Edit Cuong Hon Nhap Loan Chuong 9 Chiem Xe

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Trong mắt đạo diễn Lữ, Âu Khắc Dương là trẻ con, mà Côn đại thần lại là đàn ông đã sắp ba mươi.

Nghe đối thoại nhàm chán của bọn họ ông không khỏi muốn chế nhạo, nhưng nghĩ lại vẫn thấy nên nuốt lời chế nhạo vào bụng bia thôi.

“Côn Húc Cương, hôm nay không có cảnh diễn của cậu, cậu chạy tới đây làm gì?” Đạo diễn Lữ híp mắt nhìn hắn.

Đạo diễn Lữ vừa ra nói chuyện, tất cả mọi người bắt đầu bận việc. Náo nhiệt của Côn đại thần có thể xem, náo nhiệt đạo diễn Lữ tham dự thì không thể, bởi bọn họ đều dựa vào đạo diễn Lữ kiếm ăn mà.

Côn Húc Cương liếc Âu Khắc Dương đang ngồi trên băng ghế, nói với đạo diễn Lữ: “Không có việc thì không thể qua đây, điều này nói rõ tôi ái cương kính nghiệp (*).”

(*) Ái cương kính nghiệp (爱岗敬业): yêu công việc trên cương vị của mình và có thái độ nghiêm túc với công việc đó

Đạo diễn Lữ khịt mũi: “Tôi cũng không phải không xem báo. Bớt gây chuyện đi, dù gì cậu cũng là nhân vật chính trong phim của tôi. Chuyện này cũng không thể giúp tôi quảng cáo.”

Côn Húc Cương nhún vai nói: “Thanh giả tự thanh (*).” Sau đó hắn tìm băng ghế ngồi xuống. Âu Khắc Dương có thể ngồi, hắn dĩ nhiên cũng có thể ngồi.

(*) Thanh giả tự thanh (清者自清): người trong sạch dù không nói thì vẫn là trong sạch

Đạo diễn Lữ không tiếp tục chú ý tới Côn Húc Cương nữa, mà rất vừa lòng với trình độ cố gắng của Âu Khắc Dương: “Tiểu Âu, buổi chiều mới đến cậu. Cậu có thể tìm tiền bối luyện tập trước một chút.”

Âu Khắc Dương khép lại kịch bản, nhìn Côn Húc Cương nhíu mày: “Hắn sao?”

Lửa giận trong lòng Côn Húc Cương vừa chìm xuống lại bùng lên: “Âu Khắc Dương, đây là cái thái độ gì hả.”

Âu Khắc Dương cúi đầu.

Đạo diễn Lữ che chở Âu Khắc Dương nói: “Để cậu hướng dẫn người mới thì sao, tôi thấy thái độ người mới rất nghiêm chỉnh.”

Côn Húc Cương bị đạo diễn Lữ công kích biết mình không chiếm được tiện nghi liền giữ cánh tay Âu Khắc Dương, nói: “Tôi mang người mới đi học tập.”

Đạo diễn Lữ vung tay: “Đi đi đi đi, cơm trưa xong rồi về cũng được, ở đây chúng ta cũng bớt hai suất cơm hộp.”

Hiện tại thể lực Âu Khắc Dương không bằng Côn Húc Cương nên bị kéo dậy. Anh không quen bị lôi kéo, nhưng thấy đạo diễn Lữ cố ý để Côn Húc Cương hướng dẫn mình thì cũng không biểu hiện ra ý tứ muốn phản kháng. Dù rằng anh tự nhận diễn xuất của mình khá tốt, lại không thể trái ý đạo diễn Lữ mà nên cố gắng nịnh bợ ông hơn.

Hà Thời Đại đứng ở hướng khác chỉ có thể lo lắng suông, Côn đại thần muốn dẫn Âu Khắc Dương đi đâu? Sẽ không phải là đến nơi không người để đánh nhau đi, nhưng mà biểu tình của đạo diễn Lữ cũng không giống cho họ đi đánh nhau. Xét thấy không khí quanh người Côn đại thần, Hà Thời Đại chỉ dám đứng tại chỗ theo dõi, không dám tiến lên. Tuy nhiên anh ta vẫn rất lo lắng nên quyết định gửi tin nhắn cho Âu Khắc Dương.

Kỳ thực, ngay lúc này, di động Âu Khắc Dương không mở.

Dẫu Âu Khắc Dương tình nguyện hay không tình nguyện, Côn Húc Cương vẫn ném anh vào ghế phó lái, cài dây an toàn, nhấn mạnh: “Ngồi đàng hoàng cho tôi.”

Âu Khắc Dương thả kịch bản trên tay lên đùi, kéo dây an toàn nói: “Tôi nghĩ tình cảm của chúng ta không sâu đến mức để anh chỉ bảo tôi diễn xuất.”

Côn Húc Cương lạnh lùng liếc mắt: “Ai muốn chỉ bảo cậu, trước tiên chúng ta thảo luận cho xong hai chuyện trước đây đã.”

Nói xong hắn khởi động xe, Âu Khắc Dương trực tiếp nhấn nút mở nhạc. Lái xe tỏ vẻ rất kiềm chế, còn người nào đó ngồi ghế phó lái lại biểu hiện vô cùng thoải mái. Hắn cho rằng sau khi lên xe Âu Khắc Dương sẽ có áp lực, thậm chí còn trình bày rõ nguyên nhân cậu ta đánh mình.

Tiếng nhạc nhẹ nhàng vang lên trong xe.

Âu Khắc Dương ngẩng đầu hỏi Côn Húc Cương: “Anh muốn dẫn tôi đi đâu.”

Côn Húc Cương đánh tay lái, đột nhiên vòng cua. Nếu không phải Âu Khắc Dương phản ứng nhanh chóng thì đầu của anh đã đập vào cửa kính xe rồi. Côn Húc Cương thấy Âu Khắc Dương mặt không đổi sắc, tâm tình hắn phút chốc tốt lên, xe cũng trở về đúng đường.

“Mẹ tôi bảo tôi trưa nay dẫn cậu về nhà ăn cơm.” Côn Húc Cương lạnh giọng nói.

Lời này là thật, mẹ hắn Liễu Mỹ Cầm nhất định không nghĩ tới buổi sáng bà chỉ thuận miệng nói một câu mà bị Côn Húc Cương nghe vào tai.

Có điều sao tự nhiên hắn lại nghe vào tai, chính là do hành động gần đây của Âu Khắc Dương đối với hắn có khác thường, Côn Húc Cương tỏ vẻ rất phẫn nộ mà cũng không hiểu nổi.

Trong ấn tượng của Côn Húc Cương, Âu Khắc Dương là con trai của bạn tốt của cha mẹ, mà đứa trẻ này đến tận mười sáu tuổi mới gặp qua một lần liền kiên định thích mình.

Bởi vì cha mẹ Âu Khắc Dương quanh năm bên ngoài, có rất ít cơ hội chăm sóc cậu ta. Hơn nữa Âu Khắc Dương từ bé đã là một đứa trẻ ngoan ngoãn đáng yêu, hiếm khi xin cha mẹ thứ gì mình muốn, vì thế cha mẹ quanh năm bên ngoài nhà cậu ta lập tức nhờ cha mẹ hắn làm chủ, cho hai người đính hôn.

Khi mới bắt đầu, Côn Húc Cương nhìn tên nhóc đáng yêu này cũng không thấy gì, sau biết được cậu ta ôm cái ý nghĩ này thì lại càng không thích, thậm chí đến cuối cùng còn sinh ra tâm lý chán ghét. Bởi vì có sự can thiệp mạnh mẽ của cha, hắn không có quyền phản kháng, huống hồ cơ thể Âu Khắc Dương còn phù hợp với điều kiện kết hôn, khả năng sinh con cũng có. Có lẽ cha cho rằng để hắn đính hôn là có thể thay đổi tình trạng hiện tại của hắn trong giới giải trí, không còn làm loạn tạo scandal nữa?

Thật ra chuyện không phải như vậy, được rồi.

Tóm lại, hắn chán ghét Âu Khắc Dương thích mình, mỗi khi nhìn cặp mắt tràn đầy tình yêu kia, hắn đều không chịu nổi, cách càng xa trong lòng hắn mới càng thoải mái. Dù sao, nhìn Âu Khắc Dương thế nào cũng thấy phiền chán.

Buồn bực nhất là Âu Khắc Dương sau khi lên đại học vì muốn thân cận hắn hơn còn tới nhà hắn ở. Nếu không phải hắn cưỡng chế em trai em gái mình không cần quan tâm thì chắc lúc này đến về nhà hắn cũng không muốn về.

Càng làm hắn phản cảm hơn đó là Âu Khắc Dương còn ký hợp đồng với công ty giải trí TAT. Nếu cậu ta chỉ đơn thuần là con trai của bạn cha mẹ, hắn còn có thể quan tâm một chút, nhưng hiện tại hắn muốn nhìn xem cậu ta ở công ty này chết như thế nào, TAT là công ty giải trí nổi danh áp bức nghệ sĩ. Tóm lại, vị hôn phu nhỏ hơn hắn 10 tuổi này hắn chưa từng thừa nhận.

Côn Húc Cương âm tình bất định (*), Âu Khắc Dương tỏ vẻ một chút cũng không để ý, đã có người tự nguyện làm tài xế, anh không có ý kiến.

(*) Âm tình bất định (阴晴不定): Sắc mặt thay đổi, tâm tình khó đoán

Đột nhiên, Côn Húc Cương đang trên đường xe chạy bỗng đánh tay lái, Âu Khắc Dương đã có chuẩn bị trước ngồi ổn định trên chỗ ngồi của mình.

Âu Khắc Dương: “Anh lại phát thần kinh cái gì.”

Côn Húc Cương: “Tôi không cần thiết phải đưa cậu về nhà.”

Âu Khắc Dương: “Tôi hiện tại không ở nhà anh.”

Côn Húc Cương tăng tốc, hắn cười ha ha: “Không ở nhà tôi? Ha ha, cậu muốn dùng phương pháp này thu hút sự chú ý của tôi, lại để truyền thông biết đến sự tồn tại của cậu, thuận theo đó rồi kết hôn với tôi sao?”

Âu Khắc Dương thấy hắn có thể xuyên tạc sự thật đến vậy cũng không giải thích, không có gì để nói khi giết loại người thế này.

Âu Khắc Dương nhìn ngón tay mình rồi quay đầu chớp mắt với Côn Húc Cương, khẽ cười: “Vậy anh thấy hiện tại phương pháp này của tôi thế nào?”

Đây là cố tình muốn Côn Húc Cương tức chết, dù sao đâu phải mình tức giận, nhìn người khác tức giận cũng rất thú vị.

Côn Húc Cương thấy mặt Âu Khắc Dương lộ nụ cười gian tà, trong lòng nảy mạnh, cho xe chạy trên con đường khác, sau đó càng đi càng xa, quên nhìn biển báo giao thông. Đương nhiên, biển báo kia ở bên phải Âu Khắc Dương, tốc độ xe tuy nhanh nhưng anh vẫn thấy được, có điều anh không nói câu nào.

【 Trên biển báo viết: Chú ý! Trong có chó dữ, xin chớ xâm nhập! 】

Côn Húc Cương bị Âu Khắc Dương châm lửa chỉ có thể làm hai điều: một là tiếp tục cùng Âu Khắc Dương khua môi múa mép; hai là im lặng không nói. Rất rõ ràng, Côn Húc Cương không nhận được giáo huấn từ Âu Khắc Dương, hắn lựa chọn điều đầu.

Côn Húc Cương nói: “Lấy diễn xuất sứt sẹo hiện tại của cậu là có thể gây chú ý cho tôi?”

Âu Khắc Dương nói: “Không cần thiết dùng diễn xuất hấp dẫn sự chú ý của anh. Chẳng lẽ anh cảm thấy đau đớn trên cơ thể so với xem diễn xuất sứt sẹo của tôi cũng có ý nghĩa sao?”

Côn Húc Cương chân đạp phanh, dừng xe ven đường, nói: “Xuống xe!”

Nụ cười vẫn trên khóe miệng Âu Khắc Dương: “Côn đại thần, tốt xấu gì anh cũng đã trải qua mười mấy năm lễ rửa tội của xã hội, tính nết nóng nảy như vậy, sao có thể chứ?”

Côn Húc Cương cảm thấy Âu Khắc Dương hiện tại chính là đang chống đối hắn, mỗi lần cậu ta nói đều đâm trúng điểm bùng phát tính tình của hắn.

Côn Húc Cương trừng anh: “Tính nết tôi nóng nảy thì sao? Xuống xe cho tôi.”

Ngay khi Côn Húc Cương vừa lái xe vào con đường vô cùng hoang vắng này, anh đã chú ý tới xung quanh gần như không một bóng người, giống như bình nguyên, khoảng không trống trải tột cùng. Tính cảnh giác của anh hết sức cao, không nghe lời Côn Húc Cương xuống xe.

Âu Khắc Dương nói: “Muốn xuống thì anh xuống trước.” Lẽ nào định ném anh ở cái địa phương quỷ quái này sao? Anh cũng không ngu như vậy.

Côn Húc Cương thấy Âu Khắc Dương không chịu nghe lời xuống xe, chính mình liền mở cửa xe, xuống xe trước.

Hắn đi sang bên này Âu Khắc Dương, mở cửa, kéo anh xuống xe. Âu Khắc Dương có chút buồn bực, hiện tại anh vô cùng buồn bực vì hình thể và sức lực bản thân không bằng Côn Húc Cương. Hai người lôi lôi kéo kéo so đo với nhau, cuối cùng lấy thất bại của Âu Khắc Dương mà chấm dứt.

Anh bị Côn Húc Cương đẩy ngã trên bãi cỏ, hắn kéo kéo chỉnh lại áo sơmi rồi trừng mắt với anh: “Âu Khắc Dương, tôi cảnh cáo cậu!”

Âu Khắc Dương cũng không sốt ruột từ mặt đất đứng lên mà phủi đi vụn cỏ dính trên tay, nhìn về chiếc xe phía sau Côn Húc Cương. Trong trí nhớ của Côn Húc Cương, Âu Khắc Dương không biết lái xe. Nghe nói khi còn bé từng bị tai nạn, mười tám tuổi trưởng thành, gia đình để cậu ta học lái nhưng vẫn luôn không có can đảm ngồi sau vô lăng, vậy nên đến bây giờ cậu ta còn chưa biết lái xe.

Chẳng qua, Âu Khắc Dương thay đổi linh hồn rồi, ai có thể không biết chứ anh thì nhất định không. Vì thế Côn Húc Cương tiếp tục nhìn Âu Khắc Dương như vậy. Hắn còn không biết bi thương cho số mệnh sắp tới của mình.

Âu Khắc Dương phủi sạch cỏ trên tay rồi nói: “Anh muốn cảnh cáo tôi cái gì?”

Côn Húc Cương nhìn thẳng Âu Khắc Dương nói: “Cách xa tôi một chút, đừng xuất hiện trong tầm mắt tôi. Còn nữa, cùng tôi giải trừ hôn ước.”

Âu Khắc Dương sờ cằm mỉm cười: “Cách xa anh một chút? Tôi tới gần anh lúc nào? Về phần giải trừ hôn ước, điều này, tôi nghĩ tôi sẽ suy xét cẩn thận.”

Côn Húc Cương không nghĩ rằng Âu Khắc Dương sẽ đáp ứng giải trừ hôn ước dễ dàng như vậy. Chẳng lẽ mấy ngày hôm trước mẹ cứ ngập ngừng chính là vì muốn nói chuyện này với hắn?

Côn Húc Cương nói: “Cho cậu ba ngày suy nghĩ, sau đó chúng ta xử lý chút thủ tục.”

Âu Khắc Dương đứng dậy, vỗ vỗ quần rồi nói: “Anh nói tôi cách xa anh, nếu anh xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì, ba ngày sau tôi sao tìm được anh.”

Sau đó, ngay khi Côn Húc Cương còn chưa kịp phản ứng, Âu Khắc Dương xông tới chiếc xe còn chưa rút chìa, mục tiêu của anh là ghế lái.

Âu Khắc Dương thuận lợi ngồi vào ghế lái, Côn Húc Cương đuổi đến thì khởi động xe, nhanh chóng khóa cửa, động tác trôi chảy, xe lùi một chút về sau rồi quay đầu. Âu Khắc Dương duỗi tay từ cửa kính xe vẫy vẫy với Côn Húc Cương đang đứng tại chỗ tức giận muốn chửi thề.

Âu Khắc Dương nhìn gương chiếu hậu cong khóe miệng, nhẹ giọng nói: “Ngu ngốc.”

Hư, Âu Khắc Dương mở xe Côn Húc Cương, rất nhanh đã biến mất trước mặt chủ xe.

Côn Húc Cương đứng trên đường cái trống trải không người quát: “Âu Khắc Dương! Cậu quay lại cho tôi! Ngày mai mà để tôi bắt được, không đánh chết cậu tôi theo họ cậu luôn!”

Đáp lại Côn Húc Cương chỉ có yên tĩnh, yên tĩnh, yên tĩnh……

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip