1.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Chu Chính Đình không có phản đối với việc phải gả cho Thái Từ Khôn, lời nói của cậu rất ít, có lúc chỉ yên tĩnh đọc sách, nhưng đối mặt dì Ba thì cũng sẽ cười cười. Dì Ba sợ tàu xe mệt nhọc sẽ ảnh hưởng Chu Chính Đình, để Chu Chính Đình ở lại nửa tháng để thân thể tốt một chút mới lên đường về kinh.

Đồ vật của Chu Chính Đình cũng không nhiều, cậu chỉ lấy một bọc nhỏ quần áo, cây trâm cùng một miếng ngọc bội mà mẫu thân để lại, Chu phủ đã không có đồ vật đáng giá để cậu lưu luyến.

"Khôn nhi, ngươi cùng Chính nhi đi một xe ngựa, nhớ chăm sóc tốt Chính nhi, thân thể hắn mới vừa khôi phục."

"Được, con đã biết."

Dù sao cũng là hai người không thân quen, ngồi cùng một kiệu khó tránh khỏi có chút lúng túng. Chu Chính Đình vẫn ngồi đoan chính, thế nhưng vài canh giờ ngồi lâu eo sẽ đau nhức, lại cũng có chút buồn ngủ .

"Nếu buồn ngủ, có thể dựa vào vai ta ngủ một lúc."

"Ta... Không có gì..."

"Không ngại, chúng ta vốn là người sắp thành thân, dựa vào đi, không ai dám nói gì ngươi đâu."

"Cảm ơn."

Chu Chính Đình đem đầu tựa vài vai phải của Thái Từ Khôn. Một lúc sau tiếng hít thở đều đều đã truyền đến tai Thái Từ Khôn, cậu di chuyển một chút làm cho Chu Chính Đình ngủ càng thoải mái.

Vài sợi tóc rủ xuống mặt Chu Chính Đình, Thái Từ Khôn nhẹ nhàng vươn tay gạt ra, nhìn dáng dấp ngủ đến yên bình của người bên cạnh, Thái Từ Khôn nở nụ cười.

Lúc Chu Chính Đình dần dần tỉnh dậy thì thấy Thái Từ Khôn vẫn còn duy trì cái tư thế bất động kia, dường như là sợ làm cậu thức. Thái Từ Khôn bỗng chốc cảm thấy vai mình nhẹ đi.

"Tỉnh rồi à, tại sao không ngủ thêm?"

Chu Chính Đình khẽ cau mày, cậu cảm thấy có chút lỗi.

"Như vậy sẽ gối lên ngươi, chỉ sợ tay sẽ mỏi, xin lỗi ."

Hóa ra là đang lo cái này, Thái Từ Khôn thử hoạt động vai, thật là có chút tê rần, nhưng cũng không có gì đáng ngại.

"Như vậy làm sao mà đủ năng lực làm phu quân tín nhiệm tương lai của ngươi được? Dựa một lúc thôi mà, thật sự không có chuyện gì."

"Vậy thì tốt."

[Độ thiện cảm +10, hiện tại là 75.]

Chiều ngày hôm sau Thái Từ Khôn cùng đoàn người mới trở lại kinh thành, người hầu cùng bọn nha hoàn đều mệt mỏi, dì Ba liền để bọn họ xuống nghỉ ngơi một chút, bản thân cũng trở về phòng, còn lại giao tất cả cho Thái Từ Khôn chuẩn bị.

Thái Từ Khôn sắp xếp cho Chu Chính Đình ở căn phòng phía Đông, phòng của Thái Từ Khôn cách đó không xa, đi vài bước là có thể đến. Trong lúc người giúp việc dọn dẹp lại phòng, Thái Từ Khôn liền dẫn Chu Chính Đình đi làm quen với từng ngõ ngách ở trong phủ, tránh chuyện lạc đường.

Người ở trong Thái phủ không có để ý quyền lợi cùng địa vị như người của Chu phủ, bầu không khí cũng hòa thuận thoải mái. Điều này làm cho Chu Chính Đình cảm thấy rất thư thái, cậu thực sự không có khả năng tranh đấu cùng người khác.

Mỗi ngày Thái Từ Khôn đều sẽ cùng Chu Chính Đình làm thơ. Lượng từ thơ văn của Thái Từ Khôn vốn ít hơn Chu Chính Đình, lại không giỏi, khiêm tốn nghe Chu Chính Đình dạy dỗ.

Theo lý mà nói, độ thiện cảm nên tăng lên, thế nhưng độ thiện cảm của Chu Chính Đình đối với Thái Từ Khôn chỉ dừng lại ở 83, không có chuyển biến, Thái Từ cảm giác mình cả ngày nghĩ những này cũng phiền lòng, rất nhanh đem những thứ này ném ra sau đầu.

Ước chừng đã bảy ngày trôi qua, dì Ba nhìn tình cảm của Thái Từ Khôn cùng Chu Chính Đình dần dần tốt đẹp, hàng ngày cùng nhau ngâm thơ phú liền vui mừng ở trong mắt, vui mừng ở trong lòng.

"Chính Đình, ta muốn ra ngoài phủ đi dạo, bên ngoài chợ thật náo nhiệt, theo ta đi xem xem?"

"Được."

Thực ra là Thái Từ Khôn muốn vì Chu Chính Đình đặt mua mấy bộ đồ mới, gần đây cậu phát hiện quần áo của Chu Chính Đình đều là màu trắng.

Trên đường cái, người người nhốn nháo, tiếng trả giá, tiếng hò hét, bán bánh bao, bán đồ ăn vặt, không thiếu gì cả. Thậm chí còn có cao nhân đang biểu diễn xiếc, Chu Chính Đình cảm thấy rất mới mẻ, bởi vì nghỉ chân quá lâu, suýt chút nữa thì lạc mất Thái Từ Khôn.

"Cầm lấy tay ta, đừng buông, ta sợ ngươi lạc mất."

"Ta không phải đứa nhỏ ba tuổi, ngươi căng thẳng như thế làm cái gì?"

Chu Chính Đình cười Thái Từ Khôn sốt sắng thái quá, Thái Từ Khôn ngại ngùng gãi đầu một cái, chỉ hy vọng Chu Chính Đình sau này cũng có thể cười nhiều lên một chút, như ngày hôm nay.

Tiếng người bán kẹo hồ lô thét to một hồi, rất nhanh sau đó một đám trẻ con vây quanh hắn. Nói ra thì sợ người khác chê cười, thế nhưng Chu Chính Đình rất thích ăn kẹo hồ lô, bởi vì mẫu thân đã nói, cảm thấy cuộc đời quá gian nhan, ăn chút ngọt thì sẽ không thấy quá khổ cực nữa, vì vậy Chu Chính Đình có chút thích ngọt.

"Sao vậy? Muốn ăn kẹo hồ lô?"

Thái Từ Khôn đưa bàn tay lên trước mặt Chu Chính Đình lắc lắc, nhìn theo hướng ánh mắt, là người bán kẹo hồ lô.

"A không có không có, không cần mua."

"Ngươi nói không có chính là có, đi, ta đi mua kẹo hồ lô cho ngươi."

Thái Từ Khôn thô bạo mua ba, bốn xiên kẹo hồ lô, Chu Chính Đình dở khóc dở cười.

"Không cần mua nhiều như vậy, ta ăn không hết."

"Chỉ là thích mua cho ngươi thôi."

[Độ thiện cảm +5, hiện tại là 88.]

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip