Edit Full Se Mai Yeu Em Nhu Vay Thinh The Ai Chuong 10 Ben Ngoai 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Trấn Thủy Đầu tuy nhỏ, nhưng cũng là một trong tứ đại thuộc da của Trung Quốc.

Mỗi lần Thẩm Mộc Tinh sáng tác văn, cũng sẽ kiêu ngạo giới thiệu: "Sợi thắt lưng mỗi năm trên toàn bộ thế giới, đều có một phần xuất xứ từ Thủy Đầu, quê hương của tôi."

Ở chỗ này, hầu như mọi nhà đều có trống quay, chú hai Thẩm Mộc Tinh làm thuộc da, lúc nhỏ cô thường xuyên nghe nhất chính là tiếng bên trong xưởng nhỏ sản xuất da trống quay máy móc bên trong hoạt động liên tục, tối thường xuyên nghe thấy mùi hôi từ con sông kênh rạch ô nhiễm.

Mẹ của Hạ Thành bà Luyện Kim Hoa là bà chủ thuộc da xuất sắc nhất trấn trên, là người giỏi giang tự mình cố gắng, không cam lòng cùng chồng ở trong phòng khám nha khoa nhỏ, vào thập niên 90 của thế kỷ trước, tìm vài phía đối tác, ở bên ngoài trấn kiêu ngạo phá vỡ làm mới một loại tấm lợp kiến, tự mình dựng lên nhà xưởng.

Hiện giờ, Luyện Kim Hoa đã thành bà chủ xưởng lớn thuộc da nổi tiếng xa gần, ngay cả mẹ cô cũng đi làm kế toán trong xưởng cho bà ấy. Có thể là một nhân vật lớn như vậy, lúc nào cũng đối xử với cô bé Thẩm Mộc Tinh này thêm phần đặc biệt.

Từ nhỏ đến lớn, Luyện Kim Hoa lại luôn nói đùa thích đầu óc linh hoạt, thông minh miệng ngọt của Thẩm Mộc Tinh, tương lai muốn cô về nhà làm con dâu, thay bà quản nhà, mặc dù chẳng qua nói đùa, vốn dĩ Hạ gia nhà giàu địa vị như vậy, lại làm sao cần làm thân với người khác, dù sao có người muốn đến gần còn không kịp.

Hạ Thành mang về cô gái là thiếu nữ Đông Bắc, tên là Diệp Hiểu Phù, là bí thư chi bộ ban Hạ Thành bọn họ, đang là mùa hè trong phòng khám răng đã xong việc, Luyện Kim Hoa xuất phát từ lễ nghi, liền ở nhà an bài nấu nồi lẩu, mời Diệp Hiểu Phù ở lại nhà ăn cơm.

Giống như rất nhiều người phương Bắc cảm thấy người phương Nam đều xấu lại xảo trá, Luyện Kim Hoa vẫn cảm thấy người Đông Bắc thô lỗ lại ngu xuẩn.

"Dì không cần gắp cho con... Cám ơn dì...! Thật tốt."

"Tiểu Diệp à, ăn nhiều một chút, cứ xem đây giống như là ở nhà mình."

"Dì thật tốt, làm con nhớ đến cha mẹ con, lúc sau này con lên đại học, mẹ con thường xuyên nấu cho con nồi lẩu, con rất thích ăn." Mới vừa lên đại học, Diệp Hiểu Phù khẩu âm Đông Bắc còn chưa kịp bỏ đi, nghe rất rõ ràng.

Thẩm Mộc Tinh đối với cô gái này ấn tượng rất tốt, xưa nay cô đều thích con gái Đông Bắc ngay thẳng hào phóng, hơn nữa bộ dạng Diệp Hiểu Phù cũng hết sức đoan chính.

Diệp Hiểu Phù ngồi ở bên phải Thẩm Mộc Tinh, Luyện Kim Hoa ngồi ở bên trái Thẩm Mộc Tinh, Thẩm Mộc Tinh bị kẹp giữa ở hai người họ, im lặng cúi đầu ăn lẩu, vô thức liếc mắt nhìn Hạ Thành đối diện.

Hạ Thành cắt tóc ngắn, ăn mặc cũng thời thượng rất nhiều, thoạt nhìn càng giống dáng vẻ của sinh viên, lúc cậu ta nhìn thấy Thẩm Mộc Tinh chỉ lạnh nhạt lên tiếng chào hỏi, đến bây giờ cũng không nói một câu, tên thiếu đầu óc miệng lại thúi bỉ ổi ngày thường với bây giờ cứ như hai người.

Thẩm Mộc Tinh không biến sắc nhìn anh, ánh mắt của anh bỗng nhiên từ trên mâm rời đi, giương mắt nhìn cô, Thẩm Mộc Tinh vội vàng cúi đầu ăn cá viên.

Luyện Kim Hoa đẩy đẩy mắt kính, trên mặt lộ vẻ chán ghét thoáng cái vẻ mặt nghiêm túc, nhìn Diệp Hiểu Phù giống như là nhìn một món trân bảo hiếm có, không khỏi khẽ lắc đầu thở dài nói:

"Tôi thật sự rất ưa thích con gái Đông Bắc các cháu, hào phóng chân thật, vóc dáng trắng nõn lại cao như vậy, thật tốt."

"Thật không? Ha ha, được khen thật vui vẻ! Ngày thường bọn họ đều nói con tự kỷ, nhưng con cảm thấy bình thường mà ha ha!" Cô gái cởi mở cười mang theo đặc điểm của người trẻ tuổi hoạt bát, hàm răng đặc biệt đẹp mắt, Luyện Kim Hoa quay đầu nhìn Thẩm Mộc Tinh nói: "Nhưng mà tôi vẫn cảm thấy cháu tôi rất đẹp."

Thẩm Mộc Tinh bị kêu tên, vội vàng cũng lộ nụ cười khiêm tốn: "Không có, không có."

Luyện Kim Hoa ân cần hỏi han: "Tiểu Diệp, làm sao lại đến nơi xa như vậy để khám răng?"

Diệp Hiểu Phù khóe miệng lập tức cong cong, quay đầu nhìn về phía Hạ Thành: "Dì hỏi cậu ấy đi!"

Bộ dáng tươi cười cùng ánh mắt hơi ngượng ngùng khiến trong lòng Luyện Kim Hoa hơi cứng lại, Hạ Thành nhấn mạnh lần nữa hai người chỉ là bạn học bình thường, giống như đang lừa gạt người mẹ này, Luyện Kim Hoa là hạng người gì? Lúc này một ánh mắt của bà có thể nhìn thấu tâm tư cô gái này.

Hạ Thành đặt chiếc đũa xuống, mặt không chút thay đổi nói: "Lần trước chân con bị thương, là Hiểu Phù đưa con đi bệnh viện."

Luyện Kim Hoa kinh ngạc hỏi: "Chân con làm sao vậy?"

Diệp Hiểu Phù là người nóng tính, nhịn không được chen miệng nói: " Là chuyện hai tháng trước, ngày đó ở trạm xe buýt cửa trường học đụng phải cậu ấy, con thấy cậu ấy đi khập khiễng liền hỏi cậy ấy làm sao vậy, cậu ấy nói vừa rồi không cẩn thận dẫm lên đinh thi công, chảy máu, con vừa nhìn quả thực đúng như vậy? Lúc ấy còn đang mưa, cậu ấy ngay cả ô cũng không mang theo, con nói con dẫn cậu ấy đi bệnh viện, cậu ấy không nghe, càng muốn đi nhà ga, nói là đã mua xong vé đi Ôn Châu, lúc đó trời mưa lớn rơi xuống chân đang chảy máu, không tiêm phòng uốn ván sao được? Con nài ép lôi kéo cậu ấy đến bệnh viện của trường học chích. Con là bí thư chi bộ, làm sao có thể chứng kiến bạn học có khó khăn không giúp đỡ?"

Đi Ôn Châu...

Cậu ta muốn đi tìm cô sao?

Thân thể Thẩm Mộc Tinh cứng đờ, ngẩng đầu nhìn Hạ Thành, Hạ Thành cũng vừa vặn đang nhìn cô, đường cong hai má phập phồng lên xuống, cậu ta nhai kỹ nuốt tiếp theo trình tự, lại cúi đầu im lặng ăn cơm.

Luyện Kim Hoa nghe được sợ hết hồn hết vía, dường như cảm thấy cái đinh này đâm vào chân bà: "Ài! Thế phải bắt buộc đi chích! Thành Thành con ở bên ngoài vì sao lại không chăm sóc bản thân cho tốt? Trời mưa xuống cũng không mang ô! Chảy máu cũng không đi bệnh viện!"

Diệp Hiểu Phù nói: "Dì người yên tâm đi, đã không sao, lúc ấy miệng vết thương đúng là rất lớn, may mắn con kéo cậu ấy đi bệnh viện, lúc ấy tâm tình cậu ấy có vẻ không tốt, thái độ đối với con cũng đặc biệt không tốt, về sau vì cảm ơn con, liền nói muốn mời con ăn cơm, com nói răng con hư ăn không nổi, Hạ Thành liền nói với con chú là nha sĩ, miễn phí làm cho con còn trả luôn tiền vé xe lửa, con cảm thấy xấu hổ."

"Đó là muốn cảm ơn." Luyện Kim Hoa cười nói.

Thẩm Mộc Tinh nghe thấy lời của cô ấy, lập tức không có chút tâm tình ăn lẩu.

Cô gần như có thể tưởng tượng ra bộ dáng Hạ Thành lúc không che ô chờ xe công cộng, cậu ta nhất định là giận cô, giận cô không liên lạc cùng cậu ta, cho nên muốn chạy đến trường bổ túc của cô ở Ôn Châu.

Chớ nhìn cậu ta bình thường hi hi ha ha, tiểu tử này một khi không hài lòng, thì chết vẫn phải làm.

Diệp Hiểu Phù tiếp tục cùng Luyện Kim Hoa cười cười nói nói. Trong bữa cơm không cẩn thận đánh rơi chiếc đũa trên mặt đất.

"Không có việc gì không có việc gì, không cần nhặt không cần nhặt." con mắt Luyện Kim Hoa khôn khéo hướng về Mộc Tinh nhìn lại, nói chuyện giống như đối xử với con gái của mình, phân phó nói: "Mộc Tinh, đi lấy hai chiếc đũa Tiểu Diệp cần." "Dạ." Thẩm Mộc Tinh hết sức tự nhiên đứng dậy đi vào phòng bếp.

Diệp Hiểu Phù nhìn bóng dáng cô đi vào phòng bếp, hơi có chút giật mình.

Cô ấy vốn tưởng rằng, cô gái này cũng như mình, cũng là khách...

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip