Chap 38

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
5g30 tại nhà cô
Reeng...reeng...reeng...-tiếng chuông điện thoại vang lên nhưng mãi không có người bắt máy, cô đang ngồi bó gối trên chiếc sofa phòng khách, đôi mắt xưng húp chứng tỏ cô đã khóc quá nhiều. Cô cứ ngồi thẩn thờ ở đó nhưng tiếng chuông cứ văng vẳng làm cho cô không thể làm ngơ.
-Cô: Alo?- giọng cô khàn đi vì khóc quá nhiều
-Băng: Tao nè. Đi shopping không?
-Cô: Thôi tao không đi đâu
-Băng: Đi đi tao có chuyện muốn nói với mày
Cúp điện thoại cô lên lầu chọn cho mình một cái đầm maxi dài tới chân màu trắng đi với đôi giày bệt trông cô như một thiên sứ vậy.
——•-•—-
Tại trung tâm thương mại PGL
-Băng: Đây nè -Băng vẫy gọi cô khi mắt thấy cô đang nhìn về phía này
-Cô: Mày nói có chuyện muốn nói với tao?
-Băng: Ừ. Mà sao mặt mày xanh xao vậy, mắt còn xưng húp nữa. Mày lại khóc hả?
-Cô: Đâu có- cô vội quay mặt qua hướng khác để Băng không lo lắng cho mình thêm nữa
-Băng: Sở Lâm đã về nước rồi
-Cô: Ừ tao biết
-Băng: Mày...đã gặp nhóc ấy - Băng
trố mắt ngạc nhiên nhìn cô, chẳng lẻ hai người vẫn liên lạc, Sở Lâm mới đáp máy bay sáng nay thôi mà.
-Cô: Ừ. Nhóc ấy đi khảo sát đầu tư ở trường nên tao gặp.
-Băng: Mày có sao không? - Băng lo lắng nhìn bạn thân, cô đã từng chứng kiến An nó đau khổ như thế nào khi chính tay nó đã đánh mất người quan trọng nhất trong cuộc đời.
-Cô: Cái cảm giác người mình ngày nhớ đêm mong đứng trước mặt mình nhưng mình lại không thể chạm vào người ấy, thật rất khó chịu- cô chực trào muốn khóc nhưng cô lại không thể để người bạn thân này của mình lo lắng nên kìm nén.
-Cô: Nhóc ấy hết yêu tao rồi, nhóc coi tao như người xa lạ rồi. Giờ tao phải làm sao đây Băng? Tao yêu nhóc ấy, yêu nhiều lắm - cô hoảng loạn nắm lấy tay Băng, chỉ nghĩ thôi là cô dường như muốn phát điên, mới lúc chiều cô còn có suy nghĩ sẽ bắt cóc nó rồi nhốt nó mãi mãi bên mình. Nhưng cô là một người lí trí cô đã không để suy nghĩ ấy được tồn tại.
-Băng: Đã yêu thì phải cố gắng đấu tranh chứ. Như hồi lúc mới về nước, Phong cũng lạnh lùng cũng xa lánh tao nhưng tao đã không bỏ cuộc, tao đã cố gắng và giờ Phong là của tao. Mày yêu nhóc ấy nhiều như vậy thì phải cố gắng mà giành lấy chứ.
-Cô: Đúng. Trịnh Lê An An này không thể bỏ cuộc một cách dễ dàng như vậy được
-Băng: Vui vẻ rồi thì đi mua sắm thôi. Mua sắm sẽ giúp đầu óc thư thái đó
-Cô: Ừm
Sau khi lướt qua một số cửa hàng thời trang nữ thì hai người đang đi tới một nhãn hiệu thời trang nam nổi tiếng vì Băng muốn mua cho Phong một cái áo sơmi. Vừa bước vào cửa hàng cô đã bị thu hút bởi chiếc áo sơmi đen có đính kim cương ở cổ áo và nút cài. Cô nghĩ tới lúc nó mặc chiếc áo đó mà trong lòng thầm vui sướng. Không phụ lòng mong đợi của cô, cửa phòng thay đồ mở ra, nó bước ra với trên người là chiếc áo đó. Cô cười thật tươi định bước lại gần nó nhưng cảnh tượng trước mắt làm cho cô phải khựng lại.
Trang đang chỉnh sửa cổ áo cho nó, nó không kháng cự mà còn nở nụ cười để lộ cái răng khểnh với Trang. Điều đó làm trái tim cô đau nhói, nó nhói lên theo từng nhịp đập của cô. Cô chạy đi trong nước mắt, bỏ mặt Băng gọi với theo phía sau. Nó cũng nhìn theo hướng cô chạy đi mà trong mắt hiện lên sự lo lắng khôn nguôi.
-Trang: Chạy theo cô ấy đi
-Nó: Không tôi không muốn mình là người phá hủy gia đình của cô ấy. Người cô ấy cần là một người đàn ông có thể đem lại cho cô ấy một hạnh phúc trọn vẹn chứ không phải là tôi- một đứa con gái
-Trang: Chị thật không thể hiểu nỗi suy nghĩ của em
-Nó: Về thôi
Sau khi chạy ra khỏi trung tâm thương mại cô đã leo lên chiếc porsche màu trắng của mình phóng nhanh về nhà. Và hiện giờ nhà cô đang ngập tràn với những vỏ chai rượu ngỗn ngang trên sàn.
-Cô: Nấc...nấc...tại sao lại đối xử với cô như vậy. Hức...em không còn yêu cô nữa rồi sao...hức...hức....em đừng bỏ cô mà...đừng rời xa cô có được không?...hức...hức...hãy về bên cô đi...cô xin lỗi vì những gì mình đã gây ra...cô thật đáng chết...hức...nhưng bắt cô rời xa em, sống một cuộc sống không có em như bốn năm qua cô làm không được thật sự không được. Nhìn em cười với cô gái khác không phải là cô tim cô đau lắm, khi nghe em lạnh lùng khách sáo với cô, cô đau lắm...- cô vẫn tiếp tục uống và uống mãi
Bỗng dưng cô đứng dậy bước ra khỏi cửa và đi về phía nhà nó.
——-
Dinh...dong...đinh...dong...-chuông cửa cứ vang lên không ngừng làm cho người trong nhà không thể nào ngủ được.
-Bác quản gia: Tới đây, ai mà đêm hôm còn bấm chuông in ỏi vậy?
Cánh cổng mở ra, bác quản gia rất ngạc nhiên vì người đứng trước mặt bà là cô.
-Bác quản gia: Cô giáo? Đêm hôm khuya như thế này rồi cô còn đến đây có việc gì không?- Gương mặt xinh đẹp quen thuộc làm bà nhận ra ngay, ngay cả khi cô gái trước mặt không chỉnh chu như ngày thường nhưng bà vẫn nhớ người con gái xinh đẹp sẽ luôn đứng trước nhà vào mỗi đêm đều đặn bất chấp mưa gió nhìn lên căn phòng của nó. Tuy rằng bà biết người con gái này đã tổn thương bé Đô rất nhiều, và bà cũng không có hảo cảm với người này nhưng nhìn sự chân thành bốn năm qua của cô thì bà cũng có chút cảm động. Nhưng để cô dễ dàng đi vào thì bà vẫn không cam lòng.
-Cô: Nấc...nấc...cháu muốn gặp Sở Lâm bác..nấc...nấc...cho cháu gặp Sở Lâm đi
-Bác quản gia: Bé Đô đã nghỉ ngơi rồi, mai cô lại đến đi
-Cô: Nấc...không được...nấc...cháu nhất định phải gặp được em ấy- nói rồi cô xông thẳng vào nhà mặc kệ sự can ngăn của bác quản gia
Vừa bước vào nhà cô đã thấy nó đứng ngay trước cửa.
-Nó: Bác đi ngủ đi. Để cô ấy con lo là được rồi
-Bác quản gia: Ừm. Hai đứa nhớ ngủ sớm
Vừa thấy nó cô đã chạy tới lao ngay vào người nó, do cú tông quá mạnh nên nó ôm cô ngã xuống đất lấy thân mình làm đệm thịt đỡ cho cô. Nó định đỡ cô đứng dậy nhưng cô cứ nằm mãi lên người nó làm nó không thể nào gượng dậy được.
-Nó: Cô say rồi để em đưa cô lên phòng nghỉ
-Cô: Không. Cô mà đứng dậy em sẽ rời xa cô, cô sẽ nằm mãi như vậy để em không thể đi đâu được nữa.
-Nó: Ngoan nào. Dậy đi ngoài này lạnh lắm, cô sẽ bị cảm đó
-Cô: Không. Không chịu đâu- cô dụi dụi đầu vào ngực nó làm nũng, hai con thỏ căn tràn hạnh phúc của cô ma sát lên người nó làm nó nóng lên
-Nó: Ngoan để em đưa cô vào phòng rồi mình nói chuyện nha.
-Cô: Không. Không chịu đâu, cô mà đứng dậy em sẽ bỏ đi như bốn năm trước vậy, bỏ cô một mình. Không ai quan tâm, không ai chăm sóc, không ai lo lắng khi cô ốm- nói đến đây bỗng dưng cô khóc nấc lên làm tay chân nó luống cuống. Nó nhanh chóng lau đi những giọt nước mắt của cô, nhưng càng lau thì cô lại càng khóc nhiều hơn.
-Nó: Thôi được rồi, cô đừng khóc nữa. Em sẽ mãi bên cô mà.
-Cô: Huhu...cô không tin đâu...huhu...
-Nó: Vậy làm sao cô mới tin đây - cảm giác bất lực, không ngờ khi say cô lại giống như đứa trẻ như vậy.
-Cô: Đóng dấu đi- nói rồi cô hôn lên môi nó rồi cười ngô nghê như một đứa trẻ trộm được kẹo vậy làm nó cũng không biết nói gì với cô.
-Nó: Rồi giờ đứng lên để em dẫn cô lên phòng
-Cô: Không muốn, muốn ôm cơ- cô làm nũng như một đứa trẻ làm cho nó phải bật cười
Ba phần bất lực bảy phần nuông chiều nhìn người phụ nữ đang ôm chặt lấy mình. Lòng thầm cảm thán
-"Phụ nữ say rượu thật đáng sợ, khi mình say thì chỉ muốn ngủ thôi. Chẳng lẻ phụ nữ có gia đình khi say sẽ thích chạy lung tung sao"
- Nó: Thôi được rồi em ẳm cô lên phòng.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip