Chap 13: Ngỡ Ngàng (Part 2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Khuôn mặt lạnh lùng không chút tình cảm nhưng khi nhìn về phía thiếu niên đó lại mãnh liệt.

"Buông! Buông em ra!"

Jungkook điên cuồng giãy giụa nhưng đối với Seokjin lại không hề hấn gì một tay vác cậu lên vai bước về phía chiếc xe lạ lẫm.

Không! Cậu không muốn tới đó! Không muốn!

Tiếng lắc chân kêu lên liên tục như la hét tuyệt vọng.

Chính anh đã tặng nó cho cậu.

Nhưng chính anh lại làm nó "hoảng sợ".

Từng bước chân anh bước đi như đang dẫn đến con đường phán xét cậu. Cách chiếc xe chỉ còn bốn bước chân, Seokjin dần hạ cậu xuống nhưng vẫn kềm chặt lấy Jungkook. Những lời anh nói tiếp theo có lẽ cũng là khoảnh khắc trái tim cậu đau đớn nhất trong cuộc đời.

"Đổi lấy cậu ta"

Đổi lấy cậu ta.

Đổi lấy cậu ta.

Lời nói nhẹ nhàng nhưng chẳng khác gì một chiếc búa tạ đang đập vào tim cậu.

Đổi cái gì chứ?

Mở to mắt nhìn anh và cả hắn.

Hai người họ...

Nhận được cái gật đầu của tên áo đen, anh buông cậu ra rồi nhanh chóng đi về phía Taehyung.

Bàn tay quen thuộc vừa rời khỏi lại có ngay một bàn tay lạ khác kéo cậu lại.

"Một đứa trẻ tội nghiệp"

Người đàn ông áo đen đó nói lúc đón lấy người.

Là nói với cậu sao?

Nhìn về phía trước nơi Seokjin vừa đi tới từ lúc nào đã xuất hiện thêm một người nữa. Thiếu niên đó...

Hành động ôn nhu tưởng chừng như chỉ giành cho cậu ngay lúc này đang dành cho một người khác.

Hắn cởi áo khoác cẩn thận đắp lên thân thể gầy của thiếu niên lại còn hôn vào trán người nọ. Seokjin tiếp đến lại gần xoa lên mái tóc đen mềm đó vô cùng sủng nịch rồi thì thầm với cậu ta một câu khiến Jungkook đông cứng khi nhìn thấy khẩu hình.

'Anh nhớ em'

...

"KHÔNG! BUÔNG TÔI RA! ANH SEOKJIN! ANH TAEHYUNG! MAU CỨU EM...Jungkook sợ lắm!"

Jungkook như phát điên la lớn đến khàn cả giọng muốn gọi hai con người vô tình đó, cố gắng gỡ bỏ cánh tay đang ngăn cản mình.

Tầm mắt ấy rốt cuộc cũng hướng về đây, hắn đang nhìn cậu...ôn nhu đã mất.

"ANH SEOKJIN!"

"ANH TAEHYUNG!"

...

"ĐỪNG BỎ RƠI EM"

"ĐỪNG.BỎ.EM"

...

Cậu khóc nấc lên vùng vẫy giữa đám người xa lạ, bàn tay nhỏ bé vươn lên về phía hai người...nhưng không được ai nắm lại.

Tiếng nói bi thương vang giữa bầu trời u ám...mãi mãi chẳng có hồi đáp.

Tiếng lắc chân vẫn vang lên theo tiếng la như cũng muốn cứu lấy chủ nhân nó.

Tầm nhìn ngày càng mờ dần rồi khuất hẳn sau cánh cửa xe đóng lại.

Tất cả đều vô vọng.

Vì là con người bất hạnh nên sẽ luôn gánh lấy những thứ bất hạnh.

Cậu còn là 'đứa trẻ tội nghiệp'.

Dù hạnh phúc đến đâu nhưng điểm đến cuối cùng vẫn là vực sâu vô vọng.

Bầu trời đổ mưa giữa đồng cỏ.

Ông trời đã không thương cậu sao còn khóc thương làm gì.

Chỉ là thương hại thôi đi.

Hạnh phúc ngắn ngủi chấm dứt đây thôi.

Ty_azike

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip