Coverfiction Edit Lay Chi Roi Doi Chi Yeu Em Wenrene Chap 18 Nguoi Ban Chan Chinh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



           

Kéo Cường Bạch Hổ ra ngoài, gió lạnh thổi qua, Tôn Thừa Hoan run run.

Cường Bạch Hổ cảm thán, khoác áo lên người Tôn Thừa Hoan, Tôn Thừa Hoan có chút kinh ngạc, vui vẻ lên xe Cường Bạch Hổ.


"Có chuyện cần nói." Anh nên tức giận, tiểu nha đầu không biết trời cao đất rộng này, đêm nay tùy hứng chọc phải phiền toái lớn, anh nhận ra đám vừa rồi xem náo nhiệt hầu hết là phóng viên. Giờ lại nhìn dáng vẻ cô cắn môi, vô thố, lời trách cứ cũng không nói ra được.

Anh sao có thể không nhìn ra, cô là vì mình nên mới xuất đầu lộ diện.


Cô thật sự có ý tốt, bị người ta nói thành như vậy cũng không tức giận. Vậy mà Đồ Gia Yêu chỉ nói anh một câu, cô đã tức giận đến không kìm nén, kiểu gì cũng phải ăn miếng trả miếng thậm chí còn muốn gấp đôi.


Cô như vậy làm cho anh có loại cảm giác trong lòng không nói lên lời.


Anh với Đồ Gia Yêu, kỳ thật không có chuyện gì nhiều. Khi đó Đồ Gia Yêu mới ra mắt không lâu, ngoại hình xinh đẹp, bất quá không có hành động gì, diễn xuất cũng không hay, tính tình không dịu dàng cũng chẳng ôn hòa.


Anh lúc ấy cũng tính có chút danh tiếng, cô ta muốn dựa vào hơi này. Nhưng mà, anh lại không có đáp ứng. Sau đó, cô ra giá rất cao, cũng bị anh nghĩa khí từ chối. Hai người bởi vì chuyện này mà kết thù, cô xem anh rất là chướng mắt.


Vài năm gần đây, anh kỳ thật đã không muốn làm người đại diện nữa. Lần này, khi chơi với người bạn đang được tán dương, biết anh cần tiền, nên đề cử anh với Bùi Châu Hiền.


Người bạn kia nói cho anh, anh chỉ làm cho một người mới, không cần anh quản cái gì, công ty sẽ tự có an bài.


Anh đoán này cô gái này hoặc là có hậu phương, hoặc là, đi đường tắt.


Nếu cái gì cũng không cần anh quản, anh phải mừng rỡ thoải mái, vì không phải trả giá một chút tâm lực với cô, đừng nói là trù tính, kỳ thật anh chỉ như là trợ lý.

Hơn nữa, từ khi biết này cô gái này không đơn giản như vậy, anh đối với cô luôn kính trọng mà không gần gũi.

Trải qua khoảng thời gian ở chung, anh cảm thấy cô gái này không phức tạp giống như anh nghĩ. Làm việc tâm huyết, thậm chí còn có chút chuyên nghiệp khó tin.

Sinh hoạt cá nhân của cô sạch sẽ đến nhàm chán, làm cho anh cảm thấy có chút buồn.

Đây không phải cuộc sống của một cô bé mười chín tuổi, giống cuộc sống bà già chín mươi tuổi thì hơn.


Mà nay, cô lại một lần nữa làm cho anh nhìn với cặp mắt khác xưa .


Thân hình nho nhỏ, mà bộc phát ra lực lớn vậy, vậy nhưng nó làm cho anh cảm thấy, cô đang bảo vệ anh.

Anh rất muốn khen ngợi cô bạn chí cốt đầy nghĩa khí này.

Nhưng, ở đây trong cái vòng luẩn quẩn này, cô nghĩa khí như vậy quả thực không lý trí , thậm chí còn có khả năng chặt đứt đường danh vọng cô sau này.

Thấy Cường Bạch Hổ ngồi bên kia thật lâu, không ra khỏi xe cũng không ra tiếng, Tôn Thừa Hoan thật cẩn thận mở miệng.

"Anh Bạch Hổ, em biết sai rồi."

"Cô sai thế nào ?"

"Em không nên nhất thời mau miệng, đắc tội với ả họ Đồ đó, về sau sợ em với cô ta sẽ không đội trời chung, lần này bởi vì em không hiểu chuyện, cũng liên lụy đến anh ."

Cô bé ngốc này, vì anh mà đắc tội với người, còn chủ động nhận sai.

"Thế làm sao bây giờ đây? Ai bảo hai ta trên một chiếc thuyền chứ, nếu về sau cô ta gây khó dễ cho chúng ta thì......"

"Em sẽ về báo cáo ngay với anh!"

Không đợi Cường Bạch Hổ nói xong, Tôn Thừa Hoan huy huy nắm đấm đầy căm phẫn chen vào nói, Cường Bạch Hổ trừng cô, liền lập tức không nghĩa khí lùi về.

"Quên đi, tôi sẽ nghĩ biện pháp, tránh ảnh hưởng xấu nhất, quan trọng nhất là không thể ảnh hưởng đến hình tượng của cô."

Cũng vì anh gây họa, làm sao có thể một mình trốn đi được.

"Thật xin lỗi......"

Tôn Thừa Hoan mím môi, mày mặt nhăn nhanh, cô như lại gây phiền toái lớn cho anh.

"Tôn Thừa Hoan."

Trầm mặc sau một lúc lâu, Cường Bạch Hổ đột nhiên kêu cô.

"Dạ?"

"Cô có biết hoặc là nói được quan hệ giữa quản lý và diễn viên của anh ta không?" (????!)

"Ha ha, em chỉ biết hẳn không phải giống hai ta ."

Kỳ thật cô vẫn cảm thấy, người đại diện cùng nghệ sĩ hẳn là nước lên thì cùng đi thuyền, nhưng trước mặt anh, cô không dám nói.

"Đúng vậy, xác thực chúng ta không như vậy. Kỳ thật cô rất thông minh, con người cũng rất thông minh. Nhưng, tính cách của cô thật sự không thích hợp trong vòng luẩn quẩn này."

"Vâng, em cũng biết."

Tôn Thừa Hoan cúi đầu thở dài, cô muốn làm diễn viên, cho nên cố gắng học học viện điện ảnh. Cô yêu Bùi Châu Hiền, cho nên liên hợp với cha mẹ chồng vào Nhật Minh, giờ, hình như cô đã làm hỏng tất cả.

"Giờ biết cũng đã muộn, vào được, lại khó ra đi."

"Nếu vào được, em sẽ không nghĩ tới muốn ra ngoài. Em chính là muốn thử một lần, thành công cũng được, thất bại cũng được, tóm lại là không phải tiếc nuối ."

Dáng vẻ Tôn Thừa Hoan lộ ra biểu tình coi cái chết nhẹ tựa lông hồng.

Cường Bạch Hổ nhìn mà bật cười.

"Có phải tôi từ trước tới giờ rất nghiêm túc nên dọa đến cô? Cô có vẻ rất sợ tôi , bất quá, tôi cũng vừa nhận thức được, tính tình cô cũng rất ghê gớm."

"Em không phải sợ anh, mà là tôn trọng anh. Anh vì em đổi mới hoàn toàn hình ảnh giống như người bảo mẫu, em đặc biệt cảm ơn anh. Hơn nữa cô ấy nói anh như vậy, cũng bởi vì em nên anh mới phải nuốt cơn tức vậy. Muốn em không hé răng, rất khó."

Cô nói chân thành, Cường Bạch Hổ cười xoa xoa đầu cô.

"Ngoan lắm, trở về, đêm nay tôi sẽ tận lực liên hệ với vài phóng viên nữa, không được viết linh tinh. Cô an tâm ngủ đi, ngày mai nếu lại muộn, tôi có thể thực sự cho cô sợ tôi đấy!"

Nghe lời này, Tôn Thừa Hoan cười hì hì le lưỡi.

"Bạn Bạch Hổ, xét thấy hành động xoa đầu của anh vừa rồi dịu dàng vậy, căn cứ kinh nghiệm 19 năm sống trên đời của em, anh chính là con hổ giấy, không thể gây sợ hãi được đâu. Cho nên em quyết định, về sau, mặc kệ anh có nghiêm túc thế nào, em cũng sẽ không sợ anh."

"Em đúng là con nha đầu lừa đảo, đã ghê gớm rồi còn bệnh!"

"Hổ Ca, anh không cần nghiêm túc vậy. Anh yên tâm, từ hôm nay trở đi, em nhất định sẽ cố gắng , chờ em trở thành đại minh tinh đi! Hai ta cùng nhau hãnh diện! Đến lúc đó, xem họ Đồ còn rầm rĩ kiêu ngạo nữa không!"

"Hổ Ca?" Cường Bạch Hổ lạnh người, mặt nhăn mày nhíu.

"Ừ, anh cũng có thể gọi em Hoan Nhi a! Bạn của em đều gọi em như vậy !"

Cường Bạch Hổ chịu không nổi, lái xe.

======

Ngày hôm sau, quả nhiên truyền ra tin tức Tôn Thừa Hoan cùng Đồ Gia Yêu không thích nhau, hơn nữa phải tất cả đều thêu dệt, nhưng thật sự giống nhau.

"Tôn Thừa Hoan, em cố ý?Hay là em không có đầu óc!"

Trong điện thoại Bùi Châu Hiền giận dữ, Tôn Thừa Hoan không biết nàng là vì sốt ruột cho Nhật Minh hay là cho Đồ Gia Yêu.


"Bùi Châu Hiền, em không có nhàm chán vậy đâu, nếu cô ta không khó dễ với người của em, ngay cả liếc cô ta một cái em cũng chả lãng phí thời gian!"


"Người của em? Anh cũng không biết, Nhật Minh có người của em đấy!" Bùi Châu Hiền sửng sốt, ai là người của Tôn Thừa Hoan?

"Nói cho Đồ Gia Yêu, có chuyện gì thì nói với em, nếu cô ta bắt nạt Hổ Ca, em sẽ xé rách mặt cô ta, cho cô ta thân bại danh liệt!"

Treo điện thoại, Tôn Thừa Hoan tức tới ngực sắp nổ tung , mím môi kìm nước mắt.

Cường Bạch Hổ đẩy cửa tiến vào, cô còn chưa kịp lau nước mắt, dáng vẻ vừa khóc vừa cười làm cho Cường Bạch Hổ nhìn khó chịu.

"Hoan Nhi, không có việc gì, họa phúc khôn lường, trong họa có may. Đây không hẳn là chuyện xấu, tối thiểu, em cũng có cơ hội nở mày nở mặt đó sao? Hơn nữa, rating còn cao. Có khi, tin tức chính là như vậy chờ có tin mới, em là người cũ, em có đi cầu người ta người ta cũng không thèm xem."

Nghe xong anh giải sầu, Tôn Thừa Hoan ngược lại khóc càng thương tâm .

"Làm sao vậy, không tin anh à? Kỳ thật hướng dư luận phát triển không thể khống chế , hơn nữa giờ người đứng về phía em đang chiếm đa số, sau đó, anh sẽ cố gắng nghĩ biện pháp giúp em ra mặt, việc này, sẽ qua thôi, tin tưởng anh."

"Nhưng bức ảnh chụp em xấu như vậy ......"

Tôn Thừa Hoan ngẩng đầu, trên mặt nhòa lệ, hai người nhìn nhau cười, chợt tình, ngay lúc này, càng có vẻ trân trọng đáng quý.

======

Bị cô gác điện thoại, Bùi Châu Hiền lại không thoải mái, nàng nghẹn một hơi ở ngực bộc phát không được, buồn sắp tới mức lưng sắp bốc hỏa ! Cô ăn nhầm thuốc nổ rồi!

Đồ Gia Yêu gọi điện thoại cho nàng, nói Tôn Thừa Hoan không tốt một tí nào, nào là người mới không tôn trọng tiền bối, là cấp thấp mà sai lầm, cô không có khả năng không biết! Cho nên, nàng nghĩ đến cô nhất định là cố ý !

Nàng lo lắng cho cô, lập tức gọi điện thoại cho cô, nhưng đây là cái kiểu thái độ gì!

Để Cường Bạch Hổ quản lý cô, sợ cô cá tính quá mức, tài năng sẽ bị chèn ép, không nghĩ tới, cô vẫn xảy ra vấn đề!

Người của cô! Hổ Ca! Hai người bọn họ khi nào thì tốt như vậy, chuyện này chết tiệt là thế nào chứ!

"Đáng chết!" Quyền giáng xuống bàn, nàng lại không biết mình đang tức giận cái gì.

Cô không dựa vào nàng, không quấn quít lấy nàng, không phải tốt lắm sao, thế mà nàng chết tiệt rốt cuộc đang tức cái gì!

Ghen? Dục vọng chiếm giữ?

Cường Bạch Hổ nói được, quả nhiên, không đến hai ngày, tin tức liền nhắm ngay một nữ minh tinh muốn trốn kết hôn và người đàn ông không muốn ly hôn, cô cùng Đồ Gia Yêu về điểm này, nói là tin tức đều sợ bị người ta cười.

Trong họa có phúc, cô bởi vậy chiếm được một cơ hội thử vai, tuy rằng chỉ có diễn ba tập, nhưng cô vẫn rất vui vẻ, Cường Bạch Hổ cũng hết sức tranh thủ cơ hội cho cô.


"Hổ Ca, em mệt sắp chết rồi!"

Dựa vào lưng ghế dựa, chân đặt trên đùi Cường Bạch Hổ, anh nhận mệnh nhẹ nhàng giúp cô mát xa, trong lòng âm thầm oán thầm, nha đầu kia càng ngày càng có voi đòi tiên.

"Đi mỗi thế, còn chưa ra đâu vào đâu, cũng dám nói mệt."

"Vai đó thật sự mệt chết. Hổ Ca, mai diễn là xong. Sau khi kết thúc, cầu xin anh, cho em nghỉ ngơi vài ngày đi, được không?"

Thân thể trước yếu vậy, mắt to khẩn cầu nhìn anh, cô đã hai tháng không về Bùi gia, muốn trở về nhìn Thiên Ân cùng Bùi Châu Hiền.

"Nhưng anh đã xếp công việc tiếp theo cho em rồi."

Lời kia vừa thốt ra, Tôn Thừa Hoan lập tức nhíu mày mếu máo, lại rụt trở về.

"Bất quá, nếu nghỉ ngơi một ngày thật ra có thể thương lượng."

Dáng vẻ của cô làm cho anh không đành lòng .

"Thật sự! Một ngày cũng được, Hổ Ca anh tốt nhất !" Mừng rỡ nhảy đứng lên, Cường Bạch Hổ chịu không nổi xoay người, cô vui vẻ cũng quá khoa trương!

——

Khó được nghỉ ngơi một ngày, Tôn Thừa Hoan vui vẻ không kìm được.

"Mẹ, con đã về, Thiên Ân gần đây có ngoan không?"

Bà Bùi đang ngồi trong phòng trẻ con bế cháu nội, bà buông mọi thứ xuống, hôn cái trái Thiên Ân.

"Hoan Nhi, gần đây bề bộn nhiều việc lắm sao? Có phải rất vất vả không, nhìn xem, con gầy quá."

Bà Bùi đem đứa nhỏ giao cho cô, yêu thương giúp cô đem cất đồ.

"Không, chỉ là bỏ chút thịt mỡ thành thịt rắn chắc thôi." Ôm Thiên Ân, một trận cuồng hôn.

"Đứa nhỏ này, cũng không biết chăm sóc lấy mình, một người ở bên ngoài, mẹ sao có thể yên tâm a. Không được, mẹ muốn nói với Bùi Châu Hiền, cho con về ở lại đây."

"Mẹ, không cần, con bây giờ không phải rất tốt đấy ư. Con biết mẹ thương con, nhưng mẹ như vậy, Bùi Châu Hiền sẽ không vui. Lại nói, chuyển ra ngoài là đề xuất của con, mẹ đừng nói với chị ấy nữa."

"Còn còn nói giúp cho nó."

"Thì chị ấy là mom của con con mà, đương nhiên con phải bảo vệ chị ấy rồi."


"Nha đầu ngốc."

"Mẹ, con không phải ngốc, chỉ là con yêu Bùi Châu Hiền, cho nên mặc kệ đúng hay sai, con sẽ đứng về phía chị ấy."

Bùi Châu Hiền mới vừa đi tới cửa, nghe được lời Tôn Thừa Hoan nói, nàng sửng sốt gần 1 phút, mới đẩy cửa đi vào.

"Mẹ, con đã về."

"Cái đứa xú tiểu tử, không phát hiện Hoan Nhi đang ở đây à. Hoan Nhi, hai đứa tâm sự, mẹ đi kêu phòng bếp chuẩn bị ăn cơm."

Trừng mắt nhìn Bùi Châu Hiền, bà Bùi đóng cửa, Bùi Châu Hiền lúc này mới nghiêng mặt nhìn thoáng qua Tôn Thừa Hoan đang chằm chằm vào mình, nhưng là chỉ nhìn liếc mắt một cái.

"Gần đây không phải rất nhiều việc , sao còn rảnh mà về?"

Bước lên một bước, tay vỗ về mặt tiểu Thiên Ân, hỏi không chút để ý.

"Nhớ Thiên Ân, cũng nhớ chị."

Tôn Thừa Hoan vẫn không thu hồi tầm mắt, cứ như vậy nhìn nàng, ngay cả ánh mắt cũng luyến tiếc chớp. Cô có phải tự đánh giá cao mình không, cô đi hai tháng, nàng cũng không có tìm đến cô.

"Tôi hẳn không phải nên cảm động, rồi ôm em vào trong ngực nói tôi cũng nhớ em đâu nhỉ, chúng ta không cần phải tách ra! Em cho là mình còn đang đóng phim đấy à!"

"Trời!" Cảm xúc bị tổn thương, Tôn Thừa Hoan ôm Thiên Ân đứng dậy, đi đến phía trước cửa sổ, lệ nhịn không được, cô cũng không muốn khóc trước mặt nàng.

Bùi Châu Hiền về phía sau ngã trên giường, quay đầu, tham luyến nhìn bong dáng cô rõ ràng gầy yếu, như là muốn đem cô đặt vào trong mắt vậy. Người phụ nữ không tâm này, dám chuyển ra ngoài, lại còn làm như không có việc gì! Thế nhưng, thế nhưng còn dám làm nàng đau lòng vậy......

Thiên Ân ở trong lòng cô, một bàn tay đút vào miệng, một tay khác chỉ lung tung. Nàng không biết tại sao, nhưng cảm thấy bóng dáng cô bi thương vậy.

======

Cơm chiều xong, Thiên Ân luôn luôn lộn xộn trong lòng Tôn Thừa Hoan, chốc lát muốn đứng, chốc lát muốn ngồi, chốc lát lại khóc, cô không buông nó ra, bị nó ép buộc một thân mệt mỏi, cơm cũng cố ăn.

Bùi Châu Hiền thấy cô bận đứa nhỏ cũng chưa động đũa, một tay ôm Thiên Ân lại.

"Ăn cơm."

Tôn Thừa Hoan sửng sốt, thức tỉnh, liền cúi đầu, ăn này ăn nọ, cười đến mĩ miều.

Rất kỳ quái, Thiên Ân trong lòng nàng, quả nhiên im lặng rất nhiều, ăn ngón cái nhìn mọi người cười.

Sau khi ăn xong, bà Bùi thu dọn cùng Tôn Thừa Hoan, Tôn Thừa Hoan cẩn thận ngắm Bùi Châu Hiền một cái.

"Con nhìn nó làm gì, nơi này là nhà con, con ở với ai có thể có ý kiến gì!"

Bà Bùi nhìn Bùi Châu Hiền không ra tiếng, có chút mất hứng.

"Tí nữa tôi đưa em về. Mẹ, tối con ở bên đó, không phải để cửa cho con."

Tôn Thừa Hoan mặt đỏ không dám ngẩng đầu, bà Bùi hiểu ý cười.

Buổi tối, Bùi Châu Hiền đang tắm, Tôn Thừa Hoan tựa vào đầu giường xem tivi, Cường Bạch Hổ lúc này gọi điện thoại tới dặn dò cô ngày mai không được muộn.

"Hổ Ca, một ngày không gặp nhớ em không!"

"Em có chuyện gì vui sao? Ngay cả thở cũng rất khoái hoạt ."

"Không nói cho anh."

"Keo kiệt, không nói thì quên đi. Anh gọi điện là nói cho em, đừng để một ngày chơi đến điên rồi sáng ngày mai lại không tới đúng giờ ở hậu trường quay phim, nhớ chưa?"

"Yên tâm đi, em sẽ không muộn đâu. Khổ thân anh, người yêu không ở nhà, một mình một giường, thật đáng thương."

"Em ngứa da à?"

"Anh thật keo kiệt, nói giỡn tí cũng không được, quên đi, bye."

Ngắt điện thoại mới phát hiện Bùi Châu Hiền không biết ra lúc nào, lúc này đang đứng ở bên giường chớp mắt cũng không đang nhìn cô chằm chằm.

"A! Chị vào kiểu gì mà không có tiếng vậy! Sẽ dọa người đến chết đấy chị không biết à!"

"Đừng đuối lý thế, không sợ quỷ kêu cửa à. Em sợ như vậy, làm chuyện gì có lỗi với tôi, hử?"

"Thần kinh!" Đặt điện thoại ở một bên, Tôn Thừa Hoan không tính để ý đến nàng.

"Tôi nghe nói Cường Bạch Hổ gần đây tính toán vòng vo, đặc biệt còn tận tâm, tôi còn không tin lắm. Giờ xem ra, là thật. Em quả nhiên có biện pháp, ngay cả Cường Bạch Hổ khó thu phục vậy cũng cam tâm tình nguyện làm việc cho em. Anh ta luôn không để ý không sợ thiếu nợ ân tình, nhưng giờ anh ta vì em mà tìm quan hệ, bảo bối, nói cho tôi biết, em cho anh ta cái gì thế? Hả?"

Nàng mặt càng ép càng gần, nói chuyện giọng càng ngày càng lạnh, nàng không muốn nghĩ tới điều xấu, nhưng lúc này trong đầu nàng, tất cả đều hình ảnh Tôn Thừa Hoan cùng Cường Bạch Hổ thân mật. Nàng chịu đựng hai tháng không tìm cô, nhịn đến toàn thân đau! Nhìn bộ dáng cô hai tháng này còn quá mức phấn khích !

"Bùi Châu Hiền,chị đừng ngây thơ như vậy được không, Hổ Ca chỉ là muốn giúp em thôi!"

"Hổ Ca? Hai người thật đúng là thân mật khăng khít a! Đúng vậy, anh ta thầm nghĩ giúp em. Tôi không phải ngày đầu tiên quen anh ta, anh ta ghét nhất bị quản lý người mới, nhưng anh ta lại lo lắng cho em vậy, em làm cho tôi nghĩ đến loạn rồi, tôi có thể nghĩ khác sao !"

Hổ Ca! Cô còn gọi anh ta là Hổ Ca! Bọn họ quen biết lâu như vậy, cô chưa từng gọi tên nàng thân thiết lấy một lần!

Cô bị nhốt trong hai tay nàng, nàng thở ra khí thổi đến trên mặt, phập phồng trong ngực kể rõ nàng tức giận bao nhiêu.

"Tôn Thừa Hoan, tôi cảnh cáo em, thân phận hiện giờ của em vẫn là vợ hợp pháp của Bùi Châu Hiền, em tự kiểm điểm lại chút đi!"

Tôn Thừa Hoan lệ chứa đầy ở trong hốc mắt, cô lại cố nén không cho nó chảy ra, cười nhìn Bùi Châu Hiền.

"Bùi Châu Hiền, em mặc kệ chị tin hay không tin, Tôn Thừa Hoan em chỉ thuộc về Bùi Châu Hiền!"

Ánh mắt không ngại đón nhận nàng, cô thản nhiên không có gì hay sợ cả.

Hai người nhìn nhau hồi lâu, Bùi Châu Hiền thực phiền, không biết trong lòng bị đè nén từ đâu mà đến. Nàng biết Cường Bạch Hổ, biết anh ta không thích con gái, nhưng nàng lại vì Tôn Thừa Hoan đối xử với anh ta mà tức giận sắp điên mất rồi!

Nàng hôn lên Tôn Thừa Hoan môi cho hả giận, dùng sức cắn cắn, như là muốn đem cô nuốt vào bụng, miệng mặn ngọt, không biết là máu môi cô hay là nước mắt cô nữa.

Tay cô đặt trên lưng nàng, hôn trả nàng, trong lòng có ủy khuất, có tức giận, âm ỉ đau.

Nàng thô bạo kéo áo ngủ cô, không chút ôn nhu tiến vào cô, cô đau kêu rên, lại giống như con rắn vặn vẹo thân thể mềm mại nhiệt tình đáp lại nàng.

Nàng muốn cô, hay là nàng rất muốn thuộc về cô!

Nàng là Bùi Châu Hiền của cô, bất kể nàng làm gì, nàng đều là Bùi Châu Hiền của cô.

Một đêm, hai người thân thể thủy chung dây dưa, một khắc cũng không chia lìa.

Lời nói của nàng, nàng lại bừa bãi tàn sát thân thể cô, sở đến đâu tình triều lại dâng đến đó.

Ánh mắt của cô làm nàng mê ly mất tiêu cự, môi cô bị nàng hôn mà sưng đỏ, ngực cô vì nàng ra vào mà kịch liệt phập phồng, nơi cô mềm mại bao vây lấy tay nàng, nhanh như vậy nhanh như vậy......

Nàng vì cô điên cuồng!

Tôn Thừa Hoan sắp bị nàng kịch liệt đòi lấy mà phát ngất, mỗi một lần ý thức lấy lại, đều nhìn thấy nàng còn đang ở trên người cô dùng sức va chạm, mặt nàng chợt xa chợt gần, biểu tình trên mặt nàng, cô đọc không hiểu.

Yếu đuối vô lực rên rỉ, một tiếng thanh tất cả đều là tên của nàng.

"Bùi Châu Hiền, Bùi Châu Hiền ...... em yêu chị, chỉ yêu chị!"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip