Q1-C13: Anh Em (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


“Mẹ nó, mút thật chặt…” Anh ta xoa bờ mông mềm mại của cô gái, cảm nhận được mật huyệt của cô đang gắt gao bao bọc lấy vật to lớn của mình, tận cùng bên trong cổ tử cung như đang hé ra vô vàn cái miệng nhỏ nhắn mút lấy quy đầu, sướng đến nổi da đầu đều run lên.

Chưa bao giờ anh cảm nhận được khoái cảm như vậy, những cô gái phương Tây kia vốn dĩ không thể nào so được với cô bé dưới thân. Mật huyệt này là vưu vật sinh ra để đàn ông cắm vào, mật dịch dư thừa, đi vào liền sảng khoái đến nỗi không muốn ra. Cho dù anh từng thân kinh bách chiến bao nhiêu trận hoan ái, kinh nghiệm có thừa, nhưng nếu không có khả năng kìm chế thì e rằng cũng không trụ được đến bây giờ. Nhạc Hải Sanh lại một lần nữa gắt gao xoắn lấy côn thịt khiến cả người anh run  rẩy.

“ Ừm? Nhanh như vậy đã tới? Hạ Ung Hành không phải vì chơi em quá sướng nên mới quyết định đính hôn với em chứ?” Anh ta cũng không hề nghi ngờ độ chân thật của việc này, đàn ông vốn là loại động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới.

“ Em không được… Thật sự không được…” Nhạc Hải Sanh nức nở, liều mạng giãy giụa cặp mông muốn thoát ra khỏi cái vật kia đang ở trong mật huyệt càn quấy. Người đàn ông đang bị cô kẹp chặt kia sung sướng đến mức không hề để ý nên cô may mắn vùng ra được.

“CMN!!” Người đàn ông đang sung sướng, làm sao chịu buông tha cho cô, lại gặp đúng lúc Nhạc Hải Sanh lắc lắc di chuyển cái mông nhỏ, cặp mông trắng noãn tròn tròn đung đưa trước mặt, dục hỏa hiện lên trong mắt anh ngày càng sâu, vươn tay kéo cô trở lại. Dùng lực chế trụ thắt lưng mảnh khảnh, hung hăng đâm côn thịt vào.

“A… a…” – Nhạc Hải Sanh bị đâm thiếu chút nữa là ngừng thở. Côn thịt thô to quá dài, lại đang cố gắng nhồi vào bên trong người cô khiến bên trong rất trướng, dễ dàng đâm đến tử cung, nếu không phải quy đầu quá lớn mà cửa miệng quá nhỏ, nói không chừng có khi bị anh ta đâm xuyên qua tử cung. Cổ tử cung là nơi rất mẫn cảm, mỗi lần tiến vào đều khiến cô bủn rủn vô lực, chỉ có thể rên rỉ mặc cho kẻ trên càn quấy.

“Em thỏa mãn liền nghĩ xong sao? Tôi còn chưa bắn đâu, muốn chạy? Không có cửa!” Anh ta giữ chặt lấy eo cô, mạnh mẽ đâm vào, cô ưỡn lưng cong thành một đường cong tuyệt vời, eo nhỏ mông tròn, cùng phía dưới lưng, cặp mông mượt mà lắc lư qua lại, ánh mắt anh ta lại đỏ lên, cảm thấy tư thế này vô cùng gây nghiện, một tay chống đỡ trên giường một tay kéo cô từ quỳ úp xuống thành ngồi chồm hỗm. Nhạc Hải Sanh bị anh ác ý đùa giỡn, mạnh mẽ va chạm, cả người liền cảm thấy mềm nhũn, chỉ có thể dựa vào anh để duy trì sự cân bằng.

Nhạc Hải Sanh chưa bao giờ bị đối xử không kiêng dè như vậy. Dù lúc trước cô đã từng làm qua với Lý Hành, Lâm Hải Sinh hay Lâm Dực, dù điên cuồng thế nào thì họ cũng nghĩ đến cảm nhận của cô. Đối với bọn họ, việc ưu ái giúp cô đạt được khoái cảm là việc ưu tiên hàng đầu. Mà bây giờ, người đàn ông phía sau chỉ quan tâm tới cảm thụ của bản thân, một chút cũng không quan tâm xem cô có muốn hay không. Dù Nhạc Hải Sanh có uống say đến hồ đồ, nhưng bản năng vẫn cảm thấy thật ủy khuất. Nước mắt không tự chủ chảy ra, tiếng khóc lại bị người kia nhầm tưởng thành tiếng rên rỉ do bị anh ta đâm đến hồn bay phách lạc.

Cửa phòng ngủ vốn không có đóng, tiếng hoan ái bay thẳng tới lỗ tai của người đàn ông đang đứng ngoài cổng. Ánh mắt anh đảo qua ly rượu vang đỏ trên bàn cơm, sau đó bước lên lầu.

Người đàn ông ôm lấy mông cô đang dồn toàn lực phóng túng vô độ nhưng vẫn nghe thấy tiếng bước chân. Trong mắt hiện lên thần sắc hưng phấn, nghĩ tới một màn này sắp bị em trai nhìn thấy, côn thịt lại trướng lên vài phần. Một tay anh ta cầm lấy bờ mông co giãn, một tay lần mò trên khe mông cô, vỗ một cái: “Kêu ra tiếng!”

Nhạc Hải Sanh bị đánh đau vội vàng kêu lên, vật thẳng đứng trong mật huyệt bị thu hẹp, côn thịt bị vặn xoắn càng chặt. Người đàn ông đang cắn chặt răng kìm chế hưng phấn nhất thời cảm thấy tê dại, hít một hơi khí lạnh, dốc toàn lực đem côn thịt cắm vào nơi sâu nhất, kiệt lực đè xuống tử cung, tinh dịch cũng bắn ra, trong nơi sâu nhất của cơ thể phụ nữ cũng bắn ra một cỗ dịch tưới lên quy đầu.

Anh ta ngẩng đầu, nhìn người đứng ở cửa, cười như không có chuyện gì, nói: “Enh trai yêu quý, anh về rồi đây.”

Hạ Ung Hành không nói lời nào, lặng lẽ đi về hướng này.

Người đàn ông dõi theo anh, cố ý tỏ ra thong thả, rút côn thịt vẫn không có nửa điểm mềm ra, làm cho Hạ Ung Hành thấy rõ tinh dịch của người đàn ông đang chảy khỏi cơ thể vị hôn phu của mình.

Nhạc Hải Sanh nhu nhược nằm úp sấp ngã xuống giường, có lẽ đã mất lí trí, nức nở khóc đứt quãng, nước mắt chảy ra thấm ướt cả nệm giường.

Người đàn ông nhìn nước mắt loang lổ trên mặt cô, bỗng nhiên nhíu mày, không kịp đợi để anh ta nhận ra bản thân đang có cảm giác gì thì Hạ Ung Hành đã đi tới trước mặt anh ta vung một quyền chuẩn xác vào khuôn mặt khiến anh ta ngả ngửa ra sau.

Một quyền này đánh ra sức lực thật lớn, đánh cho anh ta khóe miệng vương tơ máu. Anh ta cũng không giận, chỉ vuốt khuôn mặt bị thương, vẫn cười đến nở hoa: “ Em trai yêu quý, giận dữ như vậy để làm gì? Tục ngữ nói anh em như tay chân, phụ nữ chẳng phải như quần áo sao? Huống hồ chúng ta là anh em ruột, chẳng qua anh chỉ mặc một bộ quần áo của cậu thôi mà, cần gì tức giận đến như vậy?”

Hạ Ung Hành bước đến ôm lấy Nhạc Hải Sanh đang trần trụi, nghe anh ta nói vậy liền quẳng tới một ánh nhìn lạnh băng: “Hạ Giản Ngôn, tôi không có loại anh em như anh.”

“Chậc chậc, em cũng thật tuyệt tình.” Anh ta nhìn bộ dạng cẩn thận, vô cùng dịu dàng ôm lấy Nhạc Hải Sanh của Hạ Ung Hành, so với mình, là anh trai ruột của anh, đột nhiên cảm thấy có chút thương tâm.

Nhạc Hải Sanh mơ mơ màng màng ở trong lòng Hạ Ung Hành, ngực giật giật, đang ngủ mà khóc thành tiếng: “Hạ Ung Hành, anh là tên bại hoại dám bắt nạt tôi…Tôi ghét anh.”

Hạ Giản Ngôn nhíu mày, hóa ra cái cô gái ngốc này thật sự nghĩa anh ta là Ung Hành. Nghĩ đến mình tận lực xuất tinh nửa ngày lại chỉ là thế thân cho kẻ khác, bỗng nhiên cảm thấy cực kì khó chịu.

Hạ Ung Hành cúi đầu hôn người phụ nữ đang chau mày nằm trong ngực, nhỏ giọng trấn an: “Hải Sanh ngoan, ngủ đi.” Sau đó hướng mắt lên nhìn Hạ Giản Ngôn, giọng lạnh lùng: “Cút ra khỏi nhà của tôi.”

Hạ Giản Ngôn nhún vai tỏ vẻ bất cần, nhặt âu phục bừa bộn dưới đất lên mặc lại đàng hoàng, sau đó ung dung đi khỏi biệt thự xa hoa.

Hạ Ung Hành ôm Nhạc Hải Sanh vào phòng tắm, tỉ mỉ tẩy rửa những dấu vết hoan ái trên người cô. Hạ Giản Ngôn lưu lại dấu vết trên người cô đúng là không dễ tẩy rửa. Nhìn lướt qua đống hỗn độn trên giường, Hạ Ung Hành nhíu mày. Ôm Nhạc Hải Sanh qua phòng khác.

Đem cô đặt xuống giường, Hạ Ung Hành cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên những vết xanh tím trên người cô, anh muốn dùng cách của mình vì cô mà xóa đi hết dấu vết của những kẻ khác.

Anh không trách cô.

Hạ Giản Ngôn từ trước đến nay đều như vậy. Mặc dù họ là anh em song sinh, khuôn mặt giống hệt nhau nhưng tính cách khác nhau một trời một vực. Hạ Giản Ngôn gan lớn từ nhỏ, tùy hứng làm bậy đi khắp nơi gây chuyện, còn thường xuyên liên lụy đến em trai. Đại khái bởi vì có một ông anh như vậy, Hạ Ung Hành dần trở nên trầm ổn, chính thức tiến hóa thành ông cụ non.

Lúc nhỏ, Hạ Giản Ngôn thường thích gây ầm ĩ để lấy được sự chú ý của cha mẹ. Nhưng khi lớn lên kết quả vẫn như cũ, chính là niềm tin của cha dần hướng về Hạ Ung Hành, quyết tâm bồi dưỡng anh thành người thừa kế. Ban đầu, Hạ Giản Ngôn còn cảm thấy như vậy sẽ giảm đi gánh nặng cho anh ta, nhưng về sau anh ta phát hiện bản thân đã rơi vào hoàn cảnh đáng xấu hổ. Các tiểu thư, thiếu gia xung quanh bắt đầu xem nhẹ sự tồn tại của anh ta, những kẻ thường đi sau nịnh nọt giờ cũng chuyển hướng đi lấy lòng Hạ Ung Hành…Hạ Giản Ngôn lúc này mới phát hiện ra, anh ta đã bị em trai bỏ lại rất xa.

Thân là con trưởng và là anh trai, Hạ Giản Ngôn làm sao có thể cam tâm! Anh ta bắt đầu đối nghịch với em trai, cứ là đồ của em trai anh ta sẽ cướp bằng được. Thời kỳ dậy thì, Hạ Ung Hành tìm được vài đối tượng yêu thích, nhưng đều bị anh ta dụ dỗ gạt lên giường. Đáng tiếc anh ta không biết càng làm ầm ĩ thì cha càng xem nhẹ anh ta, hoàn toàn mất đi sự tin cậy về việc giao quyền thừa kế cho anh ta.

Vì thế, Hạ Giản Ngôn bắt đầu đi gây sự để tìm đường chết. Vô số lần phải thay Hạ Giản Ngôn thu dọn tàn cuộc, cha Hạ, mẹ Hạ rốt cuộc không nhịn được nữa đem Hạ Giản Ngôn tống ra nước ngoài.

Không ngờ từ biệt vài năm, Hạ Giản Ngôn trở về học được cách ngụy trang khéo léo, tính cách biến hóa rất nhiều.

Duy chỉ có cái tính thích lấy phụ nữ làm niềm vui là không thay đổi.

Nhưng Nhạc Hải Sanh không giống vậy.

Những cô bạn gái bị anh trai anh dụ dỗ lên giường hoàn toàn không giống với Hải Sanh, vị hôn thê của anh, là người phụ nữ sẽ sống chung với anh cả đời.

Khi anh đi công tác trở về, nghe mẹ gọi điện nói Hạ Giản Ngôn hỏi mật mã biệt thự của anh, trong lòng liền dấy lên nỗi lo lắng. Vội vàng trở về nhà nhìn xem, quả nhiên Hạ Giản Ngôn đã ra tay.

Điều này không thể trách Hải Sanh. Cô vốn chưa từng gặp Hạ Giản Ngôn, lại uống đến say đến nỗi không phân biệt được hai người cho nên việc này cũng không phải lỗi ở cô.

Hạ Giản Ngôn không nên động tay động chân với cô, điều này đã đi quá xa giới hạn chịu đựng của anh rồi!


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip