Chap 34: Lâu rồi không gặp(Part 2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
"Jungkook, em tuyệt đối ngoài anh ra không được tin tưởng ai đó"

...

"Cậu có chuyện gì muốn nói với tôi?"

Hoseok nhàn nhã ngồi xuống chiếc ghế sofa trong phòng không quên ngó nghiêng đồ vật trang trí xung quanh. Tên này cũng quá nhạt nhẽo đi, ngoài kệ sách ra thì hầu như chẳng có gì cả.

"Cậu tới giờ vẫn không một giây nghiêm túc được sao? Sau này BH mà rơi vào tay Kim gia thật thì xem cậu còn nhàn nhã mà sống nữa không?"

Yoongi rất chướng mắt lối sống ăn chơi của tên trước mặt. Cho người này lên làm chủ tịch nhất định là một thất sách, tương lai của BH nhất định không có ánh sáng.

"Cậu đừng làm khó tôi chứ. Tôi cũng rất lo lắng cho BH"

Yoongi nháy mắt khinh thường.

"Đừng nói, hãy làm điều cậu cho là tốt"

"Cứ yên tâm, chuyện gì cũng có cách giải quyết"

Hoseok nằm ngã xuống ghế nhắm mắt lại suy nghĩ, không ai có thể đoán ra tâm tư của người này ngoài chính bản thân Hoseok. Chỉ cần biết một điều, chủ tịch Jung trước khi qua đời chọn Hoseok làm người thừa kế tương lai của BH không phải là không có lí do.

...

Vuốt nhẹ mặt áo sơ mi sạch sẽ. Nhìn quanh căn phòng lạnh lẽo đã lâu không có người dọn vào. Cảm giác bức bối lại nảy sinh.

"Nhớ?"

Seokjin đứng khoanh tay ở lối vào nhìn chằm chằm Taehyung đang cầm chiếc áo của người đó. Những thứ ở đây đều được Seokjin cho người dọn dẹp sạch sẽ cốt yếu là để chờ một ngày người đó trở về.

"Giống hyung"

Hắn cười nhẹ cầm lấy chiếc áo rồi đặt lưng xuống chiếc giường giữa phòng như cảm nhận điều gì đó. Nhiều lúc nghĩ lại, hắn cảm thấy có chút...mệt mỏi.

"CÁC NGƯỜI THẬT QUÁ ĐÁNG!"

Một giọng nói khác bỗng phá tan không gian yên tĩnh, Jung Young tiến lên vượt qua mặt Seokjin mở tủ quần áo ném hết mọi thứ bên trong ra ngoài rồi dùng chân dẫm đạp lên chúng. Ánh mắt hằn lên tơ máu nhìn đống vải hỗn độn bên dưới rồi lại nhìn sang Taehyung đang nằm trên giường. Y vội bước tới giật lấy chiếc áo trong tay hắn dự dịnh sẽ cho về chung số phận với đống đồ kia thì bị một tiếng gầm ngăn lại.

"Đưa cho ta"

"Em không đưa. Người anh yêu là em chứ không phải là thằng nhóc đó. Các người đã bị thằng nhóc đó làm cho đầu óc ngu ngốc hết rồi"

Y hét lên thật to, bàn tay cơ hồ muốn xé nát cái áo nhưng đối phương vẫn một mặt như cũ tiếp tục ra lệnh.

"Đưa đây"

"Em không đưa"

"..."

Không nói một lời, bóng dáng to lớn đứng dậy về phìa y, khuôn mặt vẫn lãnh đạm nhưng ánh mắt thì lại như băng tuyết ngàn năm.

"Mau đưa cho ta...nếu không muốn chết"

Y bị hắn làm cho hoảng hốt đánh rơi cái áo xuống đất. Ánh mắt căm phẫn nhìn hắn rồi bước khỏi phòng, một lát sau lại nghe thấy tiếng sập cửa từ nhà dưới.

Ty_azike

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip