Vị bác sĩ và lời đề nghị

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Emily POV

Hôm qua đã có chuyện gì vậy đau đầu quá,dùng bàn tay rờ lên đầu thấy được băng bó rất cẩn thận.Ngó qua nhìn lại thì xung quanh là một căn phòng màu đen ko biết đã có chuyện gì.Đang xoa đầu thì chợt nhớ đến Lisa cô ấy ở đâu. Nhìn qua lại căn phòng ko thấy Lisa đâu cả thì từ đâu xuất hiện người đàn ông cao 2-3 m khuôn mặt trống trơn.Tôi la lên:

-SLENDERMAN!!

Ông ta đến gần tôi cứ nghĩ chắc tôi chầu ông bà rồi.Ông ta hỏi tôi:

-Cô có sao ko ?

-Hả?

-Tôi ko sao chỉ hơi đau đầu một chút.Mà Lisa đâu nói mau.

-Cô gái đó hiện đang nằm ở trong phòng của Smiley cô ta bị chấn thương đầu khá nặng-Slendy nói

-Làm ơn hãy đưa tôi đi gặp cô ấy !!

-Được thôi. Vậy thì đi theo ta, ta sẽ cho cô được gặp lại cô bạn của cô?

Được gặp lại cô bạn của cô? Tức là tôi chỉ được gặp cô ấy lần cuối thôi sao? Nhưng cũng được, miễn sao Lisa còn an toàn thì tôi không cần gì phải lo. Cô ấy là cô bạn duy nhất của tôi nên tôi phải bằng mọi giá cứu sống lấy cô thiên thần nhỏ này. 

  -Được-tôi nói

Slenderman dẫn tôi đi đến một căn phòng lạ. Trong nó rất là thoải mái và nó khá giống văn phòng của những ông bác sĩ mà tôi đã từng gặp.

- Slenderman, bộ có chuyện gì nữa à? Tại sao ông lại tới đây.

Một người đàn ông mặc áo Blu, đeo một cái khẩu trang có vẽ hình nụ cười . Ông ta sẽ trông giống như những vị bác sĩ bình thường nếu như không có sự xuất hiện của đôi mắt đỏ như máu kia. Slenderman không nói gì cả, chắc ông ta đang truyền sóng âm vào bộ não của người đàn ông kia. Thường thì Slendy sẽ truyền cho tất cả mọi người, chỉ duy có mỗi ngày hôm nay ông ta không làm thế thôi. Người đàn ông đó gật đầu rồi nói nhỏ

-Lại đây ngay cô gái loài người, bạn của cô nằm ở trong này-hắn ta nói

Hắn dẫn tôi đến một căn phòng nhỏ gần đấy. Căn phòng đó chứa đầy mùi thuốc sát trùng đến nổi làm tôi suýt không thở được. Hắn ta bỗng đưa cho tôi một cái khẩu trang khác và ra hiệu kêu tôi mau chóng mang vào. Tôi định hỏi tại sao thì hắn ta tiếp tục ra hiệu im lặng. Có vẻ như hắn không muốn tôi hay hắn ta nói gì hết, dù gì tôi cũng không quên hắn nên cũng chẳng muốn giao tiếp. Tôi khẽ gật đầu rồi mau chóng mang cái khẩu trang vào. Hắn ta đẩy tôi vào phòng rồi cẩn thận nhìn xung quanh và từ từ khóa cửa lại.

-Cô nên cẩn thận một chút cô gái loài người nếu cô muốn cô và bạn cô được sống- hắn nói nhỏ nhưng vẫn đủ cho tôi nghe thấy

Dù không hiểu cho lắm nhưng tôi vẫn nghe theo lời hắn nói. Cô bạn thân của tôi-Lisa vẫn còn nằm hôn mê bất tỉnh ở trên giường. Tôi vội lại xem xem cô ấy như thế nào. Đầu cô ấy đã được băng bó cẩn thận nhưng mà sắc mặt cô ấy có vẻ như chưa được tốt lắm.

-Cô ta mất máu khá nhiều nhưng mà mạng cô ta lớn nên cô ấy vẫn còn sống-hắn ta nói

Nghe anh ta nói câu đó mà lòng tôi trở nên vui vẻ hơn. Cô bạn của tôi vẫn may mắn sống sót được sau khi bị chấn thương ở đầu. Thật là hay quá!

-Nếu như cô đã an tâm về cái cô gái kia rồi thì tốt. Đợi cho đến khi nào cô bạn của cô tỉnh dậy thì hãy đến gặp ta,ta có một vài chuyện muốn bàn luận với hai cô . Không đến thì ta không thể đảm bảo mạng sống của cô vẫn còn đâu đấy.

  Một giọng nói kì lạ được truyền tới não bộ của tôi và tôi biết chắc chắn rằng người đó không ai khác chính là Slendy. Nhìn xung quanh nhưng vẫn không thấy ai khác ngoài tên bác sĩ kì lạ kia, tôi và Lisa ở trong căn phòng sặc mùi thuốc sát trùng.Tôi nói thầm ở trong miệng cảm ơn ông ấy. Có lẽ ông ấy là người đã cứu tôi nên dù gì cảm ơn ông ấy một tiếng ?Ngồi trong căn phòng bệnh, tôi lấy khăn ướt trùm lên đầu Lisa. Mặt cô ấy giờ trông có vẻ đã tốt hơn trước rất nhiều . Có lẽ là do chăm sóc Lisa nhiều quá nên tôi cảm thấy khá mệt và thiếp đi từ lúc nào không hay biết. Vị bác sĩ kì lạ kia có tự dưng lấy chiếc áo khoác của mình và để nó lên người tôi.

End POV 

Dr.Smiley POV
Đang ngồi xem mấy cái xác chết và ngồi chế thuốc thì đằng xa tôi thấy cô gái đang ngủ trên chiếc ghế như chú mèo con đáng yêu. Dùng bàn tay chạm lên mặt của cô gái đó thật lạnh tôi lấy cái áo blu đang mặc khoác lên người của cô gái. Nghe thấy tiếng cô gái lẩm bẩm và khóc. Chắc cô đang gặp ác mộng thật đáng thương. Hôn nhẹ lên trán cô gái và tôi tiếp tục công việc của mình. Đây là cảm giác gì vậy thật ấm áp trái tim băng giá của tôi như vừa được sưởi ấm em có phải là người đã cho tôi cảm giác này hay không. Đây có phải là thứ gọi là "tình yêu" mà con người hay nói. Thật vớ vẩn làm sao một con quái vật như tôi lại có được thứ cảm giác đó tôi muốn vứt bỏ hết suy nghĩ đó nhưng tôi ko thể tôi đã yêu em rồi đó cô gái. Mong em hãy chấp nhận một vị bác sĩ Vampire điên cuồng này cô gái bé nhỏ.

End POV
Lisa POV
Đây là đâu vậy đau đầu quá,sao lại có mùi thuốc sát trùng chứ.Emily,cô ấy ở đầu,tôi nhìn qua thấy Emily đang ngủ trên ghế thì có một vị bác sĩ mang khẩu trang vẽ hình nụ cười trên tay cầm mấy lọ thuốc bước ra.
-Cô đã tỉnh rồi bạn cô lo lắng lắm đấy.
-Cảm ơn ông đã có chuyện gì xảy ra vậy?Ông là ai?
-Cô bị chấn thương nặng nhưng may mà cô còn sống và ta là Dr.Smiley.
-Dr.Smiley sao nghe tên quen quá vậy à nhớ rồi ông là Pasta đúng chứ tôi có nghe tên của ông.Cảm ơn đã cứu tôi.
-Lisa bà tỉnh lại rồi!!-Có một tiếng nói cất lên
Tôi quay qua thấy Emily đi đến ôm chặt tôi làm tôi nghẹt thở.
-N...Ng...Nghẹt...thở!!
-À xin lỗi Lisa tại tớ vui quá thật vui khi bà đã tỉnh lại-Emily vừa nói vừa khóc
-Thôi nín khóc đi Emily mình đã tỉnh dậy rồi đừng khóc nữa.Mà đây là đâu vậy Emily?
-Đây là Slender Mansion-Smiley nói
-Giờ cô tỉnh dậy rồi mau đi gặp Slenderman đi ko ông ta lại tức giận nữa.-Smiley tiếp tục nói
-Slenderman ông ấy muốn gì ở chúng ta vậy Emily?
-Mình cũng ko biết nữa Lisa.
Emily đỡ tôi và giúp tôi đi ra phía cánh cửa mở cửa ra thì Slendy đang ngồi trên chiếc ghế sofa ông ta kêu chúng tôi lại và nói:
-Ta muốn hỏi các cô một chuyện.
-Chuyện gì Slenderman?-Emily hỏi
-Các cô có muốn trở thành một Pasta ko?
-------------------------------------
Miki vs Mila: Tại bí quá nên viết được chừng này.Mong các bạn thông cảm
Miki: Mình viết hơi thiếu muối nên hơi nhạt
Mila : Chúng mình sẽ cố gắng hết sức

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip