Bella, có tình cảm với Leah chắc cũng không đột ngột lắm đâu ha?


Chương 53. Phiên ngoại - Alice 1

Ngoại ô bang Mississippi, trong bệnh viện tâm thần tại Biloxi, một buổi sáng mờ sương.

Khi Johnan bước qua màn sương mù tới nơi, mấy người phụ nữ trung niên to béo đang còn mất kiên nhẫn quát tháo đám bệnh nhân trong viện tâm thần, nếu như không phải nhờ vào y phục trên người thì đại khái không ai có thể nghĩ rằng họ là nhân viên của bệnh viện tâm thần này.

Johnan hơi lắc đầu cười khổ.

Không còn cách nào khác, nước Mỹ rốt cục cũng bị cuốn vào thế chiến, chiến tranh mặc dù không quét qua nước Mỹ nhưng vẫn không ít người trẻ tuổi mang trong mình khát vọng tiền đồ mà bước ra chiến trường, một loại hào khí quỷ dị dần dần lan rộng ra khắp đất nước non trẻ này. Dường như mọi người đều đã quên cuộc khủng hoảng kinh tế khiến tất cả mọi người rơi vào trong vũng bùn mà đều trở nên kích động. Đối ứng với loại cảm xúc điên cuồng đang lan rộng ra này chính là số lượng người bị ném vào bệnh viện tâm thần càng ngày càng nhiều, mặc dù Johnan biết rất rõ, có một số người không hẳn là bị bệnh.

Đúng vậy, Johnan gọi nước Mỹ là "đất nước non trẻ" là bởi vì tuổi của ông so với quốc gia này mà nói hoàn toàn không ít hơn chút nào.

Ông là một ma cà rồng, một ma cà rồng hoàn toàn không có tiếng tăm, chỉ là một ma cà rồng sống ẩn mình trong thế giới loài người mà thôi.

Khi bị biến thành ma cà rồng thì tuổi của ông đã không còn nhỏ nữa nên ông không giống như đám ma cà rồng trẻ tuổi điên cuồng, hoặc là mừng rỡ như điên hoặc là hận đời gì đó. Tuổi tác cùng kinh nghiệm sống giúp cho Johnan có thể trấn định trước biến cố bất thình lình, dù cho sống hay chết hoặc là việc khiến cho người khác phải sợ hãi như chuyện này đều không thể khiến ông mất đi sự điềm tĩnh của mình.

Mặc dù phải hút máu người để sống, nhưng vào thời kỳ hỗn loạn như hiện nay, máu tươi hoàn toàn không thiếu, bất kể là đến chiến trường hay là những con đường nhỏ âm u của nước Mỹ.

Johnan không cảm thấy mình là kẻ tà ma gì, điều duy nhất khiến cho ông nuối tiếc là ông không thể tiếp xúc được với ánh nắng mặt trời được nữa, vì vậy ông không thể không tranh thủ mỗi lúc trời còn chưa sáng hoặc là khi trời mù sương mà đi đến bệnh viện tâm thần. Thậm chí có khi Johnan còn nghĩ không biết viện trưởng có thể nào thông cảm với tình trạng tuổi già cô đơn đáng thương của ông mà cho ông ở lại đây hay không?!

Hôm nay là một ngày bình thường như mọi ngày, ngoại trừ chiến tranh thế giới ( lần thứ nhất ) đang bùng nổ, Johnan nghĩ như vậy, hoàn toàn không biết ông đã sai lầm, sau khi chào hỏi với mấy người phụ nữ vạm vỡ kia thì ông đi vào trong bệnh viện tâm thần.

Johnan ngửi thấy một mùi hương thơm ngọt, mùi hương ngọt ngào cực kỳ khiến cho ông thoáng cái cứng còng ngay tại chỗ.

Annie, người phụ nữ tóc vàng trong đám người kia kinh ngạc nhìn Johnan, sau đó cười khanh khách: "Ha, Johnan, ông đang làm gì thế? Không lẽ muốn tham gia với chúng tôi à?"

Mấy người phụ nữ liếc nhau rồi cùng phá lên cười. Phụ nữ bốn mươi đúng là như lang như hổ, bọn họ đang bàn luận về đề tài đàn ông, ví dụ như Johnan, chẳng những sắc mặt tái nhợt, làn da lạnh như băng, còn là một ông già cô đơn chưa từng chạm qua phụ nữ không phải là mục tiêu của họ.

Johnan xấu hổ bèn hỏi: "Hôm nay có ai mới đến à?"

Annie vừa cười vừa nói: "À, đúng rồi, đêm qua mới đưa đến một đứa, nghe nói cứ điên điên khùng khùng bảo có thể đoán trước được tương lai, ngoài ra thì không có bất kỳ điều gì dị thường—— a, đương nhiên, trừ ra đôi mắt tàn tật của con bé." Annie lại cười ha hả khiến cho bộ ngực căng mọng của bà ta không ngừng nhảy lên như cái túi của Kangaroo, "Tôi ném con bé vào căn phòng cuối cùng trên lầu hai. Hừ, thật đáng ghét, lại là một đứa ăn chùa, xem ra hôm nay lại tốn thêm một cái bánh mì đen nữa rồi, chết tiệt! Đừng cho là tôi không biết cái đám keo kiệt đó đang tính toán cái gì..."

Johnan không buồn nghe Annie phàn nàn, ông chậm rãi tiến về gian phòng cuối cùng trên lầu hai.

Johnan công tác ở bệnh viện này đã nhiều năm, ông đang tính làm thêm mấy năm nữa rồi sẽ dọn đi nơi khác, chính vì thế Johnan đối với cái bệnh viện cũ nát ở Biloxi này nắm rõ như lòng bàn tay.

Ông thậm chí còn nhớ người ở gian phòng kia trước đó là một thằng bé thích mặc đồ đỏ, cậu bé đó luôn nghĩ rằng mình là con giá nên luôn xé nát tất cả quần áo mà cha mẹ chuẩn bị cho mình; dù cho phải ở trần truồng cũng quyết không thỏa hiệp, trừ phi cho cậu ta mặc váy đỏ. Sau này cậu bé bị ném vào đây, rồi đến cuộc khủng hoảng kinh tế xảy ra khiến cho lượng thức ăn ở đây bị giảm bớt, mỗi ngày chỉ có một cái bánh mì đen và một ly nước, thân thể của cậu bé đó dần dần không thể trụ được nữa mà qua đời.

Johnan còn nhớ đó là chuyện của hai tháng trước, từ khi đó đến nay gian phòng đó vẫn bỏ trống.

Mùi hương thơm ngọt ngào kia chỉ dẫn Johnan đi đến gian phòng nhỏ ở cuối hành lang, từ bên ngoài, ông nhìn thấy cô gái nhỏ chẳng khác nào một bữa ăn thơm phức.

Gian phòng rất nhỏ, đây là chuyện đương nhiên thôi, điều có thể coi như tốt là mỗi gian phòng đều có một ô cửa nhỏ với song sắt giúp cho một chút ánh sáng chiếu vào bên trong căn phòng ọp ẹp này, đồng thời những chấn song kia cũng ngăn không cho những bệnh nhân ở bên trong tổn thương đến người khác.

Thật ra, thay vì nói là bệnh viện tâm thần thì Johnan càng cảm thấy nơi này giống như nhà giam hơn. Ông đã từng làm việc ở nhà giam thật sự, chỗ đó với chỗ này dường như chẳng khác nhau mấy.

Trong phòng chỉ có một tấm ván gỗ trải một ít báo và một tấm đệm bông cũ kỹ làm thành một cái giường. Trên giường có một cô bé gầy yếu đang cuộn mình, cô bé có một mái tóc ngắn đen tuyền.

Johnan nhìn thoáng qua tấm bảng treo trên cửa phòng, nó viết, "Tên: Mary Alice Brandon. Tuổi: 16."

Cô bé rất nhỏ, chẳng khác nào một đứa trẻ mới mười hai mười ba tuổi. Johnan thở dài một tiếng, thanh âm kỳ thật rất nhẹ, nhưng cô bé kia lại nghe được.

Cô ngẩng đầu lên nhìn về phía Johnan: "Ông là ai?"

Trong lòng của Johnan khẽ động vì ông nhìn thấy một đôi mắt đã bị hỏng, đôi mắt đó ở trên một gương mặt nhỏ bé không hiểu sao lại tạo cho ông một cảm giác đáng sợ.

Johnan rất thích mùi hương của cô bé này, đã nhiều năm ông chưa từng ngửi thấy mùi hương nào thơm ngon như vậy, tuy mùi hương này khiến cho ông rất muốn cắn đứt cổ cô bé nhưng tuổi tác của Johnan trước khi biến thành ma cà rồng đã khá lớn nên bất kể khi còn là con người hay ma cà rồng ông đều rất có khả năng tự kiềm chế; chính vì thế Johnan không bị mùi hương kia đầu độc, ngược lại... ông lại có một cảm giác rất thân quen, tựa như hai người có một mối liên hệ đặc biệt nào đó.

Johnan đột nhiên hơi cảm khái, ông nhớ khi mình gặp chuyện thì cháu gái của ông đại khái còn nhỏ hơn cô bé này? Thì ra đã nhiều năm như vậy rồi sao?

Đã bao lâu ông không nhớ đến những ký ức khi còn là con người rồi nhỉ?

Johnan lấy chìa khóa mở cửa phòng ra, tiếng cửa đóng loảng xoảng vang lên làm cho cô bé kia tỏ ra hơi khẩn trương. Johnan nở nụ cười, âm thanh của ông rất dễ nghe, có hơi trầm trầm nhưng không thô ráp: "Mary? Ta có thể gọi cháu như vậy không? À, tự giới thiệu trước, ta là nhân viên của bệnh viện này, mọi người thường gọi ta là Johnan, cháu cũng có thể gọi ta như vậy, ta không ngại đâu cô bé đáng yêu."

Đôi mắt của Mary không nhìn thấy gì cả, rõ ràng là cô bé đã bị làm cho mù mắt nhưng điều này không ảnh hưởng đến việc cô bé xác định được phương hướng nơi Johnan đang đứng, tuy động tác của cô bé không được nhuần nhuyễn cho lắm.

"Ông có thể gọi cháu là Mary, bọn họ cũng gọi cháu là Mary." Cô bé dùng giọng nói pha lẫn bi thương đáp.

Johnan biết cô bé đang nói đến ai, là cha mẹ của cô bé, họ đã tự tay đem con mình đến chỗ này, mặc dù Johnan dám đem sinh mạng vĩnh hằng của mình ra mà cá cược, thần trí của cô bé này tuyệt đối thanh tỉnh, hoàn toàn không có bất kỳ bệnh tật nào.

"Ha ha, Mary, nếu có người gọi cháu như vậy rồi thì ta nghĩ nên đổi cách xưng hô khác đi nhé? Ví dụ như... Alice thì sao? A, tự nhiên cháu làm ta nghĩ đến truyện cổ《 Alice ở xứ sở thần tiên 》." Johnan ngồi xuống bên cạnh cô bé, xoa lên mái tóc đen bóng của cô.

"Alice? Là cô bé chui vào hang thỏ sao? Được ạ, tuy cháu chưa từng nhìn thấy con thỏ nào." Cô bé gật đầu đồng ý với đề nghị của Johnan, sau đó suy nghĩ một lát rồi cẩn thận hỏi, "Vậy... ngài Johnan, cháu có thể chạm vào ngài được không ạ? Tuy cháu không nhìn thấy gì nhưng cháu nghĩ chúng ta đã là bạn thì cháu cũng nên biết tướng mạo của ngài." Cô bé vội vàng nói thêm; hiển nhiên bị đưa đến cái nơi như thế này khiến cho cô bé vô cùng sợ hãi, cho dù là một chút thiện ý khó hiểu đột nhiên xuất hiện thì cô bé cũng muốn giữ lấy cho bằng được.

"Đương nhiên, đây là vinh hạnh của ta, cô bạn bé nhỏ." Johnan giúp cô bé đặt tay lên mặt của mình.

"Người của ngài thật là lạnh." Alice nở nụ cười, khi cô bé chạm lên mặt của Johnan thì bèn nhịn không được mà than phiền.

Johnan ngửi thấy mùi hương ngọt ngào gần sát bên cạnh, ông thầm may mắn vì tối hôm qua đã ăn no, thế là Johnan cũng đùa lại với Alice: "Người của cháu cũng chả ấm hơn ta được bao nhiêu đâu Alice ạ."

Alice mỉm cười. Johnan nói đúng, bây giờ là buổi sáng sớm, mặt trời vẫn còn chưa lên cao mà cô bé chỉ có một cái áo khoác mỏng, gian phòng này quả thật quá lạnh lẽo.

Johnan lại nghe thấy Alice giật mình kêu lên, cô bé này tuy mù lòa nhưng vô cùng lạc quan, liên tục dùng đôi tay mà khám phá gương mặt của ông: "A, Johnan ngài có ba cọng râu cứng như lông nhím vậy!"

"Nhím? Cháu đã từng thấy chúng rồi sao?"

"Đương nhiên! Bất quá đã là chuyện lâu lắm rồi." Alice có chút tiếc nuối hạ giọng.

Rất tự nhiên, từ ngày hôm đó, Johnan có một người bạn nhỏ.

Đương nhiên, điều này cũng chẳng mang đến nhiều trợ giúp cho Alice. Johnan ở tại bệnh viện tâm thần này chỉ là một nhân viên già nua, trong cuộc khủng hoảng kinh tế vừa rồi không mất việc đã là nhờ thượng đế phù hộ, mặc dù, tiền lương ít ỏi đến mức ngay cả một đứa bé cũng không nuôi nổi.

May mắn là Johnan không cần ăn uống nên toàn bộ đồ ăn thức uống của mình ông đều dành cho Alice, còn có đôi khi tìm được những tờ báo trong đống rác, ông sẽ đọc cho cô bé nghe, mặc dù những tin tức đó đã cũ rồi .

Cô bé này là cô bé kiên cường nhất mà Johnan từng gặp, thích cười, thích hỏi rất nhiều vấn đề, thích dùng hai tay chạm vào mọi thứ. Ông già rồi, sống chung với một cô bé con kiên cường đáng yêu như vậy khiến cho ông luôn cảm thấy tràn trề sức sống.

Sự thật chứng minh, đúng như những gì Alice từng tuyên bố, cô bé có khả năng đoán trước được tương lai, tuy là cô bé không thể khống chế được khả năng đó, thậm chí còn khiến cho đôi mắt của cô bé bị hỏng —— cô bé từng nhìn thấy trước tai ương, tiếc là cô còn quá nhỏ không biết cách tự bảo vệ mình, đột nhiên nhìn thấy tai nạn nên cô bé không suy nghĩ chút nào liền cố gắng cứu giúp mọi người, hoàn toàn không biết rằng những điều cô bé nói ra chưa từng được ai tin, thậm chí còn khiến cho mọi người sinh chán ghét cô, dù sao cũng không ai có thể yêu thích một cô bé luôn lải nhải bên tai họ những điều xui xẻo.

Mà không lâu sau, những vụ tai nạn kia đều xảy ra, mọi người vì không tin lời của Alice nên không thể phòng tránh được. Vì vậy rất tự nhiên, kẻ đã báo trước tai nạn là Alice liền thành nơi để những người sống sót trút giận.

Loài người chính là như vậy, có lẽ không hẳn là họ không nhận ra đây không phải là lỗi của Alice, nhưng tai nạn đã xảy ra là lỗi của họ, nếu như không tìm được ai đó đến thế thân thì làm sao họ có thể làm giảm bớt đi sợ hãi lẫn ân hận trong lòng mình?

Đôi mắt của Alice chính vì vậy mà bị họ chọc mù, lúc đó cô bé chỉ mới mười bốn tuổi, đau đớn khủng khiếp khiến cho cô bé tươi sáng đáng yêu này khép mình lại, hai năm tiếp theo cô bé mới có cuộc sống tạm thời yên ổn, cho đến khi...

Cho đến khi Alice nhìn thấy người gặp nạn là cha mình, mà cô bé thì bị mẹ mình cho rằng cô bị điên nên đánh cho mình đầy thương tích rồi tống thẳng đến chỗ này.

"Nếu như cháu chứng minh cho họ thấy cháu có thể nhìn thấy tương lai sớm một chút thì tốt rồi." Alice nói với Johnan như vậy.

Lúc này Johnan và Alice đã rất thân thiết, họ đã quen với việc trò chuyện vui vẻ ở cái nơi tràn ngập tiếng la hét như thế này.

Johnan lại mang đến thức ăn lẫn một cái áo bông cũ không biết tìm được ở đâu cho Alice.

Ánh mặt trời yếu ớt chiếu qua chấn song cửa sổ, ánh nắng phủ lên người Johnan khiến cho làn da của ông sáng lấp lánh như kim cương.

Alice ngồi ở trước mặt Johnan, nhưng cô bé bị mù nên Johnan cũng rất tự nhiên, hiếm khi được ngồi thoải mái dưới ánh mặt trời ấm áp làm cho Johnan rất mê muội.

"Cảm ơn ngài Johnan." Alice cầm thức ăn, nói với Johnan.

Johnan ngây người ra, Alice cười khanh khách nói: "Cám ơn ngài đã mang thức ăn đến cho cháu!"

Johnan xấu hổ ho nhẹ một tiếng: "Ta cứ nghĩ cháu không biết."

Alice quý trọng đem bánh mì khô nhét vào trong miệng, một bàn tay nhỏ bé che ở dưới đề phòng thức ăn bị rơi xuống đất.

Miệng của Alice đầy bánh mì khô, cô bé cầm ly nước lên uống một ngụm lớn, rồi thoải mái xoa bụng.

Johnan nhìn cái chén bể trống rỗng, nghĩ đến trước kia Alice luôn đem thức ăn giấu kỹ, chờ khi đói bụng mới lấy ra ăn một chút, ánh mắt của ông đột nhiên lóe lên: "Có người cướp thức ăn của cháu? Là ai? Là cái đám nhân viên như đỉa hút máu kia à?"

Alice nhạy cảm nhận ra sát khí lạnh như băng tỏa ra từ Johnan, bàn tay đang xoa bụng ngừng lại: "Johnan?"

"Không, không có gì." Johnan cười cười, cúi người, từ trong ngực móc ra một cái gì đó đầy lông nhung nhung cẩn thận thả vào trong lòng Alice, "Xem này cô bé."

"A trời!" Alice bị cảm giác mềm mềm nhung nhung đột nhiên xuất hiện làm hoảng hốt kêu lên, Johnan bật cười: "Ha ha, cô bé của ta, không cần sợ hãi như vậy, đoán xem đây là gì nào?"

Alice cẩn thận ôm lấy thứ mềm mềm nhung nhung kia, đến khi sờ tới cái tai thật dài khiến Alice vui vẻ kêu to: "Con thỏ! Là con thỏ! Cháu biết rồi!"

Johnan nháy mắt mấy cái, tuy Alice nhìn không thấy: "Đương nhiên, Alice của chúng ta cũng phải có thỏ chứ. À, bất quá có điểm khác là con thỏ này là thỏ cái, gọi là một cô thỏ thì đúng hơn? Cháu biết đó, một lão già như ta bắt được thỏ là tốt lắm rồi, không kịp nhìn xem nó là thỏ đực hay thỏ cái."

Alice cười khanh khách, khi còn ở nhà, cô bé chưa từng vui vẻ như vậy. Alice ôm lấy cô thỏ đang lạnh run vuốt ve mấy cái, đột nhiên nghiêng người hôn lên gương mặt lạnh lẽo của Johnan một cái: "Cảm ơn ngài Johnan."

Gương mặt tái nhợt của Johnan hiếm hoi đỏ lên, ông nhìn Alice đang cười tươi rói, vươn tay nhẹ vỗ lên đỉnh đầu của cô bé: "Không cần cám ơn, Alice yêu quý."

"Nhưng mà... cháu có thể nuôi nó không?"

"Đương nhiên có thể. Nhưng mà chắc là mỗi khi ta đến thăm cháu thì sẽ mang nó theo tới, như vậy sẽ không bị phát hiện."

"Được rồi, vậy là quá tốt rồi." Alice khéo hiểu lòng người liền đồng ý. Tuy cô bé biết rõ nếu như cô kiên trì thì đại khái Johnan sẽ đồng ý để cô bé nuôi con thỏ này trong phòng, nhưng nếu như bị phát hiện, nhất định sẽ mang đến phiền toái cho Johnan. Như thế này cô đã rất thỏa mãn rồi.

"Johnan đúng là người tốt." Alice ôm con thỏ nhỏ lông mềm như nhung ngồi dưới khung cửa sổ, quay đầu cười với Johnan, "Khi nào cháu gặp được Jasper, cháu sẽ giới thiệu anh ấy cho ngài."

Jasper, là chàng trai mà Alice thường xuyên nhìn thấy, người đó có một mái tóc vàng óng và đôi mắt đỏ như máu. Alice rất vui vẻ chạy đến nói với anh: "Chào Jasper, em là Alice."

Đó là những gì mà Alice nhìn thấy, tuy đôi mắt của cô không thấy gì nhưng cô vẫn có thể nhìn thấy anh. Alice biết, tương lai không bao giờ thay đổi, nhất định cô có thể gặp được anh, từ đó vận mệnh của cô sẽ thay đổi.

Johnan đứng trong góc nhìn cô bé chẳng khác gì tinh linh bên cửa sổ, nhẹ nhàng xoa lên khóe mắt thì thầm: "Không, không thể, cô bé của ta. Cháu đã nhìn thấy rồi, trong tương lai của cháu có một người con trai tên là Jasper nhưng mà, không hề có ta."

"Bất quá, ta sẽ bảo vệ cháu, cho đến khi cháu gặp được Jasper của cháu, cô bé của ta ạ."

Ta nên hy vọng cái ngày đó đến chậm một chút hay là nhanh một chút đây?

Ma cà rồng già nua nhìn nụ cười trên gương mặt nhỏ nhắn của cô bé tóc đen, nhẹ nhàng thở dài.

Nhưng Johnan không biết rằng, nhiều khi, những chuyện mà mình nghĩ nó sẽ không đến sớm lại đến rất nhanh.

Tối hôm đó, khi ông dùng tốc độ hoàn toàn không tương xứng với bề ngoài của mình bịt miệng một kẻ lang thang trong một con hẻm nhỏ âm u của nước Mỹ lôi vào một chỗ tối đen cắn đứt cổ của kẻ đó, đột nhiên ông nhận ra một hơi thở quen thuộc.

"James?" Johnan đột nhiên đứng thẳng người nhìn vào điểm cuối cùng trong con hẻm nhỏ.

"Hô, xem này, tôi đang nhìn thấy ai đây? Ông già à, ông sống như thế nào vậy? Đừng nói là ông luôn dựa vào mấy thứ đồ bỏ này mà sống qua ngày đấy? Ôi, ông đúng là chả biết thương lấy bản thân minh, hèn gì ông cứ gầy yếu như vậy. " Một gã đàn ông với mái tóc màu nâu nhạt cười lớn bước ra, vừa đi vừa dang hai tay chào đón Johnan.

Thân hình của kẻ đó có hơi gầy nhưng bất kỳ ai nhìn thấy đôi mắt đỏ rực hung ác trong mắt của hắn ta đều biết hắn ta là một kẻ không dễ chơi tý nào.

Đó là một kẻ cực kỳ nguy hiểm, tùy ý làm bậy, chưa từng e ngại bất kỳ cái gì.

Johnan muốn chạy trốn, nhưng xoẹt một tiếng, phía sau lưng đã xuất hiện một hơi thở lạ lẫm.

James ôm cánh tay dò xét Johnan từ trên xuống dưới, đối với quần áo cũ nát bạc phơ trên người ông bình luận: "Chậc chậc, thật là một ông lão đáng thương, dù cho có được sức mạnh siêu phàm cũng vẫn chỉ là một lão già chờ chết sao? Ha, xem ra tôi đem sức mạnh cho sai người rồi ! Hay là tôi nên thu hồi món quà này nhỉ?"

James cười ha hả, trào phúng nhìn Johnan: "Ha ha, đừng tỏ ra mất hứng như vậy ông bạn già à, đã nhiều năm không gặp, đến đây để tôi giới thiệu đồng bọn mới của tôi với ông nào, Victoria."

Johnan không hề muốn chạy trốn, mặc dù ông biết nếu như ông chết ở đây thì ông sẽ không thể mang thỏ đến cho cô bé con của ông được nữa.

James là một kẻ nguy hiểm, lại còn rất thích đùa giỡn với lòng người, đứng trước mặt loại người này, mỗi phút mỗi giây đều không thể thả lỏng.

Johnan thả lỏng người, tựa như gặp được một người bạn cũ, yên tâm quay lưng lại với James, ngay lập tức một mái tóc dài đỏ rực như lửa đập vào mắt ông.

Đó là một người phụ nữ cực kỳ xinh đẹp với thân hình nóng bỏng và một đôi mắt nguy hiểm, đúng kiểu người yêu thích của James.

"Xin chào tiểu thư Victoria, rất vinh hạnh được gặp cô." Johnan rất lịch thiệp mỉm cười cúi chào Victoria, mặc dù trên người của ông đang mặc một bộ quần áo cũ nát, ống quần còn dính đầy bùn đất ướt nhẹp.

Hiển nhiên là trước khi bị biến thành ma cà rồng, Johnan có xuất thân không hề kém.

James rất hài lòng trước biểu hiện của Johnan, hắn quan sát ông một lát rồi đột nhiên đề nghị: "Ha ha, ông bạn này, bọn tôi đang thiếu người, ông có chịu tham gia với bọn tôi không? Bọn tôi đang định ra chiến trường, ở đó có rất nhiều thể loại thức ăn cho chúng ta tha hồ lựa chọn, ít ra cũng còn tốt hơn cái kiểu sống như bây giờ của ông, ông cảm thấy thế nào?"

Nói là hỏi ý kiến nhưng rõ ràng là James không hề cho Johnan có sự lựa chọn, tuy vậy lại khiến cho Johnan thở phào một hơi—— xem ra, ông có cơ hội kéo James rời khỏi đây. Nếu như để James phát hiện ra Alice thì bất kể là vì mùi máu của cô bé hay là sở thích kỳ dị của hắn ta thì James nhất định sẽ không để cho Alice sống sót.

"Chiến trường? Đương nhiên nếu như anh có cách không để bị phát hiện. Đúng là cái chỗ này hoàn toàn không kiếm được thứ gì cho ra hồn." Johnan liếc qua thi thể của kẻ lang thang kia rồi thở dài một hơi phàn nàn, "Anh cũng thấy đó, một lão già như tôi muốn kiếm được thức ăn tốt là chuyện không hề dễ tí nào."

James lập tức cười ha hả: "Vậy thì tốt lắm." Hắn đi tới bá vai Johnan, đột nhiên chóp mũi của hắn khẽ động, động tác trên tay cũng ngừng lại.

Johnan cứng người, khóe miệng của James khẽ nhếch lên thành một nụ cười quỷ dị: "Dường như... không hẳn là tất cả thức ăn ở đây đều tệ hết có phải không? Johnan."


Chương 54. Phiên ngoại - Alice 2.


Khi Johnan quay trở lại bệnh viện tâm thần thì ông chỉ còn lại có nửa người, ông mất đi một cánh tay và một mảng lớn thịt ở trước ngực, nếu như có ai đó nhìn thấy Johnan đã ở trong cái dạng này mà vẫn còn đang chạy rất nhanh thì chỉ sợ sẽ lập tức thét lên sau đó ngã vật ra mà hôn mê.

Johnan hiểu rất rõ, với khả năng khôi phục của ma cà rồng thì chỉ cần ông tìm một chỗ nào đó nghỉ ngơi, vết thương nặng như thế nào cũng không phải là không thể lành lặn lại, nhưng Johnan cũng hiểu rằng...ông không có thời gian .

Tiếng cười sắc lạnh của James dường như vẫn vang lên điên cuồng bên tai ông!

Khi Johnan biến thành ma cà rồng thì ông đã quá già, căn bản không phải là đối thủ của một tay thợ săn lão luyện như James, nếu không phải vì James luôn cho rằng Johnan chỉ là một lão già yếu ớt thì có lẽ bây giờ ngay cả nửa người ông cũng chẳng còn.

Johnan mím môi nhảy qua bức tường bệnh viện, một con chó gầy trơ xương đang nằm bẹp bên góc tường kêu ư ử hoảng sợ.

Johnan biết giờ này ở bệnh viện không có bất kỳ người nào bảo vệ ngoại trừ một ông lão què chân có trách nhiệm trông coi mà lúc này chắc chắn là ông ta đang nằm trên giường nghe radio, chỉ cần không có ai cầm súng dí vào đầu ông ta thì dù cho toàn thể bệnh nhân bỏ trốn ông ta cũng chẳng buồn lê dép ra xem đâu.

Đây là chuyện rất bình thường, ngay cả trước khi khủng hoảng kinh tế xảy ra cũng chẳng ai quan tâm đến cái bệnh viện tâm thần nhỏ này, huống hồ là bây giờ.

Johnan không biết nãy giờ ông cố tình đi lòng vòng có thể đánh lừa được James bao lâu nhưng tên đó từ trước tới giờ rất giỏi về theo dấu thì những hành động của ông chắc là ngoại trừ khiến cho hắn ta hưng phấn thêm ra thì chẳng còn hiệu quả gì.

Johnan mở cửa phòng của Alice ra, việc này cũng làm ông mất thêm mấy giây đồng hồ; khi Johnan kéo xích trên cửa ra thì Alice kêu lên một tiếng nhưng cô bé nhanh chóng che miệng lại hỏi dò: "Johnan? Là ngài sao Johnan?"

Johnan dùng cánh tay còn lại ôm lấy Alice, Alice có thể ngửi thấy được mùi bùn đất, mùi máu trộn lẫn với mùi cỏ cây nát trên người ông. Vì mắt bị mù nên mũi của Alice vô cùng nhạy bén.

Nhưng Alice hoàn toàn không sợ hãi dù cho mùi hương khó ngửi kia xông thẳng vào mũi cô, vì người đang ôm cô chính là Johnan.

Alice ôm thật chặt lấy Johnan, cô bé hoàn toàn không phát hiện ra Johnan chỉ còn có một nửa thân thể, cô nghe thấy tiếng xiềng xích vang lên loảng xoảng hoà cùng tiếng thở hổn hển của Johnan. Tuy thân thể của Johnan lạnh như nước đá nhưng Alice vẫn ôm chặt lấy ông vì cô bé có thể cảm nhận được Johnan đang rất lo lắng.

Johnan điên cuồng kéo lấy tất cả xiềng xích của những gian phòng bên cạnh, những bệnh nhân tâm thần trong bệnh viện hoàn toàn không phản ừng gì mà chỉ tò mò nhìn ông, có mấy người bắt chước Johnan tạo ra âm thanh rồi la hét hoặc cười to hùa theo. Còn một số bệnh nhân vốn không bị bệnh nhưng bị ném đến đây trải qua một thời gian hoàn toàn đánh mất đi cảm xúc, chỉ dùng ánh mắt lãnh đạm nhìn Johnan và một đám bệnh nhân tâm thần lên cơn điên.

Johnan làm xong mới ôm chặt lấy Alice rồi hôn lên gò má của cô bé, dùng giọng nói tuyệt vọng đến sắp khóc mà nói: "Alice, Alice yêu quý của ta, xin lỗi cháu, ta phải tổn thương cháu."

Alice ôm lấy cổ của Johnan, dùng gương mặt cũng lạnh lẽo của mình dán lên mặt ông, mặc dù hành động này khiến cho bùn đất lây dính lên trên mặt cô bé nhưng Alice không để tâm mà chỉ an ủi Johnan: "Johnan, không cần phải lo lắng, Alice có thể bảo vệ mình, Alice tin tưởng ngài Johnan."

Trong mắt Johnan ánh lên lệ quang khiến cho gương mặt lấm lem của ông càng thêm khó coi.

Ông hất mấy cây nến lên trên cái nệm tồi tàn của Alice, sau đó ôm Alice nhảy ra khỏi cửa sổ.

Chỉ chốc lát sau, trong bệnh viện tâm thần vang lên tiếng hét kêu cứu.

Johnan ôm chặt lấy Alice lao vào trong màn đêm, Alice mím môi chôn đầu vào hõm vai của Johnan, mặc cho gió đêm thổi cho mái tóc rối của cô bé càng thêm rối.

Alice hơi sợ hãi nhưng cô bé tự nhủ sẽ không sao cả, vì mình đang ở cùng với Johnan.

Chẳng mấy chốc, James đuổi tới bệnh viện thì chỉ nhìn thấy một toà nhà đang cháy hừng hực, bệnh nhân tâm thần chạy lung tung cùng với nhân viên cứu hỏa đã đến khiến cho James không thể đến gần được. Không, cứ coi như là đến gần được thì dấu vết của Johnan cũng đã bị những người kia làm mất hết rồi

James nhìn bệnh viện tâm thần đang chìm trong lửa rồi đột nhiên cười phá lên, hắn ôm lấy Victoria mà rên rỉ cảm thán: "Ôi, Victoria yêu dấu, em xem kìa, em có thấy những gì anh đang thấy không?"

"Thú vị đến cỡ nào, trong lúc vô tình anh lại tạo ra một ma cà rồng thú vị như vậy. Chỉ là một lão già, một lão già bị anh cắn cổ cũng chỉ biết mở to mắt trừng trừng sau mấy trăm năm đã có thể chống lại anh. Ôi, trời ạ, không lẽ lão ta lại nảy sinh tình cảm với một con người ? Đùng là nực cười!"

Mái tóc gợn sóng đỏ rực của Victoria dưới ánh lửa càng phát ra màu đỏ chói mắt, cô ta ôm tay đứng thẳng ngắm nhìn bức tường lửa phía trước, thân hình tuyệt mỹ phối hợp với mái tóc đỏ rực khiến cho cô ta trông chẳng khác gì một nữ thần xinh đẹp. Victoria lạnh lùng đáp: "Ông ta sẽ không thể trốn thoát được bàn tay của chúng ta, anh cũng sẽ tìm được thứ mà anh muốn thôi, James."

James lộ ra một nụ cười khát máu, hắn khẽ siết chặt tay nhìn đăm đăm vào khung cảnh trước mắt: "Đương nhiên."

Hắn và Victoria xoay người rời đi.

Hoàn cảnh lạ lẫm khiến cho Alice hơi cảm thấy sờ sợ, cô ngửi thấy được mùi bùn đất ẩm ướt nhưng không đoán ra được mình đang ở đâu. Đột nhiên một đám lông mềm mại như nhung được đặt vào trong lòng khiến cho Alice vui mừng kêu lên: "A, là con thỏ của cháu! Đây là chỗ ở của ngài sao ngài Johnan?"

"Đúng vậy." Johnan tựa ở một bên lặng lẽ ngắm nhìn Alice.

Nụ cười của Alice vẫn ngọt ngào như vậy, giọng nói vẫn vui vẻ như vậy, nếu như có thể, thậm chí cô bé có thể ở ngay chỗ này mà nhảy một điệu clacket, giống như khi vẫn đang ở trong phòng của bệnh viện tâm thần —— dù cho đôi mắt của Alice không nhìn thấy gì.

Alice tựa như một tinh linh vậy, xinh đẹp đáng yêu vô ngần, nhưng Johnan lại không thể không tự tay kéo cô bé vào bóng đêm thăm thẳm.

Chúa ơi, cầu xin người tha tội cho con.

Lần đầu tiên Johnan vẽ hình thập giá trước ngực —— một ma cà rồng thuộc về bóng tối lại đang dùng dáng vẻ tiều tụy mà thành kính cầu nguyện.

Đây là một căn phòng ở tầng ngầm nơi mà bị đồn đãi là không thể đến gần, đương nhiên là do Johnan đặt ra vì ông sợ bí mật của mình bị phát hiện. Johnan có đôi khi sẽ đem thức ăn đến đây để dự trữ phòng khi cần thiết, lúc này Johnan thầm cảm thấy may mà mình đã rất sáng suốt.

Gian phòng này cách âm rất tốt vì những thức ăn bị ông mang về nhốt ở đây đương nhiên sẽ la hét, đồng thời còn có nhiều khoá sắt để đề phòng đám thức ăn kia chạy trốn. Ở đây hoàn toàn không có một tia sáng lọt vào vì Johnan cảm thấy không cần thiết.

Johnan cầm lấy cái khoá sắt dính máu lên, ông biết không còn thời gian để do dự nữa.

"Alice, hi vọng cháu sẽ tha thứ cho ta." Johnan hôn nhẹ lên gò má của Alice, khoé mắt như ứa lệ, sau đó ông ôm lấy Alice khoá cô bé lên trên tường.

"Ngài Johnan? Không! Ngài Johnan, ngài đang làm gì đó!" Alice hoảng sợ mà giãy dụa, bởi vì không nhìn thấy gì nên cô bé càng cảm thấy sợ hãi.

Johnan không để cho Alice sợ hãi quá lâu, ông lập tức cắn lên cổ của cô bé.

Thứ máu tươi ngọt ngào luôn mê hoặc ông bấy lâu nay xông vào trong cuống họng khô rát, hương vị ngọt ngào tươi mát đến không thể hình dung.

Johnan suýt chút nữa thì đã trầm mê trong đó, thậm chí ông không muốn buông Alice ra nữa, nhưng ngay lập tức Johnan hoảng sợ ngẩng đầu lên che miệng lại rồi lùi ra sau.

Nọc độc chảy vào trong thân thể càng ít thì thời gian chuyển hoá sẽ càng lâu, nhưng điều đó cũng đồng nghĩa với việc lượng máu được giữ lại trong cơ thể càng nhiều, năng lực sẽ càng mạnh, điều này rất quan trọng đối với ma cà rồng mới sinh.

Thân thể nhỏ bé của Alice không ngừng run rẩy, Johnanh quyết đoán bỏ đi, trước khi đi, ông lại thả them một mồi lửa thiêu rụi cả khu dân nghèo.

Tiếng la hét chạy trốn vang lên bốn phương, vô số mùi hương của con người xen lẫn sẽ phá hủy đi những dấu vết mà ông để lại, không ai có thể biết được ngay dưới màn lửa, trong một tầng hầm sâu dưới lòng đất, một ma cà rồng xinh đẹp đang được sinh ra.

Johnan từng tự tay chấm dứt rất nhiều sinh mạng, đây là sinh mạng duy nhất do ông tạo ra, cũng sẽ là thứ xinh đẹp nhất —— thật là thần kỳ, một ma cà rồng già nua, dơ bẩn, hai tay dính đầy máu vẫn có thể tạo ra một sinh vật sinh đẹp như vậy.

Alice, Alice yêu quý của ta, cầu chú phù hộ cho cháu.

Khi đôi chân không thể chạy tiếp được nữa, khi mỉm cười mà nói với James "Ngươi vĩnh viễn sẽ không tìm thấy cô bé" , khi đối mặt với cơn giận dữ của James, khi bị James vặn gãy cổ ném vào trong lửa, Johnan vẫn rất vui vẻ và hạnh phúc.

Một ngày một đêm trôi qua, lại thêm một ngày mới, trong tầng hầm ngầm nhỏ hẹp, một sinh mạng nhỏ bé đã bị mọi người quên lãng, kể cả chính bản thân Alice.

Alice đau đớn cuộn người lại, giãy dụa, run rẩy, rốt cục cô cũng nằm yên trở lại, mở mắt ra một lần nữa —— trước mắt của cô không còn là bóng đêm vô tận nữa, thế giới một lần nữa lại mở ra trước mắt Alice, nhưng cô không biết là mình nên vui hay nên buồn đây vì bản thân Alice đã mất đi tất cả những ký ức của con người, cô hoàn toàn không biết là điều này đối với Alice của trước kia mà nói là điều quý giá đến thế nào, là điều mà cô từng khao khát đến cỡ nào.

Mất ký ức, đây là di chứng của việc chuyển hoá, một người càng kiên định thì càng có thể chống lại điều này —— có lẽ là do khi bị cắn Alice đang kích động chứ chưa từng có ma cà rồng nào hoàn toàn quên sạch ký ức con người như cô, hoặc cũng có thể là vì sâu thẳm trong thâm tâm chính bản thân của Alice không hề muốn nhớ những ký ức đau khổ kia.

Da của Alice trở nên trắng nõn, hoàn toàn không nhìn ra được dấu vết của việc dinh dưỡng không đầy đủ, mái tóc như rơm rạ cũng đã sáng bóng, toàn thân đã khôi phục trong nháy mắt.

Alice vẫn nhỏ nhắn xinh xắn như trước, lại càng thêm xinh đẹp khéo léo, nhưng gương mặt của cô lại tràn đầy mơ hồ.

Ma cà rồng mới sinh giật đứt dây xích, ngồi bệt trong hầm ngầm mà thì thầm: "Mình là ai?" Alice tự hỏi, sau đó chợt bật cười khanh khách, "A, Alice, đúng rồi, mình tên là Alice, mình nhớ rồi."

Alice đột nhiên cảm thấy yết hầu khát khô nhưng cô không biết mình đang cần cái gì, mà bên trong tầng hầm không có bất kỳ thứ gì có thể uống được.

Đột nhiên, Alice cảm nhận được bên chân mình có thứ gì đó mềm như nhung, Alice cúi đầu nhìn thấy một con thỏ màu xám đang yếu ớt liếm chân mình, đôi tai dài rũ xuống.

Alice cúi người xách con thỏ lên, con thỏ đạp chân muốn chui vào trong lòng của Alice, ngón tay của Alice sờ lên trên huyết mạch đang chảy cuồn cuộn dưới lớp da lông của con thỏ như đang dụ dỗ cô, thế là không cần phải suy nghĩ, Alice lập tức cắn lên cổ con thỏ.

Một lát sau, trong tầng hầm chỉ còn lại một cái xác thỏ đã bị hút khô máu...

"A, mình nhớ ra rồi, mình muốn đi tìm Jasper, mình nhớ được anh ấy!" Alice cảm thấy yết hầu đã dễ chịu hơn nhiều nên cô vui vẻ bỏ đi, không buồn liếc nhìn thi thể dần dần lạnh như băng của con thỏ.

Alice vừa mới nhìn thấy cảnh tượng mình vui vẻ chắp tay sau lưng đi đến bên một chàng trai tóc vàng rồi mỉm cười với anh: "Hi, Jasper, em là Alice."

Cảnh tượng khó hiểu kia vô cùng quen thuộc nên Alice mới đoán rằng Alice là tên của mình, mà Jasper là người con trai kia.

Mình nhất định có quen biết với anh ấy —— Alice vui sướng nghĩ.

Chỉ cần tìm thấy anh ấy, mình sẽ không cô độc nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip