CHAP 41

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Hiện giờ, 6 cô gái của chúng ta phải đưa ra quyết định cực kì quan trọng...đó là đi hay ở lại?

Có lẽ là chỉ rong chơi ở đây vài ngày nữa. 6 người hẹn nhau tại một quán trà nhỏ để cùng bàn việc "chính sự" :v

Họ ngồi quanh 1 cái bàn. Chẳng ai nói với nhau câu gì, không gian im lặng vẫn cứ tiếp tục, cho đến khi Hani quyết định mở lời:

-Các cậu đã có quyết định chưa?

-Tớ nghĩ là rồi...còn cậu thì sao? - Solji đáp lại.

Đặt tách trà nóng hổi xuống, đoạn Solji quay sang nhìn Hani như đợi câu trả lời từ cô.

Hani điềm đạm trả lời, mí mắt hơi trùng xuống:

-Tớ cũng có rồi.

-Tớ theo số đông! - LE vừa ăn bánh vừa nói.

Đùa chứ chính cô còn chả biết nên làm gì, càng không có tâm trạng ăn bánh uống trà, nhưng làm thế để coi như có lệ.

Bầu không khí lại rơi vào sự im lặng, 1 sự im lặng thảm buồn đến đáng sợ...

Bỗng nhiên, Tiffany lên tiếng trả lời một cách lạnh nhạt:

-Chúng tớ cũng quyết định trước rồi, bọn tớ sẽ trở về. Dù tớ thật lòng với Hoàng tử, nhưng phận làm con gái không thể quên cha mẹ đã phụng dưỡng mình bao nhiêu năm nay. Rinnie cũng vậy.

Hyerin gật đầu ủ rũ.

Quả thật 2 cô rất buồn, tim như bị giằng xé làm đôi. Nhưng kết cục, có phải tình thân và lý trí nặng hơn tình yêu?

Đúng thế, tình thân còn nặng hơn tình yêu mà...

Luôn luôn là như thế.

Hyerin chỉ bần thần dán mắt xuống đất. Tự hỏi, liệu cô có thể giữ lời hứa với Hoseok không?

-Tớ cũng về... - Jeonghwa ngồi buồn nhìn tách cà phê nóng hổi của mình.

Thật trớ trêu thay, không phải cô đã bảo anh phải đợi cô rồi hay sao? Nhưng...nếu như cô không trở lại, liệu anh có đợi cô đến cuối đời không?

Có lẽ là không, vì chẳng ai ngu ngốc để chờ đợi 1 người vĩnh viễn không trở về cả.

Hani khép hờ đôi mắt trả lời:

-Xem ra, chúng ta vốn dĩ không thuộc về nơi này, mãi mãi là thế...

Cả 5 cô gái, ai nấy đều ủ rũ, chỉ trừ 1 người, đó chính là Solji. Cô vẫn nở nụ cười trên môi, nhưng chẳng phải nụ cười tinh nghịch, đáng yêu và hạnh phúc ngày nào. Mà nó, giờ đây đọng lại chỉ là nụ cười buồn, nhạt nhẽo và đầy dằn vặt.

Hoa vẫn trổ trong độ đẹp nhất. Vẫn đang là mùa xuân.

-------------------------------
Solji và Hani "lết" về nhà trong tâm trạng không thể nào tệ hơn nữa. Các cô rong chơi ở Wonderland đến tận tối mới tách nhau ra. Dù ở đây chỉ mấy tháng ngắn ngủi, nhưng lại đem rất nhiều cảm xúc khiến các cô trưởng thành.

Vừa về đến cổng, quản gia đã ra đón và mở cửa cho 2 cô vào nhà. Thấy con dâu, mẹ chồng liền niềm nở:

-Ô, các con về rồi à! Mau vào ăn tối đi!

2 cô không từ chối, vì đây là bữa ăn cuối cùng mà bọn cô ăn với gia đình nhà họ mà. Có lẽ mai sau sẽ chẳng còn được chí choé, cãi nhau với tên phu quân ngang ngược nhà mình đâu...

Họ ngồi vào 2 chỗ trống bên cạnh RM và V. Thấy sắc mặt không tốt của vợ, Taehyung liền hỏi:

-Em sao vậy? Không khoẻ à? Sắc mặt sao lại nhợt nhạt thế?

Cô lắc đầu tỏ vẻ không sao rồi tiếp tục cắm cúi vào ăn.

Đồ ăn ngon thật, không biết khi về kia còn có thể ăn thực phẩm tươi ngon độc lạ như ở đây không? Còn hắn nữa. Không biết về nhà có ai quan tâm đến mình như hắn không?

Mọi người, bạn học, lúc nào cũng nói cô rất sung sướng. Vì cha mẹ cô là giám đốc một tập đoàn lớn. Sống trong 1 ngôi biệt thự xa hoa và chẳng bao giờ lo thiếu thốn 1 thứ gì. Nói chung, trong mắt mọi người cô là 1 tiểu thư giàu có.

Nhưng ít ai biết, thứ cô thiếu thốn nhất đó chính là tình cảm.

Từ khi cô còn nhỏ, cha mẹ đã có xích mích, cãi nhau. Khi cô nhận thức được thì đã biết mình chẳng còn bao giờ được ngủ chung với bố mẹ, được ăn cơm chung, quây quần bên nhau như hồi bé nữa. Trong căn biệt thự to lớn ấy chỉ lẻ loi bóng hình cô với dì giúp việc.

Cô cứ ăn lấy ăn để, cúi gằm mặt để không ai nhìn thấy mình đang khóc. Tưởng không ai nhìn thấy, hoá ra hắn vẫn nhận ra.

Cô nuốt trôi thức ăn rồi buông thìa dĩa xuống, không nói không rằng chạy lên phòng luôn. Taehyung cũng chạy theo cô.

Bên kia, Solji cũng chẳng khá gì hơn, cô ăn được vài miếng rồi xin phép về phòng, theo gót 2 người kia. Namjoon lặng thinh nhìn theo bóng lưng cô, đợi cô đi khuất hẳn rồi mới đứng dậy:

-Con xin phép.

Bà Sooyoung và chồng nhìn theo bọn trẻ rồi quay qua nhìn nhau đầy thắc mắc:

-Bọn nó giận nhau sao?

-Tuổi trẻ mà, kệ chúng nó.
.....

Heeyeon về phòng vẫn khóc. Cô ôm gối thút thít. Taehyung ngồi bên cạnh cô, ôm cô vào lòng.

-Ngoan nào, Yeonie à~

Hani nhân cơ hội chùi hết nước mắt nước mũi vào áo hắn rồi ngừng khóc, mắt mũi đỏ hoe ngẩng mặt lên nhìn V.

-Em sẽ về bên kia...

-Anh biết.

V vẫn nắm tay cô, rất chặt. Giọng hắn bỗng trầm xuống, dường như đang cố nén lại:

-Có thể hứa với anh rằng em sẽ trở về chứ?

-Em không thể...

Cô không thể hứa trước điều gì, chỉ sợ chính bản thân cô sẽ không làm được.

-Dù vậy anh vẫn đợi em.

Heeyeon ngạc nhiên, vừa ngạc nhiên vừa cảm động. 5 năm, 10 năm hay 20 năm...Anh có thể thề thốt sẽ đợi em không?

Dường như đọc được suy nghĩ của cô, hắn gật đầu chắc nịch "Anh đợi được"

Nói chung là cô cũng chẳng tin tưởng lời đàn ông thề thốt bao giờ. Nhưng con tim si tình này vẫn muốn tin, Hani lại nở nụ cười.

Rồi hắn đặt lên môi cô 1 nụ hôn, không hề ngọt ngào như lần trước. Mà lần này...hắn gặm ngấu nghiến môi cô, rồi đầu lưỡi cũng nghịch ngợm lần mò vào bên trong khoang miệng. Trái lại, Ahn Dơn không hề phản đối, mà lại ngượng ngùng đáp trả nụ hôn đó.

-Em không thể hứa trước điều gì, nhưng xin đừng đợi em nữa, em không muốn làm anh khổ đau đâu...
....

Tình hình phòng bên cạnh cũng chẳng khấm khá là bao.

Solji ngồi bên cạnh cửa sổ, ngắm nhìn đường phố rộng lớn. Cô sẽ không khóc nữa, thời gian qua có lẽ khóc đủ rồi.

Namjoon mở cửa phòng vào, nhìn bóng dáng nhỏ bé bên cửa sổ. Hắn lặng lẽ tiến đến ngồi xuống. Cô cũng tự động rụt chân vào, bó mình lại hơn để chừa chỗ cho hắn ngồi.

RM và Solji, 2 người cứ im lặng nhìn qua ô cửa sổ. Rồi một lúc lâu sau, RM mới mở lời:

-Quyết định như nào...?

-Anh biết rồi mà còn hỏi - Cô buồn rầu tựa đầu vào cửa kính trả lời.

Đúng thế, hắn đã biết rồi nhưng vẫn hỏi. Căn bản chỉ muốn níu giữ 1 tia hi vọng.

-Bao giờ?

-Nửa đêm hôm nay. Là sự giao thoa giữa ngày mới và ngày cũ, rất thuận lợi.

-Sớm vậy sao! - RM sửng sốt, mày nhíu lại.

Chứ sao nữa! Không rời đi sớm mà ở thêm một ngày, chỉ e là cô sẽ lưu luyến không muốn đi nữa thôi. Càng chậm càng rối, càng khó khăn. Mắt Solji vẫn thất thần nhìn ra cửa sổ.

Rồi bỗng nhiên, cô cảm thấy cả người bỗng dưng bị nhấc bổng lên. Là RM! Hắn ta đang bế cô. Cô bất giác đưa tay ôm cổ hắn, mồm liên tục hỏi hắn ta đang định làm gì.

Rồi RM dẫn cô lên tầng 3, nơi dành cho phòng áp mái. Ở đó có cả ban công lớn. Nơi này tuy không ai sử dụng nhưng có vẻ vẫn được lau chùi quét dọn thường xuyên, vẫn rất sạch sẽ.

Namjoon bế Solji ra ban công rồi đặt cô xuống. Dù đây chỉ là tầng 3, nhưng do ngôi nhà có vị trí tốt và xây cao nên vẫn có thể nhìn gần như toàn cảnh Wonderland.

-Hồi nhỏ tôi và Taehyung thường lên đây chơi. Vừa yên tĩnh, rộng rãi lại đẹp. Bọn tôi thậm chí còn mang cả nệm lên đây để ngủ.

Hắn kể, mắt hướng về nơi xa xăm hoài niệm. Gió khẽ luồn qua mái tóc hắn, ánh trăng bạc chiếu vào làm hắn trở nên đẹp vô cùng. Solji hơi đỏ mặt, đúng là trước đây hắn cũng rất đẹp, nhưng tại sao bây giờ lại khiến cô xao xuyến đến vậy?

Phải chăng là do phong cảnh?

Cô quay đi, vén tóc và bắt đầu kể đủ thứ chuyện cho hắn. Cô kể về Nữ Hoàng, về lâu đài, về những binh lính và về nơi cô sống nữa.

-Ở chỗ tôi sống ý, còn có cả một thứ bé xíu gọi là điện thoại, nó có th...

Cô chưa nói xong, hắn đã chặn môi cô bằng một nụ hôn. Nụ hôn nóng bỏng xen lẫn đắng cay và vị chát của nước mắt hắn.

Lần đầu cô thấy Namjoon khóc.

Nụ hôn nóng bỏng, mặn chát đó. Chính là nụ hôn của sự ly biệt.

-Tạm biệt, mối tình đầu tiên và cũng là cuối cùng của em!

---------------------------------
Hyerin rảo bước trên con đường quen thuộc thường ngày. Có lẽ, nơi cô tìm về là xa nhất, bởi vì ngôi nhà đó nằm ở rìa kinh đô phồn hoa này.

Đang đi thì bỗng nhiên trời đổ mưa. Hyerin vội vàng chạy, tìm một mái hiên nào đó để trú tạm. Đến lúc tìm được một chỗ để trú mưa thì người cũng đã ướt nhem như chuột lột.

Cô đứng. Đứng chôn chân ở đó mãi. Dù mưa đã tạnh, nhưng đôi chân vẫn không nhấc lên. Cứ như đã bị đóng băng vậy.

Liệu có nên về ngôi nhà đó?

Không...có lẽ thế...

Chỉ sợ rằng, gặp lại ai đó rồi không thể rời đi nữa.

Đôi khi cô cũng muốn chọn tình yêu của mình, nhưng cô không thể. Mãi mãi không bao giờ có thể.

Cô ngẩng mặt lên, nhìn bầu trời màu tím mị hoặc với vô vàn ánh sao lấp lánh.

Đẹp, đẹp thật.

Giá như thời gian mãi mãi ngừng trôi, để cô tận hưởng khoảnh khắc này.

Khoảnh khắc ấy, một bóng dáng cao lớn bước đến, cầm chiếc ô màu xanh, từ từ, từng chút một tiến lại gần cô.

Người ấy cao lớn hơn cô rất nhiều, vòng tay một cái là có thể ôm trọn thân hình nhỏ bé của cô vào lòng. Cô không chối từ, cũng chẳng ngượng nghịu đẩy ra. Chỉ là một khoảng trời im lặng.

Một giấc mơ.

Một giấc mơ thật đẹp.

Cô mỉm cười, 1 nụ cười rất buồn.

Rồi Hyerin khẽ nhận thấy có thứ mềm mềm chạm vào trán. Đó là một nụ hôn từ môi của anh.

Nụ hôn của sự từ biệt.

-Lạnh không? Chúng ta về nhà nhé!

Giọng anh khẽ vang lên trên đỉnh đầu cô. Rồi J-Hope lấy chiếc khăn choàng len của mình nhẹ nhàng quàng lên cổ cô, lấy chiếc áo ấm cẩn thận khoác vào người cô.

Nhưng sau đó, Hyerin đã vùng ra khỏi vòng tay anh và cứ thế chạy đi. Đến nỗi rơi cả chiếc áo khoác của anh. Thời tiết ở đây thật kì lạ, chỉ ngớt mưa một lúc là trời lại bắt đầu mưa như trút nước...cũng giống như tâm trạng cô vậy...

Có lẽ là chẳng bao giờ có cơ hội gặp lại J-Hope nữa. Nhưng cô đã quyết rồi, còn do dự làm cái gì nữa chứ?

Phải đi thôi, nhất định phải trở về!

Chạy một lúc, Hyerin thờ thẫn ngửa mặt lên trời, những giọt mưa thi nhau rơi xuống mặt cô. Mãi một lúc sau, cô mới cử động, nhấc đôi chân nặng trịch và bước đi từng bước như 1 kẻ vô hồn.

Ở 1 mái hiên nào đó, có 1 cậu con trai vẫn đứng thẫn thờ nhìn về 1 hướng, những giọt nước không biết là nước mắt hay nước mưa lăn dài trên má.

"Đến cuối cùng, chúng ta vẫn là những kẻ bị bỏ lại"

|Quá trời buồn luôn rồi ㅠㅠ|

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip