Xuyen Khong Phe Sai Muon Nghich Thien Ma De Cuong Phi Chuong 426 430

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 426: Thí luyện (ba)

Edit: kaylee

Nhìn khuôn mặt thanh tú của thiếu nữ, nam nhân không có lại nói thêm cái gì, trong con ngươi màu đỏ mang theo vẻ kiên quyết.

"Nếu nàng đã quyết định, ta đây sẽ đi cùng nàng, bất luận phải đối mặt với nguy hiểm thế nào, ta đều sẽ bảo vệ nàng an toàn."

Quyết định của nàng, hắn chỉ biết ủng hộ, chẳng sợ phía trước là mạt địa (đường cùng), hắn cũng sẽ không chút do dự đi xuống.

"Tiểu Dạ, cảm ơn."

Cố Nhược Vân ngẩng đầu, nhìn huyết y nam nhân tóc bạc trước mặt, trong mắt hiện lên ánh sáng khác thường.

Lúc này, ánh trăng nghiêng xuống, bao phủ lên tóc bạc như tơ của nam nhân, đẹp giống như mộng ảo.

Càng quan trọng hơn là, môi đỏ mọng của nam nhân cách nàng rất gần, gần đến mức chỉ cần cúi người một cái là có thể dán lên.

Không thể không nói, ở giờ khắc này, trái tim của Cố Nhược Vân nháy mắt ngừng đập, cho dù lúc đối mặt với Lục Trầm kiếp trước, nàng cũng không có qua cảm giác chân thật như thế......

"Tiểu Vân, ta có thể thân (hôn) nàng sao?"

Khi nói lời này, trên mặt tuyệt mỹ của nam nhân mang theo một chút ngượng ngùng, ánh mắt cũng vô cùng khát vọng nhìn môi của Cố Nhược Vân.

Nhưng mà, hắn không đợi Cố Nhược Vân phục hồi tinh thần lại, đã cúi đầu xuống hôn ở môi mỏng của đối phương.

Lúc trước, Thiên Bắc Dạ cũng không phải chưa từng trộm thân qua nàng, nhưng mà khi đó Cố Nhược Vân cũng không có cảm giác gì, hiện giờ lại không biết vì sao, ở một khắc môi đỏ mọng của nam nhân dán lên môi của nàng kia, đầu óc nháy mắt trở nên trống rỗng, ngay cả khi nào thì môi của Thiên Bắc Dạ rời đi đều không có phát giác.

"Tiểu Vân, nàng không đá ta sao?"

Thật lâu sau, nhìn thấy Cố Nhược Vân không có động tác gì, nam nhân tội nghiệp nhìn nàng, dè dặt cẩn trọng hỏi.

Dáng vẻ kia giống như tiểu thụ bị bắt nạt, ủy ủy khuất khuất chọc người vô cùng trìu mến.
"Đá ngươi?" Rốt cục Cố Nhược Vân cũng phục hồi tinh thần lại, trong đầu một mảnh tương hồ (ý là hoàn toàn mơ hồ không hiểu gì), nghi hoặc nói: "Vì sao ta phải đá ngươi?" (L: chị này chị có cảm giác rồi đó ~ mà thần kinh thô quá nên chưa có đổi xưng hô ~)

"Nhưng mà…....." Nam nhân vụng trộm liếc mắt nhìn nàng một cái, dáng vẻ vô cùng đáng thương: "Lúc trước không phải nàng đá ta sao?"

Hắn chỉ là lần ở Thiên Thành đó, sau khi Cố Nhược Vân tỉnh lại phát hiện Thiên Bắc Dạ nhân cơ hội khinh bạc nàng, sau đó một cước đá bay ra kia.

Cho nên, đến bây giờ hắn còn cho rằng chỉ cần hôn Cố Nhược Vân, vậy nhất định phải chịu một cước.

"Tiểu Vân, nếu nàng đá ta mà nói, có thể không đá nơi này hay không," Thiên Bắc Dạ chỉ chỉ bụng của mình, ủy khuất nói: "Nếu nàng đá sai chỗ, ta sợ về sau chúng ta sẽ không cách nào sinh cục cưng."

Trên trán Cố Nhược Vân lập tức xuất hiện ba đường hắc tuyến, không nói gì nhìn dáng vẻ vô cùng đáng thương của nam nhân.

Sinh cục cưng?

Người này nghĩ đến chỗ nào vậy?

"Ta đi ngủ, một mình ngươi sinh đi."

Nói xong lời này, Cố Nhược Vân kéo ra cửa phòng lập tức đi vào.

Thiên Bắc Dạ vốn định đuổi theo, cửa phòng đột nhiên đóng mạnh lại, vừa khéo nện phải mũi của hắn, ngăn hắn ngoài cửa.

Bên trong căn phòng, Cố Nhược Vân hít vào một hơi thật sâu, nàng vuốt trái tim lên xuống kinh hoàng không thôi, trong đầu không khỏi hiện ra dáng vẻ Thiên Bắc Dạ ủy khuất đáng thương, khẽ cười một tiếng: "Người này, thật đúng là đồ ngốc."

Sao nàng có thể may mắn như vậy, kiếp trước gặp phản bội, kiếp này lại gặp người bất kể hồi báo bảo vệ nàng như thế.... ....

Nghĩ đến đây, trong mắt Cố Nhược Vân cũng hiện lên một chút ý cười.

... ........

Hôm sau.

Nắng sớm hiện ra.

Cố Nhược Vân vừa đẩy ra cửa phòng, một bóng dáng quen thuộc lập tức xuất hiện ở trước mặt của nàng.
Khuôn mặt của nam nhân có vẻ hơi mỏi mệt, đôi mắt vốn màu đỏ che kín tơ máu, nhưng sau khi trông thấy Cố Nhược Vân xuất hiện, vẻ mặt lập tức phấn chấn, cả người đều lên tinh thần.

"Tiểu Vân, nàng tỉnh?"

Cố Nhược Vân nhíu mày: "Ngươi ở bên ngoài ngây người một đêm?"

"Tiểu Vân, nếu nàng không thích, về sau ta có thể sẽ không hôn nàng nữa, nàng không cần giận ta có được hay không?"

Giống như là nghe được âm thanh tức giận trong lòng Cố Nhược Vân, Thiên Bắc Dạ đáng thương hề hề nói.

"Ta giận ngươi?"

Cố Nhược Vân sợ run một cái, khi nào thì nàng giận tiểu Dạ, thế nào chính nàng lại không biết?

"Ngày hôm qua không phải nàng không nguyện ý đá ta sao?" Thiên Bắc Dạ ủy khuất nhìn Cố Nhược Vân: "Cho nên khẳng định là nàng đang giận ta."

Nàng không có đá hắn, chính là giận hắn?

Người này có khuynh hướng chịu ngược sao?

Nhưng lại vì chuyện này, đứng ở ngoài cửa phòng nàng một đêm?

Cố Nhược Vân trợn tròn mắt, ngày hôm qua mình rời đi là vì tim đập quá nhanh, kết quả hắn lại cho rằng là vì mình tức giận?



Chương 427: Thí luyện (bốn)

Edit: kaylee

"Tiểu Dạ."

Trên mặt Cố Nhược Vân mang theo xấu hổ: "Kỳ thực, ta…..."

Lời đến bên miệng còn chưa có nói ra, một giọng nói dịu dàng như ngọc đột nhiên truyền đến từ phía sau: "Vân Nhi, ngoại công con bảo con đi phòng nghị sự, ông có việc tìm con."

Lời nói của Đông Phương Thiếu Trạch làm cho Cố Nhược Vân đi ra từ trong cảm xúc xấu hổ kia, nàng ngừng lại một chút, nói: "Tiểu Dạ, chàng muốn đi cùng ta hay không." (L: mọi người không cho ý kiến gì cả, thôi thì lee cứ đổi xưng hô vậy ~)

Thiên Bắc Dạ sợ run một chút, lời này của Tiểu Vân là có ý tứ gì? Chẳng lẽ nàng không có giận mình?

"Đi thôi."

Nói xong, Cố Nhược Vân cũng không đợi Thiên Bắc Dạ đi ra từ trong ngốc sững sờ, xoay người mỉm cười với Đông Phương Thiếu Trạch: "Cữu cữu, phiền toái người dẫn đường."

"Được."

Đông Phương Thiếu Trạch cười cười, đôi mắt đảo qua trên người Cố Nhược Vân và Thiên Bắc Dạ, lại cũng không nói cái gì đi về phương hướng phòng hội nghị.

Rất xa, Cố Nhược Vân đã nghe thấy tiếng tranh luận truyền ra từ trong phòng họp, âm thanh kia làm mày của nàng không tự chủ được nhíu lại, đáy mắt hiện lên một tia sáng khác thường.

... .....

Lúc này, trong phòng họp, không khí nghiêm túc, đè nén làm cho người ta hít thở không thông.

Chúng trưởng lão ngươi một lời ta một câu tranh phong không ngừng, mà lão gia tử thân là gia chủ Đông Phương thế gia lại vẫn luôn khóa chặt mày không nói một lời, khuôn mặt già nua lạnh lùng uy nghiêm, trong ánh mắt lộ ra vẻ sắc bén.

"Gia chủ, không phải ta nói ngươi, Cố Nhược Vân kia chỉ là một người họ khác mà thôi, căn bản không tính là người Đông Phương thế gia, chẳng lẽ gia chủ không biết nữ nhi gả ra ngoài như nước hắt đi? Nữ nhi của nàng đương nhiên không có quan hệ với Đông Phương thế gia, hơn nữa, lúc trước đại tiểu thư là tự mình không từ mà biệt, không có trải qua gia chủ ngươi đồng ý, nữ nhi của nàng cũng phóng túng quen rồi, nếu không sẽ không vừa trở về đã làm cho Diễm nhi khó chịu."

Nói lời này, chính là phụ thân của Đông Phương Diễm Đông Phương Lân Lập, lão chẳng thể nghĩ tới, nha đầu lúc trước hại nữ nhi của mình bị gia chủ trừng phạt kia sẽ là Cố Nhược Vân bên ngoài truyền ồn ào huyên náo!

Càng quan trọng hơn là, gia chủ vậy mà đẻ cho nàng đại biểu cho Đông Phương thế gia đi tham gia Thần Chi Thí Luyện?

Loại hoạt động quan trọng giống như Thần Chi Thí Luyện này, có thể nào để cho một người khác họ đại biểu, cho dù nàng gia nhập Đông Phương thế gia, cũng thay đổi không được sự thật nàng họ Cố!

Lão gia tử không nói gì, chỉ là sắc mặt kia lại càng âm trầm.

"Phốc xuy."

Một tiếng cười duyên truyền ra từ trên chỗ ngồi, chỉ thấy nữ trưởng lão duy nhất trong đám trưởng lão này nhếch môi cười, ánh mắt khinh miệt mà khinh thường quét về phía Đông Phương Lân Lập: "Lân Lập trưởng lão, tuy rằng nha đầu kia là họ Cố, nhưng tốt xấu gì mẫu thân của nàng cũng là Đông Phương Ngọc, trong cơ thể của nàng chảy là máu của Đông Phương gia tộc, hơn nữa nha đầu kia quả thật có thực lực, ta cũng không cho rằng để nàng đại biểu cho Đông Phương thế gia đi dự thi là đại biểu Đông Phương thế gia không người, mặc dù nàng không họ Đông phương, cũng thay đổi không được máu chảy xuôi trong cơ thể của nàng."

Đời này người Đông Phương Trường Kim sùng bái rất ít, năm đó đồng dạng niên thiếu hết sức lông bông, ở trong bạn cùng lứa tuổi nàng thật tình bội phục cũng chỉ có một mình Đông Phương Ngọc.

Đã từng, mình coi nàng như đối thủ, vì nàng mới ngàn dặm xa xôi tới nơi này chiến một trận.

Nàng còn nhớ rõ ngày đó, nữ tử bạch y như tuyết kia cao cao đứng thẳng dưới tầng mây kia, phiêu nhiên như tiên, tự cao tự đại, ngày nào đó, nàng chỉ bằng ba chiêu, đã đánh bại kẻ tâm cao khí ngạo như mình.

Từ đó về sau, nàng sửa họ Đông phương, gia nhập Đông Phương thế gia làm tùy tùng thần tượng trong cảm nhận kia.

Ai biết nàng vừa gia nhập Đông Phương thế gia không bao lâu, lại nghe được tin Đông Phương Ngọc đã chết, vì thế nàng tiếc hận thật nhiều năm.



Chương 428: Thí luyện (năm)

Edit: kaylee

Thiên tài như vậy, nếu còn sống ở trên đời, hiện giờ sẽ có thực lực gì?

Mà trò giỏi hơn thầy, nữ nhi của Đông Phương Ngọc, so với nàng năm đó, phong thái càng hơn một bậc.

Thậm chí, vận khí cũng tốt hơn nàng rất nhiều.

"Trường Kim trưởng lão, lời này của ngươi nói sai rồi," Đông Phương Lân Lập cười lạnh một tiếng: "Ta không tiếp nhận nha đầu kia có năng lực đảm nhiệm vị trí này! Cho dù nàng là chủ tử của Bách Thảo Đường thì như thế nào? Cho dù nàng thân là Võ Hoàng lại thế nào? Ba thế lực lớn chọn lựa nhân tài, xem cũng không chỉ có thực lực, các ngươi cho rằng dựa theo loại tính cách mất sạch nhân tính này của nàng, Tam Đại Chế Tài sẽ dễ dàng tha thứ? Ta đã sớm nghe nói qua phẩm hạnh thị sát (thích giết choc) của nàng, trong tay nàng không biết có bao nhiêu oan hồn, nếu để cho nàng gia nhập Đông Phương gia tộc, tất nhiên sẽ mang đến đại họa cho Đông Phương thế gia."

Lão dừng một chút, tiếp tục nói: "Ta là suy nghĩ vì Đông Phương thế gia, gia chủ ngươi vạn không thể tự định như thế, vì một người hỉ là nữ nhân bị hủy toàn bộ Đông Phương thế gia!"

Lời này của Đông Phương Lân Lập nói thật hiên ngang lẫm liệt, lão tuyệt đối sẽ không thừa nhận phản đối Cố Nhược Vân là vì đang báo thù cho nữ nhi nhà mình!

Ai bảo nha đầu thối đáng chết kia dám can đảm cãi lại mệnh lệnh của Diễm nhi! Hơn nữa còn làm hại Diễm nhi không hề sai lầm bị tước đi danh hiệu Tướng quân chấp pháp.

"Mang đến đại họa cho Đông Phương thế gia? Không biết ngươi nói là ta sao?"

Một tiếng cười khẽ truyền đến từ ngoài cửa, ngay sau đó, cửa phòng hội nghị từ từ bị đẩy ra, thiếu nữ mặc một bộ áo xanh, khí chất lạnh nhạt xuất hiện ở cửa, mà đứng bên cạnh nàng là một vị nam nhân tóc bạc tuyệt mỹ, con ngươi màu đỏ nhàn nhạt quét mắt nhìn mọi người trong phòng hội nghị, rồi định ánh mắt ở trên người thiếu nữ bên người.

Đông Phương Lân Lập nhíu mày, hừ lạnh nói: "Nơi này là phòng họp, ai cho phép các ngươi tiến vào nơi này? Quả nhiên là dã nha đầu không có giáo dưỡng, một chút lễ nghĩa cũng không có!"

"Nàng là ta gọi tới, thế nào? Ngươi có bất mãn với quyết định của bổn gia chủ?"

Một tiếng nói nghiêm khắc bỗng nhiên truyền vào bên tai, giọng điệu mang theo vô cùng vô tận bất mãn và tức giận, làm cho thân mình của Đông Phương Lân Lập cũng bất giác run run một chút.

Lão chậm rãi quay đầu, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Đã là quyết định của gia chủ, ta đây đồng ý cho bọn họ dự thính, chỉ là hình như gia chủ đã quên tộc quy của Đông Phương thế gia, hội nghị của Đông Phương thế gia, không cho phép có người ngoài tham gia!"

Khi nói lời này, Đông Phương Lân Lập cố ý nhấn mạnh hai chữ ‘người ngoài’ kia.

"Không sai, Lân Lập trưởng lão nói rất đúng, gia chủ, người thân là đứng đầu một nhà, cần phải làm tấm gương tốt, nếu không sao làm cho mọi người tin phục?"

"Gia chủ đại nhân, Lân Lập trưởng lão cũng là suy nghĩ vì Đông Phương thế gia chúng ta, kính xin gia chủ đừng quên quy định của Đông Phương thế gia."

Vừa nghe thấy lời nói vừa ủa  Đông Phương Lân Lập, mấy lão gia hỏa luôn luôn đi lại gần với lão kia vội vàng phụ họa gật đầu, chỉ trỏ nói.

"Là thật vì Đông Phương thế gia, hay là báo thù cho nữ nhi của ngươi?" Con ngươi khôn khéo của lão gia tử lạnh lùng quét mắt nhìn Đông Phương Lân Lập, cuối cùng mới chuyển ánh mắt về phía Cố Nhược Vân: "Nha đầu, hiện tại gọi ngươi đến, còn có một việc muốn thương lượng với ngươi, ta nghĩ cho ngươi sửa họ Đông phương, ý của ngươi thế nào?"

Nghe vậy, Cố Nhược Vân nhíu mày: "Ta cự tuyệt."

"Vì sao?"

Lão gia tử ‘xoẹt’ một cái lửa giận thiêu đốt lên, nha đầu kia thật không biết mục đích mình làm cho nàng sửa họ?

Nếu nàng họ Đông phương, xem những lão gia hỏa này còn dám nhiều một câu vô nghĩa nữa hay không!

"Nói thật, ta không có cảm tình đối với Cố gia, nhưng mà…...." Cố Nhược Vân dừng một chút: "Cố Thiên là cha của ta, Cố Sanh Tiêu là huynh trưởng của ta! Bọn họ họ Cố, ta đây chính là Cố Nhược Vân!"



Chương 429: Thí luyện (sáu)

Edit: kaylee

"Ngươi…..." Lão gia tử tức đến mức thổi râu trừng mắt, người này không phải cố ý muốn tức chết ông chứ?

"Lão gia tử, người thân là đứng đầu một nhà, đã áp chế không được trưởng lão trong tộc mà nói, không bằng ta thay thế người," Cố Nhược Vân cười cười, trực tiếp bỏ qua sắc mặt xanh mét của lão gia tử, khóe môi nâng lên một nụ cười nhàn nhạt, hơi hơi híp đôi mắt nhìn về phía Đông Phương Lân Lập: "Ngươi nói ngươi là vì Đông Phương thế gia tốt? Vậy ngươi có thể nói một chút, trừ bỏ ta, còn có ai có thể dẫn dắt Đông Phương thế gia đi về phía càng mạnh hơn? Ngươi muốn trông cậy vào lão gia tử? Hay là nữ nhi gàn bướng kia của ngươi?"

"Ngươi nói cái gì?"

Phanh!

Đông Phương Lân Lập trực tiếp đứng lên, hừ lạnh nói: "Ngươi nói nữ nhi của ta không bằng ngươi? Có lẽ thực lực của nàng không mạnh bằng ngươi, nhưng mà lòng của nàng thiện lương hơn ngươi, có giáo dưỡng hơn ngươi! Không giống ngươi, tùy tiện giống mẫu thân ngươi, chạy theo nam nhân khác!"

Khi nói lời này, Đông Phương Lân Lập quét mắt về phía Thiên Bắc Dạ bên cạnh Cố Nhược Vân, trong mắt hàm chứa trào phúng khinh thường.

Lúc này đây đừng nói là Cố Nhược Vân, ngay cả lão gia tử cũng trực tiếp nổi giận.

Ông vừa định nói chuyện, lại bị âm thanh thanh lãnh của Cố Nhược Vân đánh gãy: "Tiểu Dạ là người của ta! Nếu Đông Phương thế gia không thừa nhận hắn, ta đây không để ý làm cho cả Đông Phương thế gia thay máu một lần!"

"Làm càn!"

Đông Phương Lân Lập tức giận một quyền đánh về phía Cố Nhược Vân, giận dữ hét: "Nha đầu thối, ta dạy dỗ ngươi cái gì gọi là tôn lão ái ấu (kính già yêu trẻ) trước!"

"Đông Phương Lân Lập!"

Ầm!

Lão gia tử nổi giận đứng lên, gân xanh trên trán mạnh mẽ nổi lên: "Ngươi dám động nàng một chút, ta sẽ làm cho ngươi hối hận!"

Vừa dứt lời, một cổ khí thế cường đại cuốn về phía Đông Phương Lân Lập, chính là cổ khí thế kia của lão gia tử còn chưa có tiếp xúc đến Đông Phương Lân Lập, một cái bàn tay to lại đột nhiên vươn tới, gắt gao nắm cổ của Đông Phương Lân Lập.

Lập tức, thân mình của Đông Phương Lân Lập cứng lại, sắc mặt trắng bệch, lão thậm chí không có thấy rõ ràng nam nhân này ra tay thế nào, bản thân đã rơi vào trên tay của đối phương.... ...

"Gia chủ!"

Một trưởng lão đứng ở bên phía Đông Phương Lân Lập kia nhìn thấy hành động của Thiên Bắc Dạ, nhịn không được đứng dậy nói: "Tiểu tử này quả thực hơi quá đáng, tốt xấu gì Lân Lập cũng là trưởng lão của Đông Phương thế gia chúng ta, có thể nào cho phép người ngoài ức hiếp như thế?"

"Tiểu tử, ta khuyên ngươi thả Lân Lập trưởng lão ra!"

Thiên Bắc Dạ âm lãnh nhìn người mở miệng nói chuyện, chỉ là một cái liếc mắt này, khiến cho người nọ cảm nhận được một trận áp bách, sợ tới mức cũng không dám mở miệng nói chuyện nữa.

"Tiểu Dạ, đừng thả lão," Cố Nhược Vân cười khẽ nhìn về phía mọi người, cuối cùng ánh mắt lưu lại ở trên mặt lão gia tử: "Lão gia tử, người không để ý ta thay người thanh lý môn hộ chứ?"

Khóe miệng lão gia tử run rẩy một chút, cho dù ông để ý lại như thế nào? Tính tình của nha đầu kia còn cuồng bạo hơn chính mình, làm sao có thể sẽ nghe ông?

Huống chi, bọn người kia quả thật nên trị một chút, nếu không phải ông nhớ kỹ bọn họ trả giá đối với Đông Phương thế gia, đã sớm thanh lý môn hộ.

"Hiện tại ta muốn biết, có bao nhiêu các vị ở đây thần phục quyết định của lão gia tử?"

Trong mắt Cố Nhược Vân hiện lên vẻ sắc bén, nói.

Lời của nàng vừa ra, lấy Đông Phương Trường Kim cầm đầu hơn mười trưởng lão yên lặng đứng lên, còn lại một ít người lại là vẻ mặt khinh miệt cùng trào phúng, hình như cũng không đồng ý Cố Nhược Vân tiến vào Đông Phương thế gia.

"Theo ta được biết, Cố cô nương quả thật giết không ít người, nhưng mà người nàng giết, đều là những kẻ muốn giết của nàng, ta cũng không thừa nhận vì nàng giết sai rồi," Đông Phương Trường Kim mỉm cười: "Cố cô nương, ta và mẫu thân ngươi xem như có quen biết, nữ nhi của nàng tất nhiên sẽ rất vĩ đại, mấy năm nay trong thí luyện thứ tự của Đông Phương thế gia chúng ta thường xuyên bị vây trong mấy tên đếm ngược, cho nên, ta hi vọng ngươi có thể trợ giúp Đông Phương thế gia ngăn cơn sóng dữ."

"Nhất định," Cố Nhược Vân không tiếng động nở nụ cười: "Tất cả trưởng lão đứng ra, lát sau các ngươi có thể đi tới chỗ Đông Phương Thiếu Trạch lĩnh một viên Tụ Linh đan đã trải qua thay đổi, tuy rằng Tụ Linh đan này không có công hiệu cường đại bằng Phá Hoàng đan kia, nhưng sau khi dùng Tụ Linh đan, trong vòng ba ngày sẽ có khả năng đột phá tới Võ Hoàng."



Chương 430: Thí luyện (bảy)

Edit: kaylee

Sau khi tất cả chuyện kết thúc, Cố Nhược Vân quay đầu nhìn về phía lão gia tử, nhíu mày nói: "Việc này ta giúp người giải quyết, về phần chuyện thanh lý gia tộc vẫn là tự người ra tay đi, ta sẽ không nhúng tay, tiểu Dạ, trả Lân Lập trưởng lão lại cho ông ấy."

Khuôn mặt lão gia tử tràn ngập uy nghiêm, vẻ mặt sắc bén nói: "Người đâu, Lân Lập trưởng lão đã dĩ hạ phạm thượng, từ đây về sau bỏ đi danh trưởng lão, đưa đi hình đường chờ đợi xử lý!"

Môn phong (nề nếp gia đình) của Đông Phương thế gia này quả thật cần nhân dịp có thời cơ tốt như hôm nay thanh lý một chút.

Mà sau khi giọng nói của ông vang lên, cửa phòng hội nghị bị phá tan mở ra, một đám hộ vệ người mặc áo giáp vọt vào cửa, tiến lên phía trước hung hăng ngăn chặn Lân Lập trưởng lão muốn phản kháng.

"Ha ha, các ngươi sẽ hối hận, các ngươi nhất định sẽ hối hận vì hành vi hôm nay!"

Trước khi bị áp chế đi, Lân Lập trưởng lão cười ‘ha ha’ vài tiếng, tiếng cười kia làm người ta mao cốt tủng nhiên (lông tóc dựng đứng), tóc gáy cả người đều dựng thẳng lên.

Nhưng mà, tất cả mọi người ở đây không ai cầu tình vì lão, có một số người càng là tự thân khó bảo toàn, còn quản lão?

"Tiểu Dạ, chúng ta đi thôi."

Cố Nhược Vân ngáp một cái, đôi mắt nhìn về phía nam tử bên cạnh, nhẹ nhàng cười khanh khách nói.

Nói xong lời này, nàng lập tức đi ra ngoài.

——

Ngoài phòng hội nghị, dưới bầu trời xanh thẳm, nam nhân dừng bước lại, mắt đỏ bình tĩnh nhìn thiếu nữ đứng ở trước mặt hắn, trong ánh mắt hàm chứa vẻ khác thường.

"Tiểu Dạ?"

Cố Nhược Vân sợ run một chút, quay đầu kinh ngạc nhìn về phía nam nhân, hỏi: "Như thế nào?"

"Vừa rồi nàng nói ta là người của nàng," Trên mặt Thiên Bắc Dạ mang theo vẻ ngượng ngùng, ánh mắt chờ mong nhìn Cố Nhược Vân: "Nàng nói là thật sao?"

"Ừ?" Cố Nhược Vân nhẹ nhàng nhướng mày, nâng lên một chút tươi cười: "Chàng nói xem?"

Dứt lời, nàng không có nói thêm một câu nào nữa, bước nhanh đi đến trong viện.

Sau lưng nàng, nam nhân ngây ngốc nhìn bóng dáng đi xa của thiếu nữ, thật lâu không cách nào hoàn hồn.

Ý tứ của nàng là, nàng thừa nhận mình là người của nàng?

Kinh hỉ này đến quá đột ngột cũng quá nhanh, thế cho nên làm cho hắn trực tiếp ngốc ở tại chỗ, kinh ngạc ngóng nhìn bóng lưng của Cố Nhược Vân.

Đoạn thời gian kế tiếp, mọi người thành Đông Phương bị dọa ngây người.

Đầu tiên là trước đó Đông Phương thế gia có hai cường giả đột phá đến cảnh giới Võ Hoàng, nhưng mà mấy ngày sau đó, hơi thở cường đại vẫn luôn xoay quanh ở trên không trung Đông Phương thế gia, không đếm được người liên tiếp đột phá tới Võ Hoàng, bởi vậy cũng làm cho người ta không rõ rốt cuộc Đông Phương thế gia đã xảy ra chuyện gì, mà lại có nhiều cường giả đột phá như vậy.... ...

Mà ở dưới loại rung động này, một ngày trước khi xuất phát đi Thần Chi Thí Luyện kia rốt cục đã đến.

Lúc này, trong đình viện của Đông Phương thế gia, một đám người trẻ tuổi tụ ở cùng nhau, những người này đều là kiêu ngạo của Đông Phương thế gia, cũng là toàn bộ thiên tài số một số hai trong thành Đông Phương, nhưng mà hiện giờ, những thiên tài trẻ tuổi luôn cao ngạo tự mãn đều là mắt lộ ra tôn kính nhìn thiếu nữ phía trước.

Thiếu nữ kia tuổi cũng không lớn, ước chừng mười tám mười chín tuổi, cả người váy xanh thanh lãnh lạnh nhạt, đứng ở trong một đám người này có vẻ vô cùng đột ngột.

"Nha đầu, lúc này đây trừ ngươi mang đội ra, ta để cho Đông Phương Trường Kim đi theo các ngươi cùng hành động."

Lão gia tử ho khan hai tiếng, ánh mắt nghiêm khắc quét về phía chúng đệ tử phía dưới: "Các vị, lần này Cố Nhược Vân dẫn đầu các ngươi đi tỷ thí, các ngươi phải nghe theo hiệu lệnh của nàng, không cho phép có bất luận kẻ nào cãi lại."

"Vâng, gia chủ!"

Chúng đệ tử cùng kêu lên, âm thanh vang dội vang vọng khắp sân.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip