Chương 30: Em thơm như vậy, đẹp như vậy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Phòng ngủ bỗng nhiên tĩnh lặng lại, quẩn quanh trong đêm tối, không khí còn nặng nề xấu hổ.

Anh ta không hỏi về việc cô có người đàn ông khác sao?

Buổi tối hôm đó anh ta còn phát hoả nữa cơ mà!

"Tốt quá! Anh ngủ rồi!" Cô lơ đãng mà lẩm bẩm ra tiếng, "Đột nhiên trở về, doạ chết tôi rồi!"

Lời nói vừa rơi xuống, cô liền lấy tay che miệng lại, sợ đánh thức anh ta, nhanh chóng đứng dậy, đi vào phòng tắm, đóng kỹ cửa, lần mò giặt đồ trong đêm tối.

Anh do dự nâng tay lên trong khoảng không, lại bực bội mà nắm tay lại, lại không cam lòng mà hạ cánh tay.

Anh đã ngủ được đâu?

Lúc ở nhà hàng, nụ hôn kia đã khiến anh nổi lên phản ứng, khi về cô còn dùng bàn tay mềm mại để mat-xa khiến cho lòng anh ngứa ngáy khó nhịn.

Bây giờ, trong phòng tắm lại vang lên âm thanh ái muội, anh bất giác mà nghĩ liên miên.

Cô ấy thơm như vậy, đẹp như vậy.

Ngọn lửa trong người Ôn Cận Thần càng ngày càng nóng, bên gối vẫn còn lưu lại hương thơm của cô.

Anh thò tay lại gần, mượn những hương thơm đó, thoả mãn nội tâm anh, ngay sau đó chỉ còn lại hư không.

Nếu hiện tại cô biết anh đang làm cái gì, khẳng định sẽ mắng anh là một tên già biến thái.

Không chỉ biến thái, lại còn già?

Anh vẫn luôn cảm thấy tự hào khi có thành tựu như này ở tuổi ba mươi, nhưng ở trước mặt cô, tuổi tác chính là một thứ thống hận.

Đáng chết!

Cô ngại anh già!

Ôn Cận Thần rời giường, động tác thô bạo đá về phía chân giường ------ cô lo lắng như vậy, sợ anh sẽ làm gì cô, nếu anh không để ý đến ý của cô mà *** cô, vậy bọn họ còn có sau này sao?

Anh phải nhìn rõ vấn đề, không thể vì xúc động nhất thời, mà hủy hoại hạnh phúc nửa đời sau của mình được.

Đêm nay, sói xám sẽ tha cho bạch thỏ, tạm thời ăn chay.

Nhịn!

Nhất định phải nhịn!

Chỉ là, nhịn không được......

Khi Nguyên Nguyệt Nguyệt tắm rửa xong ra ngoài, không thấy chồng mình trên giường, cũng chưa có điện, hình như anh ta đi ra ngoài rồi.

Lúc đi cũng không nói một tiếng với cô?

Quá ngạo kiều rồi!

Nguyên Nguyệt Nguyệt thở dài, bất quá, tốt nhất chồng cô không nên ở trên giường, nếu không, không biết tối nay cô sẽ ngủ thế nào đâu!

Người đàn ông kia, là anh rể của cô a!

Mà lúc này, trong một phòng tắm khác, sau khi Ôn Cận Thần tự mình giải quyết vấn đề sinh lý đó, rồi tắm qua, ngồi ở trên ghế, nhàm chán nhìn chằm chằm vào khoảng không yên tĩnh trong đêm tối.

Chắc là cô đã ngủ rồi, mới đi về phía phòng ngủ chính.

Tiếng hít thở nhẹ nhàng của cô truyền đến, anh nhẹ bước đến, nằm xuống, ôm lấy cô.

Động tác liền mạch lưu loát, không có chút xa lạ nào.

"Tư Nhã." Anh hôn nhẹ lên tai cô, "Nếu tôi đảm bảo có thể bảo vệ em thật tốt, vậy giữ tôi lại bên người em đi, được không?"

Nguyên Nguyệt Nguyệt giật giật,
oa một cái trong lòng anh, rồi lại cuộn trò lại giống một con mèo con.

Cô lại nằm mơ, thấy mẹ cô ôm cô đi vào giấc ngủ.

Cảm giác này, thật tốt.

..........

Bảy ngày liên tiếp, Ôn Cận Thần gọi Nguyên Nguyệt Nguyệt cũng không nhấc máy, gửi tin nhắn cô cũng không trả lời, anh lại không thể mạo muội chạy tới trường cô, mọi việc cứ giằng co như vậy.

Bốn người đàn ông cùng ngồi lại một chỗ, thương lượng xem có cách nào tốt khiến cô gái thương tâm khi bị hôn kia hồi tâm chuyển ý.

"Chuyện này vốn dĩ không đúng." Lão đại lên tiếng đầy chính nghĩa, "Cô ấy giống như chưa quá 20 tuổi a! Đến tuổi đăng ký kết hôn còn chưa đến, cậu lại hôn cô ấy trước mặt mọi người, cô ấy có thể nhịn được sao!"

"Những lời này chỉ là nói suông." Lão tam xen miệng, "Không bằng, đem cái nhà hàng kia đưa cho cô ấy? Để cô ấy làm bà chủ?"

"Lão nhị của chúng ta đã xem cái nhà hàng kia như bảo bối từ lâu rồi. Chỉ là chưa có cơ hội ra tay thôi." Phương Tử Mạch khoác lên vai Ôn Cận Thần, cười hỏi: "Đúng không?"

Ôn Cận Thần trừng mắt nhìn Phương Tử Mạch, "Cậu muốn phụ trách hết?"

Phương Tử Mạch ghé vào cạnh bàn, chuyển sang khuôn mặt ảm đạm ưu thương, "Tôi chỉ nói đùa một chút thôi, cậu làm tôi tổn thất một ngàn vạn để mua nhà hàng cho tiểu bảo bối của cậu, như vậy thì thôi đi, còn làm hại tôi bị ông già ở nhà mắng tôi từ đầu đến chân, sau này tôi nhất định phải tránh xa tiểu bảo bối một chút, không thể trêu vào cô ấy!"

Ôn Cận Thần xem thường.

"Không bằng, cậu đem sự thật nói cho cô ấy đi?" Lão tam đề nghị, "Cậu bày ra chuyện như vậy, còn muốn cô ấy thế nào?"

[7:47 24.6.2018 😴♈]

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip