Sweet Flower Chapter 5 Tam Phong Giau Uoc Nguyen Trong Ta
Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
-Tâm Phong, các huynhđệ ngươi tớithăm mà không chútđộngtình sao?-Ta còn chưa lo, mi lo cái zề?-Ta ...Xin lỗi, là ta hay lo chuyệnbaođồng, hừm. Không quan tâm ngươi nữa, ta ănănăn!-Mỹ Vân lộnđũagắplẹthứcănvàomiệngnhai cho có.-Đến cái dángăn cũng không lên hồn.-Sau đó là mànđánhlộn của Mỹ Vân và Tâm Phong.-Phong tiên sinh, có một cô nươngmuốngặpngài!-Bên ngoài, tiếngôngchủhàngvọng lại. Xuất hiện trước mặthai người bọnhọ là một cô gái vô cùng xinhđẹpvà có phầnđỏngđảnh.-Ái chà, Tâm Phong sư huynhnhà ta có cả thư tình của vị họctỷ, lại có hồngnhan tri kỉcặpkèmuônchốn, kẻnghèohèn ta đứng đây để đệm thêm vẻ đẹp của ngàichăng??- Mỹ Vân vừanhìn cô nương không rời mắt, vừachâmbiếm Phong, mặc cho hắn lườmcháy mắt.-Phong ca, lại gặpchàng rồi ...-Phong ca ... Thiếpvấtvả đường xưalặnlộitới đây, có thể ngồi cùng chungmiếngcạnchén với chàng không?-Ngồi đi.-Có vẻ Tâm Phong không nhìn cô gái kialấymôt cái.-Cô nươngxinhđẹp, tên cô là gì vậy?-Mỹ Vân muốntránh cái không khí nặng nềnày, bậtcâuhỏi với nụ cười tươirói.Cô nươngkiagiật mình quay sang nhìnMỹ Vân, suynghĩ cái gì đó, rồi quay đi với vẻ mặtghenghét.-Muội là Nhị Minh Lan, con gái duy nhất của Nhị gia tộc. Phong ca với muội tưởng lai là một cặpphuthê, chàng sẽ là người kếnghiệp tưởng lai của Nhị gia muội. Vị tỷtỷ, người là ...-Không để Mỹ Vân hỏihết, Minh Lan đãtuôn ra một tràng.-Ta ...ta là Mỹ Vân, rất ...rất vui được làm quen với muội.-Mỹ Vân trả lời trong khi não vẫn chưa load xong. -Tỷmạomuộihỏi Minh Lan một câunhé?-Dạ, tỷmauhỏimuội.-Tất cả nhữngđiềumuội nói đều là thật hả??-Không sai nhưng thiếu.-Tâm Phong thoắtđãtrả lời cho cô nghe.-Ta đanghỏimuộiấy, đâu có hỏi ...-Không nói nhiều!-Hắn bắt đầu nổi đóa.-Ta nói cho cô biết, kể cả là éphôn hay tự nguyện kếthôn, đã từ chốithì không còn nghĩalý gì nữa!Nói xong hắn némngânphiếu cho chủhàng, kéotayMỹ Vân ra khỏiquán với ánh mắt hờnoán của Minh Lan.-Ngươi bỏtay ta ra, đãđàohôn còn ăn nói không tử tế, không chấp nhận được!-Cô không biết gì hếtthìkhỏi nói đi, ta chẳngmuốn nói thêm nữa!Tốitrời, Phong tới một câycầugần đó, cầm một bônghoavà ngồi trên đó. Mỹ Vân thấy vậy, bèndòtớiđịnhngồi cùng.-Ta nghĩkĩ rồi, chắc cậu cũng có nỗikhổriêngmơi phải xalánhhọ như vậy. Nào, cụng 1 chén với ta chứ?...-Tiểu Phong, nếu là ngươi, ta sẽ uốngcạnchénnày và tâm sự với Mỹ Vân ta đó.-Nói như vậy rồi mà tên đó vẫn trơ như cụcđáven đường vậy đó.-Dù có buồn cũng đừngngồi như vậychứ? Ngươi không thấy ta à?-Tiểu Vân huơhuơtay trước mặt Phong.-Đồhâm.Mỹ Vân nghevậybènrụttay lại, nângchénrượuđưa cho Phong.-Nếu ta hâmthì ngươi uống với ta một chén cho tỏ ý chứ! Hắn quay lại nhìn Vân, tayđịnhnắmlấy cái chén trên tay cô.-Ngươi cho là ta hâm thật hả? Dám to ganlấychén cho là ta hâm!-Mỹ Vân đặtchénxuốngđất, hếchmặt ra vẻ kiêungạo.Không gì, hắn lấy cái chén đó làm một ngụm sạch không còn một giọt. Mỹ Vân trố mắt.-Ừ, ta thấy cô hâm, hơn nữa còn hâm nhất trên cái đờinày. Tâm Phong ta đãsống được baonhiêu năm nay, gặp được người hâm như này, quả là đờichẳng có gì lấy làm tiếc.-Được lắm, cứngồi đó đi, ta niệm chú cho ngươi ngồi đây suốt một tháng!-Nợ ta cô còn chưatrả, đừng như thế chứ.Hai đứacãi nhau như trườnggiangđạihải.Mỹ Vân thấy bônghoa trên tay Phong, gặnghỏi:-Đây là hoa gì vậy, ta chưa thấy baogiờ.-Ta ngỡrằng trong LiễuCung cô đọc không ítsách, vậy mà cũng không biếttới loài hoanày.-Thật đó. Chưa một quyểnsách nào ta thấy đềcậptới một bônghoalạ như thế này.-Không biết cũng phải thôi. LiễuCungđiện là nơichứakhokiếnthứccầnthiết cho cuộcsống của một tiên nhân như cô. Coi như cô tinh thônghết về loài hoa đi, vậy là hoanày là thứ vôgiátrị, là thứ không đáng được nhắctới trong sổsách các loài hoa.-Mỹ Vân ngướcnhìn Phong, cô cảm thấy giọng Tiểu Phong có gì bi ai, đasầu.-Vậy sao ngươi còn cầm nó, không phải là nó vẫn rấtquantrọng sao?-Nó là vì cái vôdụng, nên ta mới cầntới nó.Tâm Phong bènthìthầm trong cánhhoanhữngđiều gì đó bímật. Như một lời thần chú, nhữngcánhhoatách ra khỏicành, bay baykhắp không gian xungquanh. Chúng theo làngió rồi chìmdướimặthồvẳnglặng.-Đây là loài hoalạ mà chưa một lần trong đời ta biết. Nhữngcánhhoaấy lúc thìnhẹbẫng bay heolàngióhiuhiu, lúc lại nặng trĩuchìmxuốngđáyhồbao la. Nếu là con người, chắc đó là một người biết nặng nhẹ, biếtphân phải trái ...Phì.-Ngươi cười cái gì?- Mỹ Vân bị ngắt lời, cau mày nhìn Tâm Phong.-Hay cho người con gái có trí tưởng tượng tuyệt vời như cô, ta thán phục.Tuy hắn nói nghe không ra gì nhưng cô thấy điệu cười ban nãy không gay gắt như trước, có vẻ hắn bắt đầu hiềnhiềnchăng?Lúc này cô chỉ thấy trên tay Phong còn là cànhtànhéotựbaogiờ.