Quyết đấu với Hạ Lâu Trinh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Ngày thứ hai, tại trường thi đấu, người xem so với hôm qua còn nhiều hơn. Người ở Bình Thạch thành không ngớt chú ý đến Bạch Vũ, các nơi ở Đông Nhạc Quận quốc tin tức linh thông, ngay cả Triệu hoán sư cũng hiếu kỳ đuổi tới Bình Thạch thành, muốn nhìn xem một chút cô nương một ngày thắng liên tiếp 10 trận rốt cuộc có thực lực như thế nào.

Sau khi Bạch Vũ tới trường thi đấu chuyện thứ nhất phải làm chính là lấy ra 2 vạn tinh thể thứ phẩm cược chính mình thắng liên tiếp 20 trận.

Mọi người bị bẽ mặt hôm qua hôm nay cũng chưa nói gì, người ta thắng liên tiếp 10 trận đều chưa có xuất toàn lực, có tự tin thắng 20 trận liên tiếp cũng là chuyện thực bình thường mà thôi, không cần phải ngạc nhiên.

Người mới đến xem cuộc chiến cũng không bình tĩnh, người này vừa mới tuyên cáo chính mình có thể thành công thắng liên tiếp, đây cũng quá kiêu ngạo rồi. Phải biết rằng những người tỷ thí 10 trận sau cùng những người tỷ thí 10 trận trước hoàn toàn không phải cùng một cấp bậc. Bạch Vũ rốt cuộc vẫn còn là tuổi rất trẻ.

Hoàn Tố Âm nhìn thấy Bạch Vũ đặt cược, khinh thường cười cười, hỏi Hạ Lâu Trinh ở bên cạnh: "Thế nào, ngươi đã chuẩn bị tốt chưa?"

Khuôn mặt Hạ Lâu Trinh tối đen, hai mắt che kín tơ máu đầy quỷ dị: "Đương nhiên, ta không thể đợi được."

Hoàn Tố Âm vừa lòng nhếch môi, nàng ta không phải muốn đánh bại Bạch Vũ, mà là ở trong trận tỷ thí diệt trừ Bạch Vũ!

Vì thế Hoàn Tố Âm đem lá thư của Thương trưởng lão giao cho Sa Hoằng, bất quá nàng ta đã đem nội dung bên trong giản lược thành một phong thư ân cần hỏi thăm râu ria.

Nhưng Sa Hoằng không biết.

Trưởng lão Vô Trần Cung gởi thư là chuyện rất quan trọng, trước tiên phải đưa đến tay Quận vương. Nghĩa tử mà Đông Nhạc Quận vương coi trọng nhất, chỉ có Sa Hoằng mới có thể đi vào bên trong nơi bế quan tiếp xúc với Quận vương, hắn đành phải rời đi Bình Thạch thành ra roi thúc ngựa đem phong thư trở về.

Không có Sa Hoằng, thì sẽ không có ai có năng lực ở thời khắc mấu chốt cứu Bạch Vũ, mặc kệ hôm nay Bạch Vũ có thể thắng mấy trận, nàng ta chết chắc rồi!

Phanh -----Trên đài, Bạch Vũ đã dứt khoát giải quyết đối thủ thứ nhất. Nàng tận lực đem lực công kích của tiểu Thanh áp chế xuống dưới điểm 10, cùng ngày hôm qua giống nhau, vừa vặn giải quyết đối thủ.

Nàng một đường quét ngang, ở vào lúc mọi người không kịp phản ứng, đảo mắt thắng liên tiếp 15 trận, thắng đến trận thứ 16, nàng mới gặp được một đối thủ chân chính.

Một vị Triệu hoán sĩ Cao giai có Triệu hoán thú Nhị giai!

Lần thi đấu này được chuẩn bị tương đối đầy đủ, không giống lúc trước lúc Khuê Đạt khiêu chiến thiếu chút nữa không tìm được người.

Bình Thạch thành rất hẻo lánh, 6 năm trước Công hội Triệu hoán sư cùng trường thi đấu mới khai trường ở nơi này, Khuê Đạt là người đầu tiên khiêu chiến 20 trận liên tiếp, trường thi đấu nhất thời không tìm thấy người đến ngăn chặn, nói thật Khuê Đạt thắng liên tiếp cũng không hề có ít người đến.

Nhưng Bạch Vũ khiêu chiến đã khiến cho một nửa Đông Nhạc Quận quốc chú ý, không ít Triệu hoán sư thực lực cao cường đều tò mò đến xem cuộc chiến, Tiết lão bản quả thực dễ dàng tìm được cho Bạch Vũ không ít đối thủ lợi hại.

Trận tỷ thí thứ 16, lập tức an bài cho Bạch Vũ một vị Triệu hoán sĩ Cao giai.

"Tại hạ Bố Á Liêm, là cấm vệ quân Vương thành Đông Nhạc Quận quốc, Triệu hoán sĩ cao giai, người ở đây hẳn đều đã nghe qua tên của ta." Bố Á Liêm rất không khiêm tốn tự giới thiệu.

Mọi người tinh thần chấn động, bọn họ đương nhiên có nghe qua. Bố Á Liêm là người Vương thành, mới Cao giai đã đem Triệu hoán thú thăng cấp đến Nhị giai, tư chất nổi tiếng, ở cả thủ đô Đông Nhạc Quận quốc rất có danh khí, trận tỷ thí này khẳng định rất phấn khích!

"Ta lúc trước có xem qua ngươi tỷ thí, tuy rằng ngươi chỉ cần một chiêu cũng có thể đánh bại đối thủ, nhưng kỳ thật ngươi cũng chỉ có một chiêu này, một khi không đánh bại được đối thủ, ngươi sẽ khó có thể chống đỡ được....." Bố Á Liêm chậm rãi nói.

Bạch Vũ không nói gì, dứt khoát đánh gãy lời nói của hắn: "Ngượng ngùng, ta không có thời gian."

Nàng vung bàn tay ngọc lên, tiểu Thanh thân mình linh hoạt như tia chớp bay ra, Bạo Liệt Lưu Hỏa trực tiếp nện về phía Bố Á Liêm.

Mọi người hai mặt nhìn nhau, đây là có việc gấp gì sao?

Đương nhiên là có việc gấp, không mau đánh đợi đến lúc bọn họ bãi công liền không kịp giờ ăn trưa, Bạch Vũ cũng không muốn để bụng đói cùng người tỷ thí.

Mọi người nếu biết nàng kỳ thật chỉ là vì vội vàng ăn cơm, phỏng chừng sẽ cùng nhau ầm ầm hộc máu.

"Thật sự là không lễ phép!" Bố Á Liêm rất không thích lời nói của mình bị người khác đánh gãy, khuôm mặt âm nghiêm gọi ra một con Liệp Báo màu đen tinh khiết tản ra hơi thở nguy hiểm.

"Là Kim hệ Thiên Cương Hắc Báo!" Không ít người hưng phấn kêu to.

Thiên Cương Hắc Báo là Kim hệ Triệu hoán thú có lực công kích cực mạnh trong tất cả các loại Triệu hoán thú, thập phần hiếm thấy, nó mau lẹ, sắc bén, có được khí lực kiên cường, công thủ nhiều mặt, khiến cho con mồi bị nó nhìn chằm chằm cơ hồ chỉ có một con đường chết.

Phanh ------

Một hỏa cầu mang theo sát ý rất lớn nện thật mạnh trên người Thiên Cương Hắc Báo, trên lưng Hắc Báo nháy mắt mở ra một mảnh màu đen, đón đỡ hơn phân nửa uy lực của ngọn lửa.

Hắc Báo từ trong ngọn lửa lao ra, da lông cháy đen, lóe lên đốm lửa, nhưng bị thương không nặng.

Mâu quang sâu thẳm của Bạch Vũ trầm xuống: "Đây là....."

"Huyền Vũ Thiết Y!" Bố Á Liêm đắc ý dào dạt cười to: "Hắc Báo của ta lực phòng ngự cao tới 9 điểm, uy lực ngọn lửa của ngươi sau khi bị giảm mạnh đã không còn có thể làm cho nó bị thương....."

"Tiểu Thanh, Bạo Liệt Lưu Hỏa." Bạch Vũ đánh gãy lời nói của hắn, lại phóng ra Bạo Liệt Lưu Hỏa.

"Hừ, thật sự là không thấy quan tài không đổ lệ, Huyền Vũ Thiết Y!"

Oanh -----

Bạo Liệt Lưu Hỏa nghênh diện đâm vào Thiên Cương Hắc Báo, một cỗ Bạo Liệt nóng rực giống như hủy diệt tất cả nổ tung, nhấc lên từng trận bụi mù.

"Ngao -----" Hắc Báo phát ra một tiếng kêu thê lương thảm thiết, cả khuôn mặt đều bị bỏng, không mở mắt ra được, theo bản năng lui về phía sau.

"Không! Không có khả năng!" Bố Á Liêm sắc mặt trắng bệch, lần đầu rõ ràng ngăn chặn được, lần thứ ai vì sao không ngăn được? Chẳng lẽ..... nàng ta ẩn tàng thực lưc?Bố Á Liêm đột nhiên tỉnh ngộ, đáng tiếc cũng đã muộn.

Bạch Vũ vung lên một đạo Lưu Hỏa, xuyên qua làn bụi mỏng manh, sát ý mang theo khí thế như chẻ tre đánh thẳng vào ngực hắn.

Hắc Báo mắt bị trọng thương không thể tới cứu hắn, hắn đành phải lập tức xuất ra Huyền Vũ Thiết Y, vì chính mình ngăn lại.

Nhưng Lưu Hỏa hôm nay của Bạch Vũ cũng không còn là ngọn lửa nhỏ nhìn được nhưng không dùng được ngày hôm qua nữa, ánh lửa như sao băng thoáng cái phá rách trước ngực Bố Á Liêm.

Phanh -----

Lực đánh cuồng bạo đánh rớt đại bộ phận Thiết Y trước ngực Bố Á Liêm, nhưng uy lực vẫn như cũ đâm thủng vào trong ngực hắn, khiến hắn phun ra một ngụm máu tươi, hôn mê bất tỉnh.

Không có kinh khí của chủ nhân duy trì, Thiên Cương Hắc Báo cũng biến mất vào trong linh mạch.

"Vị tiếp theo." Bạch Vũ lạnh nhạt nói.

Mọi người không nói gì nhìn Bố Á Liêm bị đưa đi xuống, đây là trận đấu phấn khích mà bọn họ chờ mong sao? Phấn khích thì phấn khích, nhưng như vậy cũng nhanh quá đi? Đây là cái gọi là vừa mới bắt đầu đã xong sao?

Tiết lão bản cũng hơn nửa ngày không nói chuyện, còn tưởng rằng đã tìm được một đối thủ lợi hại có thể ngăn được Bạch Vũ, ai ngờ trận đấu này so với mấy trận lúc trước còn nhanh hơn. Đây chính là Triệu hoán thú Nhị giai! Cũng đều ngăn không được, rốt cuộc nhân tài phải lợi hại bao nhiêu mới có thể ngăn lại nàng?

Dựa theo kết quả hắn suốt đêm điều tra, Bạch Vũ ở Bắc La Quận quốc còn không có thể thức tỉnh linh mạch, nàng vừa mới thức tỉnh linh mạch chưa đến thời gian một tháng, cũng đã có được bực này thực lực! Nói không chừng nàng thật sự có thể đánh bại đối thủ ở trận thứ 20, hoàn thành khiêu chiến liên tiếp!

Trên đài, tỷ thí vẫn còn tiếp tục, sau khi đánh bại Bố Á Liêm, đối thủ ở phía sau, Bạch Vũ đối phó rất nhẹ nhàng.

Trận 17, thắng.

Trận 18, thắng.

Trận 19, thắng,

Không ít người đã có thói quen nhìn thấy Bạch Vũ đánh bại đối thủ nhanh như tia chớp, mới ý thức được Bạch Vũ đảo mắt đã thắng được liên tiếp 19 trận.

Mỗi người phục hồi tinh thần lại, vẻ mặt dại ra, như thế nào lại có cảm giác như ngày hôm qua bị lặp lại? Trong vòng 2 ngày thắng liên tiếp 20 trận, đây là cái tốc độ gì? Đây là cái thực lực gì?

Nhìn thấy Bạch Vũ sắp nghênh đón trận tỷ thí thứ 20, mọi người nhịn không được mình đầy hơi lạnh.

Cô nương này mới 16 tuổi, Triệu hoán thú của nàng mới Nhất giai, nàng quả thực chính là một yêu nghiệt! Bắc La Quận quốc đem một yêu nghiệt như vậy sung quân đến Đông Nhạc, đầu óc bị vào nước sao?

"Kế tiếp xin mời vị đối thủ tiếp theo của Bạch Vũ chúng ta, Kim hệ Triệu hoán sĩ, Hạ Lâu Trinh!" Lúc này, người điều khiển chương trình cao giọng tuyên bố vị đối thủ cuối cùng của Bạch Vũ.

Ngồi ở trên chỗ ghế khách quý, Hoàn Tố Âm khuôn mặt đã hoàn toàn đen cuối cùng lộ ra một tia cười lạnh. Bạch Vũ mỗi một trận thắng, Hoàn Tố Âm liền nhiều hơn một phần nộ khí trong người, nếu không phải an bài Hạ Lâu Trinh ở trận thứ 20 lên xuất chiến, Hoàn Tố Âm đã sớm không nhịn được đi lên tiêu diệt Bạch Vũ.

Bạch Vũ ngây người một chút, còn tưởng rằng là cùng tên cùng họ, lấy thực lực của Hạ Lâu Trinh, làm sao có thể trở thành người đấu cuối cùng.

Nhưng đợi cho đến khi Hạ Lâu Trinh khuôn mặt dữ tợn tiêu sái tiến đến trước mặt nàng, nàng mới nhận ra đó thật sự là Hạ Lâu Trinh, chẳng qua vài ngày không gặp, sắc mặt Hạ Lâu Trinh rất không thích hợp, thần tình hắc khí, còn gầy như que củi, như là sinh bệnh.

"Bá Vương Lục Tích!" Hạ Lâu Trinh vừa lên đài liền gọi ra Triệu hoán thú của nàng ta. Bá Vương Lục Tích to lớn như một tòa núi nhỏ xuất hiện trên đài, khí thế bá đạo sắc bén ầm ầm khuếch tán ra, khiến mọi người ở gần lôi đài sợ tới mức không dám phát ra tiếng.

Bạch Vũ cảm thấy trầm trọng, con Bá Vương Lục Tích này đã lớn hơn vài ngày trước nhiều lắm, cả thân thể khuếch tán ra một cố hắc sát khí mạnh mẽ, giống như từ trong thi thể chồng chất đi ra khiến cho không khí phi thường trầm lặng, mang theo âm trầm nói không nên lời, giá trị thuộc tính lại khiến người khác cảm thấy khủng bố.

Lực công kích 15, lực phòng ngự 12, sức chịu đựng 13, cơ hồ đã đạt tới đỉnh Triệu hoán thú Nhị giai!

Nếu lúc trước trị số của Bá Vương Lục Tích là như thế này, tiểu Thanh tuyệt đối không có khả năng thắng nó. Hạ Lâu Trinh đây là đã làm cái gì, thực lực bỗng chốc tăng lên nhiều như vậy?Bạch Vũ còn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận, Hạ Lâu Trinh đã giành trước khởi xướng tiến công: "Bạch Vũ, ngươi lần trước thiếu chút nữa hủy dung của ta, hôm nay ta phải bắt ngươi trả lại gấp trăm lần, cái chết của ngươi đã định rồi!"

Một đoàn khói đặc màu đen mang theo sát ý thị huyết từ trên người Bá Vương Lục Tích bộc phát ra, giống như đạn pháo ầm vang hướng về phía Bạch Vũ.

Bạch Vũ con ngươi đen hơi co lại,chỉ cảm thấy thân thể lạnh lẽo, giống như bị hơi thở tử vong vây quanh, hàn ý lạnh lẽo từ đáy lòng tự nhiên phát sinh, trước mắt lập tức chỉ còn lại một mảnh sương đen.

"Tiểu Thanh!" Bạch Vũ vẫn duy trì bình tĩnh, hô một tiếng.

"Chiêm chiếp -----" Tiểu Thanh ngầm hiểu, đột nhiên di chuyển bên trong màn sương đen lách đến sau lưng Bá Vương Lục Tích, lao thẳng xuống, phun ra Liệt Hỏa hừng hực.

Ánh lửa tươi đẹp trong màn sương mù màu đen như ẩn như hiện, làn da cứng rắn trên lưng của Bá Vương Lục Tích nhất thời nổ ra những tia lửa lốp bốp, cháy đen một mảnh.

Bá Vương Lục Tích phát ra rống giận cuồng bạo, quay đầu hướng về tiểu Thanh phun ra một làn khói đen khủng bố.

Tiểu Thanh nhanh chóng vỗ cánh vút qua, thân hình khéo léo giống như một đạo hỏa hồng lưu diễm xuyên qua làn khói đen, khói đen đậm đặc giống như bàn tay khổng lồ vô hình không ngừng khuếch tán, ầm ầm nhào vào trong khán đài.

Trên khán đài mọi người nhất thời cảm thấy khó thở, cả người vô lực: "Không tốt, khói này có độc!"

Những người ngồi gần lôi đài đều bối rối đứng lên, tất cả đều đứng dậy lui về phía sau, Tiết lão bản vội vàng mang theo người chạy đến đây để xử lý.

Oanh -----

Khói độc của Bá Vương Lục Tích lại không hề tiết chế oanh động đến khán đài bên kia, trong trường thi đấu nhất thời hỗn loạn, hoàn toàn không có trật tự.


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip