Lúc này, Du An Kỳ đang ở bồn rửa tay thì nghe tiếng mở cửa, cũng chẳng thèm quay đầu lại xem. Nhưng khi nghe thấy tiếng bấm khóa cửa, cô ngẩng đầu lên xem. Thấy người đó là Trương Thần, anh vẫn còn đứng ngay cửa, cô vẫy vẫy tay đang ướt, nói:
- Trương tiên sinh chắc là đã đi nhầm nhà vệ sinh rồi.Vừa nói rồi, An Kỳ định rời khỏi, liền bị Trương Thần kéo lấy tay, đè vào tường, anh tựa đầu vào vai cô, giọng đầy đau khổ, nói:- An Kỳ, anh rất nhớ em, thật sự rất nhớ em...- Trương tiên sinh, anh theo dõi chúng tôi đến đây, chỉ để nói những lời này.Anh liền đáp:- Không, anh chỉ theo mỗi mình em. Nhưng những lời này, anh chỉ nói cho mỗi em nghe thôi.An Kỳ nghe vậy, liền cười chế giễu, nói:- Trương tiên sinh sao lại có thể nói ra những lời đầy ấu trĩ đến như vậy? Nếu không còn chuyện gì, tôi đi đây.Khi cô định rời đi, anh càng giữ tay chặt hơn, giọng đầy thổ thẹn:- Anh nhớ những ngày chúng ta cùng chúng sống, nhớ cả đứa con xấu số của chúng ta.Nghe anh nói vậy, An Kỳ liền trừng mắt với Trương Thần, nhấn giọng, đầy đanh thép:- Nhớ kỹ, anh, không có tư cách nhắc đến nó.- An Kỳ, anh biết anh có lỗi với em, có lỗi với con của chúng ta...Trương Thần chưa nói hết câu, Du An Kỳ đã lên tiếng:- Những chuyện trước kia, tôi cũng chẳng muốn nhớ đến, nhưng anh yên tâm, tôi sẽ không tha thứ cho anh. Cho dù thế nào đi nữa, tôi cũng sẽ...Hai từ " hận anh " còn chưa kịp thốt ra, An Kỳ đã bị ai kia cưỡng hôn quyết liệt. Cô lấy tay đánh vào người anh, anh lại ghì chặt cô hơn. Cứ thế, cô dần bình tĩnh hơn rồi dẫn không chống trả, anh cũng buông thả cô hơn. Khi anh rời môi cô, sợi chỉ bạc cũng vừa đứt. Nhanh chóng, An Kỳ tát thật mạnh vào mặt Trương Thần. Cô tức giận nói:- Trương Thần, anh đúng là vô liêm sỉ. Hành động của anh càng làm tôi thêm căm ghét anh hơn thôi.Anh cười lên một tiếng đầy kỳ quái. Lại nhìn cô đầy tà mị, nói:- Anh chỉ vô liêm sỉ với mình em thôi, An Kỳ. Anh còn có thể vô liêm sỉ hơn nữa, em có muốn xem hay không?Nói rồi, anh lấy tay lướt nhẹ nhàng lên mặt cô rồi từ từ trượt xuống cổ và sang qua vai. An Kỳ hất tay anh ra khỏi người mình, quát:- Đừng động vào tôi, thật dơ bẩn.- Nói vậy, em cũng giống anh rồi, vì em là người của anh mà.Mặt anh không chút biểu cảm nào khi nói. An Kỳ không ngờ, chỉ rời đi năm năm, Trương Thần lại vô liêm sỉ đến mức này. Cô cũng chẳng muốn tiếp tục nói chuyện với anh, liền rời đi. Đi đến gần cửa, An Kỳ dừng bước. Cô ngẩng cao đầu, giọng đầy sắc lạnh:- Nếu như anh muốn tìm Du An Kỳ của năm đó, tốt nhất là mau bỏ cuộc đi. Cô xoay người, nhìn Trương Thần, ánh mắt có sự tà ác, mày cô nhếch lên cùng với nụ cười khinh bạc, nói:- Du An Kỳ của năm đó, đã chết rồi.Dứt lời, cô liền mở cửa rời đi. Ở nơi này lâu chỉ khiến cô thấy bất an hơn thôi.Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip