Longfic Ma Tro Dua Tinh Yeu Hunhan Chanbaek Chap 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHAP 3

" -Nhưng chúng con là con trai mà ? " – Cả bốn người đều đồng thanh nhất kiến lên tiếng

- " Không nhưng nhị gì cả , bây giờ có lấy hay là không ? Nếu lấy thì tất cả gia sản của bọn ta sẽ giao hết cho các con , và ngược lại nếu như không lấy , cái công ty tụi bây đang quản tao lấy lại hết con nhá . "

-" Cha .... " – Ngô Thế Huân ấp úng mặt tức giận

-" Thế nào quyết định đi , Lộc hàm và Bạch Hiền hai con sẽ lấy hai thằng con của bác chứ " – lão Ngô nhìn về phía hai người con trai nãy giờ vẫn im lặng mà hỏi

Lộc Hàm ngước mắt lên nhìn lão Ngô dè dặn rồi lại liếc mắt nhìn Ngô Thế Huân , cùng lúc ấy , ánh mắt của Ngô Thế Huân cũng đang quay sang nhìn cậu , ánh mắt của hắn khiến cậu bất giác rùng người

-" Con không biết " . – Lộc Hàm mặt xụ xuống đáp

-" Tại sao lại không biết chứ hã con trai " – Bà Lộc xoa đầu đứa con trai thứ của mình mà mỉm cười

-" Chả phải hổi nhỏ tụi con luôn muốn ở cùng nhau sao? " – Bà Ngô ngồi cạnh Lộc Hàm dán sát vào tai cậu thì thầm

-" Con cũng đoán được là nó mà Lộc Hàm , hehe , con đồng ý nhé, dù sao tụi con cũng có hôn ước từ nhỏ mà haha " – Bà Lộc nhìn bà Ngồ, rồi cả hai phá cười lên

-" Ây con không biết mà, hai người muốn sao thì tuỳ đi nha"

-" Vậy còn hai cậu , thế nào đây , quyết định nhanh lên" . – Ông Ngô nhìn sang Ngô Thế Huân và Phán Xán Liệt dò xét

-" Được thôi , chỉ cần lấy hai người đó là được chứ gì" . – Phán Xán Liệt nãy giờ im lặng na đã lên tiếng

-" Oke thôi , lấy thì lấy , để xem cậu ta chịu đựng được bao lâu " – Ngô Thế Huân cũng lên tiếng đáp lại

-" Cha yêu dấu à, con phải lấy hắn thật sau ?" – Biện Bạch Hiền nhìn phía cha mình rồi lại nhìn về phía Phán Xán Liệt hỏi

- "Đúng vậy , chúng ta muốn các con cưới nhau và cùng nhau hợp tác phát triễn hai tập đoàn của chúng ta , chúng ta định sẽ nhập 2 công ty này thành một sau khi các con cưới nhau ."

-" Chúng ta đã quyết định , 1 tuần sau các con sẽ cử hành hôn lễ , một buổi lễ nhỏ chỉ có gia đình ta và vài đối tác làm ăn khác ."

-"WHAT ... nhanh quá vậy mẹ" – Phán Xán Liệt lớn tiếng nói

-" Cái thằng này , nói nhỏ lại không được hay sao , con trai gì đâu .... – Bà Ngô nhăn mặt quát

-" Cũng không cần nhanh thế "– Ngô Thế Huân và Lộc Hàm cùng lúc hỏi

-" Càng nhanh càng tốt , giờ thì kết thúc buổi gặp mặt , 1 tuần sau chúng ta sẽ tiến hành hôn lễ ".

Buổi gặp mặt kết thúc với bầu không khí hỗn tạp , lo lắng , vui vẻ , và khinh bỉ ; tất cả đều hội tụ tại buổi gặp mặt này.

1 tuần trôi qua đối với Ngô Thế Huân và Phán Xán Liệt thì cũng như thường lệ , dẫn gái về nhà và sau đó thì có 2 người ngồi ở sofa mà ngẩng ngơ suy nghĩ và những dòng lệ cũng từ đó mà rơi xuống khi những tiếng rên rĩ trên lầu bắt đầu lớn đi.

Cuồi cùng thì ngày ấy cũng đến ,cái ngày mà Lộc Hàm và Biện Bạch Hiền chính thức làm vợ của Ngô Thế Huân và Phán Xán Liệt .

Lộc Hàm và Biện Bạch Hiền hôm nay thật lộng lẫy trong trang phục âu trắng thắt cà vạt ở cổ trông thật xinh đẹp , còn Ngô Thế Huân và Phán Xán Liệt , hai người diện cho mình bộ âu phục đen toàn tập cả âu phục lẫn cà vạt trên cổ , không khí căn thẳn và vui vẻ .

2 cậu con trai có nét đẹp như hoa đang bước dần và khoát tay appa mình đi lên phía có cha sứ đứng đó. Hai người họ ngoài mặt tươi cười vui vẻ nhưng thật chất bên trong con người họ , mỗi nỗi sợ hãi cùng với nhưng vết thương đau đớn đang lấn áp trái tim của 2 cậu con trai này.

Bước tới trước mặt cha sứ , 2 cặp đôi nắm tay nhau tưỡng chừng hạnh phúc nhưng đâu ai biết rằng đằng sau cái hành động nắm tay ấy là một sự kiềm nén có giới hạn của Ngô Thế Huân và Phán Xán Liệt .

Họ bắt đầu đáp trả những câu hỏi do cha sứ hỏi . Những câu nói đáp trả giả dối của 2 con người lạnh lung kia và những lời đáp thành thật của 2 người con trai xinh đẹp hơn hoa kia.

Kết thúc buổi lễ , cả hai cặp điều như thường lệ , 2 người một nhà , mỗi người một nơi , nhưng lần này Ngô Thế Huân không làm thế , vừa về đến nhà , đã có cả đám con gái mặt đồ sexy ngồi chẻm chệ trên sofa nơi mà Lộc Hàm làm bạn mỗi tối . Anh bỏ Lộc Hàm ở ngoài , cười nhếch mếp rồi đi thằng vào nhà , nhào tới đám con gái kia mà sờ mà hôn . Chứng kiến khung cảnh ấy , tim cậu lại bị một cơn bóp nghẽn làm đau , thật sự rất đau , nước mắt cậu lại một lần nữa rơi xuống không biết là lần bao nhiêu , nhưng lại biết là rất nhiều .

Cậu đứng đấy , chứng kiến cảnh ấy , cảnh người con trai mà cậu luôn yêu đang làm tình với những đứa con gái kia trước mặt cậu , cậu không biết phải làm sao cả , chỉ muốn rằng thoát khỏi chốn này , rời khỏi cái khung cảnh này . Cậu quay lại và định chạy đi thì bị một cánh tay rắn chắt níu lại và lôi cậu vào nhà . Ngô Thế Huân ra lệnh cho đám con gái kia rời khỏi căn nhà này và lôi Lộc Hàm lên đến phòng .

Hắn khóa cửa và đẩy mạnh cậu xuống chiếc giường cỡ lớn có thể chứa tận năm người . Cậu đau đớn định ngồi dậy thì bị một lực mạnh đè xuống , hắn mạnh bạo cưỡng hôn cậu làm cậu bất ngờ và sợ hãi .

-" Ưm ... Ngô Thế Huân ... dừng lại .. xin anh ... "

Hắn im lặng và tiếp tục cưỡng hôn cậu cho đến khi cậu không thể được nữa mới tha cho bờ môi đáng thương của cậu . Tưỡng chừng hắn sẽ tha cho cậu nhưng không , hắn lại trườn xuống phía cổ cậu mà hôn mạnh bạo tạo nên những vết tích đầy dục tình . Hắn đưa đôi tay nhàn rỗi của mình chu du khắp nơi trên than thể Lộc Hàm và dừng lại ở chỗ áo . Hắn cắn nhẹ vào sươn quai hàm của cậu làm cậu rên lớn.

-" Ah~ Ngô Thế Huân đau ... làm ơn xin anh ... mau dừng lại" .

Hắn ngước mặt lên nhìn cậu , một ánh mắt lạnh lẽo rồi lại không nói gì lại tiếp tục hành động lúc nãy , tay hắn cởi từng cúc áo của cậu , rồi dung tay mình xoa nắn nhũ hoa của cậu làm cậu rên lên một tiếng , nước mắt lại chợt tuôn trào .

-" Khóc sao ? Không phải cậu muốn thế sao ?"

-" Xin anh ... dừng lại ... xin anh" – Cậu bên dưới thân hắn mà uỷ khuất nhìn hắn , cố gắng đẩy người hắn ra

-" Tôi nói cho cậu biết , Ngô Thế Huân tôi đây , mãi mãi và cũng sẽ không bao giờ yêu cái hạng con trai đê tiện như cậu , cậu đừng tưỡng là kết hôn với tôi rồi muốn làm gì làm , tôi mãi mãi về sau vẫn sẽ không bao giờ yêu cậu , cậu hiểu chưa ." – Hắn lạnh lùng quay đi sau khi nói xong câu nói ấy.

Bỏ lại mình cậu nằm bơ vơ một mình trên chiếc giường rộng lớn ấy , những dòng lệ tuôn rơi ngày càng nhiều đi . Chắc có lẽ , cậu lại một lần nữa bị tổn thương rồi . Cậu mệt mỏi nhắm mắt và thiếp đi . Trong giấc mơ của cậu , cậu đã mơ thấy một cặp trẻ con đứng bên sông Hàn , cậu con trai nhỏ mang tên Ngô Thế Huân đang cố dỗ dành một cậu bé trai tên Lộc Hàm đang khóc rất nhiều vì bị cậu trai nhỏ ấy cướp mất ly trà sữa. Dỗ dành một lúc thấy không có tiễn triễn , cậu trai nhỏ ấy kéo cậu bé trai ấy vào long rồi hôn lên đôi môi nhỏ nhắn đang chu ra cực đáng yêu .

-"Như thế này chắc là được rồi nhỉ , mình uống trà sữa của Tiểu Lộc rồi sau đó hôn lên đôi môi nhỏ nhắn của Tiểu Lộc , xem như là được rồi nhỉ"

-" Ơ ... "
Hai cậu bé nắm tay nhau chạy đi chơi rồi lại mỉm cười với nhau thật vui vẻ và hạnh phúc.

Nhưng giấc mơ ấy thật sự có thật hay không ? Thực tại cái con người tên Ngô Thế Huân mà Lộc Hàm muốn tìm lại thật sự không còn là Ngô Thế Huân của lúc nhỏ nữa.

Nhưng đâu ai hiểu hết được trái tim của cái con người mang tên Ngô Thế Huân ấy đang nghĩ gì . Có khinh bỉ cậu không ? Ghét cậu không ? Hận cậu không ? Cứ như thế giấc mơ ấy hằng đêm lại cứ hiện về , những kí ức tuổi thơ hạnh phúc bao nhiêu thì thực tại cậu lại đau khổ bấy nhiêu , những dòng pha lê trắng trong lại rơi xuống tấm niệm tạo nên một khoảng ẩm ướt . Lại một ngày đầy đau đớn nữa trôi qua với cậu , rồi cậu phải làm sao để lấy được trái tim của con người ấy đây? Nó vẫn là một dấu chấm hỏi to lớn



~~~ THE END ~~~

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip