Edit Pho Tuyen Huyen Phu Pho Tinh X Ngo Tuyen Nghi Pho Tuyen An Sui Cao Nhan Hanh Thi Khong Duoc Hon Minh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Tác giả: 不想重名的小猹

Editor: Phanh

---

Lúc Phó Tinh đem đĩa cuối cùng sủi cảo bỏ vào bồn rửa bát đã nhìn thấy từ đằng xa Mỹ Vân cùng Lưu Nhân Ngữ đang nhẹ nhàng mà đến, mặt như hoa đào cười xấu xa, Phó Tinh âm thầm nói đại sự không ổn rồi, vừa dự định quay người vụng trộm chạy đi, lảo đảo bưng đĩa đi lên thì lại bị Mạnh Mỹ Kỳ chặn lại.

"Tối nay bạn gái của người nào đó giống như có chút căng thẳng a." Lưu Nhân Ngữ câu cổ Phó Tinh nói.

"Không sai không sai!" Bên này Phó Tinh vừa cúi đầu tránh đi nụ cười xấu xa của Lưu Nhân Ngữ, thì bên kia tiểu Thất lại ra phụ họa, bắt chiếc bộ dạng siết chặt khăn trải bàn của Tuyên Nghi "Lúc phát video của mẹ người nào đó Tuyên Nghi căng thẳng đến mức sủi cao đều rơi hết."

Còn không đợi Phó Tinh đem đầu biến thành trống lắc lắc phủ nhận cái xưng hô khiến người ta đỏ mặt kia, Mạnh Mỹ Kỳ ở một bên nghe nửa ngày rốt cục cũng có chút sốt ruột, "Chị ấy đã như vậy hai người còn giữ lại làm gì?" Tiện thể giật lại cái đĩa Phó Tinh đang cầm trên tay "Cái đĩa này chị cũng đừng quan tâm để chúng em rửa là được rồi!"

"Nhanh lên một chút, mau chạy về đi!" Ba người cười xấu xa, hướng Phó Tinh đang giận đến phát nghẹn mà hết sức vui vẻ vẫy tay từ biệt.

Bất đắc dĩ khoát tay đẩy ra cửa phòng ký túc xá, Dương Siêu Việt còn đang nằm trên giường nhỏ giọng khóc nức nở, một bên là Trần Ý Hàm xoa đầu, giọng đầy ấm áp thì thầm "Bảo bối đừng khóc", tiểu Trần rút ra một tờ giấy, Dương Siêu Việt lại xì mũi một cái.

Hôm nay trong ly đế cao không chứa sữa bò, mà là chứa sự ôn nhu của tiểu Trần tổng a. Phó Tinh cảm khái nói.

Trong lúc bận rộn Trần Ý Hàm cuối cùng cũng chú ý một chút tới người đang đứng trong phòng kia bởi vì chạy một đường mà còn đang thở phì phò, "Chị ấy ở phòng khách ạ". Trần Ý Hàm chỉ chỉ gian phòng, hướng Phó Tinh cười xin lỗi.

... Bọn gia hỏa này.

Phòng khách ánh đèn không rõ, là căn phòng thích hợp để nảy sinh một chút cảm xúc ấm áp. Phó Tinh nhẹ nhàng đem túi sủi cảo đặt lên bàn. Người kia tối nay đa phần thời gian là trầm mặc cúi đầu, cũng không biết cậu ấy có ăn được chút gì hay không.

Cho đến khi ống quần bị nhẹ nhàng kéo lấy, sư tử con nhìn quanh bốn phía trên mặt đất tìm được Tiểu Điềm Đậu. Người luôn lẻn vào mộng cảnh điên cuồng của nàng lúc nửa đêm đang ôm gối núp ở góc bàn, nắm chặt rong biển thích nhất trong tay mà lại quên đi phải cắn một miếng, giống như một con mèo nhỏ tâm tình không tốt.

[Nhà] Chỉ là một trong ngàn vạn lý do đáng để rơi nước mắt, tổ chương trình dùng danh từ mềm mại nhất để đựng hết những ưu tư khác vào trong đó. Ngày đó hành trình được sắp xếp quá vẹn toàn, ly biệt cùng nước mắt, reo hò cùng sụp đổ, trong ngày vội vàng di chuyển tựa hồ để cho người ta không có thời gian nhàn rỗi để tan nát cõi lòng, thế nhưng là trong căn phòng bốn bề vắng lặng ánh đèn đã tắt, tất cả những thứ khiến Phó Tinh bận tâm trong nháy mắt liền bị Ngô Tuyên Nghi cuốn bay đi hết.

Phó Tinh kéo Ngô Tuyên Nghi ngồi dịch ra một chút, bắt chước người kia khoanh chân ngồi xuống. Thế nhưng con mèo mang tấm da hổ kia cứ vùi đầu vào trong khuỷu tay, khiến cho người đối diện không biết phải làm sao.

Phó Tinh có lẽ sẽ không biết lúc mình đứng yên tại vị trí 12 Ngô Tuyên Nghi đã bắt đầu nghiêm túc cầu nguyện; có lẽ sẽ không biết lúc mình lau nước mắt nói đến câu chuyện về [Nhà] Ngô Tuyên Nghi đã ngắm nhìn nàng thật lâu; giống như Phó Tinh không biết lúc nàng vuốt tóc liếc nhìn về phía Ngô Tuyên Nghi, rồi đỏ mặt dời đi ánh mắt, động tác vô tình liếm khóe môi lại mở ra một góc của yêu thích không thể phát giác kia; giống như nàng không biết người kia vô số lần cầu nguyện và nhìn lại, bởi vì Phó Tinh đã sớm tồn tại trong dự định về tương lai của người kia.

Mèo con từ trong khuỷu tay vụng trộm ngẩng đầu lên, đáng tiếc Phó Tinh chúng ta như cũ phi thường thành thật không biết phải làm gì, Trành Trành một mặt đau lòng cùng bối rối tuy nói đáng yêu nhưng cũng quả thực làm cho người ta bực bội, Điềm Điềm tức giận giơ lên nắm đấm, đánh vào bả vai người đối diện.

Phó Tinh ngã xuống đất làm nát nửa túi rong biển còn lại, thật là ngốc, Ngô Tuyên Nghi mũi càng cảm thấy chua xót, Điềm Điềm lại muốn khóc rồi.

Sư tử con cuối cùng cũng hiểu chuyện, lần này nàng cũng sẽ không để cho người kia có cơ hội khóc tiếp nữa. Thế là trước khi Ngô Tuyên Nghi chuẩn bị đứng lên, Phó Tinh đã nhanh hơn đưa tay ra, ôm mặt người đối diện đến mức phình lên như bánh bao.

Khoảng cách ngày càng gần, ánh đèn mờ mịt khiến cho bao lời nói chưa nói ra biến thành những lời thì thầm ngọt ngào, Ngô Tuyên Nghi nhìn thấy Phó Tinh chớp mắt hai cái.

"Không cho phép cậu khóc."

Bao tâm sự hoa mỹ lấy phương thức ngốc nghếch vụng về nhất nói thẳng ra. Tuy nói mặt bị ôm lấy có đau một chút, nhưng Điềm Điềm vẫn là hiểu rõ ý tứ sau lời nói kia mà lặng lẽ đỏ mặt.

Sư tử con rồi cũng sẽ trưởng thành Sư Tử Vương, cũng sẽ muốn đưa người yêu thích trong lòng lên cao nhất, cũng muốn vĩnh vĩnh viễn viễn bảo vệ người kia thật tốt.

Phó Tinh có lẽ không biết rất nhiều chuyện, nhưng chuyện này, Trành Trành hoàn toàn chắc chắn Điềm Điềm còn không biết.

"Mình nhất định nhất định có thể bảo vệ cậu thật tốt."

Khoảng cách lại càng gần, ánh đèn lờ mờ khiến vạn vật đều giống một cảnh hôn, Phó Tinh nhìn chằm chằm lên cánh môi mềm mại giống như cánh hoa anh đào của người trước mắt, không ai nói cho nàng phải nên làm như thế nào, nhưng mọi chuyện lại không giống như nàng không biết phải làm gì.

"Chờ một chút." Trước khi nụ hôn kia rơi xuống, Ngô Tuyên Nghi đưa ngón trỏ ngăn lại.

"Cậu tối nay hình như là ăn sủi cảo nhân hành đúng không?"

Ô.

Có lẽ sủi cảo trên bàn đã nguội rồi, có lẽ Trần Ý Hàm cùng Dương Siêu Việt rất nhanh sẽ đi tới nhìn thấy, mặc kệ mặc kệ mặc kệ, Phó Tinh vùi đầu vào cổ người kia, người trong ngực nhỏ giọng oán trách cậu ôm làm mình bị đau rồi. Nhưng chỉ một giây sau lại kéo nàng về ôm thật chặt. ​​​​

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip