[Q3.C9] Quy tắc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Thiên tài triệu hồi sư - Nhược Tuyết Tam Thiên

Editor: Myddur

[Quyển 3: Phong Vân tranh hách - Chương 9 Quy tắc]

Vân Phong còn chưa kịp nhìn rõ người nói chuyện là ai, thì ánh mắt còn chưa kịp thích ứng với ánh sáng chói mắt này, liền sâu sắc cảm nhận được trong không khí có biến hóa, thân mình theo bản năng hướng về bên cạnh tránh né, liền nhìn thấy một nữ tử vóc dáng so với nàng còn muốn cao hơn đứng ở chỗ nàng vừa đứng.

Nữ tử này nhìn qua tầm mười tám tuổi, khuôn mặt trái xoan, ngũ quan đoan chính [1], sở hữu một đôi mắt to mang theo loại mị nhãn phong tình vạn chủng, mà giữa mi tâm có điểm một nốt chu sa đỏ rực kiều diễm. Nốt chu sa ấy làm cho ngũ quan của nàng càng thêm phần mỹ mạo.

[1] đoan chính: đứng đắn.

Nữ tử ở trên người Vân Phong đánh giá một phen, ha ha cười nhẹ một tiếng: "Khuôn mặt này của ngươi thật ra cũng xinh đẹp, tốc độ né tránh cũng không sai, chỉ là không biết tài nghệ ma pháp như thế nào?"

Ánh mắt của nữ tử có chút càn rỡ, làm cho Vân Phong có chút không thoải mái, giống như hết thảy của nàng đều bị ánh mắt của nữ tử này nhìn thấu, mà nàng ta cũng chậm rãi vươn tay vuốt ve cằm mình, cái tay kia tinh tế thon dài, không giống nữ tử bình thường, đó là tiểu mỹ nhân thậm chí cùng so sánh với Vân Phong cũng không hơn kém là bao.

"Làm cái gì? Nếu muốn đánh nhau thì chọn địa phương khác!" Nghe Vân Phong nói như vậy, nử tử lại ha ha cười nhẹ, sau đó gật đầu: "Muốn làm việc trước hết phải xem xét tình huống, chứ không thể lỗ mãng."

Vân Phong nhẹ nhàng nhíu mi, nàng mới chỉ nói một câu, như thế nào liền bị nàng ta nhìn thấu?

Thanh âm của nử tử lại vang lên: "Nhíu mày, chứng tỏ trong lòng có rất nhiều chuyện, cũng có nhiều băn khoăn".

Vân Phong lập tức mặt không chút thay đổi, một đôi con ngươi đen nhìn thẳng nữ tử, trong lòng có chút tức giận: "Đừng có mà xem thấu tâm sự người khác!"

Nử tử cười khanh khách, bàn tay chậm rãi duỗi ra, trên tay đột nhiên xuất hiện một quang cầu lấp lánh, xung quanh quang cầu phát ra thứ ánh sáng làm cho người ta có cảm giác ấm áp, môi đỏ mọng nhẹ giương lên: "Khiến cho ta mở rộng tầm mắt nào, tân đồng học cùng phòng!"

Theo những lời này vừa thốt ra của nữ tử, quang cầu trong tay tựa như một quả bom nguyên tử hướng Vân Phong bay tới, ánh sáng lóng lánh chói mắt, như một quả cầu sắt thật mạnh bay đến.

Một trận quang mang chói mắt, nàng ta hơi nhắm mắt, thời điểm lần nữa mở mắt, liền thấy được Vân Phong một bước cũng chưa động đứng ở đó, mà trên tay của nàng cầm một vật, dĩ nhiên là quang cầu mà nữ tử vừa phóng ra khi nãy!

Vân Phong có chút nổi giận, vô duyên vô cớ bị một người khiêu khích, không chỉ một mà đến hai lần, hơn nữa người này chỉ cần một động tác rất nhỏ cũng đoán ra được tâm tư của nàng, loại cảm giác này thật không tốt, phi thường không tốt!

Vân Phong hé ra khuôn mặt lạnh lẽo, nhìn quang cầu lóng lánh trong tay, nữ tử thấy vậy không những không tức giận mà lại ha ha cười: "Không có lập tức đánh trả, tâm địa coi như không sai".

Vân Phong nghe nói như thế, chỉ cảm thấy bản thân mình lại bị nữ nhân này này nhìn thấu, bàn tay dùng sức bóp, quang cầu trong tay lập tức bạo phát vỡ vụn! Một đoàn tia sáng lóng lánh bay lả tả sau đó toàn bộ biến thành vô hình trong không khí, hai tròng mắt Vân Phong âm lãnh nhìn nàng: "Nháo đủ chưa!?"

Nử tử hơi rũ mắt xuống: "Bị người khiêu khích còn có thể bình tĩnh như vậy, chứng tỏ ngươi là người không dễ bị lửa giận không chế, tâm trí trầm ổn".

Vân Phong sắc mặt ngày càng đen, trong thời gian ngắn ngủi, nàng cảm thấy cả người giống như bị hút hết khí lực, một chút năng lực phòng ngự cũng không có tùy thời đều bị nữ tử này nhìn thấu mình. Nàng ta lại cười khẽ một tiếng: "Bát cấp ma pháp ngươi đều có thể dễ dàng tiếp được, xem ra sự đón tiếp của ta vẫn là không đủ thành ý a!"

Vân Phong nháy mắt cảm giác được ma pháp nguyên tố trong không khí bắt đầu khởi động, nữ tử nâng mắt, bàn tay lại xuất hiện một cái quang cầu khác, chỉ là quang cầu này sở hữu độ dày nguyên tố thế nhưng hơn gấp bội cái trước! Vân Phong thần sắc lạnh nhạt nhìn quang cầu trong tay nữ tử, nàng ta thế nhưng là Ma pháp sư cấp bậc Thống lĩnh! Cùng trình độ thực lực với nàng.

"Vậy lại đón tiếp một lần đi, lần này ta là thật thành tâm thành ý a!" Gương mặt xinh đẹp lộ ra một tia tươi cười mị hoặc, nốt chu sa giữa mi tâm càng thêm phần xinh đẹp động lòng người, tiếp theo lại một quang cầu bay tới, cấp tốc hướng Vân Phong mà đi.

Vân Phong chỉ cảm thấy một trận quang mang sáng rực kia tựa hồ muốn cắn nuốt nàng, thân mình lui về phía sau vài chục bước, Vân Phong cũng không dám chậm trễ nữa, nữ nhân này là một kẻ điên, tuyệt đối là kẻ điên!

"Thổ chi thuẫn!" Vân Phong quát khẽ một tiếng, một tấm chắn thổ nguyên tố dựng lên trước mặt nàng, mà quang cầu kia thời điểm cách Vân Phong khoảng mười thước đột nhiên thay đổi hình dạng! Con ngươi đen trừng lớn, đồng thời thân mình trong thổ chi thuẫn lại là lui về sau mấy thước, mà trong nháy mắt, thổ chi thuẫn thế nhưng bị một đoàn quang mang chói mắt hoàn toàn xuyên thấu!

"Phụp!" Thổ chi thuẫn bị quang mang chói mắt kia xuyên thấu, vầng sáng lóng lánh kia nháy mắt đập vào trước mặt.

"Phanh!" Thổ chi thuẫn cùng ánh sáng kia trong nháy mắt hoàn toàn biến mất, biến thành một vầng sáng kim bạch đan xen, Vân Phong đứng cách nữ tử kia không xa, mặt không chút thay đổi nhìn nàng ta, nữ tử kia rốt cuộc cũng nở một nụ cười hữu hảo, thân mình đi đến phía trước, chính là đứng trước mặt Vân Phong.

Vươn tay, trên mặt mang theo một tia tươi cười tán thưởng: "Đệ tử quang hệ ma pháp - Ma Tang học viện, Khúc Lam Y, hoan nghênh ngươi, Vân Phong!"

Vân Phong biểu tình nao nao, Khúc Lam Y nhìn Vân Phong lại là nhẹ giọng cười: "Thực kinh ngạc sao? Vì ta là quang hệ Ma pháp sư sao?"

Vân Phong thản nhiên vươn tay, nắm tay nữ tử, đột nhiên cảm nhận được một cỗ năng lượng sinh mệnh cường đại từ bàn tay nàng ta hướng thân thể mình mà truyền đến, Vân Phong cười cười: "Tân môn sinh mới nhập học, Vân Phong".

Khúc Lam Y ha ha cười: "Thật là khiêm tốn, Tiểu Phong Phong, ngươi thấy sao?"

Vân Phong nghe được xưng hô Khúc Lam Y gọi mình thiếu chút nữa ngã ra đất, Khúc Lam Y là quang hệ Ma pháp sư hiếm thấy, hơn nữa thực lực thế nhưng cùng nàng tương xứng, tuy rằng nàng ta so với nàng lớn hơn một chút nhưng cũng có thể dùng từ yêu nghiệt để hình dung.

"Ngươi nhưng thật ra từ trước đến nay đều rất thành thục [2]". Vân Phong trêu ghẹo nàng một phen, đi đến bên giường của mình, bắt đầu sửa sang mọi thứ, Khúc Lam Y đi theo sau Vân Phong cũng giúp đỡ nàng sửa sang lại, Vân Phong không quá nguyện ý để Khúc Lam Y hỗ trợ, nhưng nhiệt tình của người này làm nàng không có biện pháp cự tuyệt.

[2] Khúc này theo mình hiểu được thì Vân Phong đang trêu Khúc Lam Y lớn tuổi hơn nàng mà lại gọi Vân Phong là Tiểu Phong Phong. Có thể nói rằng Khúc Lam Y đang không đứng đắn.

"A, Tiểu Phong Phong thích màu sắc này sao?" Khúc lam Y cầm khối vải dệt nho nhỏ, sắc mặt Vân Phong không khỏi đỏ lên nhanh tay đoạt lại: "Mọi thứ của ta ta tự làm được rồi, không cần phiền toái ngươi".

Khúc Lam Y ha ha cười, cũng là nghe lời đứng ở một bên: "Ngươi thế nhưng tính cách, cũng là dễ thẹn thùng".

Vân Phong không nói gì, đồ đạc của nàng cũng không nhiều, rất nhanh đã sửa sang hoàn hảo, vừa quay đầu lại thấy Khúc Lam Y đang dựa vào cái bàn bên cạnh nhìn mình, Vân Phong nhìn quanh phòng một chút: "Vì sao nơi này chỉ có hai người ta với ngươi?"

Khúc Lam Y nhíu mày, một đôi mắt nhìn thẳng Vân Phong, nốt chu sa giữa mi tâm tựa hồ càng thêm diễm lệ, Khúc Lam Y đi đến bên Vân Phong, thẳng đến khi đến sát bên người nàng mới thấp giọng mở miệng: Người chẳng lẽ không biết chuyện gì sao?"

Vân Phong hồ nghi nhíu mày, nàng nên biết cái gì?

Khúc Lam Y cười khanh khách, ngón tay chỉ chỉ chính mình: "Bởi vì ta a, không ai dám cùng ta ở chung một phòng, trừ ngươi ra."

Vân Phong chỉ cảm thấy có một đoàn mây đen không ngừng bao phủ trên đầu mình, con ngươi đen nhìn nhìn Khúc Lam Y: "Ngươi trừ bỏ vừa rồi hành động giống như người điên, còn đã làm những chuyện gì nữa?"

Khúc Lam Y bỗng nhiên câu môi cười khẽ: "Ta đã làm rất nhiều chuyện, Tiểu Phong Phong sớm muộn gì ngươi cũng sẽ biết".

Vân Phong cười cười, có loại người nào nàng chưa từng thấy qua? Khúc Lam Y trừ bỏ hành vi có chút làm cho người ta không hiểu nổi, nhưng làm người coi như không sai, phương thức chào hỏi vừa rồi kia cũng đủ đặc biệt. Có thể cùng người có trình độ tương đương thiên tài yêu nghiệt giống mình ở chung một chỗ, cũng coi là cái thu hoạch rất lớn, huống hồ nàng là quang hệ Ma pháp sư, nói không chừng nàng có nhận biết với cái ám hệ.

Vân Phong lắc đầu, xoay người ngã xuống giường, mềm mại co dãn, Vân Phong chậm rãi nhắm hai mắt lại. Ngày mai chính là ngày chính thức bắt đầu học tập a, có thể ở Ma Tang này học được cái gì, thật đúng là khó nói.

Khúc Lam Y thấy Vân Phong nằm trên giường, đáy mắt không khỏi hiện lên chút kinh ngạc, nửa ngày mới buồn bực lên tiếng: " Ngươi không nghĩ muốn chuyển đi sao?"

Vân Phong chậm rãi mở hai mắt, thản nhiên quét Khúc Lam Y liếc mắt một cái, không biết vì sao, nốt chu sa giữa mi tâm của nàng ta khiến cho nàng chú ý: "Vì sao muốn chuyển đi? Ngươi cũng không phải hồng thủy mãnh thú [3] gì, ta lại không sợ ngươi".

[3] Hồng thủy mạnh thú: ý chỉ lũ lụt cùng thú dũ mang ý nghĩa những điều ghê gớm, đáng sợ.

Khúc Lam Y tựa hồ có chút giật mình đứng ở nơi đó, tựa hồ có chút khó tiêu lời nói của Vân Phong. Còn Vân Phong lại thản nhiên nhắm mắt dưỡng thần. Khúc Lam Y đứng ngẫn ở đó nửa ngày, rốt cuộc gợi lên chút tươi cười, con ngươi đen lóe sáng nhìn chằm chằm Vân Phong...cái bạn cùng phòng mới này thật là thú vị.

Ban đêm liền cứ như vậy yên lặng trôi qua, Vân Phong ngủ rất yên ổn. Thời điểm ánh sáng chiếu đến trên người Vân Phong liền mở hai mắt, đứng dậy, hướng bên cạnh nhìn qua liền thấy đối diện Khúc Lam Y giống như đang dung hợp vào quang mang nhàn nhạt, tựa như một cái khối sáng, tỏa ra ánh hào quang chói lóa. Vân Phong xem không khỏi có chút ngây người, lần đầu gặp được quang hệ Ma pháp sư, chẳng lẽ nàng có khả năng chiếu sáng?

Khúc Lam Y miễn cưỡng mở hai mắt, vẻ mặt sảng khoái, cái chu sa kia ở giữa mi tâm nhìn qua đỏ tươi ướt át dị thường, Vân Phong lạnh nhạt dời đi ánh mắt, Khúc Lam Y nhìn thấy câu môi cười: "Tiểu Phong Phong sớm a!"

Vân Phong cũng là đáp lại một tiếng sớm, lập tức xuống giường sửa sang lại quần áo lại phát hiện Khúc Lam Y vẫn là nằm trên giường không đứng dậy: "Ngươi như thế nào còn không đứng dậy?" Vân Phong hỏi một câu, Khúc Lam Y mới lười biếng đứng dậy, quần áo ở trên người xộc xệch lộ ra nửa đầu vai, sáng bóng như ngọc.

"Tiểu Phong Phong không biết quy củ ở Ma Tang học viện đi, lại nói tiếp rất phiền toái, vẫn là để mấy lão già đó dài dòng đi, ta đi ngủ tiếp một lúc, tỉnh ngủ ta lại tìm ngươi". Khúc Lam Y nói xong lại lười biếng ngã xuống giường, Vân Phong suy nghĩ trong chốc lát rồi cũng không để ý đến nàng ta, đẩy cửa đi ra ngoài.

Vân Phong vừa mở cửa liền thấy được Mộc Tiểu Cẩm đứng ngoài cửa, khi nhìn thấy Mộc Tiểu Cẩm cư nhiên chờ ở nơi này Vân Phong không khỏi sửng sốt một chút, Mộc Tiểu Cẩm nhìn thấy Vân Phong đi ra, vui vẻ tiêu sái lại đây. Vân Phong cười cười, vừa muốn lôi kéo Mộc Tiểu Cẩm đi ra ngoài, lại nghe thấy sau cửa truyền đến một âm thanh: "Tiểu Phong Phong có người khác, sẽ không muốn ta a".

Mộc Tiểu Cẩm theo tiếng nhìn lại, khi thấy Khúc Lam Y quần áo không chỉnh tề đứng ở cửa, khuôn mặt nhỏ nhắn không khỏi đỏ lên, tuy rằng đều là nữ tử, bất quá vẫn là có chút ngượng ngùng. Vân Phong quay đầu lại, chống lại ánh mắt tựa tiếu phi tiếu [4] của Khúc Lam Y.

[4] tựa tiêu phi tiếu: cười mà không cười.

"Ngươi nói bậy bạ gì đó!" Vân Phong nhịn không được gầm nhẹ một tiếng, nữ nhân này lời nói ra sao lại cảm thấy ái muội như vậy?

"Ta không nói bậy bạ, đây đều là sự thật a". Khúc Lam Y môi đỏ mọng, cười tủm tỉm nhìn Vân Phong, mà Vân Phong lại lười cùng nàng nói lời vô nghĩa, lôi kéo Mộc Tiểu Cẩm đi về phía trước, Mộc Tiểu Cẩm nhịn không được thấp giọng hỏi: "Tiểu Phong, đó là ai? Trông thật khá a..."

Vân Phong nhịn không được mi mắt đột nhiên giật giật vài cái: "Là một kẻ biến thái, không cần để ý tới".

Mộc Tiểu Cảm lắp bắp kinh hãi, nhịn không được quay đầu lại, Khúc Lam Y vẫn là đứng ở cửa, một đôi con ngươi đen nhìn chằm chằm Vân Phong, không biết là nhìn cái gì, Mộc Tiểu Cẩm quay đầu nhỏ giọng nói: "Tiểu Phong, nàng vẫn nhìn theo chúng ta".

Hết chương 9.

----------------------------------------

Editor: Vợ của chị nhà xuất hiện, chết cười vì đôi nữ tử này.

----------------------------------------

Hiện truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad dưới tải khoản @tm11201. Ngoài ra tất cả nền tảng khác (Truyenwiki,...) đều là sao chép lại.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip