Chương 19: Tạm thời kết minh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Hôm sau hàn vũ, mưa bụi ở ngoài cửa kính lan can có phần lưu luyến bay lả tả, ôn nhu tinh tế, chỉ là quá lạnh. Một con hôi tước tránh gió thảm mưa sầu, dừng ở trên cửa sổ Cố Khinh Chu, dùng chiếc mõm hồng nộn nhẹ mổ cánh chim.

Thấy Cố Khinh Chu nhìn gương chải vuốt mái tóc đen, tước nhi cũng không sợ hãi, ngược lại lại hứng thú bừng bừng nhìn nàng.

Cố Khinh Chu mỉm cười.

"Về sau bay tới, nếu không có việc gì, ta sẽ chăm sóc chơi với tước nhi, hẳn không tồi. " Cố Khinh Chu từ từ tưởng tượng.

Chỉ là tưởng tượng thôi, nhưng nếu để nàng nuôi dưỡng, nàng cũng chưa chắc dưỡng đến tốt được. Tước nhi là thực kiều quý, cần phải chăm sóc đặc biệt, phải là quý tộc mới có hảo thú chơi.

Việc nhỏ này làm cho tâm tình Cố Khinh Chu cũng không tệ lắm, đem mái tóc dài của mình chải một lát rồi búi thấp tóc, vầng trán như một ngọc trâm phỉ thúy, lại thay đổi nghiêng khâm màu xanh lá, kẹp miên đoản áo năm màu tựa như sóng, xong xuôi hài lòng đi xuống lầu.

Hôm nay Cố Khinh Chu xuống lầu có phần trễ, cả nhà đều ngồi ở phòng ăn cả, chỉ thiếu duy nhất Cố Khinh Chu.

"Phụ thân, con tới trễ rồi." Cố Khinh Chu cười nói.

Mọi người đều nhìn nàng.

Nàng mặc một bộ quần áo kiểu cũ, tóc đen gọn gàng, lộ ra chiếc cổ thon làm da trắng nõn, mềm mại như nước, nhu mị lại thanh thuần, bộ nghiêng khâm sam kiểu cũ to rộng, nhưng nhìn lại rất lả lướt mỹ cảm.

"Không nghĩ tới mặc nghiêng khâm sam kiểu cũ như vậy mà đẹp, ta cũng phải đi làm một bộ." Nhị di thái cùng Tam di thái đều trộm nghĩ ở trong lòng.

Mấy năm nay trong thành sớm đã không lưu hành kiểu nghiêng khâm sam cũ này, các tủ quần áo của nữ quyến danh môn nhân gia nhà giàu đều là âu phục, sườn xám cùng lễ phục.

Đột nhiên thấy Cố Khinh Chu trang điểm như vậy, hai vị di thái thái thấy nơi đáy mắt của Cố Khuê Chương hiện vẻ vừa lòng. Bọn họ lấy sắc giành người, vì tranh sủng, thủ đoạn gì cũng phải dùng tới.

Mẹ con Tần Tranh Tranh đôi mắt âm lãnh.

"A tỷ, tỷ nhìn Cố Khinh Chu, nàng ta lại mặc loại y phục kiểu cũ này." Tứ tiểu thư Cố Anh thấp giọng, cùng trưởng tỷ Cố Tương thì thầm.

"Nó chính là thượng không được mặt bàn."* Cố Tương nghiến răng nghiến lợi. Chính là cái thứ đồ vật thượng không được mặt bàn này đột nhiên lại có thể làm Thiếu phu nhân đốc quân phủ.
(* Ý là ngóc đầu mãi cũng không sang quý lên được. Vẫn chỉ là vẻ quê mùa, thấp hèn. Chắc là vậy :< )

Cố Tương quá không cam lòng, nhớ tới liền muốn tới cắn xé, hận tới cực hạn rồi, khắc sâu đến tận xương tủy.

Cố Anh thật muốn đương tiếp tục châm chọc Cố Khinh Chu, bị một ánh nhìn của Tần Tranh Tranh một cái lướt qua, lời nói liền nghẹn nơi cổ họng, không dám nói ra.

"Khinh Chu tiểu thư, con hôm nay là đi theo thái thái tới Tư gia bái kiến Tư lão phu nhân sao?" Tam di thái Tô Tô đột nhiên hỏi.

Mọi người lại sửng sốt.

Cố Khuê Chương ngước mắt, hỏi Cố Khinh Chu: "Đốc quân phủ gọi điện thoại cho con ư?"

Ông ta không muốn hỏi Tần Tranh Tranh.

Cố Khinh Chu lắc đầu: "Không có."

Cố Khuê Chương khó hiểu, nhìn Tam di thái.

Sắc mặt Tần Tranh Tranh tức khắc trầm xuống, thập phần lo lắng.

Mà Cố Tương cũng khẩn trương đặt đũa, dừng tay, cúi đầu thấp thấp nhìn xuống.

Tối hôm qua là Tư phu nhân gọi điện thoại tới, nói mẫu thân Tư Đốc Quân, cũng chính là nội tổ mẫu của Tư thiếu soái, muốn nhìn thấy thê tử tương lai - Cố Khinh Chu - của tôn nhi.

Tần Tranh Tranh ở trong điện thoại đồng ý, nhưng lại không tình nguyện, kết quả Tư phu nhân lại nói: "Lão thái thái thích náo nhiệt, ngươi mang theo Cố Tương cùng đến thăm lão nhân gia đi, người sẽ vui mừng."

Đây là là ám chỉ Tần Tranh Tranh rằng Cố Khinh Chu chưa chắc chính là vị hôn thê thiếu soái. Nếu lão thái thái nhìn trúng Cố Tương, đốc quân thích Cố Khinh Chu cũng vô dụng.

Cố Tương có lẽ có thể thay thế, bằng không vì sao kêu Cố Tương cũng đi?

Tần Tranh Tranh vui mừng!

Đốc quân phu nhân ám chỉ tới điều quang trọng, bà ta tự nhiên sẽ không mang Cố Khinh Chu đi.

Vì thế, bà ta tính toán mang theo Cố Tương, cậy nhờ thân phận nhân gia "Vị hôn thê Thiếu soái", đi thăm Tư lão phu nhân.

Tư lão phu nhân tuổi già hoa mắt ù tai, vạn nhất thật thích Cố Tương, thì sẽ cầm tay Cố Tương mà nói thê tử tôn nhi, lúc nhận lầm Cố Tương, Tư phu nhân lại nội ứng ngoại hợp, Tư Đốc Quân vì hiếu đạo, cũng phải từ bỏ Cố Khinh Chu.

Thật là kế sách như ý, lại bị Tam di thái nghe trộm được điện thoại, còn ngang nhiên làm trò trước mặt cả nhà nói ra.

Tần Tranh Tranh cực kỳ tức giận, bà lúc trước có thể bỏ qua cho Tam di thái, là vì phòng ngừa Cố Khuê Chương độc sủng Nhị di thái, phải làm cho hai người bọn họ tranh đấu chế hành lẫn nhau, Tần Tranh Tranh ngồi đó ngư ông đắc lợi.

Hiện giờ xem ra, Tam di thái này để lại không được. Chờ bà ta xử lý xong Cố Khinh Chu trước, liền phải lấy mạng Tam di thái!

"Ta định cơm nước xong mới lại nói cho Khinh Chu biết, không nghĩ tới Tam di thái lại nóng vội như vậy." Tần Tranh Tranh thu liễm nỗi lòng, tươi cười dịu dàng hiền lành, nhìn Cố Khuê Chương nói, "Tối hôm qua đốc quân phu nhân đích thân gọi điện thoại tới, bảo buổi sáng hôm nay đưa Khinh Chu đi thăm Tư lão thái thái."

Ngữ điệu bên trong là muốn ám chỉ Tam di thái tranh công, thậm chí còn vu hãm cho Thái Thái.

Nhị di thái không thích Thái Thái, càng không thích Tam di thái so với bà ta trẻ tuổi hơn, lập tức bỏ đá xuống giếng: "Tô Tô thực là am hiểu nghe đến tường tận, Thái Thái cùng đốc quân phu nhân trò chuyện gì, nàng đều biết được."

Vẻ mặc Tam di thái thụ động, trong lúc nhất thời sắc mặt trắng bạch, chén nhỏ bạch sứ viền cầm trong tay niết đến có điểm khẩn.

Cố Khinh Chu biết được là Tam di thái ở đây cố tình giúp nàng -- đương nhiên cũng là vì ích lợi, hy vọng tương lai được Cố Khinh Chu chiếu cố, có chỗ để dựa vào.

Trước đây, Cố Khinh Chu yêu cầu minh hữu.

"Thì ra là muốn đi đốc quân phủ a, con còn nói thái thái cùng đại tiểu thư như thế nào mà đều thay đổi y phục đẹp đến vậy." Thanh âm Cố Khinh Chu mềm ấm, nói.

Đôi mắt nàng u tĩnh, con ngươi màu đen làm nổi bật sóng mắt chính giữa xanh thẳm, giống như đêm trăng hạ cổ đàm, yên tĩnh, sâu không thấy đáy, lại ngẫu nhiên hiện lên vài sợi sóng nước lấp loáng.

Con ngươi nhu sắc, hiện lên vài phần sắc nhọn, Cố Khuê Chương liền đã hiểu.

Tần Tranh Tranh cùng Cố Tương trang điểm thỏa đáng, mà Cố Khinh Chu là không định ra ngoài, bọn họ căn bản không định đưa Cố Khinh Chu đi.

Cố Khuê Chương liếc mắt sang Tần Tranh Tranh, ánh mắt lãnh duệ, cái gì cũng rõ. Ông ta buông chén đũa xuống thật mạnh, nói: "Về sau đốc quân phủ điện thoại tới, ngươi không cần nghe thay Khinh Chu. Nếu Khinh Chu không ở nhà, để Tam di thái nghe là được."

Tam di thái cùng Cố Khinh Chu hòa nhau một ván, sắc mặt Tần Tranh Tranh khó coi, Nhị di thái lại càng xấu hổ.

Bàn ăn là chiến trường của nữ nhân, không có khói thuốc súng, lại đấu đến máu chảy đầm đìa.

"Lão gia, thiếp có thể tiếp được không?" Tam di thái vũ mị nhướng mày, "Khinh Chu tiểu thư còn nhỏ, cần đến sự giúp đỡ của thái thái ra ngoài, thiếp chỉ là tiểu thiếp, nếu thiếp đưa Khinh Chu tiểu thư đi đốc quân phủ, Cố gia chúng ta liền quá không biết quy cũ rồi."

Cố Khuê Chương nghe xong lời này, thực vừa lòng gật gật đầu.
Nhìn xem, đây mới là thức thời hiểu chuyện!

Tần Tranh Tranh rốt cuộc xuất thân thấp hèn, ngày thường còn được, một khi có việc liền quên mất gốc gác, thượng không được mặt bàn, Cố Khuê Chương thực bực bội.

"Vẫn là nàng biết quy cũ!" Cố Khuê Chương nói, ông ta đem 2 chữ quy cũ, đặc biệt nhấn mạnh đến trầm trọng.

Tần Tranh Tranh tức khắc mặt đỏ tai hồng.

Sau khi ăn sáng xong, Cố Khuê Chương đi nha môn, Tần Tranh Tranh tức giận đến châm chọc mỉa mai, mắng Tam di thái vài câu, sau đó nhìn Cố Khinh Chu nói: "Trở về phòng thay quần áo đi, chúng ta phải đi rồi."

Cố Khinh Chu còn cần thân phận vị hôn thê Tư gia để chống lưng cho mình, cũng không nói gì, trở về phòng thay đổi bộ đoản áo hạnh lâm xuân yến màu ửng đỏ, chọn váy màu nguyệt bạch, bên ngoài là bộ phong sưởng màu ngân hồng, đi xuống lầu thang.

Vẫn là trang phẫn kiểu cũ, nhưng mặc ở trên người nàng, lại phá lệ lịch sự tao nhã.

Nhớ tới việc mình còn không đưa tiền cho Cố Khinh Chu mua âu phục cùng sườn xám, Tần Tranh Tranh cũng không nói cái gì, mắc công cho lão gia nhớ tới lại đưa cho Cố Khinh Chu một số tiền mua thêm y phục nữa.

"Quá quê mùa!" Cố Tương ở trong lòng cười lạnh, "Cố Khinh Chu là ngu ngốc sao, đi đến chỗ trọng đại như vậy lại ăn mặc thô tục như thế, còn không ngại đem mặt mũi của đốc quân bôi nhọ hết?"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip