Chap 48: Rối(Part 2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Hốt hoảng khiến nước trong ly bắn ra một chút nhưng không hề làm ảnh hưởng tới hai người. Chỉ biết hắn cứ như vậy mà im lặng ôm lấy cậu, Jungkook cũng không vùng ra, hai người dần chìm trong không gian im lặng. Hắn đưa tay lên khẽ xoa má cậu, ánh mắt dịu dàng của hắn khiến cậu cảm thấy bối rối. Cậu bất chợt nhận ra một điều, trông hắn tiều tụy đi rất nhiều, xót xa nhìn quầng thâm dưới mắt của Taehyung, Jungkook kiềm chế cảm xúc muốn xoa lên chúng như an ủi. Không còn vẻ kiêu ngạo của ngày trước, Taehyung hiện tại chỉ là một Kim Taehyung ôn nhu với người hắn yêu. Ánh mắt hắn hiện tại chỉ còn có cậu nhưng tận sâu trong đó như có một nỗi sợ hãi, đúng vậy...là sự sợ hãi.

"Jungkook, em sẽ không rời xa anh đâu đúng không?"

Hắn cất giọng hỏi, thanh âm khàn khàn do thiếu ngủ cùng mệt mỏi. Nếu như cậu trả lời 'không' thì cậu chính là con người tàn nhẫn vả lại đó không phải là câu trả lời mà cậu muốn. Nhưng nếu trả lời 'có' thì chính cậu lại cảm thấy hoang mang.

Nhận ra sự im lặng bất thường của người trong lòng. Taehyung thở dài cúi xuống hôn nhẹ lên trán cậu. Như nghĩ đến một điều gì đó, hắn cong cong mắt nhìn đối phương.

"Hôm nay chúng ta đi ra ngoài chơi nhé, đã lâu rồi chúng ta chưa từng đi chung"

Jungkook nhận ra hắn cố tình không muốn nhớ đến sự kiện ở quán cafe ngày đó. Cậu liền nhẹ giọng đáp lại.

"Được"

Như một đứa trẻ được nhận quà, Taehyung mỉm cười sáng lạn xoa xoa mái tóc của cậu. Hắn thật mong khoảnh khắc này là mãi mãi.

...

Taehyung dẫn cậu cùng đi đến một đồng cỏ ở ngoại ô thành phố. Cậu cũng không ngờ hắn lại dẫn cậu đến một nơi xa xôi đến như vậy. Đồng cỏ xanh mướt, khí trời trong lành mang đến cho người ta một cảm giác vô cùng bình yên đến lạ. Ánh mắt cậu nhìn xa xăm nơi chân trời, hắn muốn cậu chiêm ngưỡng khung cảnh tuyệt đẹp này trước khi nơi đây trở nên trắng xóa bởi tuyết bao phủ. Đã lâu rồi chính bản thân Taehyung cũng không đến nơi này, chỉ biết rằng lúc còn nhỏ hắn cùng Seokjin rất thích đến đây chơi, là nơi chứa đựng rất nhiều những kỉ niệm của hai anh em. Hắn còn tự nhủ cùng Seokjin rằng...khi nào lớn lên hai anh em sẽ dẫn người mà họ yêu thương nhất đến đây. Xem ra hắn đã làm được rồi.

"Kook"

Giọng nói ấm áp quen thuộc vang từ phía xa. Cậu ngạc nhiên quay đầu lại, không biêt Seokjin từ bao giờ đã đứng ở nơi đó. Anh cùng hắn rất giống nhau, đều là một bộ dạng vô cùng mệt mỏi nhưng khí chất vẫn không hề phai đi. Taehyung cũng ngạc nhiên nhìn anh, đúng rồi...người Taehyung yêu cũng là người Seokjin thương.

Anh à, hai chúng ta đã hoàn thành lời hứa rồi đó.

Chuyện ở Kim gia đã khiến Seokjin vô cùng mệt mỏi, đáng lí ra giờ này anh phải ở phòng làm việc mới đúng vì sao lại ở đây?

Một câu hỏi cứ lặp lại trong đầu của Jungkook nhưng những suy nghĩ đó đều bị anh nhìn thấu được.

"Mọi chuyện đã ổn định, em không cần phải lo lắng cho hai anh"

Ty_azike

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip