Chap 41: Đi trước một bước(Part 1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Rào rào.

"Mưa rồi"

Khẽ thì thầm một câu, Jungkook tựa đầu vào cửa xe bên cạnh vô thức nhìn những giọt nước bắn lên mặt kính. Bàn tay đưa lên xoa nhẹ lên khoé mắt.

Ở đây cũng có một giọt nữa.

Bật cười nhẹ như tự giễu. Bây giờ ngay cả tư cách để gặp người kia cũng không còn nữa rồi, đã tự hứa sẽ không đau lòng nữa rồi nhưng tại sao vẫn xót như vậy...

Màn mưa trắng xoá xối thẳng xuống mặt đất, từng tiếng sấm vang lên như đánh mạnh vào lồng ngực cậu. Nheo mắt nhìn con đường phía trước, có lẽ cũng gần tới nhà rồi đi?

Két.

Chiếc xe bỗng chốc thắng gấp theo quán tính vẫn cứ lao vào phía trước vô tình đâm sầm vào một bức tường gần đó, tất cả xảy ra quá nhanh để có thể nhận thức được sự việc đang xảy ra chỉ biết cái nhói đau sau gáy biểu hiện cho một trận va đập không mấy nhẹ nhàng.

Thân thể một trận hư nhuyễn. Lảo đảo mở vội cửa xe bước xuống, từng hạt mưa cứ vậy mà bắn thẳng vào thân hình mỏng manh của cậu. Lần mò tiến tới phía trước xe, mũi xe bị biến dạng đâm sầm vào bức tường, tim nảy lên một trận nhộn nhạo với tay mở cửa xe trước muốn xem người bên trong nhưng lại có một bàn tay khác vội chụp lấy cậu kéo vào ngực người phía sau, ánh mắt bị bàn tay to lớn che khuất. Sự choáng váng do cú va chạm cùng với màn đêm khiến cậu hoang mang không biết từ lúc nào đã ngất đi trong ngực người nọ.

Nhìn cậu mềm nhũn ngã vào người mình, một cái nhếch mép thoả mãn hiện lên. Bế người trong lòng lên ôm thật chặt bước vội về một chiếc xe đen đậu gần đó bỏ lại thảm cảnh phía sau lưng một cách hờ hững.

...

Reng reng.

Chuông điện thoại vang lên bất chợt, nhàm chán nhấn nút kết nối, Yoongi say sưa ngắm nhìn ly rượu vang trong tay, ngắm nhìn màu đỏ quỷ mị.

"Nói"

"Thiếu...thiếu gia..."

"..."

"Có chuyện rồi..."

"Mau nói nhanh lên cho ta"

"Quản gia gặp tai nạn...cậu Jeon mất tích rồi!"

Xoảng.

Ly rượu rơi xuống tạo nên một âm thanh thâm thuý như tiếng lòng của hắn hiện tại. Run rẩy trấn định bản thân, hắn chậm rãi hỏi lại người bên đầu đây.

"Ngươi...mau nói lại cho ta nghe"

"Cậu Jeon...mất tích rồi..."

Cạch.

Chiếc điện thoại tuột dần rồi theo cơ thể hắn ngã xuống đất. Khoé miệng không ngừng run run như không muốn tin vào tai mình.

"Jung....JUNGKOOK!!!"

Tâm tình như phát điên, hắn đứng dậy đá thật mạnh vào chiếc bàn gần đó tạo thành một cảnh tượng hỗn loạn lảo đảo chạy khỏi phòng khởi động xe tức tốc hướng về biệt thự, trong cơn mưa không biết đã suýt gây tai nạn bao nhiêu lần.

Ty_azike

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip