Gai E Khieu Chien Tong Giam Doc Ac Ma Tich Mong Chuong 165 166

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Chương 165. Xả giận cho con

Lâm Thư Nhu đột ngột xuất hiện, khiến cả nhà Ôn đều giật nảy mình, không ai có thể ngờ được, bà ta lại xuất hiện lúc này. Đặc biệt là Lâm Thục Phân, mở tròn hai mắt, không dám tin vào mắt mình. Sao bà ta lại ở đây?

"Là bà, sao bà lại ở đây?"

"Lâm Thục Phân, đây là cách bà đối xử con gái tôi suốt mấy năm nay sao?" Lâm Thư Nhu không trả lời câu hỏi của bà ta, mà hỏi lại.

Nếu không phải thấy con gái bị ức hiếp thảm thương, thì bà cũng không tính xuất hiện.

Lâm Thục Phân cười khinh bỉ, châm chọc: "Lâm Thư Nhu, bà không có tư cách hỏi tôi. Nhớ năm xưa, bà chê Tạ Chánh Kỳ nghèo khổ, đi theo gã đàn ông giàu có khác, nên tôi không thể không đề phòng con gái bà. Lỡ sau này, nó bỏ con trai tôi theo thằng khác giống mẹ nó thì sao?"

"Lâm Thục Phân, bà nghe cho rõ, cho dù có chết, tôi cũng không cần loại con rể như Ôn Thiếu Hoa, đàn ông thối tha như thế, không bằng một con chó. Còn nữa, nó không thể nào so bì được với Tạ Chánh Kỳ. Từ đầu tới cuối, các người liên tục phạm sai lầm, chẳng những không biết sửa, lại còn ức hiếp người khác. Quá đáng!."

"Lâm Thư Nhu, tuy chúng ta là đồng hương, nhưng nếu bà còn dám nói như thế đừng trách tôi không khách sáo."

"Bà chả cần khách sáo, hơn nữa, tôi cũng chả muốn bà khách sáo."

"Bà muốn nói gì?" Lâm Thục Phân không hiểu lắm, nhưng vẫn kiêu căng phách lối, khinh thường Lâm Thư Nhu, khinh bỉ quá khứ của bà ta.

Ôn Thiếu Hoa bị Lâm Thư Nhu chửi mắng thậm tệ, cảm thấy khó chịu, vốn dĩ không muốn tranh đi cãi lại, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được tức giận nói vài lời: "Bà là Lâm Thư Nhu, mẹ của Tạ Thiên Ngưng à? Tôi là loại người gì thì kệ tôi cũng không đến lượt một người đàn bà ham mê danh lợi, bỏ chồng bỏ con để chạy theo gã đàn ông khác như bà xoi mói đâu."

"Tôi ham mê danh lợi, thế còn cậu thì sao? Đừng có tự cho rằng mình thanh cao, việc làm của cậu còn nhục nhã hơn kẻ ham mê danh lợi này. Thiên Ngưng vì cậu hy sinh gần 10 năm thanh xuân, nhưng cậu vẫn vứt bỏ nó đi lấy con đàn bà khác, lại liên tiếp sỉ nhục nó, cậu có tư cách gì mà nói tôi?" Lâm Thư Nhu rất muốn tát mấy bạt tai vào mặt Ôn Thiếu Hoa, nhưng vẫn cố nhẫn nhịn.

"Tôi đã xin lỗi cô ấy, nhưng cô ấy vẫn không chịu tha thứ, không thể trách tôi được."

"Đến khi ly dị với Tạ Minh San, lúc tập đoàn Ôn thị sắp phá sản thì cậu mới nhớ đến Thiên Ngưng sao, mơ tưởng được lời tha thứ của nó sao? Tôi nói cho cậu biết, cho dù Thiên Ngưng có đồng ý tha thứ cho cậu, tôi cũng không đồng ý. Những gì các người làm với con gái tôi, tôi sẽ trả lại gấp mười lần."

Ôn Minh nghe ra được đầu mối, lờ mờ đoán ra được chuyện gì đó, khiếp sợ hỏi: "Lâm Thư Nhu, chuyện ngân hàng Thiên Tường không tài trợ cho tập đoàn Ôn Thị, là do cô giở trò đúng không?"

"Đúng, là do tôi, bởi vì tôi chính là chủ tịch ngân hàng Thiên Tường. Cái ngày Ôn Thiếu Hoa kết hôn Tạ Minh San, tôi đã có mặt tại nơi cử hành hôn lễ. Còn nữa, vào ngày sinh nhật của Tạ Chính Phong, tôi đều nghe thấy, nhìn thấy rất rõ ràng mọi hành vi, lời nói của các người ở dưới chung cư. Các người ức hiếp con gái tôi ra sao, tôi đều biết cả."

". . . . . ."

Lời vừa nói ra, Lâm Thục Phân liền kinh hoảng lại khiếp sợ, không còn vẻ phách lối như khi nãy. Tim như bị bóp nghẹn, chân như nhũn ra, cuối cùng đứng không nổi, ngồi bệt trên ghế, khuôn mặt đầy vẻ kinh ngạc.

Ôn Thiếu Hoa cũng ngạc nhiên không kém, há hốc mồm, anh không thể tin nổi.

Thì ra, tất cả những chuyện xảy ra, đều do anh vứt bỏ Tạ Thiên Ngưng mà thành.

"Bà...bà chính là chủ tịch của ngân hàng Thiên Tường?" Ôn Minh lắp bắp hỏi lại, câu hỏi luôn canh cánh trong lòng cuối cùng cũng được giải ra.

Nhìn cả nhà họ Ôn đều ngốc người ra, Lâm Thư Nhu cười khinh bỉ, "Phải, bởi vì tôi là chủ tịch của ngân hàng Thiên Tường, nên mới có thể giúp tập đoàn Ôn thị chống đỡ đến giờ mới phá sản. Năm năm trước, tập đoàn Ôn thị làm ăn bết bát, đã không thể cứu vãn được. Nhưng tôi muốn cho Thiên Ngưng có một cuộc sống sung túc và hạnh phúc, không muốn nó phải chịu khổ, nên tôi mới lấy tiền túi nuôi không các người năm năm nay. Mỗi một đồng một cắc các người dùng đều là tiền của tôi. Ai ngờ, chẳng những các người không hề cho con gái tôi sống hạnh phúc, lại ức hiếp nó, sỉ nhục nó. Hay là các người nghĩ con gái của Lâm Thư Nhu tôi rất dễ ăn hiếp đúng không?"

Lâm Thục Phân im lặng, Ôn Thiếu Hoa cúi không nói lời nào, Ôn Minh đau xót, ngồi gục đầu xuống.

Thấy phản ứng của những người này, quản lý Hà chẳng những không đồng cảm, ngược lại còn vui mừng, ông nói xéo vài câu, "Có vài người luôn tự ình rất cao quý, nhưng thực ra bản thân lại rất đê tiện hơn những kẻ khác."

Lời này không cần đoán, cũng biết ông ám chỉ Lâm Thục Phân.

Lâm Thục Phân ngẩng đầu lên, trong mắt ươn ướt, dùng ánh mắt hối hận nhìn Lâm Thư Nhu, lúc này không còn chút kiêu ngạo nào nữa, thậm chí có hơi tự ti, nghẹn ngào: "Nói vậy, cô đã biết mười năm qua Thiên Ngưng đã phải sống thế nào, gặp chuyện gì à?"

"Phải, nó gặp được chuyện gì, tôi đều biết, bao gồm luôn cả việc các người vứt bỏ nó, chà đạp nó, xử oan nó. Những gì cần biết tôi đều biết, những gì không nên biết, tôi cũng biết rõ. Các người ức hiếp Thiên Ngưng thế nào, tôi sẽ đối xử tập đoàn Ôn thị thế đó. Nhưng mà, giờ cũng không cần thiết nữa, chẳng mấy chốc, tập đoàn Ôn thị cũng sẽ phá sản, các người phải chạy đôn chạy đáo để trả nợ 10 tỷ, chỉ e làm cả đời cũng trả không hết." Lâm Thư Nhu càng nói càng hăng, thấy Lâm Thục Phân tuyệt vọng, bà càng vui vẻ.

Đây là cái giá bọn họ phải trả vì dám ức hiếp con gái bà.

"Thư Nhu, sao bà có thể tàn nhẫn như thế? Tập đoàn Ôn thị là tâm huyết cả đời của Tạ Chánh Kỳ, chưa kể đến việc bà bỏ rơi ông ấy, nhưng sao bà có thể nhẫn tâm đạp đổ tâm huyết cả đời của ông ấy?" Ôn Minh không cam lòng, lòng đầy oán giận, không chịu từ bỏ.

Nếu tập đoàn Ôn thị mà phá sản, ông sẽ chỉ còn hai bàn tay trắng. Ngày ngày phải sống trong cảnh chủ nợ đến đòi nợ. Sống như thế chẳng thà chết cho rồi.

"Ôn Minh, lời như thế ông cũng dám nói sao? Tập đoàn Ôn thị là tâm huyết cả đời của Tạ Chánh Kỳ, phải, nhưng tâm huyết cả đời của anh ấy sao các ông lại trắng trợn chiếm đoạt. Lời anh ấy dặn trước lâm chung, ông cũng không làm tốt, vậy thì đừng có oán trách tôi. Tôi đã giúp đỡ tập đoàn rất nhiều, suốt năm năm nay, ông có biết tôi phải tốn bao nhiêu để nuôi đám vô dụng này không? Đặc biệt là bà, Lâm Thục Phân,kiêu ngạo chảnh chọe, không coi ai ra gì, luôn hạ thấp người khác, rõ ràng chính bà không hề coi trọng Thiên Ngưng."

"Tôi...tôi…" Lâm Thục Phân bị Lâm Thư Nhu trách mắng nặng nè, run lẩy bẩy, lắp bắp không nên lời.

Bà biết nói gì đây, nếu sớm biết mẹ Tạ Thiên Ngưng lợi hại như thế, thì lúc đầu bà sẽ không làm vậy.

Ôn Thiếu Hoa bất bình: "Là Tạ Thiên Ngưng tự động hủy bỏ hôn ước, chứ chúng tôi không có làm trái ước định với Tạ Chánh Kỳ."

"Trước khi chết, Tạ Chánh Kỳ không có nhờ ngân hàng Thiên Tường giúp đỡ Ôn thị tập đoàn, vậy tại sao tôi phải tốn tiền tốn của nuôi không nhà cậu?"

"Bà…"

"Ôn Thiếu Hoa, từ lâu tôi đã không ưa gì cậu, những gì Thiên Ngưng làm cho cậu, tôi đều rất rõ. Nhưng cậu lại chê bai con gái tôi xấu xí, làm cậu xấu hổ, cũng được tôi cho cậu cưới người khác. Nhưng tiền của tôi, chỉ dành cho ai có thể làm cho Thiên Ngưng hạnh phúc, cậu làm nó đau khổ, nên đừng có hòng tôi chi một đồng xu cắc bạc nào cho cậu."

". . . . . ."

Ôn Thiếu Hoa á khẩu, anh cúi đầu ân hận. Là do anh, do anh mù quáng chỉ nhìn bề ngoài nên mới xảy ra cớ sự này.

Lâm Thục Phân và Ôn Minh cũng không biết nói gì, ngồi ngây một chỗ như chờ ngày Tận thế.

Lâm Thư Nhu liếc một cái, cười lạnh lẽo, sau đó quay lại dặn quản lý Hà: "Tiểu Hà, cậu ra dặn bảo vệ, nếu sau này thấy bọn họ đến, cứ trực tiếp tống cổ ra ngoài, tôi không muốn nhìn thấy mấy người này nữa."

"Được, mình biết rồi, mình cũng chả muốn gặp lại mấy kẻ này. Thư Nhu, cậu nói xem, hình như đầu óc của mấy người này không hề bình thường. Đi nhờ vả người khác, lại lên mặt hống hách, điều đó chỉ khiến cho sự việc càng bê bát thêm mà thôi. Loại người như vậy, dù ở chỗ nào cũng chả làm ra trò trống gì, còn nực cười nhất là bọn họ lại có thể mặt dày đến đòi chúng ta bỏ tiền nuôi không họ."

"Chuyện ngu xuẩn như vậy, mình sẽ không lặp lại lần nữa, hừ." Lâm Thư Nhu hừ hừ vài câu, rồi lạnh lùng bước ra khỏi cửa.

Quản lý Hà nhún vai, giễu cợt: "Quý khách, thật đáng tiếc, sợ rằng sau này chúng ta không còn có cơ hội gặp nhau được nữa. Để bày tỏ lòng tiếc nuối, tôi sẽ để mọi người ngồi ở đây lâu một chút, uống nhiều nước một chút."

". . . . . ."

Ông ta đang chửi xéo, dù có ngu đến mấy cũng có thể nhận ra.

Ôn Thiếu Hoa bực bội, hằm hừ ông, nhưng anh không thể nói được gì, chỉ đành bặm môi nín giận.

Quản lý Hà biết bọn họ đang tức tối, nhưng không thèm bận tâm, cười hả hê, lúc ra ngoài, còn quay lại nói chêm một câu, "Tôi quên mất, nếu mọi người ngồi trong phòng lâu quá, sẽ bị bảo vệ đuổi ra ngoài, chà chà… lúc đó mất mặt lắm."

". . . . . ."

Ôn Minh thở dài, lòng chết lặng đi, ông rất oán hận vợ của mình, nhưng chuyện đã tới mức này cũng có duyên cớ của nó.

Chuyện đã rồi, ông có oán giận thì làm gì được chứ?

Lâm Thục Phân khóc nức nở, bà chưa bao giờ thừa nhận sai lầm của mình, nhưng bây giờ, bà thừa nhận mình sai rồi, nhưng cũng không nói ra, chỉ trách thầm trong lòng.

Ôn Thiếu Hoa hít một hơi thật sâu, không muốn thấy cha mẹ nặng nề như thế, nói: "Cha, mẹ, chúng ta về trời. Trời không tuyệt đường sống của người, con tin chắc chắn sẽ có biện pháp khác để giải quyết."

Tuy anh nói thế, nhưng anh cũng biết chẳng còn cách nào nữa, bởi vì không ai chịu đồng ý giúp đỡ như ngân hàng Thiên Tường, bỏ tiền túi nuôi không bọn họ. Tập đoàn Ôn thị phá sản, chỉ còn là vấn đề thời gian mà thôi.

***
Chương 166. chút vấn đề

Đối với người Ôn Gia mà nói, giờ đỉnh đầu toàn là mây đen, sắp đổ trận mưa to, hơn nữa còn kéo thêm gió mạnh, vận rủi kéo đến hàng loạt.

Nhưng đối với Tạ Thiên Ngưng mà nói, đỉnh đầu là một cảnh sắc tươi đẹp đang rộng mở phía trước đầy hạnh phúc.

Sau khi ra khỏi ngân hàng Thiên Tường, tảng đá lớn trong lòng cô đã được gỡ xuống, thật nhẹ nhàng như muốn bay bổng lên.

Nhìn thấy cô vui vẻ như thế, Phong Khải Trạch không còn giận dữ mà biến thành vui sướng, bởi vì thấy cô vui mà lòng cũng vui theo.

“Thiên Ngưng, thực không hiểu nổi đầu óc em được làm bằng gì, bị người ta thóa mạ một trận, vậy mà còn vui vẻ đến thể, chẳng lẽ em thích bị mắng đến thế sao?”

“Anh mới thích bị mắng đó! Tuy rằng bị mắng, nhưng em lại khôngbị tổn thất gì, vả lại cũng không phải lần đầu tiên bị mắng, cần gì phải để ở trong lòng chứ? Trong lòng em đã xem người Ôn Gia như không khí, cho nên lời bọn họ nói em đều không để ở trong lòng.” Cô chính là một người như vậy, nếu đã không thèm quan tâm sẽ không để họ ở trong lòng.

“Bây giờ anh có thể khẳng định trăm phần trăm, trong lòng em đã không còn Ôn Thiếu Hoa.”

“Nói vậy trước giờ anh không tin trong lòng em đã không còn Ôn Thiếu Hoa, có phải không?” Tạ Thiên Ngưng tiến lên phía trước, chắn đường đi, hung hăng trừng mắt nhìn anh, cả người thở phì phò, vừa thấy liền biết đang dỗi.

cô cũng không thể giận hắn, muốn giận thì phải giận chính mình, cư nhiên lại hồ đồ chỉ vì Ôn Thiếu Hoa mà tổn hao hết mười năm tình cảm.

“Anh không phải không tin, mà là sợ, chuyện tình cảm con người khó thể lí giải, ai cũng không thể biết chuyện gì sẽ phát sinh ra. Bất quá giờ anh đã có thể yên tâm, sau này không phải sợ chuyện này, hơn nữa anh còn dám khẳng định, Ôn Thiếu Hoa sẽ không có cơ hội cướp em khỏi anh, em chính là của anh thôi.” Phong Khải Trạch lấy tay chạm nhẹ mũi của cô, cứ như vậy ở bên đường trêu chọc cô.

Cô gạt tay anh, trợn trừng mắt nhìn anh, cố ý khinh thường nói, “Chỉ biết khéo lo bò trắng răng (*).”

(*) câu chính là khéo lo bò trắng răng, ý nói rằng những việc này đã rành rành, nhưng rảnh rỗi quá cứ suy diễn lung tung khi nó không bao giờ xảy ra được.

“Được được được, anh chính là kẻ lo bò trắng răng, em lợi hại nhất. Chuyện giải quyết xong, giờ muốn đi đâu?” Anh tiến đến ôm lấy cô, bộ dáng nhàn rỗi, vô cầu vô thúc (*), vô ưu vô lo về cuộc sống.

(*) vô câu vô thúc: không bị quản thúc, kiềm chế, tự do tự tại.

Nếu có thể luôn luôn như vậy, thật tốt biết bao, không cần phải cuốn vào nhiều cuộc tranh chấp của người đời.

“Đói bụng, thì về nhà ăn cơm đi.” Cô ném ra một câu, hoàn toàn chỉ muốn trở về ăn cơm.

“Hôm nay lúc anh đi đã nói Thím Chu không cần nấu cơm trưa, nên trở về cũng không có cơm ăn, chi bằng đi ăn ở bên ngoài đi.”

“Anh khẳng định chúng ta có thể ăn ở bên ngoài sao?”

“Vì sao không?” Anh nghi hoặc hỏi, vẫn chưa thể hiểu hết hàm ý trong lời này.

“Khỉ con, anh quên rồi sao, hôm qua lúc chúng ta đi ăn tối dưới nến bị người ta đuổi ra, thật mất mặt. theo như em nghĩ, bất kể chúng ta đi đến nhà hàng nào, ba anh cũng sẽ bắt họ đuổi chúng ta đi, thậm chí cả cửa cũng không cho chúng ta vào, nên muốn ăn cơm ở bên ngoài thì có chút vấn đề đó.”

Cô chưa có gặp qua Phong Gia Vinh, nên không biết ông dài ngắn ra sao, nhưng qua tác phong làm việc của ông cô có thể nhận ra, khẳng định ông là một người tàn nhẫn độc ác.

Cũng vì cảm thấy ông rất nhẫn tâm, nên trong lòng cô không thể giữ bình tĩnh như trước, thậm chí hơi hoảng sợ, dù sao ông cũng là chướng ngại lớn nhất trên con đường đi của cô với khỉ con.

Phong Khải Trạch nhún nhún vai vô lo, sau đó kéo cô đi về phía trước, vừa đi vừa nói: “Ăn một nửa bị đuổi ra cũng không tốt sao? Làm vậy vừa tiết kiệm được tiền vừa được ăn nhiều món, nếu ăn chưa no, chúng ta liền đổi một nhà hàng khác, từ từ mà chơi với lão già đó, dù sao chúng ta cũng có rất nhiều thời gian mà.”

Anh xem như đây là niềm vui thú trong cuộc sống.

“A, này được sao?”

“Sao không được? Em không cần lo nhiều, cứ đi theo anh là được, đi nào.”

“Ừ.” Cô ngây ngốc đi theo anh, tim đập dồn dập, dù anh nói thế nào, cô vẫn thấy lo, luôn có một dự cảm xấu.

Chẳng lẽ vì cô quá căng thẳng, quá sợ hãi, nên mới có loại dự cảm xấu này sao?

Bất kể có phải hay không, cứ kiên trì đi tiếp, vì cô không còn lựa chọn khác, mà cũng không muốn lựa chọn khác.

ở phía trên cao của tòa nhà cao tầng, Phong Gia Vinh cầm ống nhòm theo cửa sổ nhìn xuống, thấy Phong Khải Trạch cùng Tạ Thiên Ngưng vui vẻ đi bên nhau trên đường lộ, cười cười nói nói, trong lòng rất tức giận, liền ném ống nhòm qua bên bàn, lạnh lùng hỏi: “Đường Phi, trong vòng 1 phút ta không muốn thấy bọn chúng đi bên nhau, cậu mau lập tức bắt cô gái kia đến nơi này cho tôi.”

“Ông Phong, cậu chủ luôn ở bên cạnh cô ta, dường như một phút cũng không rời, muốn không kinh động cậu chủ mà ra tay với cô ta, thật sự rất khó.” Đường Phi nghiêm túc trả lời, cảm thấy đây là chuyện cực kỳ khó làm.

Phong Gia Vinh suy nghĩ nửa ngày cũng không tìm ra nguyên nhân gì, rõ ràng không muốn nghĩ đến vấn đề này, thay đổi kiểu khác, “Đường Phi, vừa rồi bọn họ đi ra khỏi ngân hàng Thiên Tường, cậu đi thăm dò xem bọn chúng đến đó làm gì? Phái thêm người theo dõi bọn họ, hôm nay tôi phải gặp cô ta, nếu có cơ hội lập tức mang cô ta đến đây ngay gặp tôi. Bằng không thì hãy tự tạo ra cơ hội đi.”

“Dạ.”

Đường Phi nhận lệnh, lập tức đi làm việc không chút do dự.

Hắn có thể do dự sao? Hắn không thể, vì đây là việc của hắn.

Phong Gia Vinh biết Đường Phi đã rời đi, lại im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ theo hướng người đi đường, cười lạnh.

Chỉ cần chuyện ông đã quyết, không ai có thể thay đổi dù đó là con trai của ông. Lúc này, ai muốn phá hư chuyện tốt của ông, ông sẽ khiến kẻ đó sống không bằng chết.

Đường Phi đi ra khỏi cánh cửa lớn, thoáng nhìn qua ngân hàng Thiên Tường, im lặng một hồi, sau đó lấy cặp mắt kính ra, đi thẳng về hướng khác.

Cần phải điều tra về Ngân hàng Thiên Tường.

Lúc này, người nhà Ôn Gia mới rời khỏi ngân hàng Thiên Tường, sắc mặt ba người đều khó nhìn, không có chút sinh khí, không khí trầm lặng.

Không ai để ý đến bọn họ, trong đám người xa lạ, cũng không thèm liếc mắt nhìn bọn họ một cái.

Lâm Thục Phân không còn ánh sáng cao quý, bỗng nhiên thấy bản thân mình với đám người bận rộn trên đường không cùng loại, thậm chí còn thấy không bằng họ.

Không tiền, thì nói cao quý gì chứ?

Tương lai quá xa vời, phải trở về với nợ nần chồng chất, bao trùm bọn họ là một không gian tối ôm vô hạn.

Ôn Thiếu Hoa cũng thấy thế, trong lòng không ngừng than thở, cả người vô lực, đầu hơi chút quay cuồng, thoáng nhìn qua cửa lớn của ngân hàng Thiên Tường, trong lòng thở dài nói: Nếu lúc trước hắn chọn Tạ Thiên Ngưng, thì ngân hàng Thiên Tường sẽ giúp hắn trở thành người thừa kế, tất cả đều do hắn suy nghĩ nông cạn là để vuột mất.

Trên lầu, Lâm Thư Nhu từ cửa sổ nhìn xuống, thấy Ôn Minh đứng ở cửa ngẩn người, trên mặt lộ nụ cười lạnh xem thường, trong lòng rất hưng phấn.

Bọn họ có kết cục như vậy, đó là xứng đáng.

“Thư Nhu, giờ người Ôn Gia đã biết thân phận của cô, không bao lâu nữa Thiên Ngưng cũng sẽ biết, cô phải chuẩn bị thật tốt đó?” Trợ lý Hà rót ra hai chén cà phê, một cho bản thân mình, một ly đưa cho bà.

Lâm Thư Nhu cầm lấy cà phê, nhấp một ngụm, liền trả lời câu hỏi của ông, “Theo như tôi đoán, đám người Ôn Gia khó có thể đến tìm Thiên Ngưng, sẽ không dính dáng đến nó, cho nên bí mật này có thể giấu diếm được thêm một thời gian. Nếu đến ngày nào đó không thể giấu nữa, thì tùy cơ ứng biến vậy.”

“Kỳ thực cô có thể không cần tránh Thiên Ngưng, nếu cô bé biết, nhất định sẽ hiểu cho quyết định năm đó của cô mà.”

“Như thế này không tốt sao? Tôi chỉ muốn lẳng lặng ở phía sau yêu thương nó, không cần thiết phải lộ diện. Tiểu Hà, đối với bạn trai bây giờ của Thiên Ngưng, ông có ý kiến gì không, biết cậu ta là ai không?” Lâm Thư Nhu lảng sang chuyện khác, không muốn đề cập nhiều.

“Cậu ta không có nói ra thân phận của mình, có thể thấy được, cậu ấy không phải người tầm thường. Lúc trước, cậu ta đã từng cảnh cáo một câu, qua đó tôi có thể phán đoán ra, cậu ấy là người có quyền thế. Về phần cậu ấy là ai, tôi vẫn không biết, cần phải điều tra thêm.”

“Đại khái tôi đã biết cậu ta là ai rồi.”

“A, cậu ta là ai vậy?”

“Thiên Ngưng gọi nó là ‘khỉ con’, lúc trước tôi từng nghe Thiên Ngưng nói, không biết khỉ con này có phải khỉ con hồi nhỏ kia không? Nhưng bất kể nó là ai, chỉ cần có thể cho con gái tôi hạnh phúc, tôi tuyệt đối không bạc đãi nó.”

Nếu đúng như vậy, bà có thể thật sự yên tâm, tuy rằng không thể xác định nhân phẩm khỉ con này thế nào, nhưng bà có thể khẳng định, tuyệt đối mạnh mẽ hơn tên Ôn Thiếu Hoa kia.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip