Edited Quyen 1 Xuyen Nhanh Tra Nu Tien Cong Ngu Nhien A Chuong 5 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Phong Vũ Tuyết Tuyết

Chương 5 Những học sinh 'tốt' của tôi [5]

"Cô mau thả tôi ra!"

Trần Hàng mặt có chút hồng, nhưng là do tức giận! Hắn là một tên đàn ông vậy mà bị một ả phụ nữ áp chế thật là mất mặt.

Niệm Mị buông ra tay, đi trở về trên bục giảng.

"Bạn học đến trễ, đi theo tôi đi! Bằng không quần áo của các em có thể giữ được hay không tôi cũng không biết!"

Đây là uy hiếp, quang minh chính đại uy hiếp.

Bọn họ không sợ giáo viên, nhưng là bọn họ lại không làm gì được con hồ ly kia.

"Cô có bản lĩnh liền đem con hồ ly kia thu lại!"

"Ồ? Tôi cảm thấy chính mình rất có bản lĩnh, ít nhất tôi thuần phục nó!"

Niệm Mị chắn xuống một câu một đám học sinh đỏ mặt tía tai.

Quả thật, Niệm Mị thuần phục con hồ ly kia, mà bọn họ ngay cả chạm vào cũng không chạm được.

Nếu nói Niệm Mị không bản lĩnh, như vậy chính là biến tướng nói bọn họ ngay cả một người không có bản lĩnh cũng không bằng.

Niệm Mị vỗ vỗ đầu hồ ly, cười nói: "Mọi người có đi hay không đây?"

Trần Hàng đứng lên.

"Đi! Chúng tôi chính là thiên tài, vận động một chút cũng không có gì!"

Một đám học sinh nghe xong cũng cảm thấy đúng, bọn họ là thiên tài, chẳng lẽ một vận động là có thể làm khó bọn họ sao? Huống chi Hàng thiếu đại thiếu gia này cũng không ngại, bọn họ để ý cái gì?

Chỉ là bọn hắn không biết, đại thiếu gia trong lòng bọn họ kỳ thật chính là không muốn lại lần nữa bị Niệm Mị trước mặt mọi người áp chế, cho nên mới dẫn đầu đi.

Một đám người đi vào sân thể dục, trên sân thể dục có mấy người ở trong ban khác đang học thể dục, người cũng không ít.

Mọi người thấy ban mười tám người đều theo bản năng nhìn nhiều hơn chút.

Người trong ban mười tám rất dễ nhận ra, bởi vì học sinh toàn giáo cũng chỉ có bọn họ mặc chính là thường phục, còn những người khác mặc đều là đồng phục học sinh.

"Oa, dấu vết trên mặt bọn họ là vẽ lên sao? Thật đáng yêu!"

"Rất thích dấu móng vuốt mèo trên mặt bọn họ!"

Người trong ban mười tám nghe thấy những âm thanh nghị luận này toàn bộ đều đen mặt, khi các cô ấy ca ngợi trong một khắc, đối với người trong ban mười tám mà nói chính là trào phúng.

"Nhìn cái gì?" Trần Hàng hung tợn trừng liếc mắt một người đang nhìn người của hắn, mọi người đều thu hồi tầm mắt.

Học sinh ban mười tám bọn họ không thể trêu vào, vì thế đều làm bộ nhìn không thấy bộ dáng của bọn họ, tiếp tục chính mình làm chuyện của mình, cho dù có đánh giá cũng là loại rất khó hiểu.

"Hiện tại, trước tiên các em chạy vòng quanh sân thể dục mười vòng!"

Niệm Mị tươi cười dịu dàng, cứ như vậy nhìn học sinh ban mười tám. Hồ ly của cô đã không biết khi nào biến mất ở trong lòng ngực cô.

"Tôi không chạy!"

"Mười vòng? Nơi này một vòng đều đến năm trăm mét, mười vòng cô là muốn mệt chết chúng tôi sao?"

"Mọi người không phải sợ cô ta, hồ ly của cô ta đã chạy, chúng ta đi ra ngoài chơi!"

Một đám học sinh giờ phút này tất cả đều muốn rời khỏi, đều không muốn vận động.

Bọn học sinh bắt đầu tốp năm tốp ba tản ra, Niệm Mị dịu dàng cười, không có sinh ra bất mãn với hành vi của bọn họ, tựa như một người mẹ bao dung đứa con tùy hứng của mình.

Tuy rằng cô chỉ có hơn hai mươi tuổi, nhưng là phần dịu dàng kia là thật sự xuất phát từ chân tâm.

"Các em chạy vài vòng đi, tuy rằng nửa tiết học các em không có tới, nhưng là tôi cảm thấy các emhẳn là cũng sẽ không đi vận động. Hiện tại thân thể các bạn ở trường, hẳn là vận động một chút sẽ tốt hơn!"

"Đầu óc chúng tôi tốt, không cần làm những vận động vô dụng này!"

"Ai cần cô lo?"

"Mắc mớ gì tới cô?"

"Thật là cho rằng làm giáo viên của chúng tôi thì có thể áp đến trên đầu chúng tôi sao?"

"Nói cho cô biết, cô sớm muộn gì sẽ bị chúng tôi đuổi ra khỏi cái trường học này!"

Người trên sân thể dục cho dù không dám nhìn người ban mười tám, cũng vẫn như cũ chú ý bọn họ.

Giờ phút này bọn họ nói bất kính với giáo viên, bọn học sinh nghe xong đều có chút vẻ mặt phẫn nộ. Đến trễ nửa tiết học mà còn như vậy !

Những người giáo viên kia càng thêm cau mày, không tán đồng nhìn học sinh ban mười tám.

___________________

Chương 6 Những học sinh 'tốt' của tôi [6]

Cho dù biết học sinh ban mười tám không dễ ở chung, nhưng là một giáo viên tốt như vậy mà bọn họ lại đối đãi như thế! Thật sự là có chút quá phận.

Người trong ban mười tám cũng sẽ không quản những giáo viên đó cùng bọn học sinh nghĩ như thế nào, trực tiếp toàn bộ rời đi.

Niệm Mị đứng trên sân thể dục cúi đầu, dường như có chút ảm đạm trở về khu dạy học!

Tất cả học sinh đều yên lặng nhìn thân ảnh nhu nhược kia, giờ phút này bọn họ đối với ban mười tám trừ bỏ sợ hãi còn thêm một phân chán ghét.

Trên mặt Niệm Mị mang theo ôn nhu tươi cười, giờ phút này nụ cười này lại có vẻ quỷ dị lên.

Cô vốn dĩ không muốn phải thật sự dùng cách xử phạt về thể xác đám với đám học sinh kia, dùng cách xử phạt về thể xác quá đơn giản, mục đích của cô là đem chuyện người trong ban mười tám kia làm khó giáo viên lan truyền ra bên ngoài.

Đầu tiên đem hình tượng những kẻ học sinh ác này cùng hình tượng người tốt của cô xác định! Như vậy mới có phương tiện ứng phó trêu đùa đám học sinh ' tốt ' này về sau.

Một buổi sáng, học sinh ban mười tám đều không có trở lại học. Hiệu trưởng trường học tới đi tìm Niệm Mị, nhưng mà lại không phải tới chất vấn Niệm Mị chuyện học sinh ban mười tám, ngược lại là tới an ủi Niệm Mị, bảo cô không cần để ý.

Ban mười tám mỗi lần tới một giáo viên đều ngốc không được mấy ngày thì sẽ từ chức, thậm chí có người phải vào bệnh viện tâm thần. Bởi vì lo lắng ảnh hưởng đến danh dự nhà trường, những việc này đều bị nhà trường đè ép xuống dưới.

Nhà trường cũng không phải không có nghĩ tới đuổi đi những học sinh làm việc này, nhưng là người trong ban mười tám không ai thừa nhận là chính mình làm, tra cũng tra không ra. Ban mười tám là vương bài của toàn bộ trường học, nhà trường căn thức sẽ không đuổi học bọn họ, phạt cũng không dám quá mức, cuối cùng chỉ có thể không giải quyết được gì!

Nếu không phải một cái lớp không thể không có giáo viên, trường học có lẽ cũng sẽ không vì ban mười tám thay đổi một người lại một người giáo viên mới!

Niệm Mị tỏ vẻ cảm thấy học sinh ban mười tám rất tốt, bảo hiệu trưởng không cần lo lắng. Thái độ tốt đến mức hiệu trưởng cũng không dám ngây người nhiều, chỉ sợ chính mình bị áy náy bao phủ, cuối cùng vội vàng rời đi!

Niệm Mị cười nhìn hiệu trưởng rời đi, tay vuốt ve hồ ly không biết khi nào xuất hiện ở trong tay!

Buổi chiều, Niệm Mị mặc một thân quần áo thể thao màu hồng phấn, đổi giày cao gót thành giày thể thao, trên mặt mang theo ôn nhu cười nhạt. Cả người thoạt nhìn giống như mới chỉ hai mươi tuổi, mặt thanh tú có vẻ thanh xuân xinh đẹp, làm học sinh trong trường học thấy cô đều nhìn nhiều hai mắt.

Niệm Mị mặt lớn lên cũng không xinh đẹp, nhưng là khí chất của cô lại làm người nhìn liền rất thư thái, nhịn không được sinh ra hảo cảm đối với cô.

Ban mười tám ở tầng cao nhất khu dạy học, toàn bộ tầng lầu cũng chỉ còn lại có duy nhất một mình ban mười tám.

Niệm Mị đứng ở trước cửa phòng học, không có đẩy cửa.

Một bóng hình bỗng nhiên xuất hiện ở phía sau Niệm Mị, nhào về phía cô.

Niệm Mị i nghiêng người tránh thoát, người kia liền đụng vào trên cửa, cửa tuy rằng được mở ra, nhưng là người tới lại trực tiếp hét lên.

"Á! Đau! Á! Cứu mạng!"

Trong phòng học thật an tĩnh, một đám học sinh an tĩnh ngồi ở vị trí, nhìn học sinh thét chói tai.

"Bạn học emlàm sao vậy?"

Nụ cười trên mặt Niệm Mị biến mất, vội đi xem xét học sinh đã ngã trên mặt đất, lúc này cô mới thấy rõ ràng đây là một nam sinh, nam sinh đã đau đến mức bụm mặt trên mặt đất lăn lộn.

Niệm Mị thu hồi tay, trước tiên gọi điện thoại cấp cứu mới đi đỡ nam sinh, học sinh ban mười tám trong phòng học cứ như vậy nhìn, không ai ra tay giúp đỡ.

Niệm Mị cố sức đem nam sinh nâng dậy tới, nam sinh đã đau đến sắp ngất, Niệm Mị không sai biệt lắm là kéo hắn.

Nhưng mà khi Niệm Mị thấy rõ mặt hắn ......

"Á!" Niệm Mị hét lên một tiếng, sợ trực tiếp đem nam sinh ném lạitrên mặt đất, nam sinh phát ra một tiếng trầm vang!

___________________

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip