Trong Sinh Chi Nha Giau Moi Noi Chuong 118 Chuong 155

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Bà Mộ sửng sốt một chút, thời điểm vợ con trai cả sinh Mộ Tiêu Vân, bà không có ở bên người chiếu cố, ngay cả trong tháng cũng không chiếu cố qua, lúc đó điều kiện trong nhà kém, bà đều vội vàng đi làm kiếm tiền, chỗ nào sẽ nghĩ đi chiếu cố.

Hơn nữa khi đó, Lý Ngải Thanh gả cho Mộ Hữu Thành ba năm vẫn chưa sinh được con, ở nông thôn loại con dâu này không thể làm cho người thích. Cho nên lúc đó bà Mộ cũng có thành kiến với Lý Ngải Thanh.

Về phần Lý Ngải Thanh không thể sinh con được nữa, bà Mộ chính xác không biết, cũng không ai nói tới việc này, cho nên lúc Mộ Tiêu Vân nói làm cho bà Mộ kinh ngạc.

Bất quá nếu là như vậy thì Lý Ngải Thanh sẽ không có con tranh đoạt với Mộ Tiêu Vân, điều này làm bà yên tâm một chút.

" Tiêu Vân à, con cũng đừng nói nội đa tâm, nội là lo lắng cho con. Sợ mẹ con bên kia không chiếu cố nổi con, số tiền của ba con chung quy cũng là muốn đưa cho con, nội sợ mẹ con sẽ lấy cho người khác ". Bà Mộ nghĩ đến vừa rồi thanh âm Mộ Tiêu Vân có chút không vui lập tức giải thích.

Đáy lòng Mộ Tiêu Vân cười lạnh, nói đến đây sao cậu không hiểu tâm tư của bà Mộ, trong lòng đối với người Mộ gia cũng có chút khinh thường, cho dù bà Mộ đối tốt với cậu, cậu cũng có chút chán ghét, chính là cậu vẫn không biểu hiện ra ngoài.

" Bà nội yên tâm, con hiểu được ý của người. Nội đối xử với con cũng hiểu được, ở Mộ gia chỉ có nổi thật tâm suy nghĩ cho con ". Ngữ khí Mộ Tiêu Vân hòa hoãn, cố ý nói dễ nghe một chút.

Cha mẹ ly hôn, bà Mộ làm sao không biết nguyên nhân ?

" Nói bừa, ba con đối với con cũng tốt, đó là ba con, cho dù cùng mẹ con ly hôn thì đó cũng là ba con ". Bà Mộ không thích quan hệ của con trai và cháu trai trở nên cứng ngắc, cố ý lộ ra tin tức," Tiêu Vân à, nội cũng không sợ mà nói cho con biết, ba con quyết định đem công ty giao cho con, Diêu Tinh Tinh tuy rằng sinh Tiêu Lâm, nhưng rốt cuộc vẫn là nữ nhân, với con bất đồng, con mới chính là người Mộ gia ". Con dâu trong lòng bà Mộ vĩnh viễn là người ngoài.

Trước hôm nay, nếu bà Mộ nói lời này với cậu thì cậu sẽ mỉm cười cho qua nhưng sau khi cuộc nói chuyện với Tưởng Giang, cho nên nhất thời tâm tư của Mộ Tiêu Vân có chút phức tạp.

" Bà nội ". Mộ Tiêu Vân nắm chặt tay bà Mộ, " Người tốt với con, con hiểu, nhưng nếu công ty đều cho con thì nữ  nhân kia có thể bỏ qua sao ? Bà năm đó không để ý danh phận mà cùng mẹ con đoạt, chẳng lẽ người cảm thấy chính là do thích ba con sao ? Không phải đâu nội, nữ nhân kia oán hận ba, oán hận ngài thì làm sao bây giờ ?"

Mộ Tiêu Vân nói nghe rất hay, ngôn ngữ tỏ vẻ vì bà Mộ lo lắng, điều này làm cho bà thật cảm động. Bà biết trong lòng cháu trai có khuất mắt, là  bởi vì cha mẹ ly hôn cho nên bà tận lực đối xử tốt với cháu trai. Cũng bởi vì bà Mộ rõ ràng hơn giữa Mộ Tiêu Vân và Mộ Tiêu Lâm ai mới là người có thể kế thừa bất động sản Mộ thị, bà càng rõ ràng, nếu Mộ Tiêu Lâm kế thừa Mộ thị thì khẳng định sẽ bị Diêu Tinh Tinh khống chế, tính cách Diêu Tinh Tinh mạnh mẽ như vậy, bà Mộ không muốn công ty con trai cực khổ mới được niêm yết lại bị nữ nhân này cầm trong tay, mà Mộ Tiêu Vân bất đồng, Lý ngải Thanh không sinh được con thì cũng sẽ không còn ai đến tranh đoạt với cháu trai của mình.

Tài sản của con trai chỉ có thể cho con cháu Mộ gia.

" Ta một bà già đã sống tới bây giờ, bất kể cô ta có hận ta hay không, chỉ cần các ngươi sống tốt, ta đã hài hài lòng, bất quá Tiêu Vân à..." Bà Mộ nói được một nửa liền dừng lại một chút, " Mặc kệ Tinh Tinh thế nào vẫn không có gì quan trọng, đứa nhỏ Tiêu Lâm này nói như thế nào cũng là em trai con, cho dù chuyện gì đi chăng nữa vẫn là anh em ".

Mộ Tiêu Vân nhíu mày, trong lòng cân nhắc lời của bà Mộ, bà Mộ hiện tại nhắc nhở cậu, nếu cậu kế thừa Mộ thị cũng hy vọng cậu không bởi vì hận Diêu Tinh Tinh mà bạc đãi Mộ Tiêu Lâm.

Mộ Tiêu Vân suy nghĩ trong lòng, khi mới vừa sống lại, cậu rất hận Diêu Tinh Tinh và Mộ Tiêu Lâm tâm cơ đời trước, cậu muốn báo thù. Chính là ai oán đời trước cũng chưa đến hận. Đúng vậy, cậu không hận bọn họ, là chính mình khi đó thật  ngu xuẩn.

Nhưng đời này sống lại cứu được mẹ, Mộ Tiêu Vân lúc ấy thực cảm tạ, cảm tạ đời trước có thể như vậy nên khi sống lại cậu cũng không hận cha có nữ nhân bên ngoài, không hận ông ly hôn với mẹ. Hôn nhân không có tình cảm, mặc kệ đối với cha hay mẹ đều rất thảm thương.

Cậu oán chính là mẹ vừa xuất viện ông đã đề xuất việc này. Cậu oán chính là ba vô pháp thực hiện lời hứa chăm sóc cậu đến năm 25 tuổi.

Cậu càng thêm oán người Mộ gia đã bức điên mẹ.

" Bà nội, con hiểu được, con cùng Tiêu Lâm là anh em ruột, hơn nữa Tiêu Lâm còn nhỏ, những sự tình này hắn cũng không thể quyết định nên con cũng không hận hắn ". Ít nhất đời này đối mặt với Mộ Tiêu Lâm trẻ người non dạ, cậu cũng không so đo.

Chính là Mộ thị cậu nhất định phải cầm được.

Nghĩ đến đây, lại nghĩ tới lời Tưởng Giang nói. Trong tay Mộ Hữu Thành có 40% cổ phần, 30% cho mình, tai sao ông lại làm như vậy ?

Nếu Diêu Tinh Tinh từ chỗ Dương Chí Hằng biết chuyện này sẽ như thế nào ?

Hơn nữa trong bụng Diêu Tinh Tinh còn có một hài tử, Tưởng Giang không nói gì về cổ phần cho đứa bé kia, như vậy phần di chúc này có lẽ lập trước khi Diêu Tinh Tinh mang thai, cứ như vậy...

" Ta chỉ biết cháu của ta thực ngoan ". Bà Mộ cao hứng.

Mộ Tiêu Vân nhìn bà cũng không mở miệng. Bà Mộ ở cái tuổi này nói bóng nói gió khiến cho sóng gió, Mộ Tiêu Vân không còn lời nào để nói. Người Mộ gia chính là như vậy, cậu có hai người cô cũng không phải như vậy sao ?

Từ nhà bà Mộ trở về, Mộ Tiêu Vân lái xe có chút nhàm chán.

Phim của Hạ Minh Hòa còn chưa quay xong, tin tức < song song thế giới  > cải biến thành phim đã truyền ra, tuy rằng đội hình diễn viên luôn được giấu kín không lộ ra tin tức, các nhà báo lớn cũng không dám đưa ra tin tức gì, công ty giải trí bên kia cũng an bài tốt lắm, nhưng Mộ Tiêu Vân càng tin tưởng, người nam nhân Hạ Thanh Hòa kia khẳng định âm thầm làm không ít, hắn không muốn khoa trương làm ảnh hưởng tới tâm tình của Hạ Nhị thiếu gia.

Mà với ý tưởng của Hạ Nhị thiếu khẳng định sẽ quay rất nhanh đã xong.

Hạ Đại thiếu bảo hộ Hạ Nhị thiếu rất chu đáo, hoàn toàn không giống những anh em nhà bình thường.

Lái xe được nửa đường, Mộ Tiêu Vân chuyển hướng. Ngoại ô thành B có một cảnh khu, cảnh khu kia là miễn phí, nơi đó đẹp nhất chính là bãi biển, bãi biển rất nhỏ nhưng làm Mộ Tiêu Vân rất thích cảm giác ở nơi này, thật an tĩnh, hơn nữa có thể nghe thấy tiếng sóng biển.

Mộ Tiêu Vân nhớ rõ khi còn bé, thời điểm Mộ Hữu Thành đem bọn họ tới B thị sẽ ở nơi này nướng thịt, nhưng 10 năm sau nơi này vẫn còn nướng thịt nhưng giá cả đã cáo lên, đây là đại biểu sinh hoạt của mọi người rất tốt.

Nhưng sinh hoạt ngày càng cao thì tư tưởng mọi người lại càng phức tạp.

Mộ Tiêu Vân nhớ rõ thời điểm kia thực hạnh phúc, hiện tại trở nên khó cầu.

Mộ Tiêu Vân nằm trên đầu xe, cũng không chê đầu xe bẩn, cậu hướng mặt về phía không trung, nhìn ánh trăng tròn trên bầu trời, giống như những câu chuyện cậu đã nghe hồi còn bé là có hằng nga ở bên trong.

Mộ Tiêu Vân vươn tay, muốn đem ánh trăng kia bắt lấy nhưng bàn tay chỉ có thể chặn lại ánh mắt của mình chứ không thể che đi ánh trăng hoa lệ kia.

Bỗng đột nhiên tâm tình của Mộ Tiêu Vân có chút lặng, nghĩ đến nhiều chuyện đã qua, cậu đột nhiên nghĩ thông suốt. Sau đó cậu lấy di động ra :" Là ta, về việc châm ngòi quan hệ của Lý Đức Quân và Mộ Hữu Thành, tạm thời hãy ngưng lại ".

Tâm tình  mấy ngày nay của Mộ Tiêu Vân rất tốt bởi vì Hạ Nhị thiếu đã trở lại. Từ khi rời nhà vào đầu tháng 12, đến nay đã nửa tháng Hạ Nhị thiếu rốt cuộc đã trở về.

Buổi sáng hôm nay sau khi Mộ Tiêu Vân mặc đồng phục đi luyện Taekwondo ở trung tâm trở về, mới mở cửa liền thấy trước cửa có một đôi giày, mà trên ghế sa lông lại có một nam nhân đang nằm trên  đó.

Mộ Tiêu Vân đương nhiên biết là ai, cậu ngồi xổm xuống, nhìn sắc mặt y tiều tụy nhưng vẫn anh tuấn như trước. " Anh ". Ngón tay Mộ Tiêu Vân xẹt qua khuôn mặt của y nhẹ giọng kêu.

Người vốn đang nhắm mắt như đang ngủ đột nhiên nắm chặt tay Mộ Tiêu Vân, y dùng sức một chút kéo cậu đến trước ngực của mình, sau đó nói :" Vân Vân, anh mệt ".

Ánh mắt y tuy không mở nhưng Mộ Tiêu Vân đều cảm thấy được ánh mắt sâu đậm của y.

" Ân, anh ngủ một lát, em chuẩn bị đồ ăn cho anh ". Thời điểm về nhà y cũng chưa ăn gì. Nhìn thấy vẻ mặt mệt mỏi của Hạ Minh Hòa, lòng Mộ Tiêu Vân có chút đau, nếu không phải là ý của cậu thì y cũng sẽ không đi đóng phim.

" Vân Vân sẽ không xuống bếp ". Khóe miệng Hạ Minh Hòa gợi lên một tia cười, thanh âm biếng nhác lại khàn khàn, mang theo một chút mông lung cùng buồn ngủ.

" Anh chờ đấy ". Mộ Tiêu Vân thu hồi tay, một bên mở ra máy tính trên bàn mà ba ba ba đánh chữ. Trong lúc đó, ánh mắt Hạ Minh Hòa hơi mở ra một khe hở đủ thấy thân ảnh Mộ Tiêu Vân, sau đó y chuyển thân tiếp tục ngủ.

Hạ Minh Hòa lần thứ hai tỉnh lại, là bị mùi thức ăn đánh thức. Y giật giật cái mũi, sau đó mở mắt ra, chỉ thấy Mộ Tiêu Vân ngồi trên sàn mặt mày hớn hở nhìn y. Hạ Minh Hòa động hai cái, thần trí có chút trở về, sau đó nổi lên vài phần ý cười :" Vân Vân, anh đã trở về ".

Mộ Tiêu Vân đầu tiên sửng sốt, lập tức cười nói :" Hoan nghênh trở về ".

Hai người hai mặt nhìn nhau, phần ấm áp này thật động nhân.

Ai cũng chưa bao giờ nghĩ qua kế tiếp sẽ làm gì, nhưng ai cũng biết giữa bọn họ có thể đi đến cuối cùng. Bởi vì có Hạ Thanh Hòa và Quý Mộc duy trì cùng chúc phúc cho bọn họ, còn có những người bạn tốt như Trần Cảnh Văn, Từ Nham.

Nhân sinh trên đời không cầu mọi chuyện hoàn mỹ, nhưng cho dù nghèo khó thì vẫn có một người như vậy bồi bên người.

Đối với Mộ Tiêu Vân mà nói thì người này chính là Hạ Minh Hòa. Khi cậu vừa sống lại, tâm tình còn thấp thỏm thì y xuất hiện. Sự quan tâm bá đạo của y không làm cho người nào quên được.  Hạ Minh Hòa là người mà liếc mắt một cái thì không thể nào quên được, nhưng khi ở chung một người trầm tĩnh lại ở chung với một đứa nhỏ thích náo nhiệt, y là một người thích an tĩnh. 

Người như vậy vận mệnh đã định trước là rất tốt để làm bạn.

Cho nên y cùng Mộ Tiêu Vân là duyên phận do trời định.

Ít nhất Hạ thiếu gia cho là như vậy.

" Đây là Vân Vân làm ?" Hạ thiếu gia cầm đôi đũa lật lật, " Đây là rau ?"

Mộ công tử gật đầu, sau đó đi vào bếp bưng một chén đi ra :" Bát này mới là của anh ". Mộ Tiêu Vân bưng ra một bát lớn, Hạ Minh Hòa nhìn nhìn, ánh mắt hạ xuống.

" Vân Vân, đây là mì ăn liền đi ?" Tuy rằng rất thơm, tuy rằng Hạ thiếu gia không ăn qua mì ăn liền nhưng chưa ăn cũng không đại biểu là chưa thấy qua. Hạ thiếu gia có chút thất vọng, nhưng cũng an ủi một chút là do Mộ Tiêu Vân nấu cho y.

" Chỗ nào là mì ăn liền, rõ ràng là do em nấu ". Mộ Tiêu Vân dùng đũa kẹp một móng lên, " Anh xem, móng này là do em dùng nồi áp suất hầm, hầm thật mềm. Còn có nấm hương, em cũng hầm cùng móng, từng bước rửa sạch sẽ, còn có ra xanh, mì ăn liền sẽ có những thứ này sao ?"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip