Nàng dùng tốc độ nhanh đi ra sau núi. Tông môn này dựng trên núi cao, tự nhiên đằng sau là có vách núi, mà Linh Liên cần chính là mấy cái hang nhỏ ở dưới đó, cực kì thanh tĩnh, cũng chẳng ai ngu mà nhảy xuống với cái thực lực thấp, nàng cũng là phế vật trong mắt họ, chắc chắn không ai thèm tìm nàng. Về phần Dược Quân, mặc kệ hắn, làm như quan hệ giữa hai người tốt lắm.
Dừng trước vách núi, xung quanh là rừng cây rậm rạp, đương lúc nàng chuẩn bị nhảy xuống thì một tiếng nói nữ tử truyền đến làm nàng không thể không dừng lại.
"Ai nha, đây ko phải là đồ đệ của Dược trưởng lão sao? Sao vừa mới bái sư đã chuẩn bị ra đây tự tử rồi?" Giọng này chanh chua, đồng thời bóng người cũng xuất hiện. Tóc đen dài được vấn lên cao, con ngươi u tối nhìn Linh Liên đầy khinh thường, mắt được tô vẽ trở nên mị hoặc, mũi nhếch cao, môi tô son đỏ chói trông có vẻ phong tình vạn chủng, một thân y phục đỏ tía làm tôn thêm vẻ đẹp rực rỡ của ả. Nam nhân mà thấy chắn chắn sẽ ôm về nâng niu, nữ nhân sẽ ghen tị, nhưng Linh Liên vừa thấy liền cảm thấy hoài nghi chính mình.
Nữ nhân này chẳng phải là người ái mộ Dược Quân xong rồi bị nàng đá một cú, nên ngất xỉu - Ôn Giản Tình sao?
Cứ nghĩ một cước đó sẽ cho nữ nhân này ngủ ba ngày ba đêm, ai biết mới nửa ngày mà người đã dậy mất tiêu rồi, thực lực của nàng còn là gì nữa? Lần này bế quan nhất định phải hảo hảo tu luyện để lần sau chưởng một phát là bay luôn nửa cái mạng của ả mới được!
Ôn Giản Tình không biết là ả xuất hiện đã làm Linh Liên quyết tâm tới chừng nào. Giọng như cũ không biến đổi: "Ngươi cái này tiện nhân dã loại, dụ hoặc Dược trưởng lão thu ngươi làm đồ đệ, bây giờ hối hận rồi? Tự tử? Ha haha!!" Ả điên cuồng cười.
Linh Liên trầm mặc. Con ngươi đen láy không thấy đáy điềm tĩnh nhìn Ôn Giản Tình.
Không hiểu làm sao, Ôn Giản Tình lại bị khí thế của Linh Liên bức lùi, trong thâm tâm vô thức nảy sinh thần phục và khiếp sợ.
"Ngươi muốn gì?" Linh Liên xoa xoa cổ tay, không mặn không nhạt nói.
Ôn Giản Tình đắc ý, chỉ vào Linh Liên nói: "Ngươi cút xa Dược trưởng lão ra, bổn tiểu thư có thể cho ngươi chết toàn thây!"
Linh Liên híp mắt, còn định mở miệng nói, bỗng không khí xung quanh một trận dao động mãnh liệt!
Vút!
Một mũi tên bay ra!
Theo phản xạ, nàng xoay người, bắt lại được mũi tên sắp ghim vào tim!
Vút!
Mũi tên thứ hai cũng bay ra, thừa dịp nàng xoay người không lệch ghim vào vai trái của Linh Liên.
Ám sát?!
Linh Liên từ đầu tới cuối lúc mũi tên bắn trúng mày không nhíu lại dù chỉ một chút, chỉ là bình tĩnh nhìn về phía mũi tên lao ra, chỉ là cái nhìn này làm người xạ thủ kia cũng run rẩy một trận, chưa kịp hiểu gì đã thấy tối sầm trước mắt rồi ngã xuống.
Linh Liên biểu tình đạm bạc, vừa nãy nàng thuận tay phóng mũi tên đang cầm trong tay về phía xạ thủ, xem ra phán đoán không sai, có người muốn giết nàng. Mà ai sai khiến, không cần nói cũng biết...
Linh Liên liếc về phía Ôn Giản Tình.
Ôn Giản Tình phía sau nhìn một màn, vốn vui vẻ vì đã đạt được mục đích, lại bị sự thật tàn khốc hiện tại đánh tới run rẩy không ngừng, thật kinh khủng! Chỉ phóng tay một cái đã giết chết một người, nữ nhân kia tuyệt đối không thể lưu lại! Mắt ả loé lên tia sáng ngoan độc, ả vươn tay ra túm lấy cánh tay Linh Liên, đẩy nàng về phía vách núi...
Linh Liên thấy phương hướng ả đẩy không sai biệt lắm là cái vực định nhảy. Liền trở tay rút mũi tên đang găm ở vai trái ra, ăn miếng trả miếng ghim lại không lệch một li vào vai Ôn Giản Tình. Ả hét lên một tiếng, thả tay ra, mà Linh Liên cũng thuận thế ngã xuống vực.
Ôn Giản Tình bưng kín vai trái, cắn chặt môi, nghiến răng nghiến lợi: "Con tiện nhận này vậy mà... dám làm bổn tiểu thư bị thương, chờ xem, ngươi mà dám leo lên cái vực này, bổn tiểu thư lăng trì ngươi!"
Sau đó, ả hung hăng quay lưng đi.
Về phần Linh Liên, vốn đang hướng thẳng xuống dưới rớt, cũng đã chuẩn bị tư thế phòng hộ, nhưng từ độ cao này vẫn không chắc có bị tiểu thương hay không. Nhưng mặc kệ, dù sao có bị thương cũng quen rồi, cùng lắm nằm vài ngày.
Bất quá, khi nhìn thấy mảnh xanh xanh trải dài xuyên qua lớp sương mù phía dưới, Linh Liên vẫn không chuẩn bị kịp.
Nước! Sao lại có nước ở đây?
Ào!
Linh Liên rớt xuống dòng suối, do chưa chuẩn bị kịp nên nàng uống không ít nước, định thần lại, bơi lên. May mà thần vị Hải Thần của nàng vốn gắn liền với nước nên nàng cũng biết bơi. Chẳng bao lâu liền ngoi lên bờ.
"Khụ khụ khụ!" Ở dưới suối nàng uống mấy ngụm nước to, giờ ngoi lên bị sặc như muốn ho luôn cả phổi ra ngoài.
Nàng miễn cưỡng đưa tay vuốt mặt, ảo não.
Bỗng nhiên, trong không khí truyền đến mùi lạ, Linh Liên vốn mẫn cảm với mùi này, vừa ngửi liền biết là máu. Nhìn qua nhìn lại rồi nhìn xuống dưới mặt nước, cả kinh!
Dòng suối nơi nàng đang đứng đã bị nhuộm màu đỏ tươi, trông như đã bị máu lẫn vào rất lâu rồi, màu đỏ loang loang lổ lổ trải dài đến cuối suối, nhìn mà ghê người.
Cúi người nhìn xuống vết thương bên vai trái, đúng là nó có chảy máu nhưng không phải điểm trí mạng nên cũng không chảy nhiều. Vậy đây là máu ai? Ở đây có người thứ hai?
Linh Liên ngước lên nhìn phương hướng của máu loãng, quả nhiên không phải máu của nàng vì ở bên kia cũng có máu, không bằng đi thăm dò thử.
Tò mò đã kích thích Linh Liên nhấc chân lội lên bờ, men theo bờ suối đi tiếp về hướng máu chảy. Phía cuối của hạ sông là một mỏm đá khá rộng, chỉ có điều giờ trên mõm đá là máu loang bê bết, có một người nằm trên vũng máu đó!
Thật sự có người?
Linh Liên bước lại gần, nhìn từ trên xuống dưới một lượt rồi đánh giá người nọ.
Đây là một nam nhân, tóc ngân sắc dài được vấn lên đơn giản bằng một chiếc trâm bạch ngọc, trán cao, mắt nhắm chặt, mày kiếm sắc bén nhíu lại trông có vẻ thống khổ, môi mỏng trắng bệt do mất máu, hắn mặc một bộ chiến bào màu đen. Bình thường màu đen kết hợp với mái tóc ngân sắc của hắn sẽ cho người ta cảm giác kì lạ, nhưng hắn mặc vào lại rất hợp, giống như màu đen là dành cho hắn vậy, vết máu đỏ xung quanh làm người ta có cảm giác người này càng thần bí, hơi thở mỏng manh thêm vài phần không đành lòng.
Linh Liên khỏi cần bắt mạch cũng biết hắn sắp tạch tới nơi rồi, máu chảy quá nhiều. Còn kéo dài được tới giờ xem như may mắn.
Có điều, người này thật sự rất lạ, với lại cách thức xuất hiện sao lại thân quen quá vậy nè, có điều nàng đâu có thảm như hắn, ít nhất là không có do mất máu quá nhiều mà sắp thăng.
"Ưm.."
Thời điểm Linh Liên đang suy nghĩ bản thân và người nọ có lẽ tương đồng? Nam nhân đó kêu lên một tiếng, có lẽ nhận ra được có người tới gần, muốn mở mắt nhưng do vết thương nặng khiến người hắn lập tức mềm nhũn lại, không cử động.
Linh Liên nhìn thấy trên chiến bào của hắn cắm vô số mũi tên, chi chít vết thương nhỏ xung quanh cùng một vết thương lớn giữa ngực, nhìn thấy làm người khác lạnh cả người. Linh Liên vỗ tay một cái, xác định tên này có điềm, lập tức muốn quay người đi.
Người bình thường sao lại nằm ở đây với thân thể đầy vết thương vậy chứ? Đây đâu phải nơi lí tưởng để nằm phơi nắng, với lại, xét theo tình hình này, có lẽ hắn đã nằm mấy ngày rồi.
"Ngươi... là... ai?" Ngay lúc này, một giọng nam cực độ suy yếu khàn khàn lên tiếng, tiếng nhỏ như muỗi kêu, còn thở dốc mấy lần mới nói ra được câu hoàn chỉnh. Linh Liên quay người lại, nhìn thẳng hắn, không biết do tâm lí nhàm chán hay đồng cảnh ngộ, vậy mà trả lời: "Người đi ngang qua, nói vậy ngươi tin không?"
Nam nhân dường như muốn trợn mắt, lại không thể cử động cơ mặt cứng ngắc, lạnh băng nói: "Không."
"Vậy tốt, ta đi đây." Linh Liên vẫy tay, đi thật.
Nam nhân hình như không nghĩ nàng có thể tuyệt tình như vậy, dùng hết sức nói: "... Ngươi?"
"Hửm?"
Nam nhân tựa hồ cũng không biết mình gọi nàng lại làm cái gì, não bộ căn bản chẳng hoạt động. Hắn im lặng một hồi, cắn chặt răng khàn khàn nói: "Cứu... ta."
Linh Liên phất tay: "Không." Nàng ngại phiền phức.
"Cứu ta, cho ngươi... cái gì cũng được." Nam nhân nghĩ một hồi, cuối cùng nói. Hắn bây giờ không có khả năng tự chữa thương, nhìn xung quanh thì cũng biết chỉ có mình Linh Liên ở đây, bằng mọi cách phải để nàng đưa hắn lên bờ, cầm máu.
Linh Liên ngẫm nghĩ, không biết là do lương tâm đột nhiên trỗi dậy hay là đồng cảm, nói: "Tốt, vậy ngươi làm ơn ngất giùm đi."
Dứt lời, nam nhân thấy trước mắt mình tối sầm, trước khi ý thức lâm vào bóng tối, hắn đã chửi thầm trong lòng một câu "mẹ nó" thật lớn!
--------------------
Nhi: khúc này định viết luôn mà thấy tách ra thì sẽ tốt hơn. Na9 lên sàn rồi nha~~~
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip