"Phải phải..."
Lão gật đầu rối rít.
"Nhưng thực lòng tôi không biết là ai bắt mình canh chân dốc ấy nữa."
"Thôi thôi được rồi. Thế này đi, giờ tôi giúp ông siêu thoát, ông mau lại đây. Còn về phần đám kia thì để tôi giải quyết."
"Đội ơn cậu. Tôi đội ơn cậu."
Con ma khấu đầu rối rít trước mặt Hoàng, sau đó ngồi nghiêm chỉnh xuống góc nhà, Hoàng giúp ông ta đọc kinh cầu siêu cho linh hồn siêu thoát.
Xong việc, con ma mờ dần rồi hoàn toàn biến mất như chưa tồn tại.
Hoàng ủ rủ, tắt điện tính đi ngủ. Trước khi đi lại lầm bầm bất mãn.
"Ôi trời ạ. Còn mỗi ngày mai được ngủ nướng mà lại phải dính vào mớ lòng bong này. Bực cả mình."
Nếu vậy chỉ còn một khả năng.
Hoàng loay hoay một hồi, lôi la bàn ra dò xét, tất nhiên đây không phải là loại la bàn bình thường. La bàn này là la bàn do thầy Thôi Chấn Long dấu yêu của cậu đưa cho cậu dùng. Tà ma ngoại đạo nào lảng vảng bán kính 100m, ngay lập tức la bàn này sẽ chỉ ra hướng của nó ngay.Nghe kể cũng xịn phết nhỉ? Nhưng cậu đã dùng bao giờ đâu, lỡ lão chém gió cậu thì sao?"Đúng là đồ rởm. Mi cũng rởm y như thầy tao ấy. Còn dở chứng nữa tao để mi ở lại đây luôn."
Dường như ném xong lại cảm thấy có lỗi với tấm lòng của người thầy đáng quý, Hoàng chán ghét quay lại nhặt lấy nó, đem tay áo chùi sạch bụi đường. Vừa lau vừa để ý xem có bị hư hỏng chỗ nào không, nếu lão Long đầu hói mà biết được, lão vặt cổ bắt cậu giặt tay đống tất của lão...
Ác mộng kinh hoàng!
Nghĩ đoạn Hoàng thoáng rùng mình.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip