One Piece Transfic Nhu Mon Qua Tu Thien Duong Chuong 4 So Hai Part 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trans: Xin chào mọi người, cảm ơn tất cả những comment và like của mọi người nó là động lực cho tôi tiếp tục công việc yêu thích này. Ở đây chúng ta có chương tiếp theo của câu chuyện này, khi Luffy và mọi người phát hiện ra Nami có thai, sẽ có những thay đổi như thế nào với Mũ Rơm?

Đây là một chương khá dài nên tôi sẽ tách thành hai phần. Đọc phần một và chờ phần 2 nhé,

---------------------------------------------

Như Món Quà Từ Thiên Đường
Chương 4: Sợ hãi

Author: KaoruLOP

Translator: LEON

-------------------------------------------

Luffy không phải là một người đàn ông hay ghen tuông ... nói một cách chính xác ... anh ta còn không biết ghen tuông là gì ... vợ anh có thể sải bước bất cứ đâu trong bất kỳ bộ quần áo cũn cỡn lố bịch nhất và anh ta thậm chí chẳng thèm để mắt khi những người đàn ông khác chảy nước dãi xung quanh cô ấy.

Hơn nữa, anh chẳng màn bận tâm đến những cái nhìn biến thái hay thậm chí là những lời lẽ tục tĩu dành cho cô, đặc biệt là khi họ ghé thăm một số quán bar ở một thành phố vô danh.

Nhưng ... những gì Chopper đã nói với anh... khiến anh cảm thấy lo lắng.

Vì vậy, lúc đó, trên hòn đảo thứ ba mà họ ghé thăm sau khi họ biết về tình trạng mang thai của Nami, họ không định ở lại lâu, chỉ dừng lại vài ngày để tiếp tế, nạp năng lượng và nghỉ ngơi một chút, họ đang dùng bữa trong một quán bar bẩn thỉu theo thói quen điển hình của họ với Luffy ăn cả tấn thực phẩm, Zoro uống rất nhiều, Sanji tán tỉnh những phụ nữ ở phía sau quán rượu với đôi mắt biến thành hình trái tim, Robin lặng lẽ nói chuyện với Chopper trong khi Usopp đang giải trí cho người dân địa phương với những câu chuyện hoang đường có thật, một cách trớ trêu thay sau đó một lần nữa mọi người lại cho rằng đó là một lời nói dối.

Brook đang hát và Franky đã quay lại trông chừng Sunny. Trong khi đó Nami đang ngồi dựa vào quầy bar, mặc một chiếc áo trễ vai màu đỏ không che giấu nhiều vẻ hấp dẫn của cô ấy, quần trắng với đôi xăng đan màu đỏ cùng màu với một thắt lưng vàng có biểu tượng belly trên khóa, một sợi dây chuyền vàng và đôi bông tai phù hợp.

Cô nghiêng người qua quầy bar, lắc hông nhìn người pha chế với một nụ cười ranh mãnh khi cô nháy mắt với anh ta, cái thai của cô vẫn chưa hiện diện rõ nên cô không có bất kỳ e ngại nào về việc hành động như mọi khi.

"Ossan, có gì thú vị để xem trên hòn đảo này không?" Gần như đã thành thông lệ, cô sẽ cố gắng điều tra những quán bar theo cách như vậy, bởi vì những người pha chế thường biết những tin đồn, và tin đồn thường dẫn đến những cuộc phiêu lưu thú vị, đó là những gì đồng đội của cô mong chờ nhất.

Người pha chế, một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi, hói đầu với một thân hình cường tráng đeo một chiếc tạp dề màu nâu trả lời khi ông ta dùng giẻ lau khô một cốc bia.

"Thứ thú vị khác với những gì tôi có giữa hai chân tôi hả, quý cô? Không thực sự nhiều, tùy thuộc vào định nghĩa thú vị của cô." Ông ta liếc nhìn cô với sự tò mò.

Nami nhăn mặt, tất nhiên là kinh tởm, nhưng cô đã quen với kiểu nói chuyện tục tĩu đó rồi, sau cùng, cô cũng là một phụ nữ tuyệt đẹp mắc kẹt giữa cái bãi rác bẩn thỉu.

Cô chỉ mỉm cười và hất tóc ra sau khi cô nháy mắt.

"Tôi đang nói đến những thứ nguy hiểm, băng đảng ngầm, chiến đấu bất hợp pháp? Kho báu huyền thoại? Đại loại thế."

"Vậy thì cô nên thất vọng đi, trên hòn đảo này điều bất hợp pháp nhất đang diễn ra bây giờ là chọi gà. Bất hợp pháp, nhưng theo cách tôi nhìn nhận, không phải thứ có thể khiến một người phụ nữ xinh đẹp như cô quan tâm."

Từ một trong những chiếc bàn, một người đàn ông to lớn vạm vỡ đứng lên và bắt đầu tiếp cận với hoa tiêu, hàm răng ố vàng và một bộ râu đen rậm rạp bẩn thỉu, hắn ta bốc mùi khó chịu hơn vẻ bề ngoài, một vài người bạn của hắn ta(trông khả nghi), ba người đàn ông giống như những kẻ khốn, say xỉn và bẩn thỉu vây quanh cô.

"Này cưng, nếu cưng muốn tìm chút phấn khích ... anh và những người bạn của anh có thể cho cưng thấy mấy thứ rấttt ... thú vị đó." Hắn ta nói với nụ cười nhếch mép.

"Không, cảm ơn." Nami nói với vẻ mặt chán nản, thậm chí không quay lại nhìn gã đàn ông đó. Cô lại nói chuyện với người pha chế một lần nữa, "Vậy thì, cho tôi chút đồ uống không cồn, ossan."

Tất nhiên, gã đàn ông cao to vạm vỡ cảm thấy bị xúc phạm khi bị cô cho ăn bơ, hắn định chộp lấy cánh tay cô thì cảm thấy trong lòng có cảm giác kỳ lạ khi nghe ai đó gọi hắn một cách u ám.

"Oi"

Gã quay lại chỉ để đôi mắt đáng sợ nhất mà hắn từng thấy; nhưng rồi một lần nữa, người đàn ông kia không quá cao.

"Cô ấy là vợ tôi." Anh chàng với chiều cao khiêm tốn so với gã kia nói một cách lạnh lùng.

Đôi mắt của Nami mở to trong sự ngạc nhiên ... Luffy chưa bao giờ, chưa bao giờ ghen tuông, và anh chưa bao giờ tuyên bố cô là VỢ CỦA ANH như thế.

Người đàn ông nặng mùi vạm vỡ cười toe toét, để lộ hàm răng ố vàng... Hắn ta sẽ không bị đe dọa bởi một anh chàng có kích cỡ chỉ bằng một nửa hắn.

Luffy đang mặc một chiếc áo sơ mi màu đỏ không cài khuy, quần đùi màu đen, đôi dép và chiếc mũ của anh cột dây treo sau cổ. Anh trông không giống như một thuyền trưởng hải tặc, không phải vì không có chiếc áo khoác sang trọng mà anh chỉ chọn mặc nó khi anh cảm thấy thích, và tất nhiên anh trông không giống như Vua hải tặc ... chút nào.

Nhưng nếu bạn nhìn kỹ, bạn rõ ràng có thể nhận thấy sức mạnh ẩn chứa bên trong cơ bắp của anh ấy có thể thoáng thấy ngay bên dưới lớp áo sơ mi của anh.

"Và tại sao một người phụ nữ khiêu gợi nóng bỏng như thế lại kết hôn với một tên lùn nhỏ bé như ngươi huh?" Gã nói, rất thích thú và đặt đôi bàn tay lông lá của hắn lên hông. Những tên tay sai theo sau của hắn ta cười hùa theo, cho thấy họ ngu ngốc thế nào.

Nami khịt mũi.

"Luffy, em có thể xử lý được." Cô nói một cách chán nản.

Thuyền trưởng của cô biết điều đó là sự thật ... đó là lý do tại sao anh không bao giờ thực sự nhúng tay vào những tình huống như thế này, bởi vì Nami là một hải tặc thật sự và cô cũng rất mạnh. Nếu cô ấy yêu cầu giúp đỡ, tất nhiên anh sẽ có mặt ngay trong một giây, nhưng anh cũng tôn trọng sự độc lập và sức mạnh của cô.

Đó là lý do tại sao ... anh không thể hiểu tại sao anh lại nhảy vào vấn đề này ... anh đã di chuyển trước khi nghĩ về nó, một thứ gì đó nguyên thủy xâm chiếm tâm trí anh ... cần phải bảo vệ, nó hiện tại không chỉ là về Nami.

"Anh biết." Luffy thừa nhận mà không rời mắt khỏi người đàn ông bẩn thỉu.

"Oi oi, đừng bơ bọn tao chứ, nhìn này anh bạn nhỏ, tao ghét phải làm bẽ mặt mày trước mặt vợ mày, vậy tại sao mày không đứng sang một bên và để bọn tao có thời gian vui vẻ với cô ấy? Tao hứa bọn tao sẽ trả con nhỏ lại sau khi... được chăm sóc cẩn thận." Gã nói nắm lấy đũng quần giữa hai chân để nhấn mạnh.

Hắn sẽ hối tiếc trong nhiều năm tới vì những lời đó...

Cú đấm quá nhanh đến nỗi không ai có thể thực sự nhìn thấy nó, nắm đấm của Luffy vùi sâu vào bụng tên béo bẩn thỉu đó, có lẽ nếu chuyển động chậm bạn có thể thấy khuôn mặt của gã đó rất hài hước, với cái miệng há hốc và đôi mắt lồi ra vì sốc, nhưng nó chỉ kéo dài một tích tắc trên giây khi hắn ta bị đánh bay qua bức tường, để lại một cái lỗ trên quán rượu ... và tòa nhà bên cạnh, một tòa nhà bên cạnh nữa và một tòa khác... hơn mười dãy nhà ...

Những 'người bạn' của hắn đứng đó chết lặng, há hốc miệng kinh hãi khi Luffy bẻ khớp khiến các ngón tay anh kêu răng rắc, anh liếc nhìn họ với một cái nhìn chết chóc tương tự...

Họ chạy trốn khỏi khỏi đó, la hét, kinh hãi.

Phần còn lại của quán bar bị đóng băng, những cái chai lơ lửng giữa không trung, hàm rơi xuống, và phần còn lại của băng Mũ Rơm chỉ tiếp tục ăn uống như thể không có gì xảy ra.

Nami thở dài và bước bên cạnh Luffy, cô đặt một tay lên hông. Anh vẫn đứng đó nhìn chằm chằm cái lỗ, vẻ giận dữ vẫn hiện trên mặt anh.

"Luffy, anh không cần phải làm thế." Cô nói.

"Anh biết ..." Anh nói đội mũ lên đầu. Nami nghiêng đầu sang một bên và bước ra trước mặt anh.

"Chà, dù sao nó thật tuyệt." Cô nói, hôn nhẹ vào má anh, nhưng anh thậm chí không cử động. "Luffy!" Cô phàn nàn sau một lúc.

Anh chớp chớp mắt vài lần và sự đóng băng trong quán rượu biến mất, người pha chế nhìn cái lỗ trên tường và hét lên.

"Quán rượu của tôi!" Ông ta ôm lấy đầu gào lên đau khổ. Từ lỗ hổng, những người từ những ngôi nhà bị phá hủy bắt đầu tò mò nhìn vào, sững sờ vì họ không hiểu gì cả.

Nghe thấy tiếng người pha chế, Luffy chớp mắt và cúi đầu. 

"Ohh ossan, tôi xin lỗi!" Luffy nói nhanh chóng cúi người một chút, người pha chế đã rất tốt bụng, cung cấp thức ăn và đồ uống trước khi những người say xỉn đó gây rối.

"Tôi phải làm gì đâyyyy!" Người đàn ông hét lên. Sau khi trở lại bình thường, Luffy lục tìm thứ gì đó trong quần của mình và lấy ra một chiếc túi nhỏ có tiếng kim loại va chạm phát ra.

"Đây, ossan, vì những rắc rối và thức ăn!" Anh nói ném cái túi nhỏ vào bàn tay háo hức của người pha chế.

"HEY HƠI NHIỀU RỒI!" Nami phàn nàn.

Người đàn ông mở chiếc túi và thở hổn hển khi ông ta tìm thấy những đồng tiền vàng rất cổ, rất hiếm, ông ta cắn thử một cái ... bởi vì ông ta không thể tin được.

"Mấy người này là ai vậy trời..." Ông ta lẩm bẩm trước khi bất tỉnh vì phấn khích.

-----------------------

Đó là tháng thứ tư và cũng là thời gian mà những chiếc quần của Nami không còn vừa với cô nữa khi họ đến một hòn đảo với một thành phố cảng xinh đẹp, những tòa nhà trông hiện đại và đường phố sạch sẽ, họ đã để con tàu ẩn trong một vịnh nhỏ và sử dụng chiếc Mini-Merry để vào hòn đảo, tránh sự chú ý.

Nami đang chuẩn bị những chiếc túi và tiền phụ cấp phân phát cho mọi người thì Luffy bắt đầu với thói quen chọn người để làm vệ sĩ cho cô, nhưng lần này thì không. Thật không công bằng khi luôn nhắm Sanji cho nhiệm vụ đó, bên cạnh đó, đầu bếp cũng cần phải mua nhu yếu phẩm cho Sunny, vì vậy thuyền trưởng đã nghĩ đến việc chỉ định Usopp và Chopper. Nhưng Nami sẽ không chấp nhận nó, vì điều đó cũng không công bằng cho các đồng đội của cô vì họ cũng có những việc riêng tư họ muốn làm.

"Luffy, em đã nói với anh rằng em có thể tự chăm sóc bản thân với Robin, bọn em sẽ quay lại Sunny trước bữa tối." Cô nói khi cô xử lý tiền.

"Nami." Luffy bắt đầu, một cái nhìn nghiêm túc trên mặt anh.

"Đừng NAMI với em!" Cô trả lời ngón tay chỉ thẳng vào ngực anh, "Nếu anh muốn bảo vệ em đến thế, thì hãy tự mình làm đi." Cô nhếch mép cười, vì cô biết anh ghét việc đi mua sắm với các cô gái.

Anh bực mình, đội mũ lên đầu và gật đầu, "Được rồi." Anh càu nhàu.

Hàm của Nami rớt xuống và đằng sau cô, Robin phải cố gắng kìm nén tiếng cười. Zoro bắt đầu chạy trốn, lặng lẽ...

"Zoro, cậu cũng đi." Luffy ra lệnh, bởi vì nếu thuyền trưởng phải chịu đựng, người đồng đội đầu tiên của anh cũng KHÔNG THOÁT ĐƯỢC. Zoro càu nhàu, thầm nguyền rủa Luffy, một ngày nào đó anh thực sự sẽ băm vằm thuyền trưởng của mình thành từng mảnh nhỏ.

Cuối cùng, nó đã trở thành một cuộc hẹn hò đôi... mặc dù hai người đàn ông trông không vui vẻ chút nào.

Và do đó, bốn người họ chỉ đơn giản là đi bộ xuống đường phố trông như những người bình thường. Nami, tận hưởng thời tiết trong chiếc váy mùa hè màu xanh da trời với tay áo nhỏ giúp che đi hình xăm cánh quạt và quýt trên vai, và cô cũng đội chiếc mũ rơm. Luffy chỉ mặc một chiếc áo phông màu đen với số 56 màu xám trên ngực, quần short màu xám và cặp kính đen mà Nami nghĩ trông rất hợp anh.

Zoro trông thoải mái với chiếc quần màu xám dài đến mắt cá chân, áo sơ mi với những sọc mỏng trên đó và tất nhiên là cái haramaki và ba cây kiếm, anh cũng đeo kính râm với tròng kính màu vàng và gọng bằng bạc.

Robin thích làm cho Zoro khó chịu bằng cách dựa vào cánh tay anh, tuyên bố rằng đi bộ như một cặp đôi sẽ ít bị nghi ngờ hơn; nhà khảo cổ mặc một chiếc váy màu ngọc lục bảo ngắn với chiếc mũ trắng và kính râm tối màu.

Hai người đàn ông đang vác một số lượng túi vô lý, và thực tế việc Luffy vẫn chưa bỏ chạy đã nói lên rất nhiều điều về việc anh quan tâm đến tình trạng của Nami nhiều như thế nào và thứ hai, rằng anh đã trưởng thành hơn một chút.

"Nami ... Anh đói! Anh sắp chết rồi, đi ăn đi." Anh phàn nàn hàng trăm lần với cái lưỡi thè ra như một chú chó.

Cô hoa tiêu đành phải đồng ý, cô cũng đói và mệt, nên cô gật đầu và chỉ vào một nhà hàng bên góc phố ngay trước quảng trường chính của thành phố, một nhà thờ hay đền ở phía bên kia, có một tòa tháp lớn ở chính giữa. Trên khắp quảng trường và đại lộ, người ta trang trí và đặt những chiếc đèn lồng đủ loại màu sắc.

Có vẻ như sắp có một lễ hội nào đó.

Hai người phụ nữ không mấy ngạc nhiên khi những chiếc bát, đĩa bắt đầu chất đầy trên bàn khi hai người đàn ông ăn uống như không có ngày mai. Họ mặc kệ hai anh chàng, hào hứng nói về những món đồ vừa mua.

Người quản lý nhà hàng, một ông già trông bảnh bao với một chiếc tạp dề tiếp cận họ với một nụ cười thận trọng.

"Xin chào các bạn, tôi hơi lo lắng về hóa đơn khổng lồ mà các bạn đang tích lũy, tôi chưa bao giờ thấy một người đàn ông nào ăn nhiều như thế... hoặc uống nhiều như vậy."

Nami nở một nụ cười và lấy từ trong khe ngực ra một xấp tiền lớn(mà ông già thích thú vô cùng).

"Không vấn đề gì, ossan, mặc dù tôi mong được giảm giá theo số lượng, ít nhất là năm mươi phần trăm." Cô nói, rất nghiêm trọng.

Người đàn ông đổ mồ hôi và bắt đầu trả giá cố gắng hạ thấp mức giảm giá dự kiến ​​khi Luffy tiếp tục ăn. Đột nhiên, thuyền trưởng thở phào một cách hài lòng và vỗ nhẹ vào cái bụng phình to quá mức của anh.

"Ahh thật là ngon ... Này ông già, sao có nhiều người trang trí đường phố thế, sắp có một bữa tiệc hay gì à?"

"Ahh các bạn phải là khách du lịch." Người đàn ông phỏng đoán.

"Ừ, chúng ta là hả- ..." Và Nami đá chân Luffy bên dưới bàn, vội vã nói, "Chúng tôi là thủy thủ đến thăm hòn đảo, chúng tôi mới đến đây sớm hôm nay." Cô nói.

Luffy ném cho cô một cái nhìn trách móc, vì anh không phải người chạy trốn hay che giấu tên tuổi, danh tiếng của mình, nhưng rồi anh nhớ ra rằng họ phải giữ kín tung tích của mình và không gây rắc rối, ít nhất là cho đến khi họ hoàn thành việc tiếp tế cho con tàu và Nami hoàn thành việc mua sắm của cô ấy.

"Ahh vậy đó là lý do tại sao các bạn không biết về lễ hội mùa xuân."

"LỄ HỘI!" Luffy nói với ngôi sao trong mắt anh, "Sẽ có đồ ăn ngon chứ?" Anh hỏi, phấn khích đến mức bạn sẽ không tin rằng anh ta vừa ăn hơn mười phần thức ăn.

"Vâng tất nhiên." Ông già nói cười toe toét.

"Lễ hội này diễn ra khi nào?" Robin quan tâm hỏi.

"Hôm nay vào lúc mặt trời lặn, cuộc diễu hành sẽ bắt đầu ở cuối đại lộ và đi qua ngay phía trước nhà hàng này. Sẽ có các vũ công, âm nhạc và trò chơi. Mọi người từ các làng lân cận sẽ đến nên tôi nghĩ thành phố sẽ rất đông đúc."

Nami mỉm cười, "Có vẻ như chúng tôi đến đây vào một thời điểm tốt."

"Yeah!" Luffy cười toe toét nói, "Nami, đi gọi mọi người đi! Chuyện này sẽ rất vui! Usopp và Chopper sẽ rất phấn khích cho xem! Sanji cũng vậy, có rất nhiều cô gái ở thành phố này."

Đó là sự thật, các cô gái ở biển Tây Xanh thường có vóc người mảnh mai và duyên dáng, và trên các hòn đảo có thời tiết như mùa xuân, họ luôn ăn mặt rất mát mẻ.

"HEY!" Nami gắt lên, nhưng theo một cách nào đó Luffy rất ngây thơ, anh quan tâm đến sở thích của đồng đội, anh biết Zoro thích rượu ngon, Chopper thích đồ ngọt, Sanji thích con gái, điều tưởng chừng đơn giản, nhưng không ngăn được vợ anh túm tai anh mắng mỏ.


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip