Chương 4 - Điều cần nói em cũng đã nói .

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Diệp Anh nhìn Thy với gương mặt đầy hào hứng nhìn thẳng vào mắt . Qua ánh mắt đó Diệp Anh có thể thấy sự tin tưởng  và tia sáng hi vọng ánh lên trong mắt Thy . Rồi giọng Thy nói nhanh: 

"Em thích con gái." 

Miếng rau sống bỗng rơi khỏi đũa trên tay Diệp Anh xuống chiếc bát phía dưới.  Trong một giây nụ cười vẫn còn trên môi Diệp Anh , nhưng cái khoảnh khắc nghe Thy thốt ra 4 từ đó trong đầu Diệp Anh thoáng thấy hình ảnh quen thuộc... flash... kì ức mờ nhạt trở nên đậm dần...

Diệp Anh giơ hai bàn tay lên nắm lấy hai bàn tay ấm đang che mắt mình từ đằng sau và mỉm cười khi nhận ra hai bàn tay ấy của Phương Nhi ... Chi vui vẻ quay người lại đối diện với Phương Nhi... dáng người cao lớn cùng mớ tóc ngắn... Phương Nhi mỉm cười... cái tuổi vẫn còn mặc đồng phục học sinh... Diệp Anh nhoẻn cười ngước lên nhìn Phương Nhi.... Cảm giác bờ môi mềm khẽ chạm...Giọng ấm áp của Phương Nhi khi ánh mắt ấy nhìn thẳng vào mắt Diệp Anh :

"Tớ thích cậu."

..... Flash... thực tại trước mắt Diệp Anh không là Phương Nhi nữa mà là gương mặt của Thy đang nhìn thẳng vào mình đối diện qua chiếc bàn ăn. Nụ cười của Diệp Anh dần tàn. Phút ngỡ ngàng. Diệp Anh bối rối một thoáng.  Biểu hiện vừa rồi của cô khiến Thy thấy hụt hẫng, Thy thầm cay đắng nghĩ chắc cô ấy thấy mình bệnh hoạn và kinh khủng lắm. Ánh mắt nó dần tối đi. Nó cúi mặt xuống để khỏi thấy nụ cười của Diệp Anh như bị Thy dập tắt,  lấy đũa di di mấy cọng rau trong bắt, rồi nói, giọng buồn bã: 

"Em biết... cô không thể hiểu được..."

Một giây ngừng lại rồi nó nói nhanh: 

"Nếu cô không chấp nhận được thì..." 

"Không phải!"

Thy ngẩng phắt lên khi nghe thấy tiếng Diệp Anh nói. Nhìn gương mặt của Diệp Anh nó cảm thấy cô cũng có rất nhiều tâm trạng đang hỗn loạn trong ánh mắt kia. Diệp Anh không nhìn nó, mà ánh mắt liếc xuống mấy đĩa thức ăn nhưng thực ra là như đang nhớ về một điều gì đó. 

"Thật ra, tất cả tình yêu trên đời này đều đẹp."

Diệp Anh nói với Thy mà như nói với chính mình. 

"Chỉ là..."

Diệp Anh nhìn lên Thy một giây rồi tiếp tục tránh ánh mắt Thy nói :

"Loại tình yêu này...đúng là không dễ dàng gì."

Diệp Anh khẽ lắc đầu đầy tâm trạng.  Thy khẽ nhíu mày, mím môi khi nghe những lời này, cô là cô giáo dạy Văn, chắc không phải là người kì thị những người như Thy , Thy đã thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều khi nó thấy cô không ghét bỏ nó khi nghe bí mật của nó, mà thậm chí còn nói những lời đầy cảm thông, nhưng... ngay những lời này, nó cũng nhận ra... không dễ gì cho tình yêu kiểu này.

Nó nghĩ lung lắm, rồi nó như không kìm nén được, bắt đầu bung ra như cố tìm lý lẽ để bảo vệ những điều mà nó nghĩ bao lâu nay: 

"Nhưng làm sao cô có thể ngăn mình thích một người nào đó được....đúng không?"

Rồi nó lại cắm mặt xuống cố gắng ăn nốt chỗ thức ăn để lại Diệp Anh nhìn nó đăm đăm và không nói thêm được lời nào nữa trước những điều mà Diệp Anh vừa nghe từ cô học sinh của mình. Diệp Anh thấy đâu đó một chút bướng bỉnh, một chút thẳng thắn, một chút ngang ngạnh, một chút dũng cảm trong những điều Thy vừa thổ lộ với mình.

Và trong một thoáng Diệp Anh như thấy nhớ lại cái tuổi học trò cũng đầy bướng bỉnh của mình. Cả hai im lặng ăn nốt bữa ăn mà mỗi người theo đuổi một suy nghĩ.

*****

Thy đi cạnh cô giáo dạy Văn nhỏ bé của mình, hộ tống Diệp Anh về nhà khi Diệp Anh cứ khước từ, bảo tự về được nhưng Thy nhất định bảo phải có nhiệm vụ đưa Diệp Anh về để cảm ơn vì cô đã mắc công chi trả cho hai cô trò bữa ăn này, để Diệp Anh yên tâm hơn Thy còn khẳng định lại một lần nữa là nó là dân học võ nên cô cứ yên tâm. 

Trên đường về nhà Diệp Anh , mọi lần Diệp Anh thường đi một mình, nhưng tối nay đi cạnh Thy , Diệp Anh bỗng thấy yên bình lạ, dù chẳng ai nói với ai câu gì, nhưng đều có chung một cảm giác- rất an tâm và dễ chịu. 

Bước chân cũng từ tốn hơn và không biết từ lúc nào mà cả hai cùng đồng nhịp bước. Tuy Thy mới 17 tuổi và học lớp 11 nhưng trông dáng người cao của nó đi cạnh cô thì cũng không chênh lệch tuổi tác là mấy, vì dù gọi là cô giáo, nhưng Diệp Anh trông trẻ trung và tràn đầy sức sống hơn cái tuổi 23 rất nhiều.

Đi cạnh nhau như vậy, Thy tự nghĩ chắc là rất đẹp đôi và nó cười thầm với suy nghĩ ấy. Thy như sợ giây phút này sẽ kết thúc sớm, bình thường chân nó dài nên nó đi rất nhanh, nhưng hôm nay nó cố tình bước chậm lại theo Diệp Anh . Cuối cùng cũng đi được nửa đường đến khu nhà tập thể, Diệp Anh không biết mở lời như nào trước, rồi cũng ngập ngừng nói: 

"Cũng sắp đến nhà cô rồi, em nên về đi." 

Thy vội nói:

"Buổi tối không an toàn. Để em đưa cô về. Cũng sắp tới rồi mà." 

Không hiểu sao Diệp Anh sợ cảm giác này, sợ sẽ không kịp dừng lại đúng lúc nên vội nói: 

"Không cần đâu."

Rồi Diệp Anh rảo bước đi thật nhanh trước, bỏ lại Thy đứng lại phía sau nhìn theo bóng lưng cô giáo nhỏ.

Thy đành đứng từ xa nhìn cô đi thật nhanh phía trước. Nó để Diệp Anh đi một đoạn đủ xa rồi từ từ đi tiếp. Nó không an tâm nên cứ chầm chậm bước âm thầm phía sau cô mà quan sát. Giữa con đường dài, hai bóng người cách xa nhau một khoảng cứ đổ dài trên đường, âm thầm và lặng lẽ- Thy mỉm cười nhìn dáng người ấy từ phía sau.

Đến tận khi Diệp Anh bước lên vào trong khu nhà, Thy vẫn nán lại để nhìn lên trên căn hộ thứ hai từ bên phải sang trên tầng ba sáng đèn, nó mới an tâm đi về.  Dù sao hôm nay nó cũng nói được bí mật của nó cho Diệp Anh biết, và phản ứng cũng không đến nỗi tệ. Nó cười.

                                 *****

Giờ Văn hôm sau và hôm sau nữa, Diệp Anh vẫn hay nhờ nó giúp việc này việc kia như thường lệ.

Nó thầm cảm ơn là Diệp Anh vẫn đối xử với nó như bình thường làm nó cũng thấy thoải mái hơn. 

Tiết Văn hôm nay, Diệp Anh mặc một bộ quần áo rất thanh lịch với chiếc áo với chất liệu voan nhẹ, kèm chân váy đen chữ A tôn đôi chân dài và thẳng- Thy thấy lúc nào cô cũng đẹp- đặc biệt là mái tóc bồng bềnh mấy lọn xoăn nhẹ phía dưới rất hợp với gương mặt tươi tắn và nụ cười rạng ngời.

Hôm nay học bài Tương Tư của Nguyễn Bính, nên Diệp Anh nói khá nhiều về vấn đề tình yêu làm cả lớp rất thích thú với lối nói chuyện có duyên và cách tiếp cận gần gũi của Diệp Anh .

Thôn Đoài ngồi nhớ thôn Đông 

Một người chín nhớ mười thương một người 

Hai thôn chung lại một làng 

Cớ sao bên ấy không sang bên này?  

Ngày qua ngày lại qua ngày 

Lá xanh nhuộm đã thành cây lá vàng 

Bảo rằng cách trở đò ngang 

Không sang là chẳng đường sang đã đành 

Nhưng đây cách một đầu đình 

Có xa xôi mấy mà tình xa xôi?  

Bao giờ bến mới gặp đò 

Hoa khuê các bướm giang hồ gặp nhau 

Nhà em có một giàn giầu 

Nhà anh có mốt hàng cau liên phòng 

Thy say sưa nghe giảng, đặc biệt thích tiết học này.  Diệp Anh kết thúc bài giảng bằng một nụ cười với cả lớp, nói giọng vui vẻ, Diệp Anh ra bài tập cho học sinh, mắt Diệp Anh nhìn một lượt những gương mặt phía dưới rồi nói: 

" Hôm nay học đến đây thôi nhé. Cô mong tất cả các em sẽ viết cho cô một bài thơ về mối tình sâu đậm nhất của mình"

Ánh mắt Diệp Anh vô tình dừng lại khi bắt gặp ánh mắt Thy đang chăm chú nhìn mình. Diệp Anh chuyển ánh mắt đi rồi nhấn mạnh. 

"Thôi được rồi. Tan học thôi." 

Cả lớp òa ra loạt soạt vui vẻ sắp xếp sách vở để về. Ân liếc mắt sang nhìn Thy thấy Thy có vẻ đăm chiêu rồi cười cười như vừa nảy ra ý tưởng gì, Ân cười nghĩ bụng chắc sắp tới sẽ có bài thơ để đời đây.

                              *****

Diệp Anh mải miết ngồi trong văn phòng giáo vụ làm nốt mấy việc, giáo viên trẻ nên Diệp Anh biết sẽ có nhiều công việc không tên phải hoàn thành và được nhà trường yêu cầu giao thêm cho nhiệm vụ về Đoàn Hội nên công việc cũng khá bận rộn- nhưng Diệp Anh thích vậy, vẫn có thể hoạt động ngoại khóa như thời đại học để giữ sự trẻ trung và nhiệt huyết của mình.

Hơn nữa Diệp Anh cũng tiện ngồi xem một số bài văn của các em học sinh luôn. Các đồng nghiệp tiền bối thì ai cũng đã về nhà từ sớm ngay khi tan trường vì họ còn có gia đình, có chồng, có con nhỏ. Còn Diệp Anh , Diệp Anh mỉm cười vì thấy mình còn trẻ, còn độc thân và không vướng bận điều gì.

Mải đọc nên ngẩng mặt lên qua khung cửa kính bên ngoài- thế mà bên ngoài trời cũng đã tối từ lúc nào rồi, liếc lên chiếc đồng hồ tròn treo trên tường. 7h tối. Diệp Anh cũng thấy bụng mình bỗng réo lên nhắc là hình như sắp đến giờ cơm tối.

Vội xếp qua loa mấy thứ trên bàn làm việc vào một góc, Diệp Anh xách túi khoác lên vai rồi bước ra cửa với tay tắt đèn rồi rời khỏi văn phòng.

Bước qua hành lang trong trường đã tắt hết đèn, chỉ còn lại một chút ánh sáng hắt ra từ đèn đường ngoài khuôn viên trường, Diệp Anh bỗng thấy rờn rợn, chợt nghĩ đến những bộ phim kinh dị xung quanh trường học, Diệp Anh thoáng thấy hình như mình bước nhanh hơn để nhằm qua cái hành lang tối hù này.

Tim đập thình thịch. Diệp Anh bỗng cảm thấy bây giờ mọi tiếng động trở nên rõ ràng hơn, đặc biệt là tiếng đôi guốc mình đang đi gõ xuống sàn hành lang lát đá bỗng vang vang hơn. Chắc giờ này ở trường không còn ai nữa. Mím môi, cứ có cảm giác có người đi phía sau rờn rợn.

Gần đi hết dãy hành lang chỗ khúc ngoặt Diệp Anh bỗng thấy thót tim, giật nảy mình khi thấy có bóng đen bỗng chắn ngang phía trước mặt. Là Thy .

Thy đứng trước mặt Diệp Anh rọi đèn từ chiếc điện thoại phía dưới cằm hù Diệp Anh . Diệp Anh còn chưa kịp hít hơi lấy lại bình tĩnh và phong độ của một giáo viên, tay vẫn đặt ngang ngực vì bất ngờ thì thấy Thy nhe răng cười:

"Là em đây cô."

Diệp Anh thở phào nhẹ nhõm và thấy hình như thấy may quá vì có Thy xuất hiện. Bỗng thấy an tâm hơn rất nhiều mới thốt lên:

"Thy , trễ rồi em còn ở đây làm gì vậy?"

Thy từ tốn nói:

"Thời tiết hôm nay có dự báo hình như có mưa." Rồi nó cười "Em thấy hình như cô không mang theo dù hôm nay".

Tay nó giơ ra một cây dù gập nhỏ gọn trước mặt Diệp Anh , Diệp Anh mỉm cười nhẹ nhõm nghĩ- lúc nào cũng chu đáo vậy đó, rồi vươn tay ra lấy chiếc dù rồi bước đi.

Thy nhìn theo mỉm cười, sướng trong lòng vội chạy theo sau mà thầm lâng lâng hạnh phúc. Nó vẫn cứ đi chậm phía sau Diệp Anh như nguyện làm thiên thần bảo hộ cho cô suốt mọi chặng đường vậy.

Diệp Anh đi phía trước, trong tay nắm chặt chiếc dù, thầm cảm ơn Thy , và vẫn biết là nó đi phía sau, Diệp Anh không biết rằng gương mặt mình đang giãn ra một nụ cười không che giấu.

Đi đến phòng học thực nghiệm, nơi mà là phòng chiếu phim trong các tiết học thực nghiệm như lịch sử, hóa học hay vật lý...mà để cho học sinh xem cho dễ hình dung. Thy dừng lại, bỗng nảy ra một ý tưởng, nó gọi Diệp Anh :

"Cô ơi, mình... xem phim đi."

Diệp Anh dừng lại quay nhìn Thy ngạc nhiên, còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đã bị Thy kéo tay lẻn vào căn phòng đó. Căn phòng cách âm tối om được thiết kế đủ kín đáo để chắn ánh sáng và đạt hiệu quả tốt khi chiếu phim, Diệp Anh lo lắng ngó xung quang khi đang ngồi ở giữa căn phòng trên ghế học sinh,phía trên bảng là chiếc màn hình lớn, Diệp Anh vừa có cảm giác sợ sợ nếu mà bảo vệ có đi qua lỡ phát hiện ra thì... lại vừa có cảm giác hào hứng nhớ lại những vụ phá phách thời học sinh, và không biết là Thy sẽ bật phim gì đây.

Trong khi đó, gương mặt Thy đang hào hứng dí sát màn hình máy tính, mấy ngón tay dài lướt trên bàn phím gõ gõ tên phim. Nó cười thầm. Chọn xong, nó quay lại ngồi cạnh Diệp Anh .

Phim được bật lên, bắt đầu bằng hình ảnh và giọng đọc của những y tá và một cô gái với mái tóc dài hình như là cô giáo... rồi tựa phim hiện ra: Hồ Điệp (Butterfly)

Diệp Anh mỉm cười tò mò xem bộ phim sẽ như thế nào... đôi khi có những cảnh phim khiến Diệp Anh mỉm cười, quay sang Thy đang rất chăm chú xem phim và dường như đắm chìm trong bộ phim đó.

Còn Diệp Anh , có những cảnh Diệp Anh thoáng thấy mình mỉm cười nhưng lại kìm nén lại những cảm giác đó, những cảm xúc đó, vốn Diệp Anh đã muốn chối bỏ từ lâu.

Rồi cảnh cuối hai cô gái trong phim hôn nhau một cách điên cuồng và đầy khao khát, Diệp Anh cố để giữ cho đầu óc tỉnh táo, không thể nào- không thể nào để cảm giác ấy trỗi dậy, Diệp Anh quay mặt đi không nhìn nữa.

Trong khi Thy thì căng mắt ra xem bộ phim yêu thích của nó và mỉm cười khi cuối cùng hai nữ chính trong phim cũng đến được với nhau. Nó thở ra nhẹ nhõm khi phim kết thúc với hàng chữ chạy dài phía trên màn hình đã tối.

Liếc mắt sang, nó thấy Diệp Anh ngồi thừ người ra, nó khẽ cười, rồi chạy ra tắt màn hình đi. Lôi trong balo ra cây nến sáp ngắn màu trắng, nó bật lên cho sáng rồi đặt lên chiếc bàn học sinh trước mặt giữa nó và Diệp Anh . Ánh sáng đủ soi tỏ mặt nó và mặt Diệp Anh bỗng trở nên lung linh hơn. Thy bắt đầu lên tiếng hỏi Diệp Anh :

"Cô... thấy bộ phim thế nào ạ?"

Thy thấy Diệp Anh né tránh ánh mắt nó, và im lặng không trả lời câu nó hỏi. Thy thở dài nói:

"Cô à, em... biết có một bài thơ này rất hay..."

Rồi nó nhìnDiệp Anh , trong bóng tối mờ mờ của ánh đèn hắt ra từ cây nến, nó không che giấu cái ánh nhìn dịu dàng của nó dành cho Diệp Anh , rồi nó lấy giọng trầm ấm nhất có thể đọc lên bài thơ mà nó tâm đắc nhất:

"Những năm tháng tuổi trẻ

Nếu như người phải lòng một ai đó

Thì xin người... Xin người hãy đối xử thật dịu dàng với họ

Không cần biết tình yêu đó dài hay ngắn..."

Diệp Anh bỗng quay sang nhìn nó, đôi mắt to tròn nhìn nó đăm đăm không giấu nổi những trầm tư suy nghĩ. Nó tiếp tục cất giọng đọc:

"Nếu cảm giác của người vẫn còn tồn tại

Chỉ cần như vậy

Mỗi phút giây trôi qua

Đều là vô giá..."

Gương mặt Thy đã tiến sát gần gương mặt Diệp Anh lúc nào khi nó nhả dần từng chữ cuối

"Dù chỉ một giây trong đời "

Nó thì thầm, ánh mắt nó hút lấy ánh mắt to tròn và đầy tâm trạng kia, Diệp Anh cũng có thể cảm nhận được hơi thở ấm của Thy đang sát gần gương mặt mình, hồi hộp, muốn xuôi theo cảm xúc, mắt Diệp Anh dần dần nhắm lại...

Bỗng ánh đèn pin từ đâu soi vào mặt Thy làm cả Thy và Diệp Anh giật mình ngoái lại phía nguồn ánh sáng. Thy theo phản xạ nhanh chóng thổi tắt ngọn nến và kéo Diệp Anh ngồi thụp xuống phía dưới gầm bàn.

Ánh đèn pin phía trên vẫn khua khoắng như tìm kiếm những kẻ đột nhập trái phép.Im lặng giơ ngón tay trỏ trước cái miệng với hai bờ môi mỏng khẽ nhắc  Diệp Anh yên lặng. Diệp Anh theo phản xạ cũng đưa tay lên bịt miệng mình nín khe. Trong bóng tối, hai cặp mắt căng lên vì hồi hộp bất chợt hướng đến nhau rồi cùng bật cười nhỏ. Căng thẳng sơ bị phát hiện, nhưng lại hào hứng cái cảm giác thú vị của việc lách luật mà không bị phát hiện.

Người bảo vệ soi đèn mãi không thấy ai, dòm cái mặt qua khung cửa kính không thấy ai trong phòng chiếu phim thực nghiệm, liền bỏ đi. Thy và Diệp Anh lúc này mới kéo nhau ra cửa, ló đầu ra ngó xem người bảo vệ có còn ở đó không. Không thấy ai.Cả hai rón rén bước ra thì tiếng từ đằng sau gọi giật lại cùng ánh đèn pin rọi đến:

"Ai! Đứng lại!"

Rồi tiếng chạy vội vã của người bảo vệ đuổi theo sau. Trong phút giây sợ hãi và giật mình vì bị phát hiện,Thy nắm bàn tay Diệp Anh vội vàng chạy đi. Cả hai vừa chạy như ma đuổi vừa thấy trong lòng như vỡ tung vì vui và thích thú khi chạy thoát được ông bảo vệ khó tính.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip