Chương 82: Tô Manh Tô Nhược (B)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dịch tốt mang theo thánh chỉ đi vào thảo nguyên cũng đã hơn hai tháng cũng không thấy được hình bóng của Tề quân, chỉ đành dẹp đường hồi phủ.

Hoàng đế vẫn chưa từ bỏ ý định, lệnh cho tướng biên cương điều 100 nhân mã thâm nhập thảo nguyên, đại mạc tìm, không tìm được phò mã cùng công chúa cũng đừng mong trở về Đại Tề.

Nhóm người này xuất quan  như đá ném vào biển rộng, nửa năm trôi qua, không có người nào trở về.

Hoàng đế nghe báo ngã ngồi ở trên ngự tháp, một lúc lâu không bình tĩnh nổi.

Tam vương dư đảng mặc dù đã quét sạch, nhưng binh quyền Quan Tây thế tộc so với tam vương phản loạn trước càng thêm vững chắc, làm hắn đứng ngồi không yên, bây giờ có thể đàn áp Quan Tây thế tộc chỉ có Thần Cơ Doanh đánh đâu thắng đó mới có thể đàn áp nổi.

Vì lẽ đó hắn phi thường cần Phò mã trở về làm phụ tá đắc lực cho hắn.

Mặt khác, Trường Ninh dù sao cũng là nữ nhi sủng ái của hắn, tuy rằng từ nhỏ đến lớn chọc giận hắn không ít lần, nhưng bỏ đi lâu như vậy, hắn cũng thực nhớ nhung cùng đau lòng.

Trước đây ngày nào cũng có Trường Ninh ở bên người nên không biết được Trường Ninh quan trọng như thế nào với hắn, hiện tại nàng bỏ hắn đi như vậy, hắn mới hiểu được không có nữ nhi của mình bên cạnh bầu bạn cô đơn đến nhường nào.

Đến lúc này, Hoàng đế một lòng nghĩ, chỉ cần Phò mã cùng công chúa trở lại bên cạnh hắn, hắn cái gì cũng sẽ không tiếp tục tính toán, coi như Phò mã đúng là nữ tử, hắn cũng sẽ không vấn tội, theo ý thích của Trường Ninh.

Vì thế, Hoàng đế hạ chiếu phong Tô Tranh làm Vạn An Hầu, ở kinh thành ban thưởng lấy phủ đệ, cũng trao cho Tô Tán, Tô Tụng chức Hiệu Úy, Việt Úy, sau đó lại phái người đi Thái Sơn đón Tô Phu nhân cùng Tô lão thái gia cùng đến kinh thành đoàn tụ.

Tô phu nhân bởi vì ở trong núi thẳm bị phong tỏa tin tức, thứ hai là hạ nhân bên dưới vẫn không dám báo cho nàng biết chuyện, vì lẽ đó không biết Tô Hạo xuất quan đến giờ vẫn chưa có hồi âm, cho đến khi tiến vào Hầu phủ, tìm trong đám người nghênh đón không thấy bóng dáng Tô Hạo mới cảm thấy có gì không đúng, hỏi Tô Tranh, Tô Tranh biết không che giấu nổi, cũng đành nói thật mọi chuyện.

Tô phu nhân chỉ cảm thấy tim mình như bị người khác bóp chặt không thể thở nổi, ngơ ngác đi vào phòng khách, tìm thấy ghế tựa, không tự chủ được ngồi xuống.

Tô lão thái gia năm nay lỗ tai đã có chút lãng tai, ở bên cạnh nói, "Cái gì? Hạo nhi bị giam ở ngoài cửa rồi hả ?"

Tô Tranh vội vàng dỗ dành hắn nói, "Không có, không có, Hạo nhi là Phò mã Đại Tề , quân công lớn lao, ai dám bắt giam hắn ở ngoài cửa, người nào dám như thế hẳn Hoàng Thượng sẽ trảm đầu hắn." Đỡ Tô lão thái gia vào trong sân.

Bên này , hai vị Di thái thái từng người ôm tôn tử, một bên ngậm kẹo đùa cháu, một bên "Khuyên" Tô phu nhân, "Đây là chuyện đầu tháng, một năm sẽ mau trôi qua, Phò mã nếu như còn sống nhất định sẽ sớm trở về, nếu như không còn sống cũng sẽ vĩnh viễn không trở về, tỷ tỷ ngươi cố gắng nén bi thương a." "Tỷ tỷ ngươi không cần phải cố mạnh mẽ, muốn khóc cứ khóc ra đi a," vân vân mây mây.....

Tô Tranh trở về nghe được, mặt lập tức giận dữ, hướng hai người trợn mắt nói, "Phu nhân mới vừa về Hầu phủ, người mệt ngựa mỏi, cần thanh tĩnh, hai người các ngươi đều về phòng mình đi."

Hai vị Di thái thái liếc nhau một cái, bĩu môi, đứng lên, cũng học dáng vẻ của Tô Phu nhân ngày xưa, lắc lắc rời đi, lúc đang đi Từ thị chợt nhớ tới cái gì, đi được một nửa bỗng dưng quay lại, tôn nhi của nàng năm nay cũng đã ba tuổi, cũng đã tập tọe biết nói, lập tức chỉ vào Tô Phu nhân nói, "Đây là Đại nãi nãi của ngươi, gọi 'Đại Nãi Nãi' đi." 

 Tiểu hài nhi thật biết điều, dùng giọng non nớt của mình kêu một tiếng "Đại nãi nãi," Tô phu nhân vốn vô cùng yêu thích trẻ con, tuy là đang đau lòng chuyện Hạo nhi, nhưng cũng tươi cười đối với hài tử gật gù, cho đến lúc giang tay định ôm lấy hài tử, chợt Từ thị lùi lại hai bước, "Tôn nhi của ta còn đang lớn, chỉ thích bà nội ôm, chỉ sợ tỷ tỷ ôm tôn nhi của ta sẽ khóc," Nói xong quay lưng rời đi.

Tô Tranh tuy là tức giận, cũng chỉ dám đối với bóng lưng hai vị Di thái thái phất tay áo mà thôi.

Tô phu nhân vừa tức giận vừa buồn cười, lau lau lệ, "Mọi người đi rồi, ngươi còn tức giận làm gì, giả bộ cho ai xem đây ?"

Tô Tranh vội nói, "Phu nhân chớ có chế nhạo, vừa nãy là trước mặt con cháu không muốn phát hỏa, tý nữa ta nhất định sẽ giáo huấn bọn họ."

"Ngươi sao ?" 

 Tô phu nhân lắc đầu cười mỉa, "Quên đi," Thở dài, lại nói, "Bây giờ Hạo nhi mất, trong nhà này cũng không dung nạp ta, ngươi nếu như còn nghĩ tới tình nghĩa phu thê, ở trong hầu phủ này xây cho ta một tòa phật đường, để ta mỗi ngày tĩnh tọa đọc kinh an độ tuổi già, cũng coi như là ngươi có lương tâm."

Tô Tranh nói, "Phu nhân sao lại nói như thế,  đừng nói là xây một toà Phật đường, chính là xây một toà chùa chiền, ta tuyệt đối cũng không tính toán." Rõ ràng có dự định để Tô Phu hân "Ẩn cư."

Tô phu nhân vốn chỉ là thăm dò, nghe Tô Tranh nói như thế, cũng hiểu rõ hồng trần, cuộc đời cũng chỉ là hư ảo, đến cũng nhanh mà đi cũng vội, thật muốn quy theo cửa phật.

Đảo mắt hơn ba năm trôi qua, lại là tháng ba Hạnh Hoa mở.

Tô phu nhân hàng năm vào lúc này đều để cho Tô Tranh thay mình bái kiến Hoàng Đế, tự mình đến phò mã phủ ở lại nửa tháng, lấy đó an ủi chính mình.

"Nhớ lại năm đó, Hạo nhi cùng Trường Ninh tựa như một đôi ngọc bích, sóng vai đi ở dưới tán hoa Hạnh hoa, vui mắt vui tai đến nhường nào....."

Tô phu nhân ngồi ở trong lương đình hậu hoa viên, ánh mắt xuyên qua một cây Hạnh Hoa nhớ tới mấy năm trước dưới tán cây này có  một đôi kim đồng ngọc nữ đang đi dạo, không khỏi nước mắt lăn dài trên gò má.

Nhũ mẫu cùng hai vị cô cô theo ngồi một bên, nhìn thấy cũng không khỏi lắc đầu thở dài.

Nhũ mẫu nói, "Theo ta thấy, Điện hạ võ công tuyệt kỹ, phò mã lại dẫn theo hỏa khí doanh tinh nhuệ, nhất định sẽ không mất mạng ngoài quan ngoại, nhất định là các nàng không muốn về lại Trung Nguyên, sợ chúng ta chia rẽ các nàng."

Tô phu nhân nói, "Ta bây giờ cũng hiểu hồng trần thay đổi như thế nào, há còn quan tâm đến chuyện đó sao, chỉ cần các nàng trở về, chỉ cần các nàng có thể làm bạn với ta, mỗi ngày nói với ta dăm ba câu, ta đây cũng không còn cầu mong gì nữa."

Dung cô cô nói, "Chỉ cần các nàng thật lòng thương nhau, nguyện bên nhau một đời, chúng ta cũng không nên chia rẽ các nàng."

Nhũ mẫu nói, "Đúng vậy a."

Bốn người đang nói, chợt nghe sau lưng vang lên một giọng nói  quen thuộc, "Mẫu thân, nhũ mẫu, cô cô. . . . . ."

Bốn người  nghe được, run lên một lúc lâu, lúc này mới không hẹn mà cùng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy dưới ánh trăng tròn hiện lên bóng người màu trắng, thân thể như ngọc, vạt áo song phiêu, xinh đẹp tuyệt trần.

Hạo . . . . . . Này, đây không phải nằm mơ chứ?

Bốn người  đang sững sờ, đã thấy bên cạnh xuất hiện thêm một bóng người, thanh lệ, thanh tao lịch sự, ung dung cao quý, không phải Trường Ninh công chúa là ai?

"Ta nhất định là đang nằm mơ, " Tô phu nhân kích động nắm lấy tay nhũ mẫu, "Ngươi bấm ta một hồi, xem ta có đau hay không ?"

Nhũ mẫu theo lời làm, Tô phu nhân đau "Ôi ơ" một tiếng, "Không phải đang nằm mơ, là Hạo nhi cùng Điện hạ trở về, Hạo nhi của ta trở về, Hạo nhi bảo bối của ta," lời nói giống như thì thào, bước chân bất ổn chạy tới.

Nhũ mẫu cùng hai vị cô cô theo đỡ, cùng đi hướng về cửa viện.

Nhưng  đi được một nửa, không khỏi đồng thời dừng bước -- chỉ thấy một thân ảnh nho nhỏ, gót chân nhỏ bẻ bước đi không chắc chắn, đang từng bước từng bước lon ton đi cạnh Tô Hạo cùng Trường Ninh, tay nhỏ nắm lấy vạt áo Tô Hạo, cái đầu nhỏ đang nghiêng nghiêng, diện mạo như Tô Hạo thu nhỏ, đôi mắt đẹp đẽ chớp chớp, thật là muốn làm cho người ta vừa nhìn đã yêu.

"Phu, phu, phu nhân, " nhũ mẫu trước hết lấy lại tinh thần, dùng sức kéo kéo ống tay áo Tô phu nhân, nói năng lộn xộn, "Tôn tử, ngươi có cháu!"

Tô phu nhân phát một tiếng gọi, "Cháu của ta! Tiểu tâm can của ta !" 

Cướp bước lên trước, vốn định đem tiểu nhân nhân ôm vào trong ngực, nhưng thời khắc giang tay ra, chợt cả người cứng đờ như tượng gỗ ------ ở một bên khác của Tô Hạo, lại có một bóng dáng nhỏ nhỏ nắm lấy vạt áo Tô Hạo, chớp chớp hai hàng lông mi thon dài, đều đang nghiêng đầu tò mò nhìn Tô phu nhân, diện mạo thật giống như tiểu Trường Ninh, cũng đáng yêu không thể chịu được."

Tô Hạo cúi đầu nhìn hai đứa bé, hướng về Tô phu nhân cười nói, "Các nàng là song sinh"

 Sau đó  dắt  tay hai đứa nhỏ ôn nhu nói, "Tô Manh, Tô Nhược, vị trước mắt các ngươi chính là tổ mẫu, mau gọi tổ mẫu."

Hai đứa bé  kêu một tiếng, "Tổ mẫu."

Tô phu nhân cao hứng trong lòng, khóe môi cười như muốn ngoác ra, "Ôi chao, ai, ôi! Tôn nhi của ta !" ngồi chồm hỗm , đem hai đứa bé đều ôm vào trong lòng, nhìn đứa này, lại nhìn đứa kia, cao hứng không biết phải diễn tả  thế nào.

Nhũ mẫu cùng hai vị cô cô cũng đi lên phía trước, nhất thời kích động, quên luôn thân phận tôi tớ của mình, sờ sờ khuôn mặt nhỏ rồi lại bóp bóp cái mũi nhỏ kia, yêu thích không muốn rời tay.

Tô phu nhân đến lúc này mới nhớ tới hỏi, "Tôn nhi của ta bao nhiêu tuổi rồi ?"

Trường Ninh nói, "Qua mười ngày nữa là được hai tuổi rồi."

"Qua mười ngày nữa ?" 

Tô phu nhân ôm sát hai đứa bé, "Vậy nhất định phải cố gắng chúc mừng một phen." Nói xong hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Manh, Tô Nhược.

Lập tức người một nhà đi tới trong lương đình ngồi xuống, kể ra biết bao nhiêu nhớ nhung ly biệt.

Sau đó, Tô phu nhân oán giận nói, "Hai người các ngươi cũng thiệt là, bên người có quân đội theo, cũng không phải không có người, làm sao cũng không phái người trở về đưa tin, làm hại vi nương cả ngày lấy nước mắt rửa mặt, cho là các ngươi đã không còn trên nhân thế."

Tô Hạo nhìn Trường Ninh một chút, giải thích, "Chỉ vì Điện hạ mang thai, hài nhi chỉ là lo lắng cho Điện hạ, tất cả chuyện khác đều không nghĩ qua, vì lẽ đó quên phái người đưa tin, đợi được hai hài tử sinh ra rồi . . . . . ."

"Đợi được hài tử sinh ra, ngươi liền đem đám phụ mẫu chúng ta cho leo lên chín tầng mây," Tô phu nhân đánh gãy lời nói Tô Hạo, thay nàng nói, "Thật đúng là nước mắt chỉ có chảy xuôi mà."

Tô Hạo cũng chỉ cười cười.

"Y?" Tô phu nhân chợt nhớ tới một chuyện quan trọng nhất, "Hai người các ngươi. . . . . . ?" Đều là nữ tử làm sao có thể sinh con? -- xem đến tướng mạo của hai hài tử, cũng có thể chắc chắn là do hai nàng đích thân sinh không thể nghi ngờ, hài tử kia nói giống y bộ dáng của Trường Ninh thì không nói, còn đứa trẻ con lại giống y Tô Hạo ? Thật sự là chuyện quái lạ.

Tô Hạo đương nhiên rõ ràng Tô phu nhân muốn hỏi cái gì, cười nói, "Là phương pháp của Ngô sư phụ."

". . . . . . Ơ. . . . . ."

 Tô phu nhân thật giống hiểu toàn bộ, lại thật giống không hiểu chút nào, cũng chỉ gật gật đầu, sau đó sảng lảng cười, "Vi nương mặc kệ như thế nào, vi nương chỉ cần biết đó là tôn tử của vi nương, ai cũng không cướp đi được." Nói xong lại ôm hai đứa bé hôn hôn vài cái, chăm chú ôm.

Tác giả có lời muốn nói: nha ư, đáng yêu tiểu bảo bảo sinh ra rồi \( ^▽^ )/


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip