Mọi điều sẽ thật vô nghĩa nếuCậu có bao giờ gặp được tôi, không lấy một lần Mùa đông thật sự ấm áp, sao cớ sao thật xaMang nỗi buồn tới tôi, không sao thể vụt tan biến mất đượcLặng ngân vang những âm thanh kiaChợt nhớ về hình bóng của em, vẫn mãi trong tim tôiThật dịu dàng biết mấy, em khiến tôi ngẩn ngơKhi cất lên giọng hát kia, tôi chỉ biết đứng lặng ngắm nhìnTất cả mọi thứ đã không xảy ra nếu tôi từ bỏĐã từng nghĩ rằng đó chính là tất cả những gì tôi có đượcTôi quyết định rồi, nỗi đau này sẽ vượt qua bằngMỗi chính sức của tôi dù cho có phải đau đớn ra saoNhững cảm xúc ấy, tôi sẽ mãi khóa chặt ở trong timNhững giọt lệ em đã vội đánh rơi vào sáng sớm ngày hôm đó~Làm con tim nhỏ bé của tôi sao ngày càng một nhói đau hơn~Đó chính là nguyên nhân trả lời được, rằng giờ trong ta chỉ còn vương lại tất cả kỉ niệm xưaNgôi sao kia đang lấp lánhỞ trên bầu trời xanh đậm kia, thật đẹp làm sao Nhờ~ màu xanh kia, ta không bị lạc lốiTay vẫn nắm chặt tay~, em vẫn nở nụ cười đáng yêuDẫu cho số phận có ngăn cách ta quay lại gặp nhauNước mắt này của tôi vẫn không có cách nào để thôi ngừng rơiChẳng biết khi nào, con người tôi lại mềm yếu vậyChỉ đơn giản quay lưng với em, cớ sao, trong lòng tôi lại cảm thấy nhói đauGiả vờ như không thể nghe thấy những thanh âm đang vang ngoài kiaTất cả về đôi ta, khi cảm xúc ta trao đâu còn nữaKể cả tôi có cố gắng níu kéo lấy những kỉ niệm xưa đóKể từ khi ngày em vội buông bỏ, tất cả mọi thứ đối với tôi, dần vụn vỡTình cảm mà tôi đã che dấu trong tim suốt những ngày quaTrái tim nhỏ bé ấy không thể chịu đựng thêm một phút giây nữa đâuKể cả khi nước mắt của em vẫn cứ mãi tiếp tục rơiĐã vậy thì vì em tôi sẽ đành lại chôn vùi những cảm xúc của tôi sâu thật sâuBình minh rồi sẽ đến, khi bóng đêm đen kia đang dần trôiRồi mùa xuân sẽ tới, khi cái lạnh mùa đông này đang dần tan~Liệu tôi có thể cảm nhận thấy được tình yêu thêm một lần nữa không?Trong ánh sáng mờ nhạt em để lại, tôi chỉ ở trong phòng thầm tự nói chuyện Tôi vẫn sẽ ngắm mãi bầu trời xanh vô tậnVà cất mãi bóng hình nhỏ bé của em, sâu trong tim