Coverfiction Edit Lay Chi Roi Doi Chi Yeu Em Wenrene Chap 27 Ngoai Y Muon

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng









Bác sĩ mà Tôn Thừa Hoan hẹn là bạn tốt của mẹ cô dì Hàm Ân Tĩnh. Bằng tuổi với bà Tôn, lại độc thân, nhìn Tôn Thừa Hoan từ bé đến khi lớn lên, bà không có con cái nên coi Tôn Thừa Hoan như con gái của mình, tự nhiên, bà cũng không phải ít gặp Bùi Châu Hiền .

"Dì Ân Tĩnh!"

Tôn Thừa Hoan thấy dì với mẹ rất giống nhau, vô cùng thân thiết bổ nhào vào lòng bà.

"Sao giờ mới đến, muộn so với hẹn quá, dì còn tưởng con có việc không thể tới, đang định gọi điện thoại hỏi có phải con muốn hẹn lần khác không."

"Có chút việc phải trì hoãn. Cái kia, ở đây có đông người lắm không ạ?"

"Yên tâm, biết con lo lắng cái gì mà, đích thân dì sẽ kiểm tra cho con. Nhưng, sao có khoảng thời gian không gặp mà con gầy vậy? Giờ con là phụ nữ có thai, không thể giảm béo chứ!"

"Dì Ân Tĩnh an tâm, con tăng còn không kịp ý chứ! Gần đây con đã chú ý, nhưng không biết vì sao, không béo được, có thể là dạo này có nhiều áp lực quá, nhưng con sẽ cố gắng."

"Còn nữa, Bùi Châu Hiền sao kì quá, con tới kiểm tra, cô ta cũng không đi với con!"

Không đồng tình nhíu mày, đứa nhỏ Tôn Thừa Hoan này rất muốn theo đuổi Bùi Châu Hiền .

"Chuyện mang thai, con còn chưa nói với chị ấy ạ, với lại chị đến tới nơi này sẽ hay xấu hổ."

Tôn Thừa Hoan le lưỡi.

"Con là ngốc à, đứa nhỏ cũng có phần của nó, một mình con có thể sao! Cũng nói, con ra ngoài phòng chờ khám bệnh mà xem bao nhiêu người chờ ngoài đó! Xấu hổ cái gì chứ! Họ đến nơi thế này mới có thể hiểu được tâm linh tinh túy, mới có thể học được cảm ơn, hiểu được phải tôn trọng người mang thai!"

"Dạ, được rồi, con đã biết, con trở về sẽ nói với chị ấy, tiện tay thay dì giáo dục lại chị ấy luôn!"

"Con mà nói được nó, nó sẽ không ra cái dạng này ."

"Dì Ân Tĩnh à, con chỉ là thương không nói cho chị ấy thôi!"

"Con đấy, thật sự là là đứa trẻ ngốc."

Hàm Ân Tĩnh đau lòng vừa hận cốc đầu cô một phát.

Trong tình yêu, người nhường bước trước luôn là người bị thương. Bà cũng từng như Tôn Thừa Hoan, yêu đương liều lĩnh. Cả đời này, chỉ vì một người mà sống, cuối cùng,lại rơi vào cái kiếp cô độc suốt đời.

Con bé Tôn Thừa Hoan tình cảm sâu như vậy, lại rơi vào cực đoan, bà thật sự lo lắng nếu cuối cùng con bé lại giống bà!

Tôn Thừa Hoan thay xong quần áo, nằm trên bàn kiểm tra, Hàm Ân Tĩnh đi vào, bắt đầu kiểm tra.

Vẻ mặt Hàm Ân Tĩnh càng ngày càng nghiêm túc, môi cũng gắt gao mân chặt, Tôn Thừa Hoan có chút khẩn trương, nghi hoặc nhìn bà.

"Dì Ân Tĩnh, có cái gì không đúng sao?"

"Hoan Nhi, con ngừng kinh đã bao lâu rồi?"

"Con lâu không để ý, bất quá, ít nhất phải bốn mươi ngày ."

"Hoan Nhi, cởi áo ra chúng ta kiểm tra lại."

"Thật sự có vấn đề?"

"Hoan Nhi, đừng sợ, hãy nghe dì nói, có thể là thai ngoài tử cung, nhưng bây giờ còn chưa thể xác định."

Tôn Thừa Hoan vẻ mặt khó có thể tin, tại sao có thể như vậy !

Dì Ân Tĩnh vẫn đang mờ mịt, cô còn chưa hoàn hồn, trong lòng không ngừng cầu nguyện, cầu nguyện cục cưng của cô không có việc gì.

Khi dụng cụ đi vào thân thể, cô nháy mắt cứng ngắc, tuy rằng Hàm Ân Tĩnh vẫn trấn an cô, nhưng cô vẫn không có cách nào thả lỏng.

Bỏ khẩu trang xuống, vẻ mặt đau lòng của Hàm Ân Tĩnh làm cho Tôn Thừa Hoan tâm trầm xuống.

"Hoan Nhi, đừng khổ sở, con còn trẻ tuổi vậy, về sau vẫn còn nhiều cơ hội."

Cô lắc đầu, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống.

"Sẽ không, sẽ không, cục cưng của con sẽ không có việc gì! Con không tin! Dì gạt con!"

Giãy dụa đứng dậy, cục cưng của cô không có việc gì, phản ứng giống y hệt lúc cô mang thai Thiên Ân mà! Thiên Ân khỏe mạnh như vậy, đứa nhỏ này cũng sẽ không có việc gì!

"Hoan Nhi, con bình tĩnh một chút! Hãy nghe dì nói, giải phẫu phải làm sớm, dì đi chuẩn bị ngay đây, chậm thì cả con cũng nguy hiểm!"

"Không, tôi sẽ không cho các ngươi thương tổn cục cưng của tôi! Đừng, xin đừng lấy cục cưng của con! Dì Ân Tĩnh, con xin dì, đừng bỏ cục cưng của con!"

Cô khóc hô to, Hàm Ân Tĩnh đau lòng ôm cô vào trong ngực.

"Hoan Nhi, đừng như vậy, con còn trẻ vậy, Bùi Châu Hiền với con về sau còn có rất nhiều cơ hội có thể có cục cưng mà."

" Dì Ân Tĩnh, dì không biết, sẽ không .... không còn cục cưng nào nữa!"

Bùi Châu Hiền phải rời khỏi cô rồi, chị ấy sẽ cùng Tương Hân ở một chỗ, bọn họ sẽ không bao giờ còn cục cưng nào khác.

Cô khóc một lúc lâu, mới rốt cục im lặng, lệ vẫn không ngừng theo khóe mắt chảy ra, ánh mắt dừng lại một chỗ.

"Hoan Nhi, nghe lời dì, đây không phải lỗi của con, con đừng quá bi thương. Hiện tại lập tức gọi cho Bùi Châu Hiền, đứa nhỏ này nó cũng có phần, nó phải cùng chịu trách nhiệm, huống hồ giải phẫu cũng phải có người thân ở đây, dì đi sắp xếp ca mổ."

"Vâng, phiền dì quá, dì Nguyệt Lan."

Người dại ra, cô máy móc đáp ứng đứng dậy đi lấy điện thoại.

Hàm Ân Tĩnh cảm thán ra ngoài sắp xếp phẫu thuật, cô cầm điện thoại, lại chậm chạp bấm không xong.

Vì sao lại tàn nhẫn như vậy, vì sao đã cho cô rồi còn muốn lấy lại!

Cô rất sợ, không biết nên làm cái gì bây giờ, chỉ biết là, cô muốn nhìn thấy Bùi Châu Hiền! Phủ thêm áo khoác, cô chạy như điên ra khỏi bệnh viện.

=======

Bùi Châu Hiền treo điện thoại, tâm thần không yên, Tương Hân thật sự có chút nhìn không được .

"Làm sao vậy, Tôn Thừa Hoan có chuyện gì sao?"

"Cô ấy nói không có, nhưng tôi cảm thấy, cô ấy hình như có chuyện muốn nói."

Bùi Châu Hiền hít vào một ngụm khói, trong lòng có loại cảm giác hoảng loạn, rất lâu mà không chịu tản đi.

Vẻ mặt của nàng, làm cho Tương Hân rùng mình, trong mắt hiện không rõ sự cam lòng.

"Em hay đi tìm chị, có phải cô ấy không vui không ? Nếu thế, chị nói cho em biết, về sau em sẽ chú ý ."

Cô cắn môi, dáng vẻ ủy khuất, làm cho Bùi Châu Hiền có chút không đành lòng.

"Không phải, em không nên suy nghĩ bậy bạ, chúng ta là bạn bè, tôi cũng đáp ứng sẽ chăm sóc em. Tôn Thừa Hoan, cô ấy sẽ thông cảm ."

Nghe nàng nói vậy, Tương Hân cắn môi, không lên tiếng.

Từ lúc cô chuyển khỏi Thịnh Thế, mỗi lần cô gọi điện thoại cho Bùi Châu Hiền,nàng đều nói có việc, nhưng nghe giọng thì lại đang ở nhà.

Cô không biết vấn đề là ở đâu, chẳng lẽ là đêm đó do cô chủ động nên dọa đến nàng ! Nhưng là làm sao có thể, Bùi Châu Hiền là người nào mà con chưa thấy qua một cô gái chủ động!

Hôm nay Bùi Châu Hiền vốn còn nói có việc, cô dễ dàng bịa chuyện là sinh nhật mình không muốn ở một mình, Bùi Châu Hiền vậy mà tin thật, còn mang cô đi chọn quà!

Cô không những không vui ngược lại còn cảm thấy tức giận, một người yêu cô lâu như vậy sao có thể không nhớ rõ sinh nhật cô chứ!

======

Tôn Thừa Hoan lái xe đến Thịnh Thế, cô muốn nhìn thấy Bùi Châu Hiền ngay lập tức.

"Bùi Châu Hiền, em ở Thịnh Thế, em muốn nhìn thấy chị ngay lúc này."

"Chị đưa Tương Hân về trước đã, rất nhanh sẽ về, em vào trước chờ chị."

"Em nói em muốn lập tức nhìn thấy chị!"

"Ôi ôi ôi, chị nhanh đây, vào chờ chị, em nghe lời đi!"

Nhận được điện thoại của cô, Bùi Châu Hiền rốt cục thở dài nhẹ nhõm một hơi, không khỏi cười mình bị coi thường, lại còn được hưởng thụ vẻ đanh đá của cô. Nhưng chỉ dáng vẻ xấu xí khóc lóc om sòm của cô mới có thể làm cho nàng an tâm.

"Tôn Thừa Hoan tới tìm chị có việc?"

Giọng Tôn Thừa Hoan rất lớn, cô nghe được rõ ràng.

"Cô ấy, muốn đi là phải đi, mưu ma chước quỷ, không biết lại muốn làm gì."

Bùi Châu Hiền cười cười, cô gần đây càng ngày càng kỳ quái, không chừng lại đang có chủ ý xấu gì đó.

"Sao chậm vậy!" Bùi Châu Hiền vừa đẩy cửa bước một chân đã thấy khuôn mặt nhăn nhó oán giận của Tôn Thừa Hoan.

"Em việc gì mà gấp thế!"

Ngồi bên người cô, thân thể tự nhiên tới sát phía sau.

"Nhớ chị chính là việc gấp! Muốn gặp chị chính là việc gấp!"

Không thuận theo, không buông tha ôm nàng, đầu đặt trên ngực nàng, không cho nàng nhìn thấy khóe mắt cô còn giọt lệ trong suốt.

"Được rồi, chuyện của em đều là việc gấp, được rồi chứ?"

Cô né nàng mấy ngày, hiện tại lại chủ động tìm đến nàng, tâm tình nàng cũng tốt hẳn.

Cô gần đây không giống như trước, không bám đuôi nàng, có đôi khi một ngày ngay cả điện thoại cũng không có.

Nàng không quen với sự xa cách của cô, nhưng nàng lại không dám tìm tòi nghiên cứu nguyên nhân gì khiến cô như vậy.

"Biết là tốt rồi! Bùi Châu Hiền, em sẽ không phiền chị lâu đâu, chỉ cần ngồi với em một lát, sau đó em sẽ tự về."

Ngả người, nhắm mắt nằm trên đùi nàng, lát nữa, cô còn phải đi bệnh viện, bỏ đứa bé của bọn họ.

Trong lòng cô không ngừng cảm thấy có lỗi với nàng, cô không tính nói cho nàng chuyện đứa bé, cô không muốn cho nàng thêm phiền lòng.

"Được, chị ngồi cùng em, khi nào em muốn đi, em và chị sẽ cùng nhau trở về. Mấy ngày nay em ở nào thế, nhà cũng không về?"

Tay xoa đầu cô, hô hấp từ từ chậm rãi, cô điềm tĩnh nằm trên đùi nàng, nàng cũng hiểu được, thực thoải mái.

Tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên, nàng không khỏi nhíu mày, bất mãn bị quấy rầy.

"Bùi Châu Hiền, Tôn Thừa Hoan đi rồi sao?" Là Tương Hân.

"Chưa, có việc?"

"Không có, em chỉ là có chút lo lắng, lo lắng cô ấy sẽ tức giận."

"Em suy nghĩ nhiều quá, tôi đã nói cô ấy sẽ không mà, em không nên suy nghĩ bậy bạ, được không?"

"Em, em chỉ là bỗng nhiên ngực buồn bực khó chịu, cho nên mới như vậy ."

"Em không thoải mái, vừa rồi sao không nói, muốn gặp bác sĩ không?"

"Em không sao, chỉ là hô hấp có chút khó khăn, chị ở cùng cô ấy thì tốt rồi, không cần phải xen vào chuyện của em."

"Như vậy sao được, thôi, giờ tôi sẽ qua chỗ em, đưa em đi bệnh viện."

Nghe được từ bệnh viện, Tôn Thừa Hoan thân thể cứng đờ, nhưng Bùi Châu Hiền lại không phát hiện ra gì cả.

"Còn Tôn Thừa Hoan......"

"Tôi sẽ nói với cô ấy."

Tắt điện thoại, nàng nhẹ nhàng vỗ vỗ má Tôn Thừa Hoan.

Tôn Thừa Hoan kỳ thật vẫn chưa ngủ, lời nói của Bùi Châu Hiền, cô đều nghe được.

"Làm gì?"

"Tương Hân không thoải mái, chị muốn đưa cô ấy đi gặp bác sĩ, em ở đây chờ chị, chị sẽ về nhanh thôi."

"Đừng! Chị đã đáp ứng ở lại với em!"

Cô muốn tùy hứng một lần, cô hiện tại rất cần Bùi Châu Hiền!

"Hoan Nhi, Tương Hân cô ấy thật sự không thoải mái."

Nghĩ đến cô chỉ là đang cáu kỉnh, nàng thử giảng đạo lý với cô.

"Em cũng không thoải mái!"

Tôn Thừa Hoan ngồi dậy, cầm lệ trừng mắt với nàng.

"Ngoan nào, đừng tùy hứng, cô ấy chỉ có một người, không ai chăm sóc, chị không thể không để ý cô ấy. Em ngoan, chị sẽ về thật nhanh. Hay là,chị gọi cho Lý Trí Hiền và Phác Tố Nghiên lại đây cùng em, được không?"

Bùi Châu Hiền nhẫn nại lấy lòng cô.

"Tương Hân không phải chỉ có một người, cô ấy còn có chị, em mới là chỉ có một người!"

Đúng vậy, cô mới là một người, ngay cả chồng, cũng không là của mình .

"Tôn Thừa Hoan, em còn như vậy, tôi thật sự sẽ giận đấy."

Không để ý tới sự tùy hứng của cô, nàng đứng dậy định đi.

"Không được đi!"

Gắt gao bắt lấy ống tay áo nàng, Tôn Thừa Hoan lần đầu tiên làm trái ý nàng.

"Hôm nay rốt cuộc em làm sao vậy? Thật khác thường."

Bùi Châu Hiền khó hiểu, Tôn Thừa Hoan bình thường cái gì cũng không để ý, sao hôm nay lại không chịu nói đạo lý vậy!

"Coi như em khác thường cũng được, dù sao cũng đừng đi, em chỉ muốn chị ở với em thêm một lát thôi, em đi rồi, chị lại đến gặp cô ấy, được không?"

Trong lòng cô khẩn cầu, Bùi Châu Hiền, cầu xin nàng! Đừng cự tuyệt em!

Điện thoại lại vang lên, vẫn là Tương Hân, giọng cô thực suy yếu, Bùi Châu Hiền càng nghe càng gấp.

"Tôn Thừa Hoan, sao hôm nay em không nói đạo lý gì vậy!"

Muốn kéo cánh tay cô ra, cô lại sống chết túm ống tay áo nàng không chịu buông ra, nàng từng chút gỡ từng ngón tay cô ra.

Tôn Thừa Hoan nhịn không được nước mắt rơi xuống, mỗi một ngón tay cô nàng cậy ra, lòng cô liền vỡ vụn, khi nàng phất ống tay áo, lòng cô có cảm giác không gượng được.

Cô sai lầm rồi, cô không nên tới, cô không nên nhìn thấy nàng quyết tuyệt với cô vậy!

Cô sai lầm rồi, ngay từ đầu cô đã sai lầm, cô không nên yêu nàng, yêu nàng còn chưa tính, cô không nên tính kế nàng, gả cho nàng!

Cô không nên nhiều lắm, hiện tại, cô đã bị báo ứng .

Mặt cô trắng bệch, nàng có chút không đành lòng, nắm lấy ngón tay cuối cùng của cô, muốn nói lời hay để dỗ cô, nhưng không mở được miệng.

Cô nước mắt ràn rụa, lại vẫn dùng sức mỉm cười với nàng. Nụ cười đó rực rỡ cuối cùng lại hóa thành một mảnh tro tàn.

Tâm nàng chấn động, mắt thấy thân thể cô đổ về phía sau, nàng không kịp đỡ cô, tâm lại nhói một cái.

"Hoan Nhi!"

Hét lớn một tiếng, ngồi ôm lấy cô, nàng chạy ra ngoài.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip