Edit Cuong Hon Nhap Loan Chuong 2 Doi Nguoi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Âu Khắc Dương thuận lợi tiến vào nhà họ Côn bắt đầu kế hoạch làm thế nào để tìm được Côn Húc Cương. Lại qua hai ngày, gần như không có tin tức gì của hắn.

Đồng thời anh phát hiện người nhà bọn họ tựa hồ cũng không quá hoan nghênh sự xuất hiện của bản thân, anh ở nơi này vẫn khá xấu hổ.

Tuy nhiên loại cục diện này rất nhanh bị phá vỡ. Vì để được gần gũi Côn Húc Cương, Âu Khắc Dương cũ thậm chí còn tiến vào giới giải trí, việc này quả là mở cửa sau cho Âu Khắc Dương rồi.

Hôm nay người tới tận cửa tìm chính là đại diện của anh, Tiêu Thành.

Tiêu Thành tuổi không lớn, thoạt nhìn trông không ra dáng một ngôi sao lớn. Âu Khắc Dương của hiện tại đang ôm tâm thái chữa ngựa chết thành ngựa sống nghênh đón Tiêu Thành.

Để không bại lộ vị trí hiện tại của mình, Âu Khắc Dương không gọi Tiêu Thành vào Côn gia mà hẹn gặp ở một quán cà phê cách đó không xa.

Làm người đại diện của Âu Khắc Dương, Tiêu Thành nhiều lần có ý nghĩ muốn vứt bỏ anh ta. Làm gì có ngôi sao nào so với fan còn lợi hại hơn, chỉ cần là phim của đại thần Côn Húc Cương, anh ta đều cố gắng nhận một vai diễn, dẫu là diễn viên quần chúng cũng không sao cả.

Lần này, y quyết định sẽ là lần cuối giúp Âu Khắc Dương lấy vai diễn.

Y bật máy tính bảng lên rồi nói: "Vì hai ngày trước anh ở bệnh viện tôi không nói được, hôm nay đến đây báo cho anh biết một tin tốt. Ngày mai tại phim trường Tân Hưng có một buổi thử vai, nam chính của bộ phim này là Côn Húc Cương, đại thần tượng của anh. Anh có thể tham gia và phù hợp với yêu cầu của hai nhân vật, một là em trai của nhân vật chính, một là vị hôn phu của nữ chính."

Âu Khắc Dương đẩy ra ly cà phê bên tay, vuốt vuốt tóc dài trước trán: "Nhân vật nào tương tác với Côn Húc Cương nhiều hơn."

Đúng là giang sơn dễ đổi, bản tính khó rời (*). Tiêu Thành nghĩ thầm.

(*) gốc là 狗改不了吃‖屎 (Cẩu cải bất liễu cật thỉ): Chó không đổi được thói quen ăn phân

"Nghe nói vai em trai của nhân vật chính tương đối khó lấy, anh lại chưa từng diễn qua nhân vật lớn. Cá nhân tôi đề nghị, đi thử vai vị hôn phu của nữ chính."

Tiêu Thành tuổi không lớn lắm, dáng dấp cũng có thể.

Tuy nhiên, Âu Khắc Dương đã cảm nhận được cậu ta không kiên nhẫn đối với mình, anh kiên định nói: "Lần này tôi sẽ lấy vai em trai nam chính. Ngoài ra, nếu anh cảm thấy lãng phí thời gian trên người tôi, ngày mai người đại diện đi cùng tôi có thể là người khác."

Âu Khắc Dương tỏ rõ thái độ, hơn nữa quyết định của anh cũng không hề do dự.

Tiêu Thành từ lâu đã bất mãn với sự sắp xếp của công ty, viết cho Âu Khắc Dương địa điểm thử vai hôm sau rồi ngẩng đầu nói: "Rất cảm ơn anh hiện tại đã tự ý thức được như vậy. Chuyện thay đổi người đại diện tôi sẽ lập tức báo với công ty."

Tiêu Thành nhanh chóng rời khỏi quán cà phê. Âu Khắc Dương bưng lên uống cốc cà phê nguội lạnh, anh cho rằng Tiêu Thành sẽ hối hận.

Một giờ sau, di động Âu Khắc Dương nhận được điện thoại điều động nhân sự từ công ty giải trí Hằng Tinh, cung cấp phương thức liên lạc của người đại diện mới tiếp nhận chức vị của Tiêu Thành.

Người đại diện mới, có một cái tên rất phổ thông, Hà Thời Đại. Âu Khắc Dương mới vừa lưu số của anh ta, đối phương đã gọi tới, để cho anh một ấn tượng không tệ, kính nghiệp (*).

(*) kính nghiệp (敬业): tôn kính nghề nghiệp, có trách nhiệm với công việc mình đang làm

Nhưng để làm đối phương trung thành với mình, Âu Khắc Dương tiếp điện thoại liền nói: "Là Hà Thời Đại phải không."

Đối phương sửng sốt một chút: "Cậu đã biết rồi."

Âu Khắc Dương có thể cảm nhận được tâm tình của anh ta có vẻ không tốt lắm.

"Đúng. Mười giờ sáng mai có một buổi thử vai tại phim trường Tân Hưng, anh sẽ đi cùng tôi." Âu Khắc Dương nói.

Hà Thời Đại: "Được, chín giờ tôi tới đón cậu."

Âu Khắc Dương : "Không, tám giờ đón tôi."

Đối phương ngừng một chút: "Có thể."

Cảm giác được sự phân vân của đối phương, Âu Khắc Dương nói: "Anh sẽ không đi theo sai người. Cho dù hiện tại anh có xảy ra chuyện gì, ngày mai khi gặp mặt xin mang theo trạng thái công tác tốt nhất."

Người đại diện Hà Thời Đại: "Cảm ơn lời nhắc nhở."

Âu Khắc Dương: "Không cần khách khí."

Sau đó anh nhanh chóng cúp điện thoại.

Đêm nay phải nghỉ ngơi thật tốt, hy vọng kế hoạch giết người có thể hoàn thành trước thời hạn.

Âu Khắc Dương ở nhà họ Côn cũng đã vài ngày, có thể nhìn ra Côn gia là một gia đình lớn. Cha Côn vì bận công tác nên Âu Khắc Dương ở cả tuần cũng không thấy được mặt.

Côn Húc Cương có hai em trai, một em gái.

Đứa em lớn vào quân đội, Âu Khắc Dương chưa từng gặp qua. Đứa em nhỏ đang là nghiên cứu sinh tại trường đại học, một tháng mới về một lần. Lần trước gặp Âu Khắc Dương cũng không cho sắc mặt tốt, nó cho rằng Âu Khắc Dương chỉ là người ngoài.

Còn cô em gái, đối với Âu Khắc Dương là không quan tâm, khi gặp mặt cũng chỉ là tùy ý gật đầu, cùng anh không có lời nào để nói.

Âu Khắc Dương hiện tại đối với người nhà bọn họ cũng không có thiện cảm. Như vậy càng tốt, anh có thể lên kế hoạch giết người không kiêng nể gì.

Mới bắt đầu thì cảm thấy sống ở nơi này có khả năng càng dễ dàng nắm rõ hành tung của đối phương, lại không nghĩ tới Côn Húc Cương cực kỳ chán ghét Âu Khắc Dương kia. Ôm cây đợi thỏ không phải là biện pháp tốt, chỉ có chủ động ra trận mới có thể mau chóng nắm lấy thời cơ giết người.

Kiểm tra qua tài khoản ngân hàng của Âu Khắc Dương cũ, trên mặt hiển thị số tiền không nhỏ.

Diện mạo của Âu Khắc Dương hiện tại cùng trước kia không khác biệt lắm, nói có chỗ . nào khác thì chính là không có nhiều khí thế nam tính. Hình thể cũng không hoàn mỹ, trên người ngay cả một khối cơ bắp đều không tìm được, chẳng trách chỉ một vụ scandal của Côn Húc Cương đã có thể làm Âu Khắc Dương kia tức hộc máu phải nhập viện. Tuy rằng loại sự tình không vẻ vang này không có mấy người biết, nhưng Âu Khắc Dương thực sự nghĩ đây là nỗi sỉ nhục của đàn ông. Sao có thể vì một người đàn ông mà biến mình thành người không đáng tin cậy như thế, không có chủ kiến, không có sức kháng cự.

Đã từng vì việc công mà lăn lộn trong giới giải trí một thời gian, Âu Khắc Dương rất rõ ràng bản thân nên làm thế nào xây dựng hình tượng trước công chúng. Sau khi treo điện thoại của người đại diện mới, anh liền lên mạng tìm một hiệu cắt tóc khá nổi danh gần đó, anh muốn đổi kiểu tóc khác phóng khoáng hơn. Khuôn mặt hiện tại kết hợp với kiểu tóc này quá nữ tính, trông bất nam bất nữ, mãi mãi cũng sẽ không thể nhận được vai nam chính.

Âu Khắc Dương cao một mét bảy tám, chiều cao này trong giới người mẫu có vẻ hơi thấp, nhưng ở phim truyền hình hoặc điện ảnh cũng sẽ không ảnh hưởng đến hình tượng của anh. Tăng Chí Vĩ còn có thể đảm nhiệm nam chính, anh sao lại không thể. Làm ngôi sao ngoại trừ hình tượng bên ngoài, còn phải có sự tự tin, những thứ khác chẳng qua là vận khí và năng lực thôi.

Sau khi trực tiếp chỉnh cả một đầu tóc mềm mại kia thành đầu húi cua, Âu Khắc Dương cảm thấy cả người nhẹ nhàng khoan khoái không ít.

Quần áo trong tủ của Âu Khắc Dương kia khá nhiều, anh có thể thoải mái chọn lựa.

Tuy rằng Âu Khắc Dương kia có mắt nhìn người rất tệ, nhưng may mà phẩm vị quần áo không bị hạ thấp, Âu Khắc Dương có thể bỏ đi một bước mua lại quần áo cho mình.

Quay lại Côn gia, vừa lúc chạm mặt Liễu Mỹ Cầm. Bà ngạc nhiên nhìn tạo hình hiện tại của Âu Khắc Dương, nửa ngày không nói nên lời. Thì ra bỏ đi mái tóc dài ngang tai, hiện tại bị cắt thành húi cua, tai trái đeo thêm khuyên, bộ dạng này của Âu Khắc Dương không nghi ngờ gì thật chói mắt, ngay cả Liễu Mỹ Cầm cũng ngây ngẩn đứng hình.

Âu Khắc Dương thấy là mẹ Côn lễ phép nói: "Dì Liễu vừa về ạ?"

Liễu Mỹ Cầm chỉ vào tóc anh hỏi: "Này, sao con lại cắt tóc rồi."

Âu Khắc Dương sờ sờ tóc mình, mỉm cười đơn thuần: "Dì có thấy con cắt tóc thế này trông có tinh thần hơn không."

Thì ra là vậy, Liễu Mỹ Cầm vừa rồi còn cảm thấy có chỗ không thích hợp cuối cùng đã tìm ra, đúng, Khắc Dương càng thêm tinh thần hơn.

"Như vậy cũng rất tốt." Liễu Mỹ Cầm cười.

Âu Khắc Dương một tay ôm vai bà tiến vào nhà: "Dì à, bên ngoài gió lớn, chúng ta vào nhà thôi."

Thật ra Liễu Mỹ Cầm là một người mẹ từ bỏ công việc ở nhà chờ chồng và các con về, cũng giống như mẹ của Âu Khắc Dương, các bà đều sắm vai người mẹ hiền, người vợ tốt. Phận làm con, Âu Khắc Dương hiểu được nên mỗi kỳ nghỉ đều về nhà chăm sóc mẹ mình, cùng bà đi dạo phố, cùng bà mua thức ăn, cùng nấu cơm.

Nhìn Liễu Mỹ Cầm mỗi ngày đều cô đơn, Âu Khắc Dương hoặc nhiều hoặc ít cũng có chút xót thương.

Vì động tác của Âu Khắc Dương mà cảm thấy ấm áp, Liễu Mỹ Cầm tâm tình tốt nói: "Đúng, bên ngoài rất lạnh, hôm nay gió khá lớn. Buổi tối dì nấu cho con nồi canh nóng uống."

Âu Khắc Dương nói: "Vâng." Bọn họ hiện tại xem như là ở chung hòa hợp.

Liễu Mỹ Cầm đối với Âu Khắc Dương vẫn còn rất nhiều áy náy. Lúc trước là bà đồng ý cho anh vào ở, sau lại phát sinh nhiều chuyện thế này, làm cả nhà đều coi anh như ôn dịch, ngay cả con trai mình cũng tránh không kịp. Đương nhiên điều này cũng có quan hệ với biểu hiện trước đây của Âu Khắc Dương. Anh quá gò bó Côn Húc Cương, hơn nữa Côn Húc Cương vốn từ đầu đã không thích anh.

Náo loạn đến loại tình cảnh hiện tại thế này, mọi người đều có trách nhiệm.

Bình an trải qua một đêm, Âu Khắc Dương cũng không nói cho Liễu Mỹ Cầm tình hình công tác của mình. Nếu lấy được nhân vật, anh sẽ đến ký túc xá công ty sắp xếp, nơi này không thể ở tiếp.

Sáng ngày thứ hai, Âu Khắc Dương rời giường lúc bảy giờ, tỉ mỉ ăn diện một hồi, ăn xong bữa sáng, cùng Liễu Mỹ Cầm vẫy tay rồi ra cửa, đến nơi đã hẹn chờ đợi.

Âu Khắc Dương không biết Hà Thời Đại, nhưng Hà Thời Đại đã thấy qua ảnh chụp anh. Chỉ là Âu Khắc Dương hôm nay ăn mặc cùng hình tượng ở ảnh chụp trước đây khác biệt thật lớn, anh ta gần như không nhận ra được!

Hà Thời Đại tối hôm qua còn oán giận công ty đối xử vô cùng bất công. Sau mỗi lần anh ta dìu dắt những người mới kia nổi tiếng, đều bị cấp trên đổi sang người mới khác, ngôi sao trên tay mình luôn không giữ được. Nhiều lần không công bằng khiến anh ta rất mệt mỏi, nhưng công việc này lại không thể từ bỏ, mới ba mươi tuổi, tâm anh ta đã bắt đầu già rồi.

Âu Khắc Dương anh ta biết, là người mới công ty không để mắt tới, mới vào chưa đến một năm rưỡi, chỉ thích tham gia diễn phim có đại thần Côn Húc Cương, đóng vai quần chúng đều bằng lòng. Bây giờ đến cả người đại diện của cậu ta cũng không chịu nổi, hình tượng cậu ta không tồi, công ty tạm thời không có kế hoạch buông bỏ.

Vừa lúc gần đây anh ta bị cướp mất minh tinh, hiện tại đành gặp phải Âu Khắc Dương coi tiền như rác này, thật sự là đau trứng!

Âu Khắc Dương chỉ là người mới, không có xe chuyên dụng (*), xe là của Hà Thời Đại, anh ta xuống xe.

(*) Xe chuyên dụng (gốc là 保姆车: xe bảo mẫu): là loại xe lớn có khoang rộng mà các sao lớn thường dùng, có đầy đủ tiện nghi để phục vụ cho các hoạt động như ăn uống, ngủ nghỉ, tạo hình, trang điểm.

Nhìn tinh thần dồi dào và vẻ mặt nghiêm túc của Âu Khắc Dương, Hà Thời Đại không biết tại sao lại có loại suy nghĩ xúc động muốn cúi chào. Thế mà anh ta lại có cảm giác phải đứng thẳng lưng ở điểm hẹn chờ Âu Khắc Dương với uy nghiêm của quân nhân, thậm chí trong mắt còn có sát khí.

Xoa xoa đôi mắt, anh ta nghĩ chắc bản thân bị hoa mắt, sau đó lại thấy Âu Khắc Dương như có như không nhếch miệng cười với mình.

Quá mẹ nó tà môn rồi.

Âu Khắc Dương của hiện tại từ đầu đến chân đều là dáng vẻ ngôi sao, nào có chỗ nào có cảm giác người mới. Nhớ tới câu nói ngày hôm qua của Âu Khắc Dương trong điện thoại.

Anh sẽ không theo sai người.

Là theo, không phải mang.

Âu Khắc Dương gỡ xuống kính râm, vươn tay với Hà Thời Đại, nói: "Hợp tác vui vẻ, Âu Khắc Dương."

Hà Thời Đại sửng sốt nhưng vẫn vươn tay: "Hợp tác vui vẻ, Hà Thời Đại."

Đây... mới là phương thức biểu đạt của người đàn ông thành công, Hà Thời Đại nghĩ.

Hết chương 2.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip