Longfic Khai Nguyen Hoan Keo Bac Ha Chuong 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thứ bảy một ngày đầu thu, trời xanh mây trắng, ánh nắng không quá chói chang. Một đoàn bốn người kéo nhau ra bãi biển ngay trong thành phố cắm trại. Vương Nguyên lần đầu tiên nhìn thấy Tùy Ngọc, hai tròng mắt đã suýt nữa thì rớt ra.

"Cậu cậu cậu cậu có phải là nam chính trong phim "Manh manh tiểu tiên sinh" không?" Vương Nguyên kích động đến độ nói năng lắp bắp.

"Đúng a, là tui." Tùy Ngọc vui vẻ thừa nhận, đó là bộ phim đầu tay của cậu vừa được công chiếu vào tháng trước, mở màn cho hành trình dấn thân vào điện ảnh. Tuy bộ phim không thực sự quá nổi tiếng nhưng cũng khiến Tùy Ngọc đi ngoài đường vẫn được khá nhiều người nhận ra, đương nhiên một đứa mọt phim như Vương Nguyên cũng không phải ngoại lệ.

"Oa nhìn bên ngoài cậu còn manh hơn cả trong phim nữa." Máy quét của Vương Nguyên hắn bắt đầu hoạt động, quét một lượt Tùy Ngọc từ trên xuống dưới từ dưới lên trên. Quả thực mỗi nơi mỗi chỗ trên cơ thể đều toát lên sự "manh"! Không thể không phủ nhận vai diễn Manh manh tiểu tiên sinh này quả thực rất hợp với Tùy Ngọc.

"Cậu cho tui xin chữ kí được không?" Vương Nguyên lôi điện thoại ra dè dặt hỏi, Tùy Ngọc rất vừa lòng với phản ứng vừa rồi của hắn, đương nhiên cũng không ngần ngại đưa tay xoẹt xoẹt kí, kí xong còn vui vẻ cho hắn nhéo nhéo mặt mình một chút, quả thực vừa manh vừa ngoan! Vương Nguyên thiếu chút nữa bị sự MANH của cậu chọc cho tan chảy thành nươc.

Nhìn hai mắt sáng lấp lánh cùng vẻ mặt cẩn thận dè đặt lại có chút kích động của Vương Nguyên, Tùy Ngọc không khỏi sinh ra hảo cảm. Cậu ấy cũng đâu có đáng ghét như người ta hay nói chứ. Mặc kệ Vương Nguyên bị người ta đồn thổi như thế nào, người mà Vương Tuấn Khải nhìn trúng, nhất định không phải dạng tầm thường. Tùy Ngọc tin như thế, đối với cậu, Vương Tuấn Khải cũng không lí do gì thu nhận một MB danh tiếng kém như người ta nói ở bên cạnh mình. Cậu tin tưởng Vương Tuấn Khải, cũng là cho Vương Nguyên một phần tin tưởng.

Mang theo suy nghĩ đó, Tùy Ngọc cùng Vương Nguyên lập tức trở nên thân thiết, trên đường đi không ngừng líu ríu nói chuyện trên trời dưới đất, hoàn toàn bỏ quên hai người đàn ông sắc mặt đen sì ngồi hàng ghế trước.

Quả thực nhiều chuyện muốn nói đến xuống xe cũng không thể ngừng lại được.

"Tiểu Nguyên Tử, da cậu thật đẹp nha, bình thường làm sao mà dưỡng được như thế?" Đúng vậy, đã thân thiết đến mức gọi nhau bằng biệt danh.

"Đẹp sao? Da tui lúc sinh ra đã như thế đó. Tui chẳng bảo dưỡng gì hết á." Vương Nguyên có chút mờ mịt tự sờ sờ mặt mình, rồi lại thò tay sờ sờ mặt cậu.

"Đâu có. Da cậu cũng rất mịn mà."

"Oa. thật là ghen tị nha." Hai mắt Tùy Ngọc sáng lấp lánh, vươn móng vuốt sờ sờ lại má Vương Nguyên.

"Được rồi đủ rồi." Hạ Thường An mặt đầy hắc tuyết tách móng vuốt cậu ra khỏi mặt Vương Nguyên. Đồng thời Vương Tuấn Khải mặt hắc tuyến không kém kéo Vương Nguyên sang một bên.

"Sờ qua sờ lại người ta như thế, sao đến lúc sờ anh lại toàn cấu véo chứ?" Hạ Thường An ấm ức thì thầm vào tai Tùy Ngọc.

Nháo qua nháo lại một hồi, bốn người bắt đầu căng lều cắm trại. Vì không phải là mùa du lịch nên bãi biển hôm nay không đông người. Tùy diễn viên cùng người đại diện kiêm tổng giám đốc Hạ cũng không lo ngại sẽ gặp fan cuồng nữa.

Thời điểm cắm trại chuẩn bị xong cũng đã qua giờ cơm trưa một chút, bốn người quyết định ăn chút gì đó, nghỉ ngơi một lát rồi chiều mới xuống nước.

Bữa trưa chỉ có sandwich, cơm cuộn, jambon cùng nước ngọt đã chuẩn bị từ trước nhưng bốn người vẫn vừa ăn vừa trò chuyện đến vui vui vẻ vẻ.

Chiều đến, nắng vàng trải rộng, những bọt sóng bạc đầu rì rào xô vào bờ, nước biển không quá lạnh cũng không quá nóng, bốn người thay đồ bơi xuống biển, cùng nhau nháo một trận long trời lở đất. Vương Nguyên nghịch ngợm ngụp đầu sâu xuống nước, sau đó nhắm trúng chỗ Vương Tuấn Khải đang đứng mà ngoi lên, lắc lắc mái tóc để nước bắn hết lên mặt Vương Tuấn Khải.

Dải nước hất lên tạo nên một dải cầu vồng xinh đẹp mơ hồ, bọt nước bắn tung tóe trong không khí, ẩn ẩn phía sau là khuôn mặt thiếu niên cười rộ lên khi trò đùa dai thành công. Nắng vàng rọi xuống hắt lên mái tóc, phản chiếu trong ánh mắt cong cong ấy những đốm sáng long lanh.

Trong một giây nào đó, Vương Tuấn Khải đã quên mất việc mình phải tức giận, ngây ngốc nhìn thiếu niên vui đùa với làn nước dưới ánh mặt trời rực rỡ.

Trời đã chuyển màu ảm đạm, hai người đàn ông đích thực đã lên bờ từ lâu, lẳng lặng nhìn hai đứa nhóc kia vẫn còn mải mê nô đùa dưới nước. Cảm giác thực giống như những người bố già đang dắt đứa trẻ nhà mình đi chơi...

Mặt trời đã ngả dần, Hạ Thường An cuối cùng cũng hết kiên nhẫn, trực tiếp vớt người yêu từ trong nước lên.

"Ngao ngao bỏ em xuống, em còn muốn chơi nữa."

Vừa dứt lời, mông đã bị vỗ bép một cái.

"Ngoan, hôm nay chơi thế đủ rồi. Ngâm nước lâu sẽ không tốt." Vừa nói vừa hung hăng nháy mắt ra hiệu với Vương Tuấn Khải.

Vương Tuấn Khải bất đắc dĩ. Có vẻ Hạ Thường An lại muốn làm mấy trò không thành thật với bảo bối của cậu ta rồi.

Vương Nguyên tiếc nuối nhìn Tùy Ngọc bị người ta tha đi mất, lúc này mới mất hứng ngoi lên bờ cát ngồi cạnh Vương Tuấn Khải.

Ngâm nửa cẳng chân trắng nõn trong nước biển, để mặc những con sóng xô vào mơn trớn, khóe môi Vương Nguyên không kìm được vẽ lên nụ cười.

"Này là lần đầu tiên tôi nhìn thấy biển đó..."

"Nha~ anh không được sờ loạn." Trong chiếc lều không xa truyền đến tiếng gào của Tùy Ngọc. "A~... Ưm."

Sắc mặt Vương Tuấn Khảo biến đen, còn Vương Nguyên ngồi bên cạnh hai tai đã hồng hồng.

Tiểu Tùy Tử kiêu thật dễ nghe na~

"Muốn đi dạo một chút không?" Dù sao ngồi đây cũng không tiện mà trở về lều thì càng không thể, Vương Tuấn Khải chủ động đề nghị trước.

"Đi thôi."

Hai người đứng lên, dọc theo bờ biển mà chậm rãi đi tới. Vương Tuấn Khải trước giờ vốn trầm mặc, dọc đường đi không hề hé miệng nói nửa câu. Ngược lại là Vương Nguyên, có lẽ vì tâm trạng tốt nên cứ ríu rít lảm nhảm cười nói suốt, thi thoảng nhìn thấy dưới chân có vỏ sò vỏ ốc xinh đẹp sẽ nhặt lên, cẩn thận cất vào túi quần đem về làm kỉ niệm.

Lúc này sắc trời đã chuyển thành màu của hoàng hôn, mặt biển phía chân trời cũng đã nhuộm thành một màu hồng rực rỡ.

Hiển nhiên, Vương Nguyên lúc này đâu có chú ý đến hoàng hôn trên biển trong truyền thuyết đẹp như thế nào, lãng mạn như thế nào. Hắn hiện tại chỉ chú tâm cố gắng mở to mắt mà thưởng thức sườn mặt đẹp trai của Vương Tuấn Khải. Có lẽ vì được ánh sáng hoàng hôn dìu dịu phủ lên mà gương mặt anh trở nên nhu hòa khác hẳn mọi ngày.

Mẹ bà nó đẹp trai vãi!

Vương Nguyên hung hăng chửi rủa trong lòng, đồng thời thầm tính toán xem khả năng mình bị ăn đập khi đè Vương Tuấn Khải xuống cưỡng hôn là bao nhiêu phần trăm.

Lười để tâm đến hai mắt đã sắp rớt ra ngoài của Vương Nguyên, Vương Tuấn Khải lúc này đang chú ý đến một thân ảnh đang đứng cách hai người một đoạn không xa. Kể từ khi anh và hắn đi đến từ bên kia, người nọ đã đứng ở đây, ánh mắt hướng ra biển, cứ lặng im mà đứng như vậy, sẽ không có gì đặc biệt nếu như anh thấy thân ảnh nhỏ gầy kia có chút quen thuộc.

Rồi dần dần, khoảng cách được thu ngắn lại, Vương Tuấn Khải nghe thấy ngực trái mình đập "thịch" một tiếng rõ ràng, người đó xoay mặt, có vẻ như cũng rất bất ngờ khi thấy anh.

Đã bao lần tưởng niệm, bao lần mong chờ rồi hi vọng, một cái mười năm lại trôi qua nhanh như vậy, không ngờ lại có thể tình cờ gặp nhau trong hoàn cảnh này.

Hoàng hôn xung quanh nhòe dần đi, tiếng sóng biển lọt vào tai dường như chỉ còn là những âm thanh mơ hồ. Trong mắt anh lúc này chỉ phản chiếu hình bóng người trước mắt. Có điểm không thể tin, lại có điểm hoài niệm. Thiếu niên năm ấy, nơi đầu mày khóe mắt đều toát lên vẻ kiều diễm không nói nên lời. Thiếu niên năm ấy, trong nụ cười luôn mang theo nét tang thương mơ hồ. Thiếu niên năm ấy, ngay cả liếc mắt nhìn anh một chút cũng khiến thế giới xung quanh chao đảo...

"Tiểu Tùng." Vương Tuấn Khải khẽ mấp máy, thanh âm run rẩy hòa cùng tiếng sóng vỗ. Thiếu niên năm ấy, dường như có biến thành tro, anh vĩnh viễn vẫn sẽ luôn nhận ra...

Ban Tiểu Tùng vành mắt hoe đỏ đối diện anh, nơi đuôi mắt còn sót lại một giọt lấp lánh trong suốt, có vẻ như đã khóc rất lâu rồi.

Thiếu niên khe khẽ mỉm cười, nụ cười phảng phất bi thương nhưng lại khiến người ta không thể rời mắt. Có thể nói, thiếu niên bình thường đã rất dễ nhìn rồi khi cười lại càng trở nên thu hút hơn.

Thế rồi, Vương Tuấn Khải bất chợt bị ôm lấy, thiếu niên tựa đầu vào ngực anh, hàng mi cong dài nhẹ chớp, giọt nước mắt còn đọng lại rốt cuộc cũng không kìm được mà lăn xuống.

.

Wtf chưa gì mà đã cuồng dã như vậy sao? Vừa mới nhìn nhau chưa được mấy giây đã trực tiếp nhào vào lòng ôm ấp nhau?

Vương Nguyên ngồi xổm một bên điên cuồng cắn móng tay hóng hớt, cố gắng làm cho sự tồn tại của mình giảm xuống hết mức có thể.

Bất quá thiếu niên này thực sự rất đẹp na. Cằm V – line mắt ướt át môi mọng nước gì đó quả thực rất mê người.

Không lâu sau, thiếu niên buông anh ra, Vương Tuấn Khải ôn nhu lau nước mắt trên mặt thiếu niên. Anh mở miệng định nói gì đó, chợt nhớ ra bên cạnh đang có một bóng đèn đang mạnh mẽ phát sáng.

Vương Nguyên bị ánh mắt của Vương Tuấn Khải bắn cho bật dậy. Tiếp đến là giọng nói lạnh băng như cất lên từ địa ngục.

"Cậu còn chưa về?"

"A tôi tôi tôi bây giờ liền lập tức trở về. Hai người hai người cứ tiếp tục đi ha." Vương Nguyên vội vã xoay người cắm đầu chạy, vỏ sò nhét đầy trong túi quần lách cách rơi vãi theo nhịp bước chân.

Vương Tuấn Khải, Ban Tiểu Tùng: "..."

Chạy chạy chạy, chạy cho đến khi hai chân đã mỏi nhừ cùng nhịp thở rối loạn, cho đến khi đã cách hai người rất xa nhưng vẫn không thể dừng lại, cho đến khi vấp ngã vẫn đứng lên chạy tiếp, cho đến khi phát hiện nước mắt bất giác chảy xuống từ lúc nào...

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip