Chương 498: Một trận chiến thành danh.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Thời gian cuộc thi đấu tuy ngắn ngủi, thế nhưng không có ai vì thế mà cảm thấy nhạt nhẽo, ngược lại mỗi người đều kích động vô cùng.

"Tuổi còn trẻ lại có thể đánh bại bậc thầy Lôi Báo, tương lai sáng lạn nha!"

"Chúng ta quả thật không uổng công tới chuyến này!"

"Lập tức kêu người sắp xếp đi, hỏi xem bậc thầy Thạch Phong nghỉ ngơi ở đâu, chuẩn bị một phần danh sách, hôm nào đi bái phỏng mới được."

Khách quý trên khán đài đều không phải là người bình thường, ai ai cũng là nhân vật có mặt mũi.

Lúc này Thạch Phong đánh bại bậc thầy đứng đầu như Lôi Báo, có thể mường tượng được tương lai sáng lạn cỡ nào rồi, chỉ bằng vùng đất nhỏ như thành phố Kim Hải căn bản không giữ nổi chân Thạch Phong, chỉ có sân khấu quốc tế mới là nơi hắn bày ra vầng sáng chói mắt của mình.

Bọn họ bây giờ không đi kết bạn trước với Thạch Phong, chờ sau này rồi ngay cả tư cách làm quen thì bọn họ cũng không có.

Có điều so với các khách quý kia, chủ tịch Tiêu Ngọc của Bắc Đẩu mới là vui vẻ cười muốn toét miệng, vốn cho rằng Lôi Báo bằng lòng trở thành tổng giáo luyện Bắc Đẩu, đã là vận may ngút trời của Bắc Đẩu rồi, không nghĩ tới Thạch Phong lợi hại như vậy, thế mà đánh bại bậc thầy đứng đầu như Lôi Báo.

Là bậc thầy đứng đầu đó, toàn quốc có rất ít, hễ nơi nào có bậc thầy võ thuật như vậy tọa trấn, thì độ nổi tiếng và việc làm ăn thịnh vượng của nơi đó cao quá chừng.

"Chú Tiêu muốn cảm ơn cháu thế nào đây, là cháu giới thiệu Thạch Phong cho Bắc Đẩu nha." Mặt mày Triệu Nhược Hi rạng rỡ, trong mắt sáng lóe những vì sao hưng phấn và kiêu ngạo.

Nghĩ đến Thạch Phong bây giờ được mọi người chú ý như vậy, cô còn vui vẻ hơn cả mình thắng.

Đương nhiên sẽ không thiếu cháu, chờ lát nữa chú cho cháu một tấm thẻ hội viên Kim Cương cao cấp nhất, Bắc Đẩu của bọn chú chỉ mới đưa ra năm chiếc thẻ hội viên Kim Cương thôi, cháu là thẻ thứ sáu." Tiêu Ngọc vừa cười vừa nói.

Triệu Kiến Hoa nghe vậy, giật nảy mình.

Thẻ hội viên Kim Cương không tầm thường, sử dụng các dịch vụ ở Bắc Đẩu đều có thể giảm giá 50%, ngoài ra mỗi tháng không cần phải đạt mức tiền chi trả bắt buộc để duy trì mức thẻ, có thể khiến Bắc Đẩu ưu đãi như vậy chỉ có năm người trong toàn bộ thành phố Kim Hải này, ngay cả Triệu Kiến Hoa ông đây và cả cha của Triệu Nhược Hi, đều không có tư cách ấy, mà hiện tại Triệu Nhược Hi lại thành người thứ sáu.

Nghĩ tới đây, gương mặt nghiêm túc của Triệu Kiến Hoa xuất hiện cảm xúc khó nói thành lời, thế hệ trước như bọn ông còn chưa đạt đến trình độ, kết quả lại để lớp sau đạt được.

Đương nhiên việc này đều là nể mặt Thạch Phong.

Bây giờ Thạch Phong đánh bại bậc thầy đứng đầu Lôi Báo, một trận chiến thành danh.

Đừng nói thành phố bình thường như Kim Hải, ngay cả thành phố cực kỳ phồn hoa cũng sẽ tranh nhau mời Thạch Phong về.

Tiêu Ngọc còn sợ không giữ nổi chân Thạch Phong, nên khi có cơ hội biểu hiện, đương nhiên sẽ vô cùng phóng khoáng rồi.

Sau khi cuộc thi đấu kết thúc, Lôi Báo bị thương không nhẹ, nhưng có khoa học kỹ thuật ngày nay và thuốc dinh dưỡng cấp S điều trị, rất nhanh chóng có thể hành động lại bình thhường.

"Bậc thầy Thạch Phong, trận đấu này tôi thua tâm phục khẩu phục, cậu có điều kiện gì cứ nói đi, tôi nếu đã đồng ý trước đó, tôi sẽ không nuốt lời." Lôi Báo vừa mới vào trong phòng nghỉ của Thạch Phong, sắc mặt vẫn hơi tái nhợt, uy thế trong lời nói yếu hơn rất nhiều.

Thạch Phong có thể đột phá cực hạn của bản thân được trong thời điểm ngàn cân treo sợi tóc, thu được sức mạnh vượt mức hạn cuối và năng lực phản ứng thân thể tăng mạnh, Lôi Báo sẽ không cho rằng đây chỉ là trùng hợp ăn may, ít nhất trước đó Thạch Phong đã chạm tới sát biên giới rồi.

Thạch Phong mới chỉ hai mươi tuổi, đã có thể chạm tới ranh giới này, so với gã thì mạnh hơn nhiều lắm.

Lôi Báo thực sự nghĩ không ra, dù Thạch Phong bắt đầu luyện võ từ ngay trong bụng mẹ đi nữa, không ngừng được cung cấp các tài nguyên rèn đúc, cũng không có khả năng còn trẻ vậy mà có được sức mạnh đột phá cực hạn thân thể mà...

Nếu như bảo gã là kỳ tài võ học, vậy thì Thạch Phong trước mắt gã tuyệt đối là yêu nghiệt.

Hắn không phục cũng không được.

"Nếu bậc thầy Lôi Báo đã nói vậy, điều kiện ban nãy tôi đưa ra là muốn anh gia nhập studio do tôi mở." Thạch Phong cười đáp.

Lôi Báo đã là bậc thầy đứng đầu tu luyện trong ngoài thân thể đến cực hạn, lần này hắn có thể đánh bại Lôi Báo, xác thực là may mắn.

Trước khi thi đấu, trình độ nhanh nhạy của não bộ được tăng lên, còn chạm tới khả năng tự khống chế các gông xiềng của não bộ ức chế thân thể, tuy chỉ có thể giải tỏa sơ bộ trong nháy mắt thôi. Nhưng đó cũng là sức mạnh đột phá cực hạn của thân thể, cộng thêm Lôi Báo bất ngờ không đề phòng, từ đó mới đánh bại Lôi Báo, bằng không thì hơn 90%, người thua sẽ là Thạch Phong rồi.

Đột phá gông xiềng của não bộ với thân thể, với Thạch Phong bây giờ vẫn là hơi sớm.

Não bộ ức chế sức mạnh này là để tự bảo vệ thân thể. Khi tốc độ thân thể chưa đạt đến trình độ đủ mạnh, chủ động đột phá gông xiềng này, hoàn toàn là hành vi liều mạng tự tổn thương mình để chiến thắng, huống hồ Thạch Phong vẫn chưa hoàn toàn khống chế sức mạnh ấy.

Nhìn như Thạch Phong chỉ có mỗi một vết máu trên mặt thôi, kỳ thực thân thể vì phát huy ra sức mạnh bùng nổ, đã dẫn tới cơ thể chịu tổn thương không nhẹ.

Dù bây giờ chưa cử động cơ thể gì, cả người đều đã đau nhức như bị kim đâm, nói gì đến chiến đấu.

Cho nên Thạch Phong buộc phải trở lại phòng nghỉ trước, điên cuồng nốc thuốc dinh dưỡng cấp A để giảm bớt đau đớn thân thể, trong một đoạn thời gian ngắn kế tiếp, hắn không thể rèn luyện ngay cả làm nóng người cũng không thể.

"Gia nhập studio của cậu?" Lôi Báo nhíu chặt mày, thứ mà kẻ học võ muốn nhất chính là tự do, vô câu vô thúc [1], gã còn bận rèn luyện không kịp, làm sao có thời gian đi làm việc?

"Bậc thầy Lôi Báo cứ yên tâm đi, tôi mở studio game thực tế ảo, cũng là Thần Vực lưu hành nhất thời gian này, anh chỉ cần sử dụng thời gian nghỉ ngơi buổi tối để làm việc, ban ngày anh muốn làm gì, studio sẽ không can thiệp vào." Thạch Phong hiểu nỗi lo của Lôi Báo, vì vậy chậm rãi giải thích.

Tuy Lôi Báo chưa từng tiếp xúc game thực tế ảo, cũng chưa tiếp xúc Thần Vực, nhưng mà Lôi Báo là bậc thầy võ thuật đứng đầu.

Đám Thủy Sắc Tường Vi có tiềm lực, nhưng cơ sở không có, còn cần bổ sung và nâng cao hơn, còn Lôi Báo thì khác, cơ sở phương diện chiến đấu của gã vô cùng vững chắc, chỉ cần quen với thân thể trong Thần Vực, sẽ có thể dung hợp kỹ xảo thực tế vào Thần Vực, rất nhanh có thể trở thành chiến lực hàng đầu của Linh Dực rồi.

"Được, có cậu nói vậy thì tôi an tâm." Lôi Báo gật đầu, lập tức rời khỏi phòng nghỉ.

Linh Dực có Lôi Báo gia nhập, quả thật là có thêm một vị mãnh tướng.

Ở trong đoạn thời gian Thạch Phong nghỉ ngơi này, lại có ba người vào thăm.

Thạch Phong nhắm mắt dưỡng thần ngẩng đầu nhìn qua, một người chính là Tiêu Ngọc – chủ tịch Bắc Đẩu, phía sau còn có Lương Tĩnh và Triệu Nhược Hi đi theo.

Hôm nay Triệu Nhược Hi một bộ đầm dài màu xanh lam nhạt đơn giản thanh nhã, để xõa mái tóc dài ngang hông đen như mực, nhìn mềm mượt như thác nước, làm cho khí chất thanh thuần vốn có của Triệu Nhược Hi có thêm chút thanh lịch nhã nhặn, bất chợt nở nụ cười với Thạch Phong, trong mắt ngoại trừ lo lắng thì đa số là vui vẻ.

Thạch Phong hiện giờ một trận chiến thành danh, Thạch Phong vốn yên lặng không tiếng tăm gì trong trường học đã không còn nữa, mà đã biến thành tiêu điểm của toàn bộ thành phố Kim Hải, ngay cả ông Hứa cũng phải khách khí và muốn kết thân với Thạch Phong.

Nếu không phải Tiêu Ngọc cho người gác ngoài cửa, e rằng phòng nghỉ sẽ bị người ta giẫm nát.

---Chú thích---

[1] Vô câu vô thúc – 无拘无束: Câu trong Tây Du ký; câu thúc: hạn chế, gò bó quản thúc; câu này để hình dung sự tự do tự tại, không có gì ràng buộc.

--------------------

Góc tâm sự nhỏ: Cảm giác không nên lập flag, mới hôm trước nói là khỏe hơn rồi mới quay về dịch truyện, hôm nay lại bị bệnh T_T bệnh nhẹ cũng là bệnh ahuhu...

Mấy cậu đọc truyện thấy lỗi chính tả thì để lại cmt nha, khi nào Akiko rảnh sẽ sửa~

Chắc tối mai có 1 chương mới bên PSCC, nếu không dịch kịp thì tối 30.6 sẽ đăng nha. 

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip