Chương 57

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Quà ngày cuối năm mới. Chúc các chế cùng gia đình có một cái Tết tây vui vẻ bên gia đình nha.

Moa moa tah ~~~

_____

Ân Tử Mạch mặt đỏ tai hồng, đặc biệt đối diện với Cố Thừa vẻ mặt bỡn cợt tươi cười, càng muốn ngồi xổm xuống góc tường vẽ vòng.

“Giáo chủ, minh chủ, mời ra ăn cơm.” Đang lúc Ân Tử Mạch xấu hổ, tay chân đều không biết để đâu, Tả Yến gõ cửa, gọi một tiếng.

Ân Tử Mạch tức khắc như được đại xá, mở cửa mà như đi trốn chạy ra ngoài.

Cố Thừa đi theo y, cười tủm tỉm mà nhìn y trốn, tâm tình thật là sung sướng.

Nhoáng lên mười ngày qua đi, Ân Tử Mạch rốt cuộc có điểm thông suốt chậm rãi lĩnh hội Nội Công Tâm Pháp của Cố Thừa.

Nhưng mọi việc cũng không quá suôn sẻ.

Không biết là y thể chất vấn đề hay là do nguyên nhân gì, Nội Công Tâm Pháp hoàn toàn không thích hợp để y luyện.

Mỗi khi có tiến triển, thân thể y liền sẽ xuất hiện phản ứng bài xích, đan điền nóng lạnh đan xen làm y khó chịu chết đi sống lại.

“Mạch Nhi, Mạch Nhi……” Mấy ngày nay tình hình là như vậy, chỉ mới luyện vài phút, Ân Tử Mạch sắc mặt liền trắng bệch, trên trán chảy đầy mồ hôi, thân thể đau cơ hồ ngồi không được. Cố Thừa nhìn thấy y như vậy, đau lòng hận không thể đem phần khó chịu này chuyển lên trên người mình, gắt gao mà ôm y nhẹ giọng kêu tên của y, đem nội lực chậm rãi truyền vào trong cơ thể y.

Ân Tử Mạch thể xác và tinh thần đều mệt, liền nhắm mắt lại ngủ một lát.

Cố Thừa đi tìm Ân Tử Uyên, Ân Tử Uyên sau khi biết, sắc mặt ngưng trọng, đối Cố Thừa nói: “Xem ra Mạch Nhi thể chất chính xác là không thích hợp luyện Nội Công Tâm Pháp của ngươi.”

Cố Thừa nhíu mày: “Là bởi vì y trước kia luyện võ công là thiên âm nhu sao? Vì sao ta trực tiếp truyền nội công cho y, y lại cảm thấy thực thoải mái, nhưng chính mình luyện lại không được?”

Ân Tử Uyên nói: “Cụ thể nguyên nhân ta cũng không rõ ràng lắm. Nhưng trước kia Mạch Nhi vẫn luôn chán ghét loại nội lực thuần dương này của ngươi. Có lẽ y tuy rằng mất trí nhớ, nhưng thân thể còn tàn lưu dĩ vãng, theo bản năng mà bài xích Nội Công Tâm Pháp của ngươi.”

Cố Thừa trầm ngâm hồi lâu, hạ quyết tâm nói: “Một khi đã như vậy, ta đem nội lực của ta đều truyền cho Mạch Nhi, như vậy trong thân thể y hàn khí cũng có thể trừ bỏ.”

“Nhưng đây là nội lực ngươi vất vả luyện hai mươi năm……” Ân Tử Uyên nhìn Cố Thừa, nói, “Nói truyền liền truyền, ngươi không cảm thấy đáng tiếc sao?”

Cố Thừa cười cười, nói: “Có biện pháp nào đâu, tính mạng Mạch Nhi còn quan trọng hơn.”

Ân Tử Uyên nguyên bản là muốn nói cho Cố Thừa trừ hàn khí trên người Ân Tử Mạch cũng có một biện pháp khác, nhưng hiện giờ nghe được Cố Thừa nói như vậy, hắn liền nuốt xuống những lời này.

Ở trong lòng hắn, Ân Tử Mạch có thể có được một thân nội lực của Cố Thừa, so với Ân Tử Mạch cùng Cố Thừa lăn lộn trên giường thì tốt hơn ngàn vạn lần.

Nhưng Ân Tử Mạch cũng sẽ không đồng ý.

Hắn nói: “Dù sao cũng không còn biện pháp nào khác. Hiện tại cũng không có bệnh trạng gì xuất hiện, chờ không được lại nói.”

“Ta lo lắng vạn nhất có cái gì ngoài ý muốn.” Cố Thừa nói, “Hàn khí này sớm hay muộn phải trừ bỏ, bằng không một ngày nào đó sẽ xảy ra chuyện lớn.”

Ân Tử Mạch trước sau không chịu tiếp nhận toàn bộ nội lực của hắn, kiên trì nói: “Mặc kệ như thế nào, ta sẽ không hấp thụ nội lực của ngươi. Nếu ngươi dám điểm huyệt ta, mạnh mẽ đem nội lực truyền cho ta, về sau ta sẽ không bao giờ cùng ngươi nói chuyện nữa, cũng không cùng ngươi gặp mặt.”

“Mạch Nhi……”

Ân Tử Mạch vẻ mặt nghiêm túc nói: “Ta là đang nghiêm túc. Đến lúc đó ngươi không có nội lực, ta tùy thời đều có thể rời đi, ngươi có muốn tìm cũng sẽ không tìm thấy ta đâu.”

Cố Thừa thấy y vẻ mặt kiên quyết, đành phải nói: “Ta lại nghĩ biện pháp khác.”

Ân Tử Mạch thở dài, còn có biện pháp gì đâu, biện pháp tốt nhất nói không chừng chính là lên trên giường lăn một lần……

Đang nói chuyện, ngoài cửa có người gọi: “Xin hỏi Cố minh chủ ở tại nơi này sao?”

Hai người nhìn nhau, Ân Tử Mạch hiếu kỳ nói: “Là ai tới tìm ngươi a?”

“Không rõ lắm. Ta đi ra ngoài nhìn xem.” Cố Thừa đi ra ngoài, Ân Tử Mạch đi theo hắn cùng nhau đi vào trong viện.

Ở cửa đứng một người, sắc mặt nôn nóng, Cố Thừa kinh ngạc nói: “Diệp bá, ngươi như thế nào lại tới đây?”

Người đến là quản gia nhà Diệp Lương, thấy Cố Thừa ra ông chạy chậm qua, nói: “Minh chủ, công tử nhà ta mất tích.”

“Cái gì?” Cố Thừa nhíu mày, “Diệp Lương mất tích?”

“Đúng vậy, công tử đã hai ngày không về nhà.” Diệp bá nôn nóng mà nói, “Mấy ngày hôm trước hắn còn nói hai ngày này muốn bắt đầu chuẩn bị ủ rượu hoa cúc, nhưng suốt hai ngày, hắn đột nhiên không thấy tăm hơi.”

“Có thể hay không có việc đi ra ngoài?”

Diệp bá lắc đầu: “Sẽ không. Công tử nhà ta nếu muốn đi xa nhà, trước đó đều sẽ sắp xếp người quản lí quán rượu, hơn nữa hắn cũng không có mang bất luận cái gì, một mình đi ra khỏi cửa, nói là đi ra ngoài mua đồ, kết quả vừa ra, liền đi hai ngày. Chuyện này trước kia chưa bao giờ xảy ra.”

“Ta đi quán rượu nhìn xem.” Cố Thừa nói xong, rồi đi ra ngoài, thấy Ân Tử Mạch đi theo hắn, liền nói, “Mạch Nhi, ngươi ở chỗ này, ta đi một chút sẽ về.”

Ân Tử Mạch gật gật đầu, dặn dò nói: “Ngươi cẩn thận một chút.”

Cố Thừa cười xoa nhẹ đầu y, sau đó đi theo Diệp bá tới quán rượu.

Ân Tử Mạch đứng ở cửa nhìn theo bọn họ, mãi cho đến khi nhìn không thấy bóng dáng Cố Thừa, mới xoay người muốn trở về.

Đúng lúc này, y đột nhiên nhìn đến sân bên ngoài ở chỗ quẹo vào có một chiếc ngọc bội rơi xuống ở nơi đó.

Ân Tử Mạch cào cào mặt, đi qua nhìn, liền thấy chính là ngọc bội lá phong y đưa cho Diệp Lương.

Y cong lưng nhặt lên, giương mắt nhìn nhìn bốn phía, nghĩ Diệp Lương chẳng lẽ là thật sự bị người bắt đi, sau đó ngọc bội rơi xuống chỗ này.

Y đang muốn cầm ngọc bội trở về, đột nhiên từ đầu tường bên kia xuất hiện một bóng người, tiếp theo người kia nhảy lại đây, một phen ôm y lên sau đó nhanh chóng điểm á huyệt của y, rồi ôm y rời đi.

Ân Tử Mạch sợ hãi, muốn giãy giụa nghĩ cách kêu cứu, nhưng bất hạnh bị điểm á huyệt, phát không ra một tiếng nào.

Ôm y đi chính là nam nhân thân hình cao lớn, trên mặt che một mảnh vải màu đen, thấy Ân Tử Mạch vẫn luôn giãy giụa, lại ra tay điểm huyệt toàn thân y, sau đó kéo xuống vải đen trên mặt, lộ ra cả khuôn mặt.

Ân Tử Mạch thấy rõ, da đầu tê rần.

Người này chính là người lúc trước đem y bắt đi, nói là nam nhân mà y yêu trước kia!

Lam Liệt ôm Ân Tử Mạch đi vào một sân nhà hẻo lánh, đem y đặt trên chiếc giường trong phòng.

“Mạch Nhi, ngươi không được hét chói tai, ta liền cởi bỏ á huyệt cho ngươi.” Lam Liệt cong lưng nhìn y nói.

Ân Tử Mạch vốn định gật đầu, nhưng phát hiện y toàn thân đều không động đậy được, đành phải dùng ánh mắt cùng hắn giao lưu, ý bảo chính y nhất định sẽ không lớn tiếng kêu cứu.
Lam Liệt ra tay cởi bỏ á huyệt của y, Ân Tử Mạch tức khắc hét lên một tiếng, Lam Liệt nhanh chóng dùng tay che lại miệng y, nói: “Ngươi không ngoan, ta cũng chỉ có thể điểm lại á huyệt của ngươi.”

Ân Tử Mạch rầu rĩ mà ngậm miệng, bất mãn mà nhìn hắn.

Lam Liệt biểu tình thực kích động, như là đang áp lại cảm xúc, nói: “Mạch Nhi, ngươi đoán xem ta đem ngươi đưa tới nơi này là muốn làm cái gì.”

Ân Tử Mạch không lên tiếng.

Lam Liệt cũng không có để ý y im lặng hay lên tiếng kháng nghị, tiếp tục nói: “Ba năm trước đây, chúng ta ước định, ta rốt cuộc làm được.”

“Ước định gì?” Ân Tử Mạch hỏi.

“Trở thành thiên hạ đệ nhất.” Lam Liệt hưng phấn nói, “Ba năm trước đây, ta cùng ngươi bày tỏ, ngươi lại nói ngươi chỉ muốn cùng võ công thiên hạ đệ nhất ở bên nhau. Lúc ấy chúng ta liền ước định, nếu võ công của ta trở thành thiên hạ đệ nhất, ngươi liền đáp ứng cùng ta ở bên nhau.”

Ân Tử Mạch: “!!!”

Nguyên lai ca ca thật sự không có lừa y, y thật sự nói qua nếu muốn tìm người đi cả đời, phải tìm thiên hạ đệ nhất!

Lam Liệt trên mặt hiện lên một tia đắc ý, nói: “Hiện giờ ta đã luyện xong Huyền Tâm cùng Lam Vực thần công, nói vậy Cố Thừa cũng sẽ không phải là đối thủ của ta. Mạch Nhi, ta đã đúng hẹn hoàn thành điều kiện, ngươi cũng nên thực hiện lời hứa lúc trước của ngươi.”

Ân Tử Mạch chớp chớp mắt, nói: “Cố Thừa mới là thiên hạ đệ nhất, toàn bộ giang hồ đều công nhận.”

Lam Liệt cười cười, nói: “Đó là trước kia. Hiện giờ trên giang hồ lợi hại nhất là hai võ công tâm pháp ta tất cả đều đã học xong, hắn giờ không phải là đối thủ của ta.”

Ân Tử Mạch nhân cơ hội nói: “Không bằng ngươi mang theo ta đi tìm Cố Thừa, cùng hắn tỷ thí một phen nhìn xem đến tột cùng ai lợi hại. Nếu ngươi thắng, ta liền đi theo ngươi.” Chỉ cần nhìn thấy Cố Thừa, Cố Thừa nhất định sẽ cứu y ra ngoài!

Lam Liệt mỉm cười nhìn y, Ân Tử Mạch: “…… Ngươi nhìn ta làm cái gì?”

Lam Liệt: “Trước kia ta cũng nghĩ như vậy, chờ ta luyện thành Huyền Tâm cùng Lam Vực thần công, liền đi tìm Cố Thừa luận võ, chờ ta đánh bại Cố Thừa liền thành thiên hạ đệ nhất. Như vậy ngươi đương nhiên chính là của ta. Nhưng hiện giờ không được."

Ân Tử Mạch vội la lên: “Vì cái gì không được?”

“Bởi vì……” Lam Liệt cúi xuống, tiến đến bên tai y thấp giọng nói, “Ngươi cùng hắn ở bên nhau quá dài, ta lo lắng việc của ta có biến, cho nên muốn trước tiên phải chuẩn bị, bảo đảm ngươi là của ta, rồi lại đi tìm Cố Thừa tỷ thí.”

Ân Tử Mạch trong lòng cả kinh: “Ngươi muốn như thế nào bảo đảm ta…… Ân…… Là người của ngươi?”

Lam Liệt ánh mắt u ám, hô hấp nóng rực phả lên mặt y, nói: “Đem đêm động phòng hoa chúc đầu tiên làm vào hôm nay.”

Ân Tử Mạch: “!!!”

Y hít sâu một hơi, bình tĩnh nói: “Ngươi nhất định là đùa ta."

Lam Liệt cười nói: “Mạch Nhi, ngươi thật sự thay đổi, trước kia ngươi cũng sẽ không nói loại lời này. Nếu là ngươi trước đây, nghe được ta nói kiểu này, nhất định không hai lời trực tiếp ra tay. Hơn nữa trước kia ngươi cũng không có biểu tình phong phú như vậy, vẫn luôn lạnh lùng, vô bi vô hỉ, càng sẽ không khóc.”

Ân Tử Mạch: “……”

Y tràn ngập hy vọng mà nhìn Lam Liệt, nói: “Cho nên không bằng chờ ta khôi phục ký ức biến thành trước kia, chúng ta lại nói đến ước định?”

“Vì sao phải chờ lâu như vậy. Dù sao ngươi biến thành cái dạng gì ta đều thích.” Lam Liệt duỗi tay sờ lên mặt Ân Tử Mạch, Ân Tử Mạch bị điểm huyệt trốn không thoát, chỉ có thể giương mắt nhìn.

Lam Liệt tinh tế mà vuốt mặt Ân Tử Mạch, mê muội nói: “Tuy rằng ngươi trước nay đều không đối ta cười, nhưng ta chính là thích ngươi, ngay cả ngươi đối với ta lộ ra vẻ khinh thường ta đều yêu ngươi. Trước kia ta quá nghe ngươi, bằng không ngươi đã sớm là người của ta."

Ân Tử Mạch nghe được sởn tóc gáy, y nói: “Cái kia, chúng ta thương lượng được không, tục ngữ nói dưa hái xanh không ngọt, hiện tại ta một chút ký ức trước kia đều không có, ngươi nếu mạnh mẽ cùng ta làm loại chuyện này, ta tự nhiên là vạn phần không muốn. Không bằng chúng ta chờ một thời gian, chờ ta khôi phục ký ức, đôi bên tình nguyện, không phải càng tốt sao?”

Lam Liệt nhìn y cười, nói: “Ta chờ không được. Mạch Nhi, ta sợ lại chờ đợi, ngươi liền triệt triệt để để không phải của ta.”

“Có ý tứ gì?”

“Ngươi không phát hiện sao, gần đây ngươi cùng Cố Thừa quá thân cận.” Lam Liệt lạnh mặt, nói, “Lần trước ta luyện Huyền Tâm, ta đi theo đến nơi đây, âm thầm quan sát ngươi cùng Cố Thừa. Ban đầu ta cho rằng ngươi tới gần Cố Thừa là vì lấy Nội Công Tâm Pháp của hắn, sau đó nhất thống toàn bộ giang hồ, nhưng ta quan sát mấy ngày nay, phát hiện ngươi hiện tại không hề có ý niệm thống nhất võ lâm, ngược lại cả ngày đều cùng Cố Thừa ngọt ngọt ngào ngào mà ở cùng nhau. Mạch Nhi, ta không hiểu ngươi vì sao đột nhiên cùng Cố Thừa tốt như vậy, trước kia ngươi không phải thực chán ghét hắn sao? Các ngươi Huyền Thiên Giáo từ trước đến nay cùng võ lâm chính đạo bất hòa, vì sao hiện tại ngươi nhưng cùng hắn thân thiết như thế? Hơn nữa Cố Thừa đối với ngươi thân thiết tựa hồ có điểm quá mức.”

Ân Tử Mạch: “……”

“Ta phải hành động trước, vạn nhất Cố Thừa đối với ngươi có ý không an phận, dựa theo hắn là phái hành động, ta lo lắng hắn so với ta xuống tay sớm hơn.”

Ân Tử Mạch: “……” Trong chốn giang hồ này có bao nhiêu người biết Cố Thừa là phái hành động!

Thấy Lam Liệt sắp hôn tới đây, Ân Tử Mạch vội nói: “Ta còn không biết tên của ngươi."

Lam Liệt khẽ nhíu mày, nói: “Ngươi cái này cũng quên.”

Ân Tử Mạch vẻ mặt vô tội nói: “Cả ca ta, ta cũng đã quên……”

“Ta gọi là Lam Liệt, Lam Vực giáo chủ.” Lam Liệt nghĩ nghĩ, còn nói thêm, “Là ái nhân của ngươi.”

Ân Tử Mạch: “……”

Y phản ứng trong chốc lát, rốt cuộc nhớ tới Lam Vực giáo phái!

Này không phải là Ma giáo Tây Vực mà Cố Thừa đã từng nói qua muốn thống nhất Trung Nguyên võ lâm sao!

Vì sao chủ nhân trước kia của thân thể này lại cùng Lam Vực giáo có quan hệ sâu như vậy?

Ân Tử Mạch trong đầu đột nhiên hiện lên một ý tưởng kinh người, y thử nói: “Lam Liệt, ta…… ta trước kia có phải hay không muốn cùng ngươi hợp tác tiến quân vào Trung Nguyên võ lâm, tiêu diệt Cố Thừa sau đó chúng ta cùng nhau thống nhất toàn bộ giang hồ?”

Lam Liệt gật đầu, vui vẻ nói: “Ngươi đều nghĩ ra rồi?”

Ân Tử Mạch trầm mặc không nói.

Lam Liệt nói: “Sáu năm trước, chúng ta ở Tây Vực ngẫu nhiên gặp nhau, ta đối với ngươi nhất kiến chung tình, từng theo đuổi ngươi suốt ba tháng, ngươi liền cùng ta nói, nếu muốn có được ngươi, phải là cao thủ đệ nhất giang hồ, sau đó còn nói phải thống nhất toàn bộ giang hồ. Bằng không cũng đừng si tâm vọng tưởng.”

Ân Tử Mạch: “……” Hóa ra dã tâm bừng bừng của hắn là vì thế.

“Lam Vực giáo là giáo phái đệ nhất Tây Vực, nếu không phải bởi vì ngươi, ta tội gì cực cực khổ khổ mà rời khỏi đại bản doanh của mình mà đến Trung Nguyên võ lâm. Nhưng..…” Lam Liệt như là nhớ tới cái gì, trên mặt lộ ra tươi cười thỏa mãn nói, “Chỉ cần nghĩ đến ta nếu hoàn thành yêu cầu của ngươi là có thể có được ngươi, khó khăn khổ cực ta cũng không có màng.”

Ân Tử Mạch yên lặng mà dời đi tầm mắt, nói: “…… Ta hiện tại đã không nghĩ muốn thống nhất giang hồ võ lâm, cũng không nghĩ định ra mục tiêu nói muốn cùng thiên hạ đệ nhất cao thủ ở bên nhau.”

Lam Liệt nhíu mày: “Vậy ngươi muốn cái gì?”

Ân Tử Mạch chớp đôi mắt, nói: “Có phải ta đề yêu cầu, ngươi đều sẽ đồng ý?”

Lam Liệt chần chờ một chút, gật gật đầu.

Ân Tử Mạch: “Ta muốn trở lại bên người Cố Thừa đi.”

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip