May mắn hay xui xẻo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Bạch Vũ còn rối rắm không biết như thế nào, Nhạc Kỳ Nhân đã tự tìm tới cửa, cùng đi còn có Viêm Hạo Thiên.

Nhạc Kỳ Nhân đến gần liền bổ nhào lên người nàng: "Vũ tỷ tỷ, muội đói! Muội sắp chết đói!"

Bạch Vũ: "......"

Nàng vỗ lưng Nhạc Kỳ Nhân, đầu đầy hắc tuyến hỏi: "Sao có thể đói được? Muội không đến mức không có cơm ăn chứ?"

"Chính là không có cơm ăn. Muội mang đến một xe thức ăn đều đã ăn sạch, toàn bộ cống hiến cũng mua thức ăn hết rồi, muội đã đói bụng hai ngày. Muội thật đáng thương!" Nhạc Kỳ Nhân sâu sắc cảm thương chính mình.

Khóe miệng Bạch Vũ co rút: "Muội đường đường là Quận Chúa, đỉnh Liệt Dương không có người chiếu cố muội sao?"

"Đừng...... Bọn họ cho muội bánh bao, cái kia nhìn rất khó ăn, muội ăn không vô." Nhạc Kỳ Nhân đấu đấu hai ngón tay.

Viêm Hạo Thiên ở một bên xem thường: "Nàng ấy sao có thể không có cơm ăn, là rất kén chọn. Ngươi cho nàng ấy 20 cống hiến cũng đủ nàng ấy ăn mấy tháng, nhưng nàng ấy không nên ăn thức ăn Vô Trần tửu lâu cung ứng, mới vài ngày đã ăn sạch sẽ tất cả cống hiến. Lần đầu tiên ta đầu nhìn thấy có người chạy tới Vô Trần Cung là vì thức ăn!"

Bạch Vũ không biết nên nói cái gì, Nhạc Kỳ Nhân thật sự là tuyệt không ủy khuất dạ dày của mình, một cật hóa hàng thật giá thật.

Nhạc Kỳ Nhân trừng mắt với Viêm Hạo Thiên: "Ngươi so với ta tốt hơn chỗ nào? Không phải vì đổi phòng ở cũng dùng hết cống hiến!"

"Bản thái tử và ngươi làm sao mà giống nhau? Cái căn phòng tồi tàn kia làm sao có thể xứng cho ta ở, một nơi tắm rửa cũng đều không có. Quần áo Bản thái tử đều bị dơ, làm hại ta mỗi ngày đều đổi, rất nhanh đã không có quần áo mặc."

Được rồi, vị này cũng không tốt hơn chút nào, thói quen hưởng thụ. Hai người một người là Quận Chúa, một người là Thái Tử, có thể ngày ngày trôi qua thảm như vậy, cũng là ngoài dự đoán!Bạch Vũ đã không còn muốn nói gì nữa: "Hai người các ngươi tới tìm ta là có chuyện gì sao?"

"Bọn muội muốn đến Băng Nguyên săn thú, đến Sở Giao Dịch đổi điểm cống hiến. Vũ tỷ tỷ, tỷ đi theo giúp muội được không?" Nhạc Kỳ Nhân trông mong nhìn chằm chằm Bạch Vũ.

Ánh mắt Bạch Vũ biến đổi: "Sao lại muốn đến đi Băng Nguyên săn bắt? Băng Nguyên là nơi rất nguy hiểm."

"Nguy hiểm cũng không có biện pháp, con mồi đổi cống hiến có vẻ nhanh hơn. Ở Vô Trần Cung không có cống hiến căn bản nửa bước cũng khó đi, ngày ngày trôi qua đều không tốt, đừng nói gì là tu luyện." Viêm Hạo Thiên bĩu môi.

Đến Sở Giao Dịch dùng con mồi đổi cống hiến so với làm nhiệm vụ thu vào dày hơn, nhưng săn bắt mức độ nguy hiểm rất cao, hơn nữa tồn tại rất nhiều tính chất không xác định, đối với người không tự tin vào thực lực của mình sẽ không dám tùy tiện đến Băng Nguyên săn thú.

Nhạc Kỳ Nhân ôm cánh tay Bạch Vũ: "Vũ tỷ tỷ, đi cùng bọn muội đi. Ba người chúng ta cùng nhau, nhất định có thể săn được rất nhiều mãnh thú."

"Thật ra đến Băng Nguyên không thành vấn đề, vừa vặn ta muốn đến Băng Nguyên săn bắt Băng Báo."

Đuôi lông mày Viêm Hạo Thiên nâng lên: "Nhận nhiệm vụ sao? Băng Báo cũng không dễ tìm."

"Nghe ngươi nói như vậy, hình như rất quen thuộc với Băng Nguyên, từng đi qua?" con ngươi Bạch Vũ hiện ra ánh sáng màu tím xẹt qua một chút ý cười, rất hào hứng hỏi.

Viêm Hạo Thiên hừ hừ: "Từng đi qua, thiếu chút nữa bị đám ngu xuẩn đỉnh Xích Diễm kia hại chết, cũng là ngươi có vẻ đáng tin cậy một chút. Tâm tình Bản thái tử hôm nay không tệ, cùng ngươi đi giết Băng Báo."

Đương nhiên Bạch Vũ sẽ không cự tuyệt, kêu Tả Vũ đi cùng, bốn người xuất phát đi Băng Nguyên.

Đi ra sơn môn Vô Trần Cung, tách khỏi kết giới bảo vệ, cái lạnh thấu xương liền nghênh diện ập tới, làm cho bọn họ nổi lên một thân da gà. Bốn người lập tức sử dụng linh khí hộ thể, chạy nhanh hơn.

Trên Băng Nguyên một mảnh trắng xóa, thập phần rộng rãi, rất khó nhận ra phương hướng, cũng may Viêm Hạo Thiên biết đường, bốn người bay qua một tòa sườn dốc phủ tuyết, sau đó chính thức tiến vào địa bàn mãnh thú.

"Dựa theo bản đồ, mảnh rừng tuyết mày hẳn là địa bàn của Tuyết Mãng (mãng xà tuyết)." Bạch Vũ cầm bản đồ nhìn một lúc lâu, xác định vị trí của bản thân một chút.

"Mãnh thú Nhất giai, không có gì đáng ngại." Viêm Hạo Thiên dẫn theo Lưu Tinh Lôi Báo của hắn, lơ đễnh đi phía trước mở đường.

Bạch Vũ cũng không lo lắng Tuyết Mãng, không phải mãnh thú quần cư, đối với bọn họ không có uy hiếp, cũng không biết có mãnh thú khác du đãng ở trong này hay không, mảnh rừng tuyết này không nhỏ, ít nhất phải ba ngày mới có thể ra được.

"Thật ra mảnh rừng tuyết này là một nơi săn bắt rất tốt, nhưng con mồi quá yếu, cũng không đáng giá." Viêm Hạo Thiên tiện tay giải quyết một con Tuyết Mãng đột nhiên xông tới từ trong tầng tuyết.

Nhạc Kỳ Nhân ôm Hoàng Kim Thứ Vị của mình tung tăng tung tẩy chạy tới, khoét lấy túi mật rắn ra. Túi mật của Tuyết Mãng là một vị tài nguyên dược liệu, có thể cầm đi đổi cống hiến.

Viêm Hạo Thiên thấy Nhạc Kỳ Nhân tự giác như vậy, khóe miệng co rút: "Đây là ta giết."

"Không phải ngươi ngại nó không đáng tiền sao? Ta không chê, cho ta đi."

"Không được! Đến trước có trước, ai giết được thì của người đó. Có bản lĩnh thì tự mình giết đi."

"Ôi chao, đường đường là Thái Tử, dễ giận như vậy làm gì? Giết được con mồi chia đều là được, Băng Nguyên lớn như vậy, còn sợ không có con mồi sao?" Nhạc Kỳ Nhân nói xong rất tự giác cất túi mật rắn vào trong túi.

Viêm Hạo Thiên hơi cảm thấy chán nản, cũng may sau đó Bạch Vũ lại phát hiện ba con Tuyết Mãng. Mấy người thấy Tuyết Mãng như là thấy được vàng, hai mắt sáng lên, lập tức bổ nhào tới, Viêm Hạo Thiên thuần thục, Nhạc Kỳ Nhân, Tả Vũ, mỗi người giải quyết một con.

Đương nhiên Bạch Vũ sẽ không đoạt với bọn họ, đoàn người vừa chạy vừa săn bắt.

Y như lời Nhạc Kỳ Nhân nói, Băng Nguyên lớn như vậy căn bản không lo không có con mồi, bọn họ không cố ý đi tìm mãnh thú, nhưng mãnh thú lại liên tục không ngừng tìm tới bọn họ, muốn bọn họ trở thành thức ăn.

Lúc sắp ra khỏi mảnh rừng tuyết, bọn họ đã thu hoạch được bốn mươi túi mật rắn, tám bộ da sói và ba cái đuôi của Quỷ Hồ.Những thứ này đều là thứ tốt, cho dù bộ lông không thể đổi cống hiến, lấy ra bên ngoài bán cũng có thể bán được không ít tiền.

"Chúng ta đã ra khỏi mảnh rừng tuyết, ngoại trừ Tuyết Mãng cũng đã bắt đầu gặp được mãnh thú khác, đoán chừng đi thêm một ngày nữa có lẽ có thể đến được địa bàn của Băng Báo." Viêm Hạo Thiên nói.

"Ừ, chỉ sợ lúc đến phải hao chút tâm tư đi tìm." Bạch Vũ gật gật đầu. Băng Báo là mãnh thú Nhị giai độc lai độc vãng, mỗi một con đều có một lãnh địa rộng lớn, không giống với Tuyết Mãng tùy tiện có thể gặp một con.

Cũng không nghĩ đến, Bạch Vũ vừa nói xong, liền gặp phải một con Băng Báo.

Nhạc Kỳ Nhân nhất thời há to miệng: "Vũ tỷ tỷ thật may mắn, nghĩ tới cái gì thì sẽ có cái đó!"

Mâu quang Bạch Vũ cũng sáng ngời, trong mắt xẹt qua vui sướng, lập tức gọi ra Tiểu Thanh.

Hỏa diễm trong nháy mắt dễ như trở bàn tay bao phủ Băng Báo, nhiệt độ khủng bố làm cho băng tuyết trong vòng trăm mét quanh đó đều không còn tồn tại.

Băng Báo nổi giận gầm lên một tiếng, thân hình như tia chớp nhập vào trong tuyết, hàn ý lạnh thấu lòng người ầm ầm tản ra, giống như mũi tên nhọn trực tiếp áp bức Tiểu Thanh.

Oanh ——

Băng và lửa va chạm, khí thế ngút trời nhấc lên tầng tầng băng tuyết, bông tuyết bay lượn đầy trời, áp chế hỏa diễm của Tiểu Thanh.

Băng Báo thoát khỏi hỏa diễm, không truy kích Tiểu Thanh nữa, ngược lại quay đầu bỏ chạy, nửa điểm cũng không dừng lại.

Bạch Vũ dẫn theo Tiểu Thanh đuổi theo. Tả Vũ gọi ra Bát Tí Cuồng Viên, ngăn cản đường đi của Băng Báo.

"Tốt!" Bạch Vũ dựng thẳng ngón tay cái với Tả Vũ, nắm bắt vừa vặn thời cơ. Một mình nàng có thể đánh bại Băng Báo, nhưng nàng không kiêu ngạo đến mức không cần người khác nhúng tay. Có người hỗ trợ, giải quyết nhanh chóng, không có gì là không tốt.

Ngăn cản một lúc, Tiểu Thanh đã bay đến, phóng ra Bạo Liệt Lưu Hỏa, rất nhanh Bạch Vũ đã thu được Băng Báo đầu tiên.

"Chậc chậc, hỏa diễm của ngươi cũng thật tàn nhẫn, da lông đều bị đốt trọi, có thể lấy về báo cáo kết quả nhiệm vụ không?" Viêm Hạo Thiên nhìn Băng Báo bị đốt trọi, trách móc vui đùa nói, trong lòng lại tràn đầy kinh ngạc.

Trên da lông của Băng Báo ngưng kết toàn bộ hàn khí của nó, có một tầng cứng rắn lạnh như băng, có thể đốt trọi da lông như vậy, hỏa diễm sẽ nóng như thế nào?

Bạch Vũ nhún nhún vai, "Đốt trọi một khối, không sao. Cống Hiến Đường chỉ nói muốn năm cái da lông, không có nói muốn có nguyên vẹn, ta cũng không muốn lấy ra đem đi bán."

Tả Vũ giúp nàng gỡ da lông xuống, lại nhổ xuống mấy cái răng báo. Răng Băng Báo óng ánh trong suốt, cứng rắn vô cùng, là nguyên liệu trân quý chế tạo trang sức, cũng rất đáng giá.

"Kế tiếp sẽ phải hao chút tâm tư đi tìm, dùng Thần Đồng (mắt thần) của ngươi giúp ta nhìn xem có dấu vết Băng Báo hay không." Bạch Vũ cười tủm tỉm nhìn Viêm Hạo Thiên.

Viêm Hạo Thiên liếc nàng một cái: "Thần Đồng của ta là nhìn thấu bản chất vạn vật, không phải ngay cả dấu vết biến mất cũng có thể thấy."

Miệng hắn nói lời cự tuyệt, trên tay vẫn vỗ vỗ Lưu Tinh Lôi Báo, cẩn thận giúp đỡ tìm kiếm.

Thần Đồng của Lưu Tinh Lôi Báo thật sự rất lợi hại, không quá thời gian hai ngày, đã tìm ra bốn con Băng Báo. Bốn người đồng lòng hợp lực, không tốn bao nhiêu thời gian đã giải quyết xong băng báo.

"Đây là một con cuối cùng, sau khi giải quyết xong chúng ta có thể trở về." Bạch Vũ đuổi theo con Băng Báo cuối cùng, không ngừng dùng hỏa diễm ngăn chặn. Con Băng Báo này đặc biệt linh hoạt, tốc độ hiếm thấy, nhiều lần tránh thoát được hỏa diễm của Tiểu Thanh, chết cũng không quay đầu, chạy vào bên trong khe núi trắng xóa này.

Phanh ——

Thân hình thật lớn của Bát Tí Cuồng Viên bay qua, mạnh mẽ đập trúng Băng Báo. Băng Báo bị ép tới mức khó có thể đào thoát, căm tức cắn cái cổ của Bát Tí Cuồng Viên.

Ngay sau đó, Tiểu Thanh và Lưu Tinh Lôi Báo cùng nhau công kích. Băng Báo kêu rên một tiếng, ngã trên mặt tuyết.

Tả Vũ thở dài một hơi nhẹ nhõm, thu hồi Bát Tí Cuồng Viên bị thương: "Cuối cùng cũng thu phục được, lần này chúng ta săn bắt rất thuận lợi, không gặp phải phiền toái gì."

Đây là lần đầu tiên hắn tới Băng Nguyên săn bắt, không có Triệu Hoán Sư dẫn đầu, đệ tử ngoại môn không dám tùy tiện vào Băng Nguyên, tự tay bắt giết mãnh thú Nhị giai, làm cho hắn vô cùng hưng phấn.Bạch Vũ đứng bất động ở trong tuyết, nhìn quanh bốn phía, một loại cảm giác xấu bỗng nhiên nảy lên lòng nàng.

"Vũ tỷ tỷ, tỷ làm sao vậy, sao sắc mặt lại khó coi như vậy?" Nhạc Kỳ Nhân kỳ quái cầm tay nàng, tay Bạch Vũ lạnh như băng, dọa Nhạc Kỳ Nhân nhảy dựng.

"Các ngươi không cảm thấy khe núi này có điều gì sao?"

Nhạc Kỳ Nhân khó hiểu nháy mắt: "Lạ ở chỗ nào?"

"Quá im lặng." Bạch Vũ nắm chặt năm ngón tay.

Mấy người im lặng không nói, trong nháy mắt khe núi tĩnh mịch, ngay cả một tiếng gió cũng không có, trầm mặc giống như bị tử vong bao trùm. Loại im lặng này tuyệt đối không tầm thường, khu vực này bình thường thường có phần lớn mãnh thú không thể trêu chọc nổi tồn tại.

Vù ——

Một bóng dáng màu trắng thật lớn hiện ra, mang theo một trận gió tuyết.

Đồng tử Bạch Vũ co rụt lại, tóc gáy dựng thẳng lên, chỉ cảm thấy uy áp khủng bố giống như búa tạ nện lên người nàng, nhưng ngay cả đối phương là cái gì nàng cũng không thấy rõ.

Đám người Viêm Hạo Thiên cũng kịp phản ứng, đều lập tức gọi ra Triệu Hoán Thú, tự giác tựa lưng vây quanh nhau, chuẩn bị tác chiến.

Bá ——

Thân ảnh thật lớn lại xuất hiện, xẹt qua chung quanh bọn họ giống như tia chớp, nhanh đến mức không ai có thể bắt được, sát khí lấn áp tràn ngập bốn phía, đột nhiên nhằm về phía Bát Tí Cuồng Viên của Tả Vũ.

"Cẩn thận!" Bạch Vũ kinh hô một tiếng, hỏa diễm nháy mắt quăng qua.

Đá lửa tóe lên ánh sáng, Huyền Vũ Kim Giáp mà Bát Tí Cuồng Viên sử dụng đã bị đánh dập nát, rốt cục bốn người cũng thấy rõ thứ bọn họ đối mặt là quái vật gì.

Một con Bạch Mao Tinh Tinh to lớn có thể lấp kín sơn môn, hung thần ác sát nhe răng trợn mắt với bọn họ, Bát Tí Cuồng Viên cao ba thước ở trước mặt nó giống như một đứa bé, làm cho Bạch Vũ có loại cảm giác như nhìn thấy Kim Cang lực sĩ.

Ánh mắt Nhạc Kỳ Nhân đầy sao giống như nhìn thấy bảo bối: "Oa! Thật là may mắn, có thể gặp được một con Bạch Mao Tinh Tinh lớn như vậy, chúng ta phát tài!"

Mọi người: "......"

Đây là may mắn sao? Là xui xẻo mới đúng! Rõ ràng con Bạch Mao Tinh Tinh này là mãnh thú cấp bá chủ, cho dù toàn thân nó đều là báu vật, bọn họ cũng phải tiêu diệt nó mới có thể phát tài.

Sau khi Bạch Vũ thấy rõ cũng hít một hơi khí lạnh, lực công kích 32, lực phòng ngự 25, sức chịu đựng 29, chỉ cần trị số của Bạch Mao Tinh Tinh này cũng đã sắp tiếp cận Tứ giai.

Bát Tí Cuồng Viên sử dụng Huyền Vũ Kim Giáp đỡ đòn, vẫn bị một kích của nó làm mất đi một nửa sức chịu đựng.

Bạch Mao Tinh Tinh phát ra một tiếng rống giận kinh thiên động địa, chấn động khiến toàn bộ khe núi đều không ngừng lắc lư. Nó tung người nhảy, thân hình thật lớn như đỉnh Thái Sơn đè ép nện xuống chỗ bọn họ.

"Mau lui lại!" Bạch Vũ tiện tay tạo ra một bức tường lửa, ngăn cản tầm mắt của nó, thân hình bạo lui.

Oanh ——

Tuyết trắng đầy núi bị hất tung lên giống như sóng biển, tràn ngập khắp núi, sóng khí khủng bố khuếch tán ra, giống như dao găm càn quét khắp núi non. Hoàng Kim Thứ Vị của Nhạc Kỳ Nhân tránh không kịp, bị đánh bay giống như quả cầu, nháy mắt trọng thương.

Sắc mặt Bạch Vũ trắng nhợt, mới giao thủ chưa đến hai hiệp, hai Triệu Hoán Thú đã bị thương nặng, cấp bậc áp chế thật sự là khủng bố, chỉ cần uy áp trên người nó cũng đã ép tới mức bọn họ thiếu chút nữa hộc máu.

Nhưng không có khả năng chạy trốn, tốc độ của Bạch Mạo Tinh Tinh quá nhanh, không ai có thể trốn đi được, muốn giữ mạng cũng chỉ có thể liều chết giết nó!"Tiểu Thanh, Bạo Liệt Lưu Hỏa!" Bạch Vũ hô một tiếng, Tiểu Thanh lập tức ngầm hiểu, trốn lên trời cao, vòng đến phía sau Bạch Mao Tinh Tinh, đủ để cho băng tuyết ngập trời hóa thành Luyện Ngục Hỏa Cầu trực tiếp nổ mạnh lên phía sau lưng nó.

Bạch Mao Tinh Tinh thê lương rống giận, đau đớn kịch liệt làm cho nó gần như nhảy dựng lên, quay người lại nhấc tay đập một phát.

Tiểu Thanh suýt nữa bị đánh trúng, cả kinh liều mạng trốn lên hướng bầu trời. Bạch Vũ cũng sợ tới mức tim đập liên tục, Tiểu Thanh không phải hệ Thổ, lực phòng ngự cực kỳ thấp, nếu như bị đánh trúng một chút, lập tức sẽ quay trở về linh mạch của nàng chờ chết.

Bạch Mao Tinh Tinh thấy một kích không trúng, tức giận tới mức giơ chân, nhảy lên đuổi theo Tiểu Thanh.

Viêm Hạo Thiên bắt lấy cơ hội, lôi quang màu tím nháy mắt bổ vào trên đầu Bạch Mao Tinh Tinh, cả người Lưu Tinh Lôi Báo mang điện quang bổ nhào lên liều mạng cắn xé.

Bạch Mao Tinh Tinh vung tay một cái đã đánh bay Lưu Tinh Lôi Báo ra ngoài, đối với Lôi Hỏa của Viêm Hạo Thiên tuyệt không để ý, Lôi Hỏa có thể đánh cháy sém phần lớn rừng rậm, nhưng ở trên người nó chỉ giống như gãi ngứa.

Viêm Hạo Thiên đen mặt: " Da Tinh Tinh này quá dầy!"

"Đánh vào mắt nó!" Bạch Vũ thốt ra.

Hoàng Kim Thứ Vị của Nhạc Kỳ Nhân nháy mắt lủi đi, gai nhọn sắc bén trên người bắn ra như mưa, toàn bộ gai đều hướng vào mắt của Bạch Mao Tinh Tinh.

Bạch Mao Tinh Tinh giơ tay ngăn cản, hơn trăm gai nhọn đều đâm vào bàn tay thật lớn của nó. Trong nháy mắt, hỏa diễm của Tiểu Thanh đã đánh vào mắt của Bạch Mao Tinh Tinh.

Hai người ở trong doanh địa Tiềm Long cùng nhau luyện tập, ăn ý mười phần, loại phối hợp này thiên y vô phùng (không chê vào đâu được).

Hỏa diễm mang theo nhiệt độ đốt nóng làm bỏng mắt Bạch Mao Tinh Tinh, đau nhức và không thấy khiến cho nó lâm vào điên cuồng cực độ, sát khí cả người giống như đàn ngựa phi nhanh bắn ra bên ngoài, giẫm đạp tất cả chung quanh thành bùn nhão.

Núi non bắt đầu chấn động, khuếch tán ra bốn phía, khí thế tử vong làm cho thiên địa biến sắc. Bốn người chỉ cảm thấy cả người lạnh như băng, ngay cả hô hấp cũng không tự chủ được mà run run.


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip