Gai E Khieu Chien Tong Giam Doc Ac Ma Tich Mong Chuong 197 198

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Chương 197. Dùng sai chiêu

Hồng Thi Na dùng di động chụp hình Tạ Thiên Ngưng bị trói, sau đó lấy số điện thoại của Phong Khải Trạch từ di động của Tạ Thiên Ngưng, rồi gửi tin nhắn đi.

Chỉ là sau khi soạn tin nhắn xong, đã đưa cho Tạ Thiên Ngưng xem qua, rồi mới nhấn phím gửi.

Tạ Thiên Ngưng thấy cái gì mà khách sạn, rồi phòng 209, rất lo lắng, gấp gáp hỏi: "Hồng Thi Na, rốt cuộc cô muốn làm gì Khải Trạch?"

Thấy chữ ‘khách sạn’, điều đầu tiên cô nghĩ đến là lên giường, chẳng lẽ Hồng Thi Na nghĩ dùng cô để uy hiếp con khỉ nhỏ, cùng lên giường với cô ta sao?

Không thể như vậy.

"Tạ Thiên Ngưng, cô cũng không phải là người ngu, nên biết mục đích của tôi là? Không sai, tôi sẽ lên giường với Phong Khải Trạch, nếu sau này tôi không thể cưới anh ta, thì giữa các người cũng có một vết sẹo đó là tôi, nếu như tôi mang thai, xem đến cuối cùng anh ta sẽ kết hôn với ai, tôi hay cô. Tôi sẽ không để cho hai người hạnh phúc cả đời, tôi sẽ từ từ hành hạ hai người, để cho hai người sống trong đau khổ." Trong mắt Hồng Thi Na tràn đầy oán hận, lúc này chỉ nghĩ đến trả thù.

Mềm không được, vậy thì mạnh bạo, cô cũng không tin, đợi sau khi cô mang thai, Phong Khải Trạch còn có thể thờ ơ như vậy nữa không.

Tạ Thiên Ngưng càng hoảng loạn, thật sự rất sợ sẽ xảy ra chuyện đó, cô không hy vọng giữa cô và con khỉ nhỏ có một vết sẹo xoá không được.

"Cô làm như vậy, chỉ tự huỷ hoại chính mình, chỉ huỷ hoại hạnh phúc cả đời cô mà thôi, coi như cô lấy được con khỉ nhỏ thì thế nào, sau này cô phải trả giá rất đắt, sẽ trả giá gấp trăm ngàn lần."

"Hiện tại tôi đã không còn là Hồng Thi Na trước kia nữa, cô không hù doạ được tôi đâu. Tối nay cô cứ đợi ở đây là được rồi, giờ tôi đến khách sạn đây, tối nay người đàn ông của cô sẽ nằm trên giường của tôi, để tôi xem trong lòng cô có cảm giác gì? Ha ha ——"

Hồng Thi Na lấy băng dính ra, dán miệng Tạ Thiên Ngưng lại, sau đó cười ha ha rồi đi, khi đi ra cửa còn quay lại nhặn một câu, "Trông kỹ cô ta, không được để cô ta chạy thoát."

"Vâng"

Ba người đàn ông đứng trước cửa trả lời, chờ Hồng Thi Na đi khỏi, lập tức đóng cửa lại.

Cửa vừa đóng, căng phòng nhỏ hẹp lập tức lâm vào một mảnh đen kịt.

Tạ Thiên Ngưng không biết mình bị giam ở đâu, cả người không thể nhúc nhích, miệng cũng không thể nói, chỉ có thể núp trong góc khóc thút thít, lo lắng Phong Khải Trạch sẽ lên giường với Hồng Thi Na.

Đối với hội xã hiện nay mà nói, thì chuyện lên giường là bình thường, nhưng nếu như có thai, thì mới là chuyện lớn, có đứa bé, đây là chuyện quan trọng.

Cô nên gì bây giờ?

Còn có thể làm gì, hôm nay chỉ có thể đợi kỳ tích, nếu như ông trời đã quyết định như vậy, thì cô cũng hết cách.

Hồng Thi Na đi đến khách sạn Lệ Quang, vào phòng 209, sau đó đi tắm nước nóng, thay một đồ ngủ gợi cảm, biến mình thành một người quyến rũ động lòng người, tính toán để dụ dỗ Phong Khải Trạch.

Cô không tin chiêu này không thành công, nếu anh không đồng ý, cô sẽ dùng Tạ Thiên Ngưng ép anh đi vào khuôn khổ.

Bảy rưỡi tối, Phong Khải Trạch đã đi đến khách sạn, không thể đợi thêm được nữa muốn lập tức cứu người về. Anh biết rõ mục đích của Hồng Thi Na khi bảo anh đến khách sạn, nhưng vì cứu người, anh không thể không đến.

Hồng Thi Na đã chờ trong phòng khách sạn từ sớm, kiều mỵ ngồi trên ghế sa lon, lộ ra cặp đùi thon dài trắng nõn, trên người chỉ mặc chiếc áo trễ ngực và quần siêu ngắn, khi ngồi xuống, bộ ngực và cặp mông đều khoe ra.

Phong Khải Trạch đẩy cửa bước vào, thấy cảnh tượng trước mắt, chán ghét nhíu mày, nhưng không đi ra ngoài, mà là đi tới chỗ cô ta, lạnh lùng hỏi: "Thiên Ngưng đâu?"

"Đương nhiên là đã bị tôi đưa đến một nơi bí mật rồi." Hồng Thi Na vẫn ngồi im, nở nụ cười thâm độc nói, sau đó đứng lên, đi tới chỗ Phong Khải Trạch, cả người giống như rắn quấn chặt lấy anh, bàn tay đặt ở trước ngực anh vuốt ve, "Em hẹn anh tám giờ, nhưng mới bảy rưỡi anh đã đến, thật sự là làm cho em hưng phấn nha?"

"Nói cho tôi biết, cô ấy đang ở đâu."

Nếu không phải Thiên Ngưng đang trong tay cô ta, anh tuyệt đối sẽ không để cho người phụ nữ này đụng đến mình dù chỉ là nửa ngón tay.

"Anh là người thông minh, chắc chắn biết mục đích của em khi hẹn anh đến đây, nếu chưa đạt được mục đích, em làm sao có thể nói cho anh biết Tạ Thiên Ngưng đang ở đâu?"

Cho dù có đạt được mục đích, cô cũng sẽ không dễ dàng nói cho anh biết Tạ Thiên Ngưng đang ở đâu, cô muốn Tạ Thiên Ngưng chịu đựng tất cả những đau khổ, sẽ đem côta vứt đến một nơi thật xa, xa đến nỗi cô ta vĩnh viễn cũng không có khả năng trở về bên cạnh anh, cứ như vậy đi, anh chính là cô.

"Thì ra cô là một người phụ nữ không biết xấu hổ, nếu như tôi công bố chuyện này ra ngoài, cô còn có thể diện để sống sao?"

"Thể diện của tôi đã bị anh huỷ ở hôn lễ rồi, không còn thể diện, cho nên hiện tại tôi không biết xấu hổ, chỉ cần đạt được mục đích. Tôi cho anh biết, ta hôm nay là ngày trứng rụng, tỷ lệ thụ thai tương đối cao, tôi muốn có con với anh, chỉ cần có con, anh đừng mơ tưởng sẽ cùng Tạ Thiên Ngưng trải qua những ngày tốt đẹp."

Hồng Thi Na không giấu giếm bất kỳ điều gì, nói hết mọi chuyện ra, ngay cả áo ngủ cũng đã cởi bỏ, chỉ mặc áo lót, ý đồ rất rõ ràng.

Phong Khải Trạch không bị ảnh hưởng bởi hành động của cô, mặc dù đứng im, nhưng cả người lạnh như băng , thân thể không có bất kỳ phản ứng, thậm chí còn cảm thấy ghê tởm.

Trừ Thiên Ngưng ra, anh không muốn đụng vào bất kỳ người phụ nữ nào.

"Cô muốn có con với tôi?"

"Không sai, dù sao tối nay chúng ta nhất định phải lên giường, nói cho anh biết cũng không sao. Tôi muốn có con với anh, chỉ cần có con, tôi xem anh làm sao cưới Tạ Thiên Ngưng?"

"Nếu như tôi không làm theo những gì cô mong muốn?"

"Nếu như anh không làm theo những gì tôi muốn, vậy thì cả đời này anh đừng mong có cơ hội gặp lại Tạ Thiên Ngưng. Trước mười hai giờ tối nay, mà chưa hoàn thành chuyện này, thì người của tôi sẽ đưa Tạ Thiên Ngưng đến một nơi chỉ có thể chết chứ không có thể sống. Anh đừng hy vọng rằng sẽ ép được tôi thả người, tôi quyết định phải ‘làm’ trước bằng bất kỳ giá nào cũng phải đạt được mục đích của mình, cho dù có chết, tôi cũng phải kéo theo Tạ Thiên Ngưng cùng chết. Anh đừng tưởng rằng tôi không dám, tôi nói cho anh biết, tôi dám."

"Xem ra trước đây tôi đã coi thường cô, tâm tư của cô kín đáo hơn so với tôi tưởng tượng." Vốn là anh muốn ép Hồng Thi Na thả người, nhưng bây giờ xem lại thì cô ta khộng sợ bị uy hiếp.

Một người phụ nữ điên thì có thể làm ra bất kỳ chuyện, bởi vì cô ta không quan tâm đến điều gì cả, cho dù anh có huỷ đi tập đoàn Hồng thị, chỉ sợ cũng không thể thay đổi được ý định của cô ta.

"Tôi nói rồi, anh và Tạ Thiên Ngưng sẽ không có kết quả tốt đẹp, tôi nói được thì làm được." Hồng Thi Na cười lạnh một tiếng, đi tới tủ rượu, rót một ly rượu vang, trực tiếp bỏ thuốc vào, sau đó cầm ly rượu đi tới, đưa cho Phong Khải Trạch, "Uống."

"Cô bỏ thuốc gì vào đây?" Phong Khải Trạch không cầm ly rượu, mà nghiêm túc hỏi.

"Một ít thuốc kích dục mà thôi, sau khi uống xong anh sẽ không kháng cự nữa, rất nhanh có thể ‘làm’ xong chuyện với tôi."

"Cô đúng là một người điên, chuyện này mà cũng làm ra được." Ban đầu Cự Phong đã nói, Hồng Thi Na không phải là người phụ nữ tốt, đúng thật là như vậy.

"Anh quản tôi là loại phụ nữ nào làm gì, hiện tại tôi chiếm thế thượng phong, nếu như anh không muốn Tạ Thiên Ngưng xảy ra chuyện, vậy thì hãy ngoan ngoãn nghe lời tôi, uống cạn ly rượu này đi."

"Nếu như tôi không uống thì sao?"

"Nếu như anh không uống, tôi liền cho người đánh Tạ Thiên Ngưng đến khi anh chịu uống mới thôi."

"Cô ——"

Phong Khải Trạchkhông thể làm gì khác đành nhận lấy ly rượu, hai mắt sắc bén nhìn chằm chằm Hồng Thi Na, hận không thể róc xương lóc thịt cô ta.

Người đàn bà đáng chết, chờ sau anh cứu được Thiên Ngưng, nhất định phải khiến cô ta đẹp mặt.

Hồng Thi Na thấy anh chỉ cầm ly rượu mà không uống, vì vậy liền cảnh cáo anh, "Uống nhanh lên một chút, nếu không đừng trách tôi không khách khí."

Trước kia đều là anh uy hiếp, cảnh cáo cô, hôm nay mọi thứ đã thay đổi, đến lượt cô cảnh cáo và uy hiếp anh, loại cảm giác chiếm thượng phong này rất tốt.

Qua hôm nay, tất cả mọi chuyện sẽ thay đổi, cho dù cô là người không biết xấu hổ, cũng sẽ không để cho Phong Khải Trạchvà Tạ Thiên Ngưng ở chung với nhau.

Phong Khải Trạch vẫn không uống ly rượu này, đưa lên trước mặt, ngẩn người nhìn. Đột nhiên, một tay bóp cằm Hồng Thi Na, ép cô ta há miệng ra, rồi đổ ly rượu đang cầm trên tay vào miệng cô ta.

"Ưm ——"

"Khụ khụ —— Phong Khải Trạch, tôi liền thông báo cho người của tôi, để cho bọn họ chặt Tạ Thiên Ngưng thành trăm mảnh." Hồng Thi Na không ngờ tới Phong Khải Trạch sẽ có hành động như vậy, sau khi bị ép uống ly rượu xong liền ho khan vài tiếng rồi chạy đến chỗ điện thoại, muốn gọi thông báo cho người của cô.

Nhưng tốc độ của Phong Khải Trạch còn nhanh hơn cô, liền dùng một tay rút dây điện thoại ra, cười độc ác nói: "Chờ thuốc phát tác, cô bị dục hỏa thiêu đốt, tôi sẽ từ miệng cô moi được tất cả những thông tin mình cần vậy không đơn giản hơn sao."

Muốn chơi với anh, vậy thì anh chơi tới cùng.

"Anh đừng nằm mơ, tôi sẽ không nói cho anh biết bất kỳ gì."

Cô không nên dùng thuốc kích dục, chiêu này thật sự sai rồi.

"Phong Khải Trạch, anh là đồ hèn hạ."

"Vẫn thua cô, cô bất chấp mọi thứ để đạt được mục đích, chuyện gì cũng có thể làm ra được, thử hỏi ai hèn hạ hơn ai? Hồng Thi Na, lần này cô thành công, chẳng qua là do tôi nhất thời sơ sót, cô tưởng rằng tôi thật sự sợ cô sao? Cô muốn chết cùng Thiên Ngưng, vậy thì phải xem cô có phúc phận đó không đã? Anh em các cô đều giống nhau, làm việc hoàn toàn không lấy đại cuộc làm trọng, các người làm như vậy, để tôi xem Hồng Thiên Phương làm sao có thể thu dọn tàn cuộc thay cho các người đây?"

"Nếu như anh còn đối nghịch với ba tôi, vậy thì anh không thể dùng thế lực của Phong thị đế quốc để đối phó ba tôi, ba tôi tất nhiên sẽ đối phó được anh."

Hồng Thi Na tự tin nói, căn bản cô không tin nếu Phong thị đế quốc không giúp đỡ thì Phong Khải Trạch có thể đấu lại tập đoàn Hồng thị.

Lúc này, cơ thể bắt đầu nóng ran, khiến cô khó chịu.

Chẳng lẽ thuốc bắt đầu có tác dụng sao?

Phong Khải Trạch thấy vậy đi tới bên cửa sổ, tháo dây buộc rèm cửa xuống.

"Anh, anh làm gì?" Mặt Hồng Thi Na đỏ bừng, cố gắng kìm nén dục hỏa, nghi hoặc hỏi.

Nhưng vừa mới hỏi xong, cô đã bị anh hung hăng đẩy ngã lên giường, rồi trói hai tay ở đầu giường, "Phong Khải Trạch, anh đang làm gì, buông tôi ra, buông tôi ra ——"

Chuyện này nằm ngoài dự liệu của cô, Phong Khải Trạch quả nhiên là người xảo trá độc ác.

***
Chương 198. Tự làm tự chịu

Sau khi trói Hồng Thi Na, Phong Khải Trạch thuận tay kéo lấy cái chăn quấn chặt cô ta lại, sau đó hai tay khoanh trước ngực, không hề lo lắng ngồi trên ghế, nham hiểm nhìn người phụ nữ đang bị dục hoả giày vò trên giường, thật lâu sau mới hỏi ra một câu, "Thiên Ngưng đang ở đâu?"

Cả người Hồng Thi Na giống như đang bị hoả thiêu, cơ thể không ngừng giãy dụa, nặng nề thở dốc, đang nghĩ làm thế nào để đè nén dục hoả khó chịu này, nhưng bất kể cô có cố gắng thế nào đi nữa cũng vô dụng, ngọn lửa đang thiêu đốt cô càng ngày càng lớn, cô sắp không chịu nổi.

Dù vậy, cô ta vẫn không chịu nói Tạ Thiên Ngưng đang bị nhốt ở đâu, "Phong Khải Trạch, tôi sẽ không nói cho anh biết, anh đừng hao tâm phí sức nữa."

"Được, vậy cô hãy chịu đựng đau đớn nữa đi, chờ đến khi cô chịu không nổi, tự nhiên sẽ nói cho tôi biết."

"Ưmh ——"

Cả người Hồng Thi Na đều toát mồ hôi, cố gắng dùng sức giãy dụa, nhưng vì hai tay bị trói, cô không thể làm gì được, thỉnh thoảng phát ra một vài câu, "Nóng quá, tôi muốn ——"

Phong Khải Trạch không thèm để ý tới cô ta, mặc kệ cho cô ta giãy dụa, tính toán chờ cho đến khi cô ta không chịu được nữa thì lại hỏi. Ngay cả Phong Gia Vinh và Hồng Thiên Phương cũng đã hết cách với anh, vậy mà người phụ nữ này còn dám mơ tưởng đối phó với anh, đúng là tự tìm đường chết.

"Nóng quá, Khải Trạch, em thật khó chịu, cứu em, cứu cứu em?"

"Nóng quá, cứu em, ưmh ——"

Người phụ nữ trên giường ưỡn ẹo giống như rắn, cơ thể đói khát không chịu được phát ra tiếng cầu cứu, hô hấp càng ngày càng dồn dập, gương mặt đỏ bừng.

Vậy mà người cô ta cầu cứu lại làm như không có chuyện gì xảy ra vẫn ngồi trên ghế, cười tà, không nhúc nhích, thấy thời cơ đã đến, vì vậy hỏi lại lần nữa, "Nói cho tôi biết, Thiên Ngưng đang ở đâu?"

"Em, em, em sẽ không nói cho anh biết, em ——" Hồng Thi Na đã dần mất đi lý trí, xém nữa đã nói ra, nhưng nghĩ lại nếu nói ra thì bao nhiêu công sức của mình đều đổ sông đổ biển, cho nên cuối cùng vẫn không chịu nói.

Cô không thể nói, tuyệt đối không thể nói.

"Được lắm, vậy thì chúng ta cứ tiếp tục, còn lâu mới đến mười hai giờ, tôi cũng muốn xem coi cô có thể nhịn bao lâu?"

"Phong Khải Trạch, tại sao anh có thể đối xử với em như vậy?"

"Tại sao tôi không thể đối xử với cô như vậy?"

"Anh —— cứu em, nóng quá, Khải Trạch, nhanh cứu cứu em, em không chịu nổi."

Cô lo thuốc kích thích không có hiệu quả với Phong Khải Trạch, nên đã chọn dùng loại thuốc có tính kích thích mạnh nhất, ai ngờ thuốc lại chui vào bụng mình cơ chứ.

"Nói cho tôi biết Thiên Ngưng đang ở đâu, tôi liền cởi trói cho cô, để cô đi tìm đàn ông khác giải quyết, nếu không cô cứ tiếp tục chịu thống khổ đi. Qua phản ứng của cô, tôi biết cô đã chọn thuốc kích thích mạnh nhất, nếu như cô không được thỏa mãn có khi nào chịu không nổi mà chết đi không?"

"Anh, anh muốn em đi tìm người đàn ông khác giải quyết?" Nghe được câu này, Hồng Thi Na vừa sợ vừa lo, vẫn phải cố nhịn dục hỏa trong cơ thể.

Nếu cô đi tìm người khác để giải quyết, chẳng phải đã làm hỏng hết mọi chuyện sao? Cô đã liên lạc với rất nhiều phóng viên, dặn họ sáng sớm ngày mai xông thẳng vào phòng 209, để vạch trần chuyện cô và Phong Khải Trạch ra ánh sáng.

"Cô không tìm đàn ông khác giải quyết, chẳng lẽ còn nghĩ tôi sẽ giúp cô giải quyết sao? Hồng Thi Na, tôi nói cho cô biết, đó là chuyện không thể nào, cô phải chuẩn bị tâm lý cho tình huống xấu nhất đi, đây là cô tự làm tự chịu, không trách được người khác. Nói, Thiên Ngưng đang ở đâu?"

"Phong Khải Trạch, em nói cho anh biết, nếu như anh dám để cho người đàn ông khác đụng vào em, em sẽ khiến Tạ Thiên Ngưng phải trả giá cao hơn. Em bị một người đàn ông khi dễ, em sẽ để ười người đàn ông thay phiên nhau khi dễ cô ta, anh nghe rõ cho em."

Phong Khải Trạch cười khinh, vuốt vuốt ngón tay của mình, độc ác nói: "Cô yên tâm, tôi sẽ không để cho cô có cơ hội đó. Nhưng cũng phải cám ơn lời cô đã nhắc nhở với tôi, bây giờ tôi sẽ tìm mười người đàn ông đến cho cô, sau đó quay phim lại, rồi đăng hết tất cả quá trình lên trên web?"

"Anh, anh dám?" Hồng Thi Na bị dọa sợ càng luống cuống hơn, lo lắng chuyện như vậy sẽ phát sinh, dù sao Phong Khải Trạch đúng là ma quỷ, anh luôn nói được thì làm được.

"Không nên nghi ngờ tôi có dám hay không, gan của tôi lớn đến đâu chắc cô cũng biết rồi chứ. Nói, Thiên Ngưng đang ở đâu, nếu không nói, tôi lập tức đi tìm người?"

"Em sẽ không nói cho anh biết, hừ, ưmh —— nóng quá ——"

Thật khó chịu, cô sắp chết cháy rồi, phải làm sao bây giờ?

Cô không thể nói Tạ Thiên Ngưng đang ở đâu, không thể.

"Vậy thì tiếp tục chịu đi, để tôi xem cô có thể đợi được bao lâu?"

Phong Khải Trạch không chút lo lắng vẫn cứ tiếp tục ngồi, mặc dù rất lo cho Tạ Thiên Ngưng, nhưng Hồng Thi Na đang ở đây, anh có thể đảm bảo Thiên Ngưng đang rất an toàn, chẳng qua là không biết đang bị nhốt ở đâu thôi.

Lúc này, điện thoại di động trong túi vang lên.

Lấy điện thoại di động ra xem, thấy một số lạ gửi tin nhắn đến, tin nhắn viết: Thiên Ngưng đang bị nhốt trong kho hàng ở bến tàu.

Thấy tin này, Phong Khải Trạch cười rạng rỡ, đứng lên, đưa điện thoại di động đến trước mặt Hồng Thi Na để cô ta nhìn, giễu cợt nói: "Tôi đã biết Thiên Ngưng ở đâu, cô cứ từ từ tận hưởng cảm giác bị dục hoả thiêu đốt đi, để xem coi có người đàn ông nào tốt bụng đến giúp cô giải quyết hay không. Nếu như tôi đoán không sai, thì chắc cô đã liên lạc với rất nhiều phóng viên, nửa đêm bọn họ sẽ bất ngờ đến đây, cho nên không cần tôi chụp hình thì ngày mai cũng biết được tin của cô."

"Phong Khải Trạch, anh, không cho phép anh đi, trở lại, trở lại cứu em ——" Lúc này Hồng Thi Na đã không còn tỉnh táo, nhưng cô lại thấy rất rõ nội dung tin nhắn kia, biết Phong Khải Trạch muốn đi cứu người, cô định thông báo cho người của mình ở bến tàu, bảo họ vứt Tạ Thiên Ngưng xuống biển làm mồi cho cá, nhưng vì không thể nhúc nhích được, chỉ có thể dùng miệng mắng to, "Phong Khải Trạch, anh là tên khốn kiếp, tôi sẽ không bỏ qua cho anh, anh mau trở lại cho tôi, trở lại. Nóng quá, thật khó chịu, cứu tôi?"

Thuốc đã phát huy hết công dụng, khiến ý thức của Hồng Thi Na càng trở nên mông lung, không ngừng uốn éo người, tìm cách để giải bớt cơn nóng.

Phong Khải Trạch mặc kệ cô, đi thẳng ra khỏi phòng, nhanh chóng đi về phía trước để giải cứu người, nên chưa đóng cửa lại.

Nhưng vừa chạy được vài bước, thì thấy Ôn Thiếu Hoa mặc đồng phục phục vụ, bước từ trong phòng ra.

Hai người gặp mặt nhau, không khí chợt đông cứng.

Ôn Thiếu Hoa hơi thẹn thùng, cảm thấy thật mất mặt, vì vậy cúi đầu, không dám nhìn đối phương, cũng không biết nên nói gì, trong lòng rất nhiều cảm giác đan xen nhau.

Trước kia hắn oai phong cỡ nào, căn bản luôn xem thường những người thuộc tầng lớp bình thường, nhưng bây giờ, hắn cũng đã trở thành người như họ, phải làm nhân viên phục vụ khách sạn, làm gì còn thể diện để đi gặp người khác?

"Ban đầu Ôn Đại Thiếu Gia uy phong lẫm liệt, hôm nay lại lưu lạc đến đây làm nhân viên phục vụ, xin hỏi bây giờ anh có cảm giác gì?" Phong Khải Trạch vừa nhìn thấy Ôn Thiếu Hoa liền nghĩ đến Tạ Thiên Ngưng vì hắn ta mà bỏ phí mười năm vô ích, trong lòng rất bất bình, muốn xả giận.

"Nếu như anh đến để cười nhạo tôi, vậy thật xin lỗi, tôi còn nhiều việc phải làm, không có thời gian để nghe anh nói nhảm." Ôn Thiếu Hoa cố gắng chịu đựng cảm giác bị người khác coi thường này, cho dù rất tức giận cũng phải nhịn.

Hắn hiện không còn là Đại thiếu gia, mà là người làm công cho người khác, nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chắc sẽ bị cấp trên sa thải, vậy là tiêu mất bát cơm của hắn rồi.

"Tôi mới không có thời gian rảnh rỗi để cười nhạo anh, chẳng qua chỉ ngẫu nhiên đi ngang qua mà thôi. Tôi có việc gấp phải làm, không có thời gian để lãng phí với anh." Phong Khải Trạch khinh thường cười một tiếng, sau đó bước nhanh về phía trước, không muốn lãng phí thêm thời gian nữa.

Bây giờ chuyện anh muốn làm nhất chính là đi cứu Thiên Ngưng, còn những chuyện khác đều không quan trọng.

Ôn Thiếu Hoa đứng im tại chỗ, nhìn theo hướng Phong Khải Trạch rời đi, trong lòng càng nghĩ càng hận, càng nghĩ càng không cam lòng.

Vốn là một Đại thiếu gia luôn có kẻ hầu người hạ, nhưng hôm nay lại đi hầu hạ người khác, ông trời thật sự quá bất công mà.

Nhưng việc đã đến nước này, hắn còn biết làm sao đây?

"Ôn Thiếu Hoa, cậu còn đứng ngây người ra đó làm gì, sao không nhanh đi làm việc đi?" Một nhân viên phục vụ từ phòng bên cạnh đi ra, thấy Ôn Thiếu Hoa đang ngẩn người, vì vậy liền thúc giục hắn mấy câu, sau đó xoay người rời đi.

"Đến ngay đây." Ôn Thiếu Hoa tỉnh lại từ trong thế giới bi thương, không muốn nghĩ đến những chuyện này nữa, hít một hơi thật sâu, tính rời đi.

Ngay lúc này, lại nghe thấy tiếng cầu cứu vang lên từ một phòng gần đó, giọng nói có vài phần kiều mị mang theo cả tiếng khóc, khiến hắn tò mò, vì vậy chầm chậm đi đến phòng đó, thấy cửa phòng không đóng, cho nên liền đi vào.

"Nóng quá, cứu tôi, cứu tôi, nóng quá ——" cả người Hồng Thi Na đầy mồ hôi, dục hỏa thiêu đốt, không ngừng giãy dụa, nhưng điều là vô ích, chỉ có thể chịu đựng cơn đau ở trên giường.

Đột nhiên, thấy một người đàn ông đi vào, lập tức hướng hắn cầu cứu, "Cứu tôi, nhanh lên một chút cứu tôi, cứu tôi."

Ôn Thiếu Hoa không nghĩ nhiều, đi vào, khi nhìn rõ người trên giường, thì giật mình, vội vàng cởi trói cho cô, "Hồng tiểu thư, là ai đã trói cô ở đây?"

Sau khi hỏi xong, sợi dây cũng được cởi ra, nhưng điều làm hắn khiếp sợ là, Hồng Thi Na gần như trần truồng nhào lên người anh, hai tay dùng sức xé quần áo của anh, "Em muốn, cho em, em muốn ——"

"Hồng tiểu thư, cô, cô làm sao vậy?"

"Em thật khó chịu, em muốn, nhanh lên một chút cho em ——"

"A ——"

Ôn Thiếu Hoa cứng ngắc ngồi bất động, mặc cho Hồng Thi Na giở trò với hắn, sự thật hắn biết rõ chuyện gì đang xảy ra. Nếu như đoán không sai, thì Hồng Thi Na bị người khác cho uống thuốc kích dục, hơn nữa là loại thuốc cực mạnh, nếu không thì sẽ không điên cuồng như vậy.

Cô là thiên kim đại tiểu thư của tập đoàn Hồng thị, nếu như lấy được cô, thì hắn có thể đổi đời rồi phải không?

Không sai, nếu cưới Hồng Thi Na, thì hắn sẽ là con rể Hồng gia, đến lúc đó không cần phải làm nhân viên phục vụ nữa rồi.

Trong đầu Ôn Thiếu Hoa chợt nảy ra ý nghĩ này, nhìn người phụ nữ đang chủ động ôm ấp mình, không chịu nổi sự cám giỗ của tiền tài và danh dự, liền chuyển từ bị động thành chủ động ôm cô, đè cô ngã xuống giường, cuồng nhiệt mây mưa.

Điều hắn không ngờ là một tiểu thư danh giá như vậy, khi ở trên giường lại có thể điên cuồng như thế, quả thật muốn ép khô hắn rồi .

Chẳng lẽ vì tác dụng của thuốc kích dục sao?

Hồng Thi Na bị hạ thuốc, căn bản không biết chuyện gì đang xảy ra, mặc cho thuốc khống chế, nhiệt tình như lửa, nhưng lại không biết mình đang cùng người đàn ông nào lăn lộn trên giường, trong đầu chỉ nghĩ làm thế nào để dập tắt lửa, ngoài ra không nghĩ được gì nữa, hưởng thụ khoái cảm do dục vọng mang đến, hình như có chút trầm luân, không muốn tỉnh lại.

Trong phòng, truyền ra tiếng rên rỉ và thở dốc, liên tục không ngừng.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip