Dam My Edit Trom Mot Ngoi Sao Thiet Ma Duong Lang Chuong 1 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Trộm một ngôi sao

Tác giả: Thiết Mã Đương Lang

Thể loại: tiểu trung thiên, hiện đại, trước vườn trường sau đô thị, lâu ngày gặp lại, thầm mến, có H, điềm văn, hỗ sủng, không ngược, cởi mở thâm tình ôn nhu công x lạc quan hướng về phía trước ấm áp thụ, HE,...

Editor: Camellia W. (aka Bạch Trà)

Beta: Miêu Mị

Nguồn: vuonhoacuabachtra.wordpress.com

—–•••♥•••—–

Chương 1

Lục Dư đeo cái balo nhẹ bẫng xuyên qua vai phải đi vào cổng trường.

Tám giờ lẻ năm.

Đến muộn, dù sao hắn cũng không quan tâm.

"Ôi, bạn học, hôm nay lại gặp cậu rồi."

Lục Dư khiêu mi nhìn thoáng qua người vừa lên tiếng đứng ở cổng trường kia, đeo phù hiệu màu đỏ, trong tay cầm quyển sổ nhỏ, cười híp mắt chào hỏi hắn.

Tên này là học sinh mới chuyển trường tới lớp bọn họ học kỳ này, hôm qua Lục Dư đã đụng phải cậu ở đây, cũng dùng vẻ mặt đó nói với cậu "Nè, bạn học cậu tới trễ rồi nha~"

Giống như tên thiểu năng vậy.

Nhưng Lục Dư vẫn cười nói một câu, "Ghi tên lại đi." Nói xong xoay người rời đi. Tuy Lục Dư không biết tên của vị học sinh mới chuyển tới này, cũng chưa từng tiếp xúc gì với cậu, nhưng người kia lại không hỏi hắn tên gì, có lẽ là biết hắn, dù sao hắn cũng được xem như là một nhân vật trong truyền thuyết.

Chưa bao giờ đến lớp đúng giờ, đi học muốn đi thì đi, bài tập không thích thì không nộp, không ai quản được hắn. Kỳ thật nói trắng ra là lười quản, đã là học kỳ cuối của năm mười hai rồi, tâm trí của chủ nhiệm lớp và giáo viên bộ môn đều đặt trên những học sinh có triển vọng hàng đầu, Lục Dư là cái thứ gà cay* gì? (*đồng âm với rác rưởi nhưng là cách nói nhẹ nhàng, không có ác ý)

Đại khái trong đám người không bị vứt bỏ thì hắn là người bị buông tha triệt để nhất.

Lục Dư giống như đi dạo từ cửa sau vào lớp học, ngồi hàng cuối cùng, trực tiếp gục xuống bàn không ngẩng đầu lên, giáo viên toán liếc hắn một cái rồi tiếp tục giảng bài, bạn học đã sớm nhìn quen mắt.

Chỉ có Mã Hạo Khôn xếp thứ hai từ dưới đếm lên nhích ghế về sau một chút, xích gần Lục Dư thấp giọng hỏi một câu, "Trưa nay đi đâu chơi đấy?"

Mã Hạo Khôn và Lục Dư xem như là cá mè một lứa.

Lục Dư nghiêng cổ lộ ra một con mắt, "Chơi đéo gì, tớ đi net."

Mã Hạo Khôn "chậc" một tiếng, "Hôm qua ta đồng ý với tình duyên trong game mua cái bộ đồ quái quỷ gì đó mất hai trăm, tiền đi net cũng hết sạch."

Lục Dư cười nhạo hắn, "Tình duyên thối tha, chỉ đặc biệt gọi cậu hai câu anh anh đã có thể dễ dàng bắt cậu làm này làm nọ rồi, không có đầu óc."

Mã Hạo Khôn cãi lại, "Tên FA hơn mười năm như cậu sẽ không cảm nhận được đâu."

"Cảm nhận cái gì?" Lục Dư giễu cợt, "Cảm nhận trong đầu mọc ra gì đó hả?"

"Đệt, dù sao nói cậu cũng không hiểu." Mã Hạo Khôn tức giận, cảm thấy một chút kỹ năng tán gái của mình lại bị tên chó FA Lục Dư này khinh bỉ.

Lục Dư tiếp tục khinh thường, "Lạ quá cơ."

Không nói chuyện nổi nữa.

Vừa tan học Lục Dư liền trực tiếp đến tiệm net, cách trường bọn họ hơi xa. Lục Dư không đến tiệm net để lên mạng, mà là làm part time quản lý quán net.

Ông chủ nhìn thấy Lục Dư thì thân thiết lên tiếng chào hắn, Lục Dư bỏ balo xuống trực tiếp bắt đầu mở máy cho khách, mấy người khác ở đây lúc hắn rỗi không có gì làm đều bấm điện thoại lướt web, chỉ có Lục Dư là móc ra cái camera hàng secondhand kia ngồi nghịch, cúi đầu mần mò mãi.

Một tên quản lý khác đặt mông ngồi cạnh hắn, tò mò nhìn, "Lại làm gì đấy?"

Lục Dư hơi nghiêng người, thoải mái cười, "Mò chơi thôi."

Đúng thật là mò chơi, bởi vì Lục Dư đối với mấy cái chụp ảnh gì đó đều dốt đặc cán mai, bây giờ cứ ngồi mần mò mãi hoàn toàn là do ông của hắn, đã là ông cụ bảy mươi chín tuổi rồi, không những vào hôm đại thọ tám mươi tuổi đó muốn chụp ảnh, mà còn chỉ đích danh cháu trai Lục Dư, muốn hắn chụp ra một danh tác.

Lục Dư thực sự không còn lời nào để nói với ông lão này.

Hắn nghĩ là, chụp danh tác đếch gì, tôi chụp ông còn chưa xong.

Thế nên hắn ngẫm lại, vẫn nên cầm tiền đi mua cái camera xài rồi, rảnh thì ngồi suy nghĩ một chút. Nhưng dường như hắn không có thiên phú xài thứ này, chụp cũng chụp không xong, chụp xong nhìn đừng nói là danh tác, ngay cả cái điện thoại hai trăm đồng chụp còn đẹp hơn hắn chụp rất nhiều.

Đờ mờ.

Lục Dư nhớ đến thần chú của Mã Hạo Khôn lúc chơi game: Chỉ hỏi mi có tức giận hay không.

Fuck, đương nhiên là giận.

Buổi chiều sau khi tan học Lục Dư thường đến tiệm net, chín rưỡi tối hắn vừa ra ngoài mua bữa khuya cho khách về, điện thoại liền tít tít tít hiện lên tin nhắn của Mã Hạo Khôn.

Quản lý ban kiểm tra ký túc xá rồi, về lẹ!

Kể cả Lục Dư cũng kiêng dè quản lý ban kiểm tra phòng ngủ mỗi ngày, hắn lên tiếng chào, cầm balo lên chạy như điên về phía trường học.

Lúc Lục Dư chạy về vừa khéo đang kiểm tra phòng ngủ của bọn họ, bên cạnh quản lý ban còn một cậu trai khác đang kiểm tra nhân số phòng ngủ, nhìn thấy Lục Dư trở về liền đưa mắt nhìn về phía hắn, Lục Dư còn đang nặn ra lý do, ngoài cửa một âm thanh đột nhiên chen vào, "Lục Dư, cậu về rồi à?"

Lục Dư quay đầu lại, là người đeo huy hiệu đỏ sáng sớm đứng ở cổng trường kia, trong tay vẫn cầm một quyển sổ.

Giáo viên kiểm tra ký túc xá nghi ngờ ngoảnh đầu nhìn Quý Tinh.

Đeo huy hiệu cầm sổ nhỏ — Quý Tinh gật đầu, "Hồi nãy lúc kiểm tra phòng sáu em đã gặp Lục Dư rồi, hình như đang tám trên trời dưới đất với bạn, lúc em đi vẫn còn đang nói."

Giáo viên quản lý ban dùng ánh mắt hoài nghi nhìn Lục Dư, "Thật không?"

Quý Tinh cũng nhìn Lục Dư.

Lục Dư cười đắc ý, "Thầy à, lừa thầy là chó."

Dù sao người nói xạo cũng không phải hắn, chó này cũng không rơi lên đầu hắn.

Sau khi giáo viên đi chỉ con lại Quý Tinh và Lục Dư đứng yên ở cửa.

Lục Dư nhìn cậu, "Không đi à?"

Quý Tinh thái độ hiển nhiên, "Cậu không cảm ơn tớ một câu à?"

Lục Dự bị nghẹn lại, "... Cảm ơn nha~"

Quý Tinh nở nụ cười, "Không cần khách sáo. Lên mạng thì vui vẻ trong chốc lát, kiểm tra phòng ngủ y như lò hỏa táng, bạn học phải cẩn thận nhé."

"Ai nói tớ đi net?"

"Lẽ nào không phải cậu đến tiệm net sao?"

"..."

Lục Dư cạn lời, đúng là hắn đến tiệm net thật.

"Sao cậu lại giúp tớ?" Lục Dư hỏi.

"Hả?" Quý Tinh lại cười, không hề nghĩ ngợi đáp, "Vì cậu ngầu đó! Trốn học đánh lộn tán gái hút thuốc, dáng vẻ ta rất chảnh lại hoàn toàn không thể tóm được a, như vậy không ngầu hay sao?"

Lúc này Lục Dư thật sự rất buồn cười, sau đó hắn liền nở nụ cười, tiếng cười trầm thấp, "Còn tâng bốc như vậy, cẩn thận tớ thành người xấu đó."

----------------------------------------------------------------

Camellia W: phần đầu truyện là thời học sinh của hai người nên để ngôi xưng của côn là "hắn", đợi sau khi chuyển đến đoạn trưởng thành sẽ đổi lại là "anh" nhé. Tui có cái bệnh nếu trong trường hợp cho phép thì thụ phải là cậu – công phải là anh, cho dễ phân biệt với mấy nhân vật phụ ấy mà =))

—–•••♥•••—–

Chương 2

Lục Dư lại kéo bè kéo lũ quần ẩu ở cổng sau trường.

Nhưng đã bị ngăn lại.

Thật ra không phải hắn muốn đánh lộn, mà là đội bóng rổ của trường hắn và trường bên cạnh vì tranh nhau một cái sân bóng mà nổi lên chút xấu xa, đúng lúc trước đây đội trưởng đội bóng rổ giới thiệu việc làm thêm cho Lục Dư nên Lục Dư thiếu hắn một nhân tình, đã giúp hắn đánh nhau một trận.

Có trách thì trách hắn đánh quá giỏi, gây một đống cừu hận, trước sau có rất nhiều người chờ hắn tách nhóm úp sọt hắn. Xung quanh tổng cộng có bốn người bao vây hắn trong một con hẻm ở cổng sau.

Thật ra thì hắn không sợ.

Ban đầu Lục Dư không định đánh nghiêm túc, hắn vừa đi vừa nghiên cứu chụp ảnh, cho đến khi một người trong số đó đẩy vai hắn một cái, làm cái camera secondhand của hắn bay xuống đất.

Âm thanh răng rắc vang lên, camera còn lăng lông lốc vài vòng.

Hắn siết chặt nắm tay, ánh mắt thoáng cái thay đổi.

Sau khi mua vài quyển sách hướng dẫn từ tiệm sách, lúc chạy xe đạp ngang qua con hẻm Quý Tinh thoáng nhìn thấy bên trong có mấy người quây thành một đám, hơn nữa trong đó còn có mặt của Lục Dư.

Quý Tinh dùng sức quăng quyển sách hướng dẫn trong tay về phía gáy của một người trong đó.

Người bị ném lập tức quay đầu trợn mắt giận dữ nhìn Quý Tinh, mấy người xung quanh cũng nhìn lại, Lục Dư cũng nhìn cậu.

Hắn nhìn Quý Tinh chăm chú, "Bọn tớ nói chuyện một lát, cậu về sớm đi."

Quý Tinh từ trên xe nhảy xuống, cầm một quyển sách trên tay đi thẳng tới, "Trò chuyện gì, đánh nhau giao lưu à?"

Một tên mặc áo khoác xám tro đưa tay đẩy Quý Tinh một cái, giọng điệu rất hung hăng, "Đừng lo chuyện bao đồng."

Quý Tinh không chịu thiệt cũng đẩy gã một cái, đúng lúc dịch ra một khe hở đi tới bên cạnh Lục Dư, "Tôi có lo chuyện bao đồng hay không thì liên quan đéo gì tới cậu!"

Nói xong Quý Tinh lại quay đầu nhìn Lục Dư, "Tớ biết cậu sẽ đánh, tớ cũng có thể."

Lục Dư cảm thấy tên Quý Tinh này cực kỳ thú vị, cũng không bảo cậu đi nữa, chỉ là tiến lên phía trước một bước che cậu ở phía sau, "Sau lưng tớ giao cho cậu." Nói xong thì cười tăng thêm một câu, "Tớ rất lợi hại, đừng sợ."

"Nhào vô!"

Lục Dư hô một tiếng, Quý Tinh đáp lại đập sách vẫn nắm chặt trong tay về phía người đối diện.

Đánh xong trận này cả Lục Dư và Quý Tinh đều bị thương, bốn người kia dù không cam lòng cũng không còn cách nào, đánh không lại chỉ có thể rút, trước khi rời khỏi còn đưa ngón trỏ quẹt ngang cổ cảnh cáo hai người.

Lục Dư cười lạnh một tiếng, "Ngu ngốc."

Quý Tinh cũng mắng theo một câu, sau đó lớn tiếng bật cười, "Đánh thật hay, thoải mái! Cậu đánh nhau thật là lợi hại!"

Lục Dư nhìn thấy dáng vẻ này của Quý Tinh cũng cảm thấy tâm trạng nhẹ nhàng trong chốc lát, hắn ngồi xổm xuống nhặt camera của mình lên, cũng lượm hai quyển sách hướng dẫn Quý Tinh ném lúc nãy lên cho cậu, "Sách của cậu này, có điều đã bị rách rồi, để tớ mua cuốn mới cho cậu."

Quý Tinh nhận lấy khoát khoát tay, vẫn cười, "Thôi khỏi, đây là chiến tích vinh quang đó, tớ dùng sách này nhất định rất hăng hái."

Lục Dư cảm thấy lại không kìm chế được muốn nhếch miệng cười, nhưng hắn vừa cười đã động tới vết thương ở khóe miệng, không nhịn được hít một hơi.

Khóe môi hắn bị đánh rách.

Đáng ra hắn không bị vết thương này, do thay Quý Tinh đỡ một đòn mới bị.

Quý Tinh cũng nhanh chóng nhìn khóe miệng hắn, móc một tờ khăn giấy từ trong túi quần ra đè lên cho hắn, "Cậu nói xem cậu đỡ thay tớ làm gì, tớ cũng không phải con gái, còn phải chui ra sau lưng cậu núp."

Lục Dư nhìn sườn mặt cậu, "Khóe miệng tớ rách cũng không có gì lạ, nhưng nếu khóe miệng cậu rách thì về nhà giải thích thế nào?"

"Ặc..." Quý Tinh sửng sốt, "Tớ còn chưa nghĩ tới, may là cậu nhớ ra."

Quý Tinh thấy Lục Dư vừa nãy nhặt một cái camera từ trên mặt đất lên, hỏi hắn, "Không bị hỏng chứ!?"

Lục Dư cau mày chọc vài cái, không mở máy được, "Không biết nữa."

"Có thể để tớ xem không?" Quý Tinh đưa tay về phía Lục Dư.

Lục Dư nhíu nhíu mày, hơi ngập ngừng nhưng vẫn đưa camera cho cậu.

Quý Tinh cầm trong tay mần mò, lại ấn ấn, vẫn không mở máy lên được, vì vậy cậu nói, "Tớ đem về xem giúp cậu bị gì nhé, thứ hai đi học mang trả cậu, nói không chừng còn có thể tiết kiệm một khoản tiền sửa chữa cho cậu."

Lục Dư gật đầu nói được.

Quý Tinh đi về phía xe đạp của mình, bỏ camera vào trong cặp hỏi Lục Dư, "Cậu về trường hả?"

Lục Dư lắc đầu, "Tớ đến tiệm net."

"Cuối tuần cũng đi suốt đêm à? Không về nhà sao?"

Lục Dư vẫn lắc đầu, "Ngày mai mới về."

Quý Tinh lại hỏi, "Tiệm net cách đây xa không?"

Lục Dư nói, "Hơi xa. Sao thế, cậu muốn đến à?"

"Không phải." Quý Tinh nói, "Cậu mới bị thương đi chắc rất mệt, tớ chở cậu đi."

"Hả?" Lục Dư sửng sốt.

Quý Tinh dứt khoát nhảy lên xe, vỗ vỗ đòn xe phía trước, cười nhìn hắn, "Tới đây, lên xe."

Lục Dư nhìn chòng chọc cậu nửa ngày, phát hiện thật sự không phải cậu đang giỡn, cuối cùng nói, "Cậu xuống đi, tớ chở cậu. Tớ cao hơn, ngồi phía trước rất khó chịu."

Quý Tinh cũng không nhăn nhó, "Được thôi."

Vì vậy Lục Dư lái xe, Quý Tinh ngồi đằng trước, Lục Dư khom người xuống, cảm thấy giống như ôm cả người Quý Tinh vào ngực, hai người cứ như vậy chạy trên đường.

Trên đường đi Lục Dư và Quý Tinh nói tiện đường đến mua hai tuýp thuốc trắng Vân Nam, hai người là thanh niên trai tráng nhưng lúc nãy cũng bị đánh dữ dội như vậy, không bôi ít thuốc không được.

Lục Dư đang đạp xe đột nhiên nhìn đường phía trước hỏi một câu, "Tên của cậu là hai chữ nào?"

Quý Tinh trả lời, "Quý của mùa màng, Tinh của ngôi sao, Quý Tinh. Tớ biết tên của cậu, Lục trong lục địa, Dư trong dư vị, đúng không?"

Lục Dư ừ một tiếng.

Hắn muốn nói, thật ra không hoàn toàn đúng.

Không phải dư trong dư vị, mà là dư thừa.

Tên của Quý Tinh khiến Lục Dư cảm thấy, thật sự quá hợp với con người cậu.

Tinh tinh, tinh thần, tinh đấu*. Đọc thế nào cũng rất giống. (*đều có nghĩa là sao)

Quý Tinh dựa vào tay cầm của xe hỏi Lục Dư, "Cậu thích chụp ảnh à?"

Lục Dư nói, "Tớ làm gì rảnh rỗi thế, là ông cụ nhà tớ." Nói xong liền kể lại chuyện của ông hắn.

Quý Tinh nghe xong cười ha hả, "Tính tình ông cậu thật tốt, ông cụ như vậy rất thú vị."

Lục Dư cũng cười, "Tốt quái gì, ông già đáng ghét đó."

Ông cụ đáng ghét lại có một tí tẹo đáng yêu như thế, chẳng qua chí ít khiến hắn sinh ra một chút động lực với cuộc sống tẻ nhạt này, khiến hắn cảm thấy mình còn có một nơi có thể gọi là nhà.

Lúc này Quý Tinh mới nhớ hỏi, "Vì sao mấy tên kia chặn cậu?"

Lục Dư cứ nói thật, Quý Tinh rất cùng chung mối thù mắng vài câu, "Cháu nội nó! Cũng chỉ có chút bản lĩnh như thế."

Lục Dư thoáng dừng lại, lại cười nói một câu không liên quan, "Tớ phải giải thích một chút. Tớ trốn học đánh nhau, nhưng không tán gái hút thuốc."

"Hả?" Quý Tinh mờ mịt.

"Không phải là lần trước cậu nói sao." Lục Dư nói, "Nói tớ rất ngầu mà."

Quý Tinh còn chưa rõ mấy lời Lục Dư nói có ý gì, vô thức đã đến cửa tiệm net. Chờ Lục Dư xuống xe nói hẹn gặp lại với cậu, Quý Tinh mới giống như vừa bừng tỉnh nói một câu, "... cậu đạp xe chở tớ còn mệt hơn tự đi bộ mà!?"

Lục Dư xoay đầu lại liếc cậu một cái, cười nói, "Quý ngốc nghếch."

-----------------------------------------------------------------

Camellia W: vườn trường đa số lúc nào cũng rất yên bình, đơn giản nhưng cũng có gì đó rất sâu sắc, đấy là tui nói về mấy truyện đúng chuẩn vườn trường không hầm hố đánh đấm này nọ ấy nhé. Cảm giác rất nhẹ nhàng, đọc rất thoải mái, và đa phần là rất ngọt (ღ˘⌣˘ღ) Mặc dù chưa biết trước sau này ra xã hội sẽ thế nào nhưng thanh xuân mà, cứ tận hưởng những điều trước mắt đã~

—–•••♥•••—–

Chương 3

Sáng sớm thứ hai người đầu tiên Quý Tinh tìm trong lớp là Lục Dư.

Quý Tinh đi tới dãy cuối cùng, khuôn mặt cười tủm tỉm chống lên bàn trước mặt Lục Dư, nói chuyện với hắn, "Trưa cùng đi ăn đi, ăn xong rồi lúc nghỉ trưa tớ đưa camera cho cậu, sửa xong rồi ~"

Lục Dư gật đầu, "Được thôi."

Quý Tinh vừa về chỗ, Mã Hạo Khôn đã lập tức tới gần cảm thấy cực kỳ hứng thú hỏi, "Cậu quen với học sinh mới chuyển tới trường chúng ta hồi nào vậy?"

Tay trái Lục Dư thong thả chuyển bút, "Lúc đi vệ sinh, tớ không mang giấy đi mượn nên quen biết."

Mã Hạo Khôn dễ gì tin như vậy, "Đệch, không muốn nói thì thôi."

Lục Dư cũng lười để ý tới hắn, lại nằm úp sấp trên bàn.

Vừa tới mười hai giờ chuông tan học vang lên. Bạn học khác thu dọn đồ đạc, Lục Dư chuẩn bị từ cửa sau đi thẳng ra ngoài, có mấy thằng nhóc gọi hắn một tiếng, hỏi trưa nay hắn có muốn đi ăn chung không, Lục Dư cười cười nói hôm nay có hẹn rồi, nói xong liền ra ngoài tựa lên lan can đợi.

Quý Tinh vừa ra khỏi lớp đã nhìn thấy Lục Dư, nhiệt tình đi tới bên cạnh, vỗ vai hắn nói, "Đi, đi ăn cơm thôi! Tớ đói đến ngay cả khay cũng nuốt được luôn rồi!"

Lục Dư theo Quý Tinh đến căn tin, "Sáng nay cậu ăn chưa no hả?"

Quý Tinh nói, "Ăn no rồi, nhưng thanh niên tiêu hao nhiều năng lượng nên không chịu nổi đó, vừa vào giảng tiết hai là tớ bắt đầu đói bụng rồi, nhưng đợi tớ đi đưa bài tập về thì không kịp tới căn tin nữa, không còn cách nào khác là nhịn đến trưa mà thôi."

Lục Dư nở nụ cười, "Vậy sau này cậu không đói nữa rồi."

"Cái gì?" Quý Tinh không nghe rõ, xung quanh có chút ầm ĩ.

"Không có gì, tớ nói tớ muốn ăn thịt."

"Ăn ăn ăn, đi đi đi."

Hai người mỗi tên lấy hai món mặn một món chay, tìm một góc ngồi xuống.

Quý Tinh nhìn khay của Lục Dư cười nói, "Ồ, cậu cũng thích ăn rau thơm hả! Tớ có một người bạn không hiểu sao cảm thấy rất ghét ăn rau thơm đến nhân thần cộng phẫn."

Lục Dư cũng cười, "Thói xấu gì thế, vậy nếu tớ ăn thì có phải sẽ hủy diệt thế giới hay không."

Quý Tinh cười ha ha, "Cậu ăn thử xem."

Hai người lại tiếp tục tám chuyện lung tung, không kiêng kỵ gì, ngược lại càng nói càng hăng. Lục Dư cảm thấy tên Quý Tinh này thật là một người thú vị, Quý Tinh cũng cảm thấy người bạn Lục Dư này thật sự rất tốt.

Hợp rơ với nhau.

Cơm nước xong hai người lên sân thượng của trường học, tháng này thời tiết vẫn chưa quá mát mẻ, thậm chí còn hơi nóng, người đến cũng rất ít.

Quý Tinh trả camera cho Lục Dư, nói, "Chú của tớ biết sửa cái này, tớ nhờ chú ấy sửa giúp cậu một chút, lúc trước cái màn hình cũng bị trầy nên đổi một cái mới cho cậu, nhất định cực kỳ rõ ràng."

Lục Dư cầm lấy nhìn thử quả nhiên rõ hơn trước đây không ít, hắn dùng ánh mắt vừa khen ngợi vừa mừng rỡ nhìn Quý Tinh cười, "Tốt lắm, cái camera này sửa tốt như vậy. Cảm ơn nhiều nhé."

Quý Tinh thấy hắn vui vẻ cũng rất cao hứng, "Cám ơn gì chứ, đại ân thì không thể nào dùng lời để cảm ơn hết được biết chưa."

Lục Dư chế giễu cậu, "Bữa kiểm tra phòng ngủ cậu còn đuổi theo bắt tớ cảm ơn."

Quý Tinh nhớ tới cũng cảm thấy vui vẻ, "Không phải lúc đó đùa cậu thôi sao. Được rồi, nói nữa thì cậu đừng giận nha..."

Lục Dư nhìn cậu, "Sao thế?"

Quý Tinh gãi gãi đầu, "Lúc sửa camera cho cậu tớ cũng tiện tay xem ảnh chụp bên trong."

Lục Dư không để ý, "Xem thì xem thôi, cũng không có gì không xem được." Thật đúng là một vài tấm ảnh rất bình thường, có người đi lục coi mấy tấm hình này còn khiến người ta cảm thấy hiếu kỳ hơn.

Thấy Lục Dư không ngại, Quý Tinh cũng yên lòng cười nhạo hắn, "Không phải tớ nói cậu, nhưng kỹ thuật chụp ảnh của cậu là sao thế ha ha ha, người ta vốn đẹp bị cậu chụp cũng thành xấu như quỷ, góc độ này phối màu này ánh sáng này bố cục này, cái gì cũng tệ, tớ dùng chân chụp cũng tốt hơn so với cậu nhiều."

Lục Dư biết Quý Tinh nhắc tới là tấm ảnh hắn chụp một người tan làm nghe điện thoại dưới đèn đường vào buổi tối, tối mờ lại thêm phụ trợ của đèn đường chớp tắt, nhìn qua quả thật có chút khủng bố mập mờ, sau khi chụp xong Lục Dư cũng cảm thấy hình như không giống với hiệu ứng trong suy nghĩ của mình.

Lục Dư nhìn Quý Tinh, dáng vẻ cười như không cười, "Xem ra thầy Quý rất hiểu chuyện này nhỉ, thể hiện tay nghề chút đi?"

"Nhìn kỹ nè." Quý Tinh đưa camera về phía Lục Dư, "Cậu tạo dáng xem."

Lục Dư dựa vào lan can, "Tạo quái gì, tớ cứ dựa thế đó."

"Cũng được cũng được, cậu giữ nguyên thế đừng nhúc nhích là được rồi." Quý Tinh nói rồi ra khuông ra dạng cầm camera đưa về phía Lục Dư bắt đầu tìm góc độ, tìm cả buổi, nghiêng trái rồi chuyển phải, cuối cùng ở một vị trí nửa khom lưng chụp tách tách mấy lần.

"Xong rồi, mau đến xem!" Quý Tinh chọn chọn lựa lựa tìm một tấm tự nhận là chụp đẹp nhất, gọi Lục Dư đến xem, "Có phải nhìn cậu có vẻ cực kỳ đẹp trai hay không."

Lục Dư vừa đi vừa nói, "Tớ đẹp trai còn dùng có vẻ hả? Có chỗ nào trên mặt tớ không đẹp đâu?"

Quý Tinh giả bộ ghét bỏ hắn, "Cậu được rồi nha, cay lỗ tai."

Lục Dư đi tới bên cạnh Quý Tinh xem hình.

Một thiếu niên đẹp trong ảnh nửa dựa vào lan can, tay dài chân dài, ánh mắt sáng rực lại mờ nhạt.

Lục Dư không thể không thừa nhận, quả thật còn đẹp hơn bản thân hắn, hơn nữa kỹ thuật chụp hình của Quý Tinh quả thật không tệ.

Quý Tinh cười hì hì tranh công, "Thế nào?"

Lục Dư gật đầu khẳng định, "Chụp không tệ, tốt hơn tớ nhiều."

"Tớ dạy cậu nhé, tớ chỉ biết một ít tiểu xảo thôi, không khó." Quý Tinh mong đợi nhìn Lục Dư, "Cố gắng chụp cho ông cậu một bức ảnh thế kỷ."

Lục Dư bật cười, "Chắc chắn là thảm họa."

Quý Tinh đập lên vai Lục Dư một cái, "Cậu nói có học hay không đã."

Khóe miệng Lục Dư nhếch lên cười một cái, nhìn chằm chằm khuôn mặt tràn đầy phấn khởi của Quý Tinh, "Học a, phải học, được thầy dạy, cơ hội khó có được mà."

Vì vậy hai người trao đổi số điện thoại và nick QQ với nhau, từ hôm đó về sau mỗi trưa hẹn nhau lên sân thượng.

—–•••♥•••—–

Chương 4

Buổi tối lúc Lục Dư làm thêm ở tiệm net thì điện thoại vang lên một cái, hắn thoáng nhìn, QQ nhận được một lời mời kết bạn.

Người gửi là Ngày Và Đêm, sau đó có một tin nhắn gửi tới.

Mãng Đông: Và Đêm là ai? Ban Ngày để làm gì?

Bên kia nhanh chóng trả lời.

Ngày Và Đêm: Ha ha ha ha lão tài xế* cậu vừa phải thôi, đừng có một lời không hợp liền lái xe*. (* tiếng lóng – lão tài xế: người có kinh nghiệm lão luyện trong "chuyện 18+", lái xe: ám chỉ hành động "dẫn dắt")

Sau đó còn một cái icon cười to.

Lục Dư nhìn thấy liền không nhịn được cười.

Ngày Và Đêm: cậu đang làm gì thế?

Mãng Đông: ở tiệm net.

Ngày Và Đêm: cả đêm à?

Mãng Đông: đúng vậy.

Ngày Và Đêm: ... cậu coi chừng cơ thể bị cạn kiệt.

Mãng Đông: không cạn được, vẫn còn nhiều lắm.

"Đờ mờ, không thể chọc không thể chọc" Quý Tinh nhìn thấy reply của Lục Dư lại cười một cái, luôn cảm thấy trò chuyện với hắn khiến bản thân thoải mái, cậu buông bài tập trong tay ra, tiếp tục chuyên tâm tám chuyện với Lục Dư.

Ngày Và Đêm: ngày mai tan học cậu tới nhà tớ một chuyến được không!? Tớ có mấy cuốn sách dạy chụp ảnh của chú tớ cho, cậu lấy về đọc thử, tớ lười mang đến trường lắm.

Mãng Đông: nhà cậu xa không?

Ngày Và Đêm: không quá xa, tớ đạp xe cũng chỉ mất nửa tiếng thôi.

Mãng Đông: được, tớ tới cửa lớp cậu chờ.

Ngày Và Đêm: ừm được thôi, tối mai cậu có phải đến tiệm net nữa không? Có gấp quá hay không?

Mãng Đông: không đâu, tớ đi rất nhanh. Cùng lắm thì chạy một chút, sẵn tiện rèn luyện cơ thể.

Ngày Và Đêm: cậu không mệt hả? Mai cậu đạp xe của tớ đi, hôm sau tớ đi xe buýt tới trường.

Một lát sau Lục Dư mới đáp lại: nói sau đi.

Quý Tinh biết nhất định Lục Dư sợ làm phiền cậu, huống hồ hiện tại cũng không muốn tiếp tục tranh cãi nữa, cậu cũng không nói tiếp, lãng sang đề tài khác.

Mặc sức nói, chút buồn ngủ ban đầu của Lục Dư bay sạch, trong người lập tức có thêm sức lực.

"Lục Dư!" Ông chủ gọi hắn.

"Ra đây." Lục Dư sải bước đi tới.

Quý Tinh bên kia lại bắt đầu tiếp tục làm bài tập, cảm thấy càng giải càng hăng say.

Hôm sau vốn Quý Tinh muốn tranh thủ thời gian đầu tiết đi tìm Lục Dư hẹn ăn trưa, không ngờ vừa đến lớp đã không thấy người đâu, cậu không còn cách nào khác phải đi nộp bài trước, chờ lúc cậu quay lại đã nhìn thấy Lục Dư đang đợi trước cửa.

"Này." Quý Tinh dựa vai hắn, "Tớ đang muốn đi tìm cậu đó."

Lục Dư kín đáo đưa thứ trong tay cho cậu, "Cầm lấy."

Quý Tinh thoáng nhìn một cái, là hai cái đùi gà lớn nóng hổi, lập tức nở nụ cười, "Ôi, cậu vừa tới căn tin mua đó hả?"

Lục Dư gật đầu, "Tớ cũng không cần nộp bài tập, đúng lúc muốn mua chút đồ ăn nên thuận tiện mua cho cậu luôn."

Quý Tinh mở túi ra, "Ăn hai cái này xong đoán chừng cơm trưa tớ sẽ ăn ít đi phân nửa." Nói rồi đưa một cái đùi gà cho Lục Dư, "Cậu cắn một cái đi, cắn lớn chút."

Lục Dư tiến tới há to mồm cắn một phát.

"Fuck, một ngụm này của cậu mất hơn phân nửa rồi." Quý Tinh trợn mắt liếc bật cười, "Miệng cậu to như cái thau ấy."

Lục Dư vừa nhai vừa cười, "Miệng rộng ăn tứ phía, có bản lĩnh, cậu hiểu không?"

Quý Tinh trực tiếp cắn một cái lên cái đùi gà Lục Dư ăn còn dư lại, "Chỉ cắn cái đùi gà thôi mà cậu cũng tự phụ, vậy bản lĩnh của cậu lớn ở đâu hả."

Lục Dư cười xấu xa, liếc liếc chỗ từ eo Quý Tinh trở xuống, "Chỗ nào cũng có bản lĩnh lớn."

Quý Tinh hiểu ngay, "Ha ha ha cậu cái tên bậy bạ này, tớ phải cách xa cậu một chút, không thể để cậu dạy hư được."

Hai người lại đùa giỡn nửa ngày, Lục Dư mới hỏi, "Lúc nãy cậu nói định tìm tớ, làm gì à?"

Quý Tinh nói, "Hẹn cậu đi ăn trưa chung đó."

Lục Dư có chút kỳ lạ, "Sao cậu không tìm bạn mình?"

Quý Tinh cười, "Tớ muốn ăn chung với cậu mà, ăn với cậu thú vị hơn."

Lục Dư nhìn vẻ mặt của Quý Tinh, cảm thấy có chút thân thiết không giải thích được, nhưng cũng không khiến người ta thấy phản cảm. Dựa vào tính tình của hắn, bạn bè kè kè bên cạnh cũng không nhất định phải cố gắng đẩy ra xa, vậy nên hắn cũng nói, "Được, hết tiết tớ chờ cậu."

Hôm nay đúng lúc đến phiên Lục Dư trực nhật, vậy nên chiều tan học Quý Tinh cũng không đi vội, ngược lại thu dọn đồ đạc xong thì chậm rãi trực nhật với Lục Dư. Lục Dư đang đứng lau quanh bục giảng, Quý Tinh cầm khăn lau bảng lau bảng đen.

Lúc này trùng hợp có một bạn nữ trực nhật đi tới, dời mắt thấy Quý Tinh đang đứng gần bảng thì sửng sốt một chút, "Quý Tinh? Hôm nay không phải cậu trực mà."

Lục Dư quay đầu nhìn Quý Tinh, cậu ngoảnh lại nhìn bạn nữ kia, lễ phép nở nụ cười, "Tớ trực giúp Lục Dư."

Lục Dư cong môi, từ cửa sau ra ngoài giặt cây lau nhà.

Chờ trực xong hai người mời cùng nhau đi tới bãi đỗ xe sau sân bóng rổ, lấy xe đạp của Quý Tinh. Khi đi ngang qua sân còn nhìn thấy mấy thằng nhóc đang chơi bóng, Quý Tinh cảm thấy hứng thú hỏi Lục Dư, "Cậu biết chơi bóng rổ không?"

Lục Dư gật đầu, "Biết, nhưng lâu rồi không chơi."

Quý Tinh xoa xoa tay, "Lần sau hai chúng ta so một chút nhé?"

"Được thôi." Lục Dư nói, "Tớ luôn sẵn sàng tiếp."

Sau khi đi lấy xe Lục Dư phát hiện cái xe đạp này hơi khác với lần đầu tiên hắn nhìn thấy, phía sau tăng thêm một cái chỗ ngồi, nhất định là cố ý lắp thêm.

Quý Tinh cười hì hì vỗ đằng sau, "Cuối tuần tớ đi làm thêm đấy, bây giờ có thể chở cậu rồi."

Lục Dư chỉ cảm thấy rõ ràng tên Quý Tinh này là con trai, vậy mà lại cẩn thận tỉ mỉ thấu hiểu như vậy.

Quý Tinh lên xe sau đó vẫy tay ý bảo Lục Dư ngồi lên, hắn nhảy qua ngồi xuống trêu ghẹo cậu, "Đừng có quăng tớ xuống đấy."

"Có nghe xiếc xe đạp xuất sắc chưa? Để cậu mở mang kiến thức một chút." Quý Tinh cười ha ha đạp bàn đạp, "Ngồi vững nha ~"

Một chiếc xe đạp nhỏ chở hai thiếu niên, vững vững vàng vàng tiến về phía trước, gió thu lành lạnh lướt qua mang theo một chút hanh khô lại ấm áp, băng qua con đường dốc, xuyên qua đèn giao thông, giống như đang bay lên.

Lục Dư ngồi đằng sau lớn tiếng nói chuyện với Quý Tinh, bởi vì tiếng gió thổi khiến người ta không nghe được rõ ràng lắm.

Sắp chạy qua mấy cái gờ giảm tốc, Quý Tinh đưa tay trái về sau nắm lấy một tay Lục Dư, "Vịn lưng tớ, đằng trước hơi rung."

Lục Dư thoáng sửng sốt, sau đó trong lòng có một loại cảm xúc khó nói rõ, dùng hai tay dán lên eo Quý Tinh.

Chỉ cách một lớp áo sơ mi, một cái áo khoác đồng phục, rất ấm, rất nóng.

Qua đoạn đường này, Quý Tinh hơi quay đầu cười hỏi Lục Dư, "Có khiến mông cậu xốc nảy không!?"

Lục Dư để tay lên chỗ vịn lại, cũng cười, "Anh em, ổn."

-------------------------------------------------------------------------

Camellia W: nụ hôn đầu (//v//) cực kỳ thích cảnh hai người chạy xe đạp, dù cảnh lần trước hay cảnh lần này. Nhớ hồi tui còn nhỏ anh tui cũng hay đèo tui như thế, mỗi tội hồi đó ổng chạy xe thể thao nên không có yên sau, tôi ngồi đòn trước đau cả mông, thi thoảng còn chở thêm thằng em họ tôi đứng sau, lúc đó tống ba trên xe đạp mà người lớn trong nhà cũng chẳng nói gì, nhớ ghê!

—–•••♥•••—–

Chương 5

Lúc về đến nhà Quý Tinh đã gần sáu giờ, nhưng trong nhà cậu không một bóng người.

Quý Tinh tìm một đôi dép màu hồng em họ cậu mang lúc tới chơi cho Lục Dư, cười đến nhìn có chút hả hê, "Dép của em họ tớ, cậu chịu khó mang đi."

Lục Dư nhìn đôi dép màu hồng nhạt này trong lòng thở dài, biết rõ Quý Tinh đang đùa hắn nhưng lại không tức giận, "Còn cái khác không?"

Quý Tinh đổi dép mình xong còn cười, "Có, nhưng cất trong tủ giày tránh bụi, chỉ còn đôi này thôi."

"Vậy tớ không mang dép được không? Chỉ đi có mấy bước."

"Không được." Quý Tinh lại đá đá đôi dép về phía Lục Dư, "Thời tiết này mà đi trên đất thì lạnh lắm."

Lục Dư không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ mang vào đôi dép màu hồng đầu tiên của cuộc đời hắn, thấy khuôn mặt cười trộm của Quý Tinh, hắn lại hoàn toàn không phát hỏa, lần đầu tiên trong đời bị người ta trêu còn rất tình nguyện.

Hắn không nghĩ vì sao lại thế, nói chung có lẽ vì tên Quý Tinh này cực kỳ thú vị.

Quý Tinh dẫn Lục Dư vào phòng mình, để hắn ngồi trên giường cậu, bản thân thì tìm sách trên kệ.

Phòng Quý Tinh vừa sạch sẽ lại ngăn nắp, hướng về phía nam, sáng sủa. Trên bàn chất đầy sách không biết là sách gì, nhưng nhìn thấy vẫn ngay ngắn, không giống bàn học của Lục Dư, sách bày trên bàn có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Lục Dư nhìn lướt qua giường Quý Tinh, chăn bông gấp lại thành hình lập phương đặt cuối giường, trên vỏ gối còn có hình cậu bé bọt biển.

Quý Tinh vừa quay đầu muốn nói với hắn vài câu đã thấy hắn nhìn chằm chằm giường mình, không khỏi trêu ghẹo, "Gì thế? Thích giường của tớ hả?"

Lục Dư kéo gối đầu của cậu qua, "Thích cậu bé bọt biển của cậu."

Quý Tinh cũng nhìn thấy cậu bé bọt biển trên gối, đột nhiên thoáng ngượng ngùng, "... là mẹ mua cho tớ."

Ánh mắt Lục Dư nhìn chằm chằm cậu mỉm cười, "Cậu không thích chút nào sao?"

"Tớ..." Quý Tinh nghẹn lời, cảm thấy mặt hơi nóng lên, "Tớ... cũng thích chút chút."

Lục Dư nhìn thấy dáng vẻ cậu như thế thì không khỏi cười to, một chút xấu hổ của Quý Tinh đều bị nụ cười này của hắn làm biến mất sạch sẽ, chỉ cảm thấy chuyện lúc nãy rất buồn cười, đi tới mấy bước giật lấy gối đầu trong tay hắn đập lên đầu hắn, "Cậu cười cái quái gì, cậu mà cũng dám cười nhạo thầy Quý hả!"

Lục Dư giơ hai tay lên mặc cho cậu đập, vừa cười vừa nói, "Không dám không dám."

Thu dọn hết tất cả sách xong, Quý Tinh chợt nhớ ra đã về nhà lâu như vậy nhưng Lục Dư còn chưa được uống một ngụm nước nào, vì vậy bảo hắn ngồi trên giường đọc sách, còn mình thì đi rót nước cho hắn, trước khi vào phòng còn tiện thể lấy thêm chút quà vặt.

"Há miệng."

Lục Dư ôm một quyển sách há to miệng, Quý Tinh nhét một cái xúc xích vào trong miệng hắn, lúc Lục Dư đang khép miệng lại cắn, cậu rút tay lại không cẩn thận cũng kéo theo cái vỏ ra, đợi đến lúc cậu kịp phản ứng thì lập tức nhấn vào miệng Lục Dư một cái.

"Ưm..." Lục Dư ngậm xúc xích chứ không cắn, cứ như vậy nhìn Quý Tinh chằm chằm, trong mắt tràn đầy ý cười.

Quý Tinh thấy Lục Dư cứ ngậm mà không ăn thì rất kỳ quái, "Cậu ngậm trong họng làm gì? Ăn đi."

Lúc này Lục Dư mới bắt đầu chậm rãi nhai nuốt, sau khi nuốt một ngụm thì cười không đứng đắn, "Tớ nghĩ cậu còn đút thêm hai cái nữa."

Quý Tinh khó hiểu, "Hai cái nữa?"

Lục Dư đẩy xúc xích vào trong miệng ngậm, rồi lại rút ra.

"Đệt." Quý Tinh lập tức cười không ngừng, "Ha ha ha tớ nói này, rốt cuộc tư tưởng của cậu bị làm sao vậy hả, ăn xúc xích cũng bắn được là thế nào?"

Lục Dư tiếp tục gặm xúc xích, "Thanh niên trai tráng, trẻ tuổi khí thịnh, cũng là điều dễ hiểu."

Hai người lại tám chuyện vài câu mới bắt đầu nghiêm túc đọc sách. Quý Tinh giảng đại khái nội dung trong sách cho Lục Dư, giới thiệu hướng dẫn của từng quyển sách một chút, bảo Lục Dư nếu không hiểu chỗ nào thì tới hỏi cậu, hai người đang trò chuyện thì đột nhiên nghe thấy tiếng chuông cửa truyền tới từ phòng khách.

Quý Tinh từ trên giường ngồi dậy, "Có lẽ là mẹ tớ về."

Lục Dư cũng theo sau cậu ra ngoài phòng khách.

Quý Tinh mở cửa, quả nhiên là mẹ Quý, trong tay còn xách một cái túi lớn, Quý Tinh nhanh chóng nhận lấy rồi giới thiệu với mẹ mình, "Mẹ, đây là bạn học của con, Lục Dư. Cậu ấy tới tìm con mượn mấy quyển sách."

Lục Dư đứng bên cạnh, "Chào dì, con là Lục Dư."

Mẹ Quý cười ôn hòa với hắn, lúc cúi đầu phát hiện đôi dép Lục Dư mang trên chân liền vỗ đầu Quý Tinh một cái, "Thằng nhóc thối, sao lại trêu bạn học con, để cho bạn học mang dép của em gái thế?"

Quý Tinh cười ha hả, "Mẹ, con không tìm thấy đôi dép khác."

Mẹ Quý tặng cậu một cái liếc mắt, "Chỉ biết lý sự." Nói rồi tìm cho Lục Dư một đôi dép khác để thay.

Lục Dư nghĩ cha Quý Tinh cũng sắp trở về, trò chuyện với mẹ Quý vài câu rồi nói mình cũng phải đi.

Mẹ Quý hỏi Lục Dư về nhà à, Lục Dư đáp là về trường học.

Mẹ Quý nghe xong thì muốn giữ Lục Dư lại ăn tối, "Tiểu Lục à ở lại ăn cơm đi, cha Quý Tinh đi công tác rồi, hai người bọn dì ăn không náo nhiệt bằng ba người. Hơn nữa, đồ ăn ở căn tin trường học sao ngon bằng dì nấu được."

Quý Tinh liếc mắt nhìn mẹ mình, "Mẹ, mẹ đừng có mèo khen mèo dài đuôi như thế."

Lục Dư yên lặng nhìn hai mẹ con bọn họ, hơi mỉm cười.

Quý Tinh hỏi Lục Dư, "Nếu như cậu không gấp thì ở lại ăn tối đã được không?"

Mẹ Quý cũng trông đợi nhìn hắn.

Lục Dư lại lễ phép cười xin lỗi, "Tối còn có chút việc nên phải về trường sớm một chút, lần sau cuối tuần rảnh rỗi con nhất định đến ăn ké một bữa."

Từ nhà Quý Tinh trở về trường học thật ra không xa lắm, nhưng tới tiệm net thì hơi xa.

Lục Dư đi một mình trên đường, không có người để nói chuyện, cũng không cần để lộ cảm xúc. Hắn nghĩ về tên Quý Tinh này, rất tốt bụng, thích hợp để làm bạn, nhưng chỉ vẻn vẹn giống như tất cả bạn bè của hắn mà thôi, trong một cái vòng tròn, có khoảng cách, không cần quá nhiều tình cảm. Hắn lấy điện thoại di động ra nhìn thoáng qua màn hình, ngày mười tháng mười một.

Còn mười lăm ngày.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip